Tả Mạc vừa mới rời Thanh Mộc mật cảnh quay về Quy đảo thì Thái Dương thần điện đổ uỳnh xuống, mảnh vỡ bay như dăm bào khắp trời. mảnh vỡ chưa rơi xuống thì lửa dung nham phun trào lên từ dưới lòng đất sâu nuốt chửng thần điệntrong nháy mắt.
Đám đông vây xung quanh xem hô ầm lên.
Thân Vô Hợi thấy trên tay đau nhức, liền tỉnh lại.
Lửa? Trước mắt tuyền một màu đỏ rực, biển lửa? Làm sao mình lại rơi vào biển lửa thế này?
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, bản năng sinh tồn của hắn thúc đẩy phải thoát ra khỏi biển lửa này. Không nói câu nào, lập tức thôi động linh lực bay thẳng lên trời.
Vừa bay lên trời hắn thấy toàn thân mát lạnh khiến đầu óc hắn tỉnh táo thêm vài phần.
Cả người mát lạnh…cảm giác rất quái dị…
Ngay lúc này, vù vù vù, hàng loạt bóng người liên tiếp bay lên từ trong đám đổ nát của thần điện, bên cạnh hắn xuất hiện hơn mười thân ảnh.
Những … người này lắc lắc lư lư, thần sắc vẫn còn vài phần mờ mịt.
Thân Vô Hợi giật mình sững lại, biểu tình trở nên quái dị, chỉ thấy trong tầm mắt là một đám thịt trắng bóc, những …. người này sao lại không mảnh che thân.
Hượm đã… cảm giác mát lạnh…
Sắc mặt Thân Vô Hợi bất thần trắng bệch, vừa cúi nhìn xuống thì hắn thấy ngay một mảng da thịt trắng phớ, toàn thân hắn sạch bóng, toàn bộ lộ nguyên con hàng ra ngoài không khí.:dead:
Trong đầu hắn oành một tiếng.
Người bu xem đang đứng khắp nơi trên đồi trên núi lúc này lại im phăng phắc. Thân Vô Hợi khẽ liếc, thấy trên mặt bọn họ đầy vẻ kinh ngạc.
Vô số ánh mắt nhìn vào thân thể trần trụi của hắn … gió lành lạnh..
Rồi tiếng cười vỡ òa ra, như sóng biển cuộn trào mãnh liệt.
Phụt!
Một búng máu từ cổ họng hắn phun thẳng ra. Thân hình hắn chao đi, lao cắm xuống đống đổ nát của thần điện.
"Trưởng lão!"
Tiếng kinh hô của Lê Thứ yếu ớt nghe như từ xa xăm vọng đến, ý thức Thân Vô Hợi càng lúc càng mơ hồ.
Tả Mạc đang kiểm tra chiến lợi phẩm của mình.
Thu hoạch lần này thật là phong phú ngoài dự kiến, miệng hắn cười ngoác đến mang tai. Hơn nữa đống đổ nát của thần điện lại bị dung nham nuốt chửng, xóa tất cả dấu vết, không ai nghĩ ra kẻ mang mặt nạ đồng thau là hắn cả.
Tuy vậy cũng còn nhiều việc phải làm lắm.
Ví như đống pháp bảo đang chồng chất như núi bên trong phù trận.
Trong đống pháp bảo cướp đoạt này có rất nhiều thứ bị người ta lưu lại dấu ấn. Phù trận này của Tả Mạc là phù trận đặc chế dùng để ngăn cách cảm ứng. Nếu không đem dấu ấn trên pháp bảo này tiêu trừ đi thì những pháp bảo này cũng không có cách nào đem ra ngoài, bằng không thì theo như lời, người cứ ngồi đợi người ta tìm đến cửa đi.
Tả mạc rất minh bạch lần này đám người hắn đắc tội có bao nhiêu phần lợi hại.
Bất quá, thanh trừ dấu ấn với Tả Mạc cũng không tính là khó khăn. Đại nhật văn diễm, Thanh đằng huyền thủy, thần lực đều có khả năng xóa đi dấu ấn trên những pháp bảo này.
Vấn đề khó khắn ở đây chính là làm thế nào ngăn trở người khác dựa vào thần toán để tìm ra mình.
Ở Thiên Hoàn nghe nói có rất nhiều tu giả tinh thông thần toán, những người này có thể thăm dò thiên cơ. Thiên Hoàn lần này lỗ vốn lớn như vậy, tuyệt đối sẽ không im lặng. Ngược lại, Thiên Hoàn sẽ trả thù càng ghê gớm, tàn khốc để cho những người khác biết đối nghịch với Thiên Hoàn sẽ có kết quả gì.
Tả Mạc cũng không muốn mình thành một con gà bị giết để dọa khỉ, cần phải đem dấu vết xóa sạch mới tránh được hậu hoạn.
Hoàn hảo, có vấn đề, tìm Bồ yêu.
"Quấy nhiễu thần toán?" Bồ yêu xoa cằm, con mắt đỏ lộ ra dưới tóc hơi nheo lại, đôi môi mỏng quẹt hơi nhếch lên ở góc mép nhìn như ánh đao lướt chéo qua.
