Đám Tả Mạc không chú ý tới đám Hà gia huynh đệ, ngay cả Khang Đức cũng không để ý tới chúng. Bên cạnh hắn chính là người đứng đầu các thế lực tại Vân Hải, những kẻ như Hà gia huynh đệ không đáng nhắc tới.
Không ngừng đi xuống, ánh sáng dần biến mất, biển mây dày đặc ngăn cách ánh sáng nhưng không có tối tăm như dự đoán của Tả Mạc. Trong tầng mây, sinh trưởng rất nhiều vân tảo, chúng phiêu phù trong tầng mây, phát ra quang mang nhạt, chiếu sáng toàn bộ thế giới dưới Vân Hải.
Khang Đức thấy được sự hiếu kì của đám người Tả Mạc đối với vân tảo thì vội vàng giới thiệu: "Đây là nơi vân tảo sinh trưởng cực tốt, phẩm chất phi thường cao, thỉnh thoảng có thương nhân nơi khác tới đây thu mua nhưng ở đây thì lại không đáng tiền."
"Thứ này có ích lợi gì?" Tả Mạc hiếu kì hỏi.
Lần đầu tiên hắn trông thấy vân tảo, vân tảo này có hình giống như bèo, kích cỡ khoảng bằng đầu ngón tay, toàn thân trắng như tuyết, toả ra quang mang nhạt. Quần thể tảo nhỏ bằng giỏ trúc, thỉnh thoảng lại thấy được những mảng tảo khổng lồ.
"Có thể sử dụng để luyện chế thuỷ hành linh đan, phẩm giai không cao chỉ đạt tới nhất phẩm." Khang Đức nói tiếp: "Không có thực lực thì ai dám đi xuống. Thực lực mạnh như vậy thì mấy thứ như vân tảo này đáng gì, nó sinh trưởng cực nhanh, khắp nơi đều có thể nhìn thấy."
Tả Mạc hiểu ra.
Mọi người tiếp tục đi xuống dưới, từng đợt vụ khí thưa thớt trôi qua.
"Phía dưới Vân Hải nhiều nhất chính là các loại vân thú, cũng có rất nhiều người đi bắt vân thú. Vân thú thuộc thuỷ hành, rất nhiều người ưa thích nhưng muốn phẩm giai cao phải đi sâu vào trong Vân Hải."
Tả Mạc hiếu kì hỏi: "Vân thú có lợi hại lắm không?"
"Thuỷ hành mà, lợi hại nhất là huyễn thuật, hơn nữa thân thể là do mây mù tạo thành, trừ phi gặp hoả quyết thì thương tổn do pháp quyết khác đối với nó không lớn." Khang Đức hiển nhiên hiểu rõ nơi này như lòng bàn tay, giọng đều đều, không cần suy nghĩ.
"Lão Khang đã sống ở đây bao nhiêu năm rồi?" Vi Thắng hỏi Khang Đức.
Khang Đức không khỏi có chút hoài niệm: "Hơn chục năm rồi. Kỳ thực nơi vào Vân Hải còn có vài chỗ, chỉ là nơi đây nổi tiếng nhất, tu giả tới đây kiếm ăn cũng nhiều nhất."
Vi Thắng cười cười, mặc dù lúc trước hắn cũng từng trải qua gian khổ nhưng gã vẫn cố gắng, tâm không lo nghĩ, nỗi khổ vì sinh hoạt không lưu lại chút nào trong lòng gã, tự nhiên không tạo ra cảm xúc gì. Ngược lại là Tả Mạc, hắn nghĩ lại bản thân lúc còn sống tại Vô Không Sơn, cả ngày cố gắng vì một khoả tinh thạch, không khỏi đồng cảm.
Thấy sắc mặt Khang Đức có chút khẩn trương, Tả Mạc vội cười nói sang chuyện khác: "Người không đi xuống không thể tưởng tượng ra phong cảnh lại đẹp như này."
Mây mù nhàn nhạt, như sa như dệt, những vân tảo phiêu phù trong tầng mây chậm rãi trôi nổi khắp Vân Hải.
