Tu Chân Thế Giới

Chương 531: Bộ lạc lam nhân



Không riêng gì Tả Mạc, ngay cả Vi Thắng Tông Như cũng chết khiếp, chim ngốc ngày thường vẫn tỏ ra kiêu ngạo lúc này cũng biểu hiện thành thật hiếm có – bộ xương kia không dễ chọc à! Trong bọn họ, người biểu hiện bình tĩnh nhất chính là A Quỷ.

A Quỷ yên lặng đứng bên cạnh Tả Mạc, đối với những phát sinh trước mắt đều như không thấy.

Bộ xương thuỷ tinh óng ánh trong suốt, mỗi một chiếc xương giống như một tác phẩm nghệ thuật. Toàn bộ khung xương thuỷ tinh đều rất tinh xảo và mỹ lệ, khi chiếc xương cuối cùng gắn vào bộ xương, toàn bộ khung đột nhiên phát ra ánh sáng màu lam chói mắt. Ánh sáng màu lam giống như nước nhanh chóng khuếch tán đi khắp nơi, lam nhân được lam quan chiếu sáng vẻ mặt đều kích động.

Từ Phần Thần cảnh nhặt được Mặc Ngọc cốt không hoàn chỉnh, thiếu mất ba khối xương, đó là xương sọ, một chiếc xương sườn và một đoạn xương ngón tay.

Bộ xương không hoàn chỉnh này không khiến người ta cảm thấy nó thiếu sót, như thể vốn dĩ nó đã thế. Sắc mặt Vi Thắng Tông Như vô cùng quái dị, đột nhiên bọn họ sinh ra ảo giác, băng lam giống như hải dương vậy, đột nhiên sống lại, có được sinh mệnh như bình thường!

Tả Mạc cũng cảm nhận được biến hoá của băng lam, bỗng hắn cả kinh, thần lực!

Đây là thần lực!

Bộ xương thuỷ tinh toát ra thần lực vô cùng yếu ớt, yếu ớt tới mức khó mà phát hiện ra được, nếu như Tả Mạc không phải tu luyện thần lực, đối với thần lực mẫn cảm vượt xa người khác thì rất khó để phát hiện ra!

Tả Mạc không phải vì bộ xương toát ra thần lực mà giật mình, bộ xương hắn nhặt được ở trong Phần Thần cảnh khẳng định có từ thời viễn cổ, nếu có quan hệ với thần lực thì điều đó vô cùng bình thường. Khiến hắn giật mình chính là bộ xương này lại có sinh mệnh!

Bộ xương toả ra thần lực yếu ớt nhu nhược, Tả Mạc có thể cảm thụ được sức sống ẩn trong đó!

Cho dù luồng sinh mệnh này vô cùng yếu ớt nhưng thực sự đó là khí tức của sinh mệnh!

Tả Mạc kinh nghi bất động nhìn bộ xương, trò đùa gì đây, bộ xương hơn vạn năm đột nhiên sống lại, cái này… cái này quá "chém gió" rồi!

Cũng may sau đó bộ xương không có biến hoá gì, ánh sáng toả ra dần thu liễm lại.

Các lam nhân bái phục dưới đất đứng dậy, mấy vị lam nhân lớn tuổi cẩn thận từng chút một tiến lên, nâng bộ xương lên, biến mất trong băng lam.

Một vị lam nhân trung niên đi tới trước mặt Tả Mạc, thực hiện một lễ tiết thập phần cổ quái: "Khách nhân tôn kính, ngày vì bộ lạc lam nhân mà làm tất cả, đời đời kiếp kiếp lam nhân đều sẽ ghi nhớ trong lòng! Bất luận thế nào ngài đều sẽ là bằng hữu của chúng ta!"

Tuy Mặc Ngọc cốt bị đối phương khiêng đi mất khiến Tả Mạc có chút đau lòng nhưng nhìn thấy đại nạn biến mất, hắn vội vàng nói: "Ngài khách khí quá! Ta cũng chỉ tình cờ gặp được nó thôi!"

"Lời nói không thể biểu hiện được cảm kích của tộc ta, thỉnh các vị bất luận thế nào cũng phải tới bộ lạc chúng ta làm khác vài ngày, để bọn ta có thể tận tình địa chủ!" Lam nhân trung niên chân thành nói.

Tả Mạc hơi khó xử nói: "Thực sự xin lỗi a, chúng ta còn phải đi kiếm Thuỷ Vân Thai nữa…"

Lam nhân trung niên nhìn thoáng qua A Quỷ, hiểu ra chút ít, lập tức cười mỉm nói: "Các hạ chớ bận tâm, chúng ta biết rõ nơi sinh trưởng của Thuỷ Vân Thai." Nói xong liền thấp giọng phân phó vị lam nhân đứng cạnh, ngôn ngữ họ sử dụng thập phần kì quái, Tả Mạc nghe không hiểu.

Vị lam nhân kia nghe vậy gật đầu, thi lễ với đám người Tả Mạc, sau đó xoay người biến mất trong băng lam.