Tả Mạc gật đầu như bổ củi: "Không sai, không sai!"
Bồ yêu bất thần quay qua hỏi Vệ: "Người có cách nào tốt?"
Vệ nhìn thoáng qua Tả Mạc: "Có thể hiến tế, bất quá tối thiều cần có hồn phách của Nguyên anh kỳ."
Cái này không phải sở trường của hắn.
"Hồn phách Nguyên anh kỳ?" Tả Mạc đờ đẫn hỏi, hắn nghi là lỗ tai hắn có vấn đề nên nghe nhầm mất rồi.
"Không sai." Vệ thành thật nói: "Ta chỉ biết có mỗi một loại phương pháp này."
Tả Mạc dứt khoát quay phắt về phía Bồ yêu, đùa cái gì mà đùa, hồn phách Nguyên anh kỳ, mười thằng như ca cũng không có khả năng giết một Nguyên anh.
Bồ yêu nở nụ cười, trong lòng Tả Mạc lại cảm thấy bất an.
"Rất tốt! Chỉ có buôn bán là thứ ta thích nhất, cũng cần có một cái giá cho phù hợp nha!" Bồ yêu tươi cười nhưng đầy tà khí khiến Tả Mạc run rẩy.
Giá cho phù hợp…
Giọng Tả Mạc khảng khái pha lẫn bi tráng run rẩy nói: "Cho giá đi!"
"Ngươi, lần này là đồ tốt nhất, à, còn mấy khúc xương kia. Đáng tiếc…" Trong lời lẽ Bồ yêu đầy vẻ tiếc nuối.
Tả Mạc chột dạ, hắn biết rõ thứ Bồ yêu nói chính là mấy khúc xương trong Phần Thần cảnh, tự dặn lòng phải ghi nhớ, hóa ra mấy khúc xương mới là đồ tốt nhất! Không phải thằng này có chủ ý vào Mặc ngọc cốt chứ? Tả Mạc thấp thỏm trong bụng, khi nghe đến câu "đáng tiếc.." của Bồ yêu mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy thế Bồ yêu lại không nói tiếp theo kiểu " đáng tiếc" mà lại đổi giọng: "Toàn bộ quả Thái Dương, kèm theo 100 hạt Thái Dương"
Bồ yêu ngân nga cười nhìn Tả Mạc.
Tả Mạc vừa mới buông lỏng tâm tư được một chút lập tức hít một hơi lạnh, trong bụng quặn lại. Đao này của Bồ yêu chém quả nhiên là ngọt a! Quả Thái dương còn đỡ cơ mà 100 hạt Thái dương kia giá trị vô cùng đó. Tuy Tả Mạc có không ít hạt Thái dương nhưng một lần rút đi 100 hạt thì cũng chẳng còn bao nhiêu.
Nói vậy song Tả Mạc biết rõ không thể để cho Bồ có cơ hội ra giá thêm lần nữa, bằng không thì…
Tả Mạc cắn răng, gật đầu dứt khoát: "Được!"
"Sảng khoái!" Bồ lặng lẽ đứng dậy, gương mặt anh tuấn yêu mị không lộ ra vẻ gì, hắn vứt cho Tả Mạc một cái quang cầu: "Cầm đi đi."
Tả Mạc đón lấy quang cầu, vô số phương pháp tối nghĩa, khó hiểu nhập vào đầu hắn.
Hắn vội vàng rời khỏi thức hải, bắt đầu tìm hiểu. Lúc này hắn không ngừng lại chút nào, thứ cần nhất bây giờ chính là thời gian. Hoàn thành phòng bị sớm một chút thì thoát nguy hiểm sớm một chút. Nếu như chậm trễ thì lúc đó có muốn sửa chữa gì cũng chữa không kịp
Bên trong thức hải, Vệ bỗng cười ôn hòa: "Vụ làm ăn này ngươi làm tốt thật, chắc ta cũng phải nhìn vào ngươi mà học hỏi thôi."
"Ngươi nói đúng đó." Bồ yêu thản nhiên nói, con mắt đỏ hấp háy, trên mặt không còn chút tà khí nào.
Hai tên nhìn nhau rồi lần lượt biến mất
Bàn cờ Hoang thú.
Nam Nguyệt liều mạng tu luyện, hai mắt nàng nhắm nghiền, thần sắc cực kỳ chăm chú, hai tay phối hợp chằng chịt trong không trung tựa như có một cái cung vô hình trong tay. "Thiên Nam tiễn thuật" của nàng tiến bộ rất nhanh, trình độ tăng cao, có thể nói tiến triển cực nhanh.
Cảnh sắc xung quanh nàng không ngừng biến ảo, hai tay nàng cũng không ngừng du động nhưng khoảng cách giữa hai tay vẫn được duy trì như có một dây liên hệ vô hình.
Thần thức nàng thập phần đặc biệt. giống như những gợn sóng vô hình. Mỗi khi gợn sóng gặp đối phương sẽ nhanh chóng truyền thông tin đối phương trở lại (rất giống sóng siêu âm)
Cảnh sắc xung quanh không ngừng biến ảo, có thật có giả.