"Ha ha, đại nhân thật tao nhã, nếu luận về phong cảnh thì lát nữa còn đẹp hơn!" Khang Đức sang sảng cười nói.
Quả nhiên, đúng như Khang Đức nói, phong cảnh phía dưới mỹ lệ vô cùng.
Đi gần hai canh giờ, trước mắt mọi người đột nhiên trở nên trong sáng, bọn họ đã xuyên qua biển mây dày đặc!
Biển mây dày đặc đang chậm rãi di chuyển trên đầu bọn họ, vô số vân tảo đang chậm rãi rơi xuống, những vân tảo này cực kì khổng lồ, to tới vài mẫu, thân tảo dài tới mười trượng. Nhìn từ xa, Vân Hải giống như một mái vòm, những vân tảo đang rơi xuống giống như một thác nước, dày đặc chi chít nhìn không thấy cuối, vô cùng đồ sộ!
"Đẹp quá!" Tả Mạc kinh ngạc thốt lên.
Vi Thắng và Tông Như bị cảnh tưởng đồ sộ trước mắt làm cho ngơ ngẩn. Mấy đứa nhỏ vô cùng hưng phấn, đuổi nhau tới lui xung quanh A Quỷ Tả Mạc, tiểu hoả càng hưng phấn thỉnh thoảng còn phát ra tiếng chít chít.
Khang Đức mỉm cười, tình cảnh trước mắt với hắn chẳng có gì lạ, đã sớm không còn hứng thú.
Những tu giả đi qua thấy bọn họ đều hiểu ý cười cười, ai lần đầu tiên tiến sâu vào Vân Hải đều sẽ lộ ra vẻ mặt "gà mờ" như này.
Dọc đường có thể thấy được tu giả nối dài không dứt, mọi người đều hy vọng sớm có được thu hoạch, hàng năm giá cả nhóm vân thú và Thuỷ Vân Thai đầu tiên đều là cao nhất.
Nhưng vào lúc này, Tông Như vẫn nhắm mắt bỗng nhiên kêu lên một tiếng, hơi ngó lại phía sau.
Mấy tên thiện tu khiến hắn cảm thấy hứng thú, cầm đầu là một gã thiện tu mặc tử bào, mi tu bạc trắng, khí độ bất phàm, phía sau hắn là ba gã thiện tu mặc thanh bào, tuổi đời còn rất trẻ.
Mấy tên thiện tu này cũng chú ý tới Tông Như, quang mang chợt loé trong mắt vị thiện tu mặc tử bào đứng đầu, không nói gì, chỉ chắp tay hướng Tông Như thi lễ.
Hai mắt Tông Như tuy nhắm nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười ôn hoà, chắp tay đáp lễ.
Chú ý tới dị dạng của Tông Như, Vi Thắng nhìn về phía đối phương.
Đối phương cũng để ý tới Vi Thắng, trong mắt thiện tu mặc tử bào một lần nữa lại hiện lên sự kinh ngạc nhưng trên mặt lại không đổi sắc, hoà khí hướng Vi Thắng thi lễ.
Vi Thắng không nói gì, hơi khom người đáp lại.
Từ đầu đến cuối song phương không nói câu nào nhưng bầu không khí vô cùng huyền bí lại xuất hiện giữa song phương.
Cho tới tận lúc đối phương đã đi xa, Tông Như và Vi Thắng mới không nhìn nữa.
"Mấy người này không đơn giản." Vi Thắng trầm giọng nói: "Thiện tu mặc tử bảo kia rất mạnh, có khả năng là nguyên anh, dù không phải nguyên anh thì cũng không khác biệt nhiều lắm."
Tông Như gật đầu đồng ý nói: "Bọn họ chắc là xuất thân từ đại tự, có thể hỏi Y Chính, hắn hẳn biết rõ."
Lúc này Tả Mạc vô tâm không nhìn nữa, thấy bộ dáng như gặp đại địch của hai người vội vàng hỏi. Hai người đem chuyện vừa rồi kể lại, Tả Mạc suy nghĩ một chút quyết định hỏi Y Chính.