"Ta đã phân phó hắn đi lấy Thuỷ Vân Thai, Thuỷ Vân Thai trong mây không hiếm lắm. Chỉ là cách lấy cần chú ý chút, ít người biết rõ điều này. Thuỷ Vân Thai vừa ngắt dùng ngay hiệu quả rất tốt, bản tộc có chút thủ đoạn, có thể khiến sau khi ngắt mà hiệu quả của dược lực không giảm." Lam nhân trung niên nhìn Tả Mạc nói.

Nhất thời trên mặt Tả Mạc lộ vẻ vui mừng, vội vàng cảm ơn: "Vậy đa tạ rồi! Đa tạ đa tạ!" Vi Thắng Tông Như không khỏi vui mừng, thực là đi mòn gót chân không tìm được, lúc được lại chẳng tốn chút công sức nào!

Lam nhân trung niên khoát khoát tay, cười nói: "So với ân tình của các hạ đối với tộc ta, việc nhỏ này thật không đáng nhắc tới."

Nói xong liền hướng Tả Mạc chỉ dẫn: "Các vị khách nhân, mời!"

Vẻ mặt Tả Mạc có chút cổ quái, do dự một hồi: "Cái kia…"

Lam nhân trung niên nghi hoặc hỏi lại: "Các hạ có việc gì cứ nói!"

Khuôn mặt Tả Mạc ửng hồn, lặng im chỉ vào lam nhân lệ trên đất: "Cái kia..ta có thể nhặt chúng lên được không?"

----------------------------

Tả Mạc không chú ý rằng khi hắn nói những lời kia, trên mặt vị nữ lam nhân vừa rơi lệ bỗng lộ ra vẻ ửng hồng.

Lam nhân trung niên ha hả cười, chỉ thấy tay hắn đưa ra, những lam nhân lệ liền bay vào lòng bàn tay, hắn lập tức đưa cho Tả Mạc.

Tả Mạc vội vàng cầm lấy, mừng rỡ tới mức miệng không khép vào nổi, lam nhân lệ chính là một bảo bối tốt à! Có thể được Bồ yêu gọi là "bảo bối tốt" gì gì đó, tuyệt đối không phải là hàng thường.

Đi đằng sau lam nhân trung niên, vốn băng lam lạnh lẽo đến cực điểm giống như "biết" bọn họ, trở nên vô cùng mát mẻ, thoải mái không nói nên lời.

Lam nhân trung niên hay nói, cực kì nhiệt tình, không ngừng giới thiệu với bọn họ về bộ tộc lam nhân. Sớm biết lai lịch của lam nhân như Tả Mạc còn đỡ, Vi Thắng và Tông Như nghe được thì trợn mắt há mồ, hậu duệ của bộ tộc thời viễn cổ đoạn tuyệt với nhân thế?

"Không biết rốt cuộc bộ xương kia là…" Tả Mạc có chút dè dặt hỏi, hắn hơi lo lắng vấn đề đưa ra động chạm tới cấm kỵ của đối phương, nhưng thực sự hiếu kỳ đến mức không chịu nổi.

"Đó là đồ đằng của bản tộc, tên là Lam!" Trong mắt lam nhân trung niên đầy sự kích động và hưng phấn, sau đó hắn thở dài: "Từ vạn năm trước khi bản tộc dời tới giới này, không lâu sau đó đồ đằng của bản tộc độc nhiên biến mất, chúng ta đã mất cảm ứng với nó. Từ đó về sau, thần lực của bộ tộc lam nhân càng ngày càng yếu, chỉ có thể sinh hoạt ở sâu trong Vân hải, đoạn tuyệt với nhân thế!"

"Đồ đằng!" Tả Mạc bừng tỉnh đại ngộ, đối với bộ xương hắn có rất nhiều suy đoán nhưng hoàn toàn không nghĩ tới nó lại là đồ đằng của một bộ tộc.

Lam nhân mất đi cảm ứng với Lam khẳng định là do Lam tiến vào Phần Thần cảnh trong Thái Dương thần điện.

Bộ lạc Thái Dương ngã xuống, toà thần điện cuối cùng của họ cũng đã tan thành tro bụi, nhưng Lam đi vào đó lại có thể ngoan cường mà sống sót.

Tả Mạc đem những điều này nói ra không khỏi khiến mọi người cảm thấy buồn sầu.

Lam nhân trung niên gật đầu: "Nguyên lai là bộ lạc Thái Dương, vậy cũng khó trách! A, tuy răng đã đoạn tuyệt với nhân thế nhưng vẫn có một số người lớn mật xông vào trong băng lam, chúng ta cũng biết chút ít. Nghe nói viễn cổ nhất mạch ở bên ngoài hầu như đã tiêu vong hết?"

Nhìn lam nhân trung niên đầy bất lực, Tả Mạc không biết an ủi ra sao chỉ có thể gật đầu.