Nam Nguyệt cần phải từ trong những yêu thuật khó phân biệt thật giả này để tìm được mục tiêu thực sự.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng tu luyện theo kiểu này. Thực tế là gần đây ngày nào nàng cũng tu luyện như thế.
Từ khi đại nhân giao các nàng cho Bồ sư chỉ đạo, các nàng liền gặp phải các loại tu luyện kỳ quái, nhiều người đều than khổ liên tục. Phương pháp tu luyện của Bồ sư lập ra rất đa dạng nhưng cái làm mọi người than khổ chính là vì phương pháp tu luyện nào cũng có độ khó rất cao. Bồ sư lại là loại sáng nắng chiều mưa, người nào không hoàn thành tu luyện, kết quả đều rất bi thảm, rất nhiều người trong lòng sinh ra oán trách.
Nhưng Nam Nguyệt không mảy may oán trách.
Thực lực Bô sư mạnh mẽ vượt xa tất cả cao thủ nàng từng gặp. Các lão sư của phủ Yêu Thuật so với Bồ sư cách xa không chỉ vạn dặm. Ở đây mỗi một chỗ ảo cảnh tu luyện đều do Bồ sư tiện tay huyễn hóa thành, yêu thuật xuất thần nhập hóa khiến người ta phải trố mắt, há mồm.
Có danh sư như vậy chỉ điểm, còn có đích nào mà phải là hy vọng xa vời chứ?
Nam Nguyệt không những không lười biếng mà trái lại càng chăm chỉ hơn, nàng biết rõ cơ hội như vậy là khó có như thế nào!
Kỳ thực không riêng nàng mà những người khác như Minh Quyết tử, Thương Trạch cũng rất hiểu rõ điều này. Cắm đầu liều mạng khổ luyện, chỉ e bỏ qua cơ hội tốt. Các trưởng lão Thương tộc còn dùng cưỡng chế, đốc thúc đệ tử Thương tộc, nếu không chịu khổ tu, trực tiếp lấy tộc pháp trách phạt.
Đem địa điểm tu luyện đặt tại bàn cờ Hoang thú cũng là chuyện bất đắc dĩ. Cũng may bàn cờ Hoang thú rộng lớn vô biên, bọn họ chiếm cái ngách này cũng chẳng ai chú ý. Vốn kẻ có thể nhìn thấu ảo thuật của Bồ yêu đã ít lắm, càng không thể xuất hiện ở bàn cờ Hoang thú mà phát hiện.
Bồ yêu cũng xuất hiện tại bàn cờ Hoang thú.
"Trình độ như …!" Hắn nhíu mày nhìn từ trên cao xuống đám yêu đang tu luyện bên dưới, đầy vẻ bất mãn.
Hắn đương nhiên là có tư cách bình luận như vậy, nghĩ đến đây, hắn không tránh khỏi nghĩ đến Vệ doanh, tâm tình càng tồi tệ. Vệ doanh trong mắt hắn trình độ cũng chẳng cao nhưng so với đám gà này cũng cao hơn chả biết bao nhiêu lần.
Vệ doanh bây giờ rơi vào tay Vệ. Bị Vệ chơi đòn này đương nhiên Bồ yêu nuốt không trôi cục tức. Vì vậy hắn đành đổi chủ ý sang đám Nam Nguyệt, Vệ không cách nào tiến vào Thập chỉ ngục, nên dù mình có muốn quậy gì thì thằng đấy nằm mơ cũng không biết được.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Bồ yêu lại thoải mái được một chút.
Thế nhưng cứ nhìn đến đám gà đang vụng về luyện tiểu yêu thuật cực kỳ cơ bản này, tâm trạng vừa tốt được mốt chút lại biến sạch.
Bồ yêu vốn chuẩn bị đem đám gà này lập thành một doanh khác nên cho bọn chúng tu luyện chiến trận, song ngay sau đó hắn phát hiện trình độ đám gà này quá kém. Thực lực không có thì tu luyện chiến trận cỡ nào cũng không đuổi kịp đám Vệ doanh.
Bởi vậy hắn đành đích thân chỉ điểm cho đám này tu luyện yêu thuật.
Tuy tốc độ tiến bộ của đám Nam Nguyệt cũng khả quan nhưng đối với loại không biết kiên trì là gì như Bồ yêu mà nói thì tốc độ đó còn lâu mới đủ.
Không tưởng được thằng Tả Mạc như vậy mà lại có thể tiến vào Thái Dương thần điện, lại có thể thu hoạch nhiều bảo bối đến như vậy, hắn lập tức canh me ngay.
Vừa vặn có cơ hội Tả Mạc đến xin giúp đỡ là hắn chăn luôn một đống quả và hạt Thái dương.
Khi thấy quả và hạt Thái dương lần đầu, tim Bô yêu đập thình thịch, hắn nhận ra hai loại bảo bối này giống như hoàng kim hồn, có thể đem vào trong Thập Chỉ ngục
"Thực sự là làm cho các ngươi ăn sẵn rồi!"
Bồ yêu thầm thì, quả Thái dương và hạt Thái dương trong tay hắn sáng bóng, lóng lánh mê người.