Khang Đức vốn không dự định chen ngang nhưng vẫn không nhịn được phải nói: "Đại nhân, biển mây dày đặc, hạc giấy và phi kiếm truyền tin không thể sử dụng được ở đây, không thể nào truyền tin ra ngoài được."
Tả Mạc khoát tay, trầm giọng nói: "Không có gì, ta tự có biện pháp."
Tông Như thi triển một huyễn thuật nhỏ, bên trong chính là hình dáng của mấy thiện tu vừa rồi. Tả Mạc ghi nhớ trong đầu, sau đó tiến vào thức hải. Hắc, người khác không dùng được hạc giấy nhưng hắn có thể thông qua Bồ yêu để truyền tin ra bên ngoài.
Bồ yêu sau khi nhìn thấy hình dáng của mấy người này liền hừ một tiếng: "Không cần đi hỏi người khác, ta biết bọn họ xuất thân từ đâu."
Tả Mạc nghi ngờ hỏi: "Ngươi biết á?"
Bồ yêu cười lạnh nói: "Năm xưa đánh nhau lâu như vậy, không đến nỗi nhận lầm đâu. Mấy con lừa ngốc này đến từ Huyền Không tự, hắc, ngươi tốt nhất cẩn thận một chút."
Bây giờ có bốn thế lực đứng đầu Tu Chân giới, Côn Luân, Thiên Hoàn, Tây Huyền, Huyền Không.
Huyền Không cảnh là thánh địa của thiện tu, tập trung rất nhiều danh tự, mà Huyền Không tự là tự đứng đầu thiên hạ! Đừng tưởng Y Chính xuất thân từ Đại Phật tự, mặc dù cũng được xếp vào thập đại danh tự nhưng so với Huyền Không tự thì đó hoàn toàn không cùng một cấp độ.
"Huyền Không tự, một đám lừa ngốc, ngươi tốt nhất đừng dính vào, bằng không, hắc hắc…" Biển máu trong đồng tử màu đỏ của Bồ yêu bốc lên.
Tả Mạc bị bộ dạng hung tợn của Bồ yêu hù doạ suýt ngã, dù cho là Côn Luân cũng không khiến Bồ yêu lộ ra biểu tình như vậy: "So với Côn Luân còn lợi hại hơn sao?"
"Lợi hại hơn Côn Luân? Không đến mức đó." Bồ yêu lạnh lùng nói: "Chiến lực của Côn Luân là đệ nhất nhưng về mức độ lằng nhằng thì không lợi hại bằng đám lừa ngốc này. Mẹ kiếp, đám lừa ngốc này là một lũ điên không sợ chết, trận chiến năm đó, đám lừa ngốc này vì tiêu diệt bầy ma quỷ ác yêu chúng ta mà tự bạo sáu mươi vị nguyên anh! Nếu không phải lão tử nhìn ra manh mối thì đã dính đòn rồi, bị tan thành từng mẩu vụn."
"Tự bạo…Sáu…sáu mươi vị nguyên anh…" Tả Mạc lắp bắp, nói năng không còn lưu loát nữa. Hắn bị tin tức này làm cho ngây ra, mất khả năng suy nghĩ, sáu mươi vị nguyên anh, sau mươi vị nguyên anh tự bạo tập thể, mức độ điên cuồng này làm sao có thể tưởng tượng nổi đây?
Nghĩ lại một gã nguyên anh Thiên Hoàn đã khiến toàn bộ Vân Hải giới gà bay chó chạy, đây lại còn tận sáu mươi vị nguyên anh…
Khi Tả Mạc rời khỏi thức hải, Vi Thắng Tông Như đồng thời nhìn về phía hắn, bọn họ đã sớm để ý thấy sắc mặt bất ổn của Tả Mạc.
Tả Mạc mở mắt, giọng cứng ngắc: "Mấy tên gia hoả kia đến từ Huyền Không tự."
"Huyền Không tự?"
Hai người Vi Thắng Tông Như đồng thời hít vào một hơi thật sâu, nhất thời sắc mặt Khang Đức trắng bệch không còn chút huyết sắc nào.
Huyền Không tự! Thiên hạ đệ nhất thiện tu, một trong tứ đại phái!
"Sao bọn họ lại chạy tới đây?" Vi Thắng kiếm tâm như sắt, rất nhanh tỉnh táo lại.
Công phu thiền định của Tông Như cực kì thâm hậu, tâm run lên chút rồi rất nhanh cũng khôi phục lại như bình thường.
Tả Mạc dần bình tĩnh lại, Huyền Không tự thì sao chứ, trưởng lão Thiên Hoàn không phải cũng bị mình "thịt" hay sao? Lần này lại bị Bồ yêu doạ nạt bằng sáu mươi vị nguyên anh.
Nghĩ đi nghĩ lại, bản thân chỉ là một tiểu nhân vật, chưa tới lượt mình được hưởng đãi ngộ cao cấp như thế.
Bỗng nhiên nhớ tới một việc, nhất định phải căn dặn Vệ Doanh Hôi Doanh và đám người Nam Nguyệt trong khoảng thời gian này không được thò đầu ra ngoài, vạn nhất bị đám điên này nhìn thấy, khẳng định sẽ giơ cao ngọn cờ "trừ yêu hàng ma".
Bồ yêu đối với hành vi chưa đánh đã lùi như vậy rất không hài lòng, nhưng hắn biết thời điểm này Tả Mạc đấu với Huyền Không tự tuyệt đối không có cơ hội thắng.
Vệ thuỷ chung chỉ cười nhìn Bồ yêu và Tả Mạc đối khẩu, nhưng nhìn thế nào cũng thấy rằng hắn đang cười nhạo Bồ yêu.
Căn dặn xong, Tả Mạc nhìn thấy sắc mặt Khang Đức trắng bệch ra, mắt đầy vẻ sợ hãi vội vàng an ủi nói: "Đi thôi. Đừng quản bọn họ nữa, Vân Hải lớn như vậy, mọi người còn có việc, chưa chắc đã đụng nhau đâu."
Lúc này sắc mặt Khang Đức mới tốt trở lại, nghĩ lại thì thấy, Vân Hải không lớn lắm, lẽ nào mọi người lại cùng có chủ ý với một thứ?
Nhưng trải qua chuyện này, chút hứng thú vừa rồi của Tả Mạc biến mất, vốn cảnh sắc bao la hùng vỹ mỹ lệ lúc này lại trở nên vô vị xấu xí.
"Biển mây vô biên vô hạn, bên trong có rất nhiều đường, nếu là người không quen thuộc khẳng định sẽ bị lạc trong đó." Nỗi lo trong lòng Khang Đức dần biến mất, mọi người cùng bắt đầu đi từ đảo Tiêm Chuỷ nhưng xác suất trên đường có thể gặp nhau ít tới mức đáng thương.
Tả Mạc nhìn xung quanh, đột nhiên hỏi: "Vì sao mọi người không bay?"
Khang Đức vội vàng giải thích: "Vân Hải hơi khác so với các nơi, ở trong tốt nhất là không nên phi hành, linh lực ba động rất dễ gây sự chú ý của vân thú ẩn nấp trong các tầng mây. Lúc đầu nhiều kẻ tự cho mình có thực lực cường đại, ở trong đánh nhau loạn lên, kết quả không kẻ nào đi ra nổi. Dần dần, mọi người không còn dám phi hành nữa."
"Thì ra là thế!" Tả Mạc bừng tỉnh đại ngộ.
Cũng may mọi người tu vi thâm hậu, việc đi bộ đối với mọi người không quá nặng nhọc.
Đi sâu vào trong khoảng mấy canh giờ, lưu quang do vân tảo phát ra ở những tầng mây dầy đặc càng ngày càng cách xa họ, trên đường dần xuất hiện mây mù, những mây mù này rất đặc biệt, tụ mà không tán, dù có gió thổi qua cũng rất ổn định.
Giữa những đám mây mù này là những đường mòn lúc ẩn lúc hiện, như mạng nhện vô cùng rắc rối kéo dài vô tận trong mây mù.