Lam nhân trung niên trầm mặc không nói, tin tức này đã được xác thực, chút cầu may trong lòng đã tan vỡ. Hồi lâu sau hắn hơi hơi không hiểu hỏi: "Vì sao bọn họ lại diệt vong?"

Tả Mạc lắc đầu: "Ta không biết, nguyên nhân khẳng định rất nhiều." Không biết vì sao, hắn không muốn nói cho đối phương, tứ cảnh thiên đối với hậu duệ của viễn cổ mấy ngàn năm qua không ngừng tìm giết.

Hắn thấy vẻ mặt sầu não của lam nhân trung niên không khỏi an ủi nói: "Bây giờ đã tìm được Lam rồi, bộ tộc lam nhân sẽ khôi phục được sự cường đại như trước đây, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi."

Lam nhân trung niên nghe thế mới cười cười nói: "Không sai! Chỉ cần có Lam, bản tộc có thể tồn tại rất lâu nữa!"

Hắn đối với Lam tràn ngập lòng tin!

Rất nhanh, bọn họ đã đến nơi định cư của bộ tộc lam nhân.

Từng cái ao màu lam xuất hiện trước mặt đám người Tả Mạc. Những ao này lớn nhỏ không đồng nhất, nước ao xanh thẳm, nhìn qua thì giống như hàng ngàn chiếc gương. Trên mặt ao phập phù những vụ đoàn màu lam, trong vụ đoàn mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng những lam nhân.

"Đây là lam trì của bản tộc." Thấy vẻ mặt hiếu kì của đám người Tả Mạc, lam nhân trung niên giải thích: "Lam biến mất, mất đi đồ đằng khiến tín ngưỡng của chúng ta không có chỗ thờ cúng, không thể sản sinh ra thần lực. Tổ tiên hao phí tâm tư mới sáng chế ra phương pháp luyện thân là lam trì, điều này mới khiến bản tộc có thể duy trì tới ngày nay.

"
Lợi hại!" Từ đáy lòng Tả Mạc thầm khen, bất luận bởi lý do gì, người có thể sáng chế ra một loại phương pháp nào đó đều có thể coi là một vị Đại năng.

Lam nhân dọc đường trông thấy đám người Tả Mạc đều nhanh chóng hành lễ.

Đi qua lam trì, rất nhiều phòng ốc xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Những phòng ốc này đều có màu xanh dương, óng ánh giống như thuỷ tinh vậy. Thân tường toả ra quang mang yếu ớt, chính tầng quang mang này ngăn cản những ánh mắt rình mò nhìn vào bên trong.

Những phòng ốc này đều không lớn, chỉ có thể coi là nhỏ, trừ tài liệu tinh xảo bên ngoài thì bố trí bên trong lại vô cùng đơn giản thô kệch, thỉnh thoảng có thể thấy những bức hoạ xám nhạt được vẽ trên tường.

Số lượng lam nhân ở đây nhiều hơn so với lam trì nhưng đám người Tả Mạc lại phát hiện một việc, những lam nhân ở đây có thực lực yếu hơn rất nhiều so với lam nhân bọn họ trông thấy ở bên ngoài.

Tả Mạc thoáng nhìn thấy tế đàn cách đó không xa, bộ xương đang được đặt ở đó.

Lam nhân vây xung quanh tế đàn, bọn họ đang thành kính tế bái.

Tả Mạc hoảng sợ nhận ra, thần lực của bộ xương so với lúc nãy đã mạnh hơn một chút!

"Đáng tiếc chúng ta mất Lam quá lâu, trông tộc đã không còn tế ti chuyên nghiệp rồi. Chúng ta chỉ có thể tế bái mỗi ngày hi vọng Lam có thể sớm khôi phục sức mạnh, phù hộ cho tộc ta!" Lam nhân trung niên tràn ngập cảm khái nói.

"
Rất nhanh thôi." Tả Mạc ma xui quỷ khiến thế nào mà tiếp lời.

Lam nhân trung niên sửng sốt nhưng rất nhanh liền cười cười.

Nói xong câu này, đột nhiên trong lòng Tả Mạc cảm ứng được bộ xương trên tế đàn đang nhìn hắn chăm chú! Phát hiện này khiến tim hắn đập mạnh hơn, nhưng khi hắn nhìn lại thì cảm ứng vừa rồi liền biến mất.

Tả Mạc bật cười, xem ra bản thân quá khẩn trương rồi, Lam ngay cả xương sọ cũng không có, làm sao có mắt để nhìn mình chứ?

Lắc đầu cười cười, đi theo lam nhân trung niên tới phòng ốc đầu tiên kia.

"Đây là phòng nghị sự của tộc." Lam nhân trung niên đầy áy náy: "Chúng ta mất liên lạc với bên ngoài quá lâu, ở đây từ xưa đã không có phòng riêng để đãi khách. Các vị chịu uỷ khuất rồi, có điều gì chậm chễ mong các vị tha thứ cho!"

Đám người Tả Mac vội vàng đáp lễ.

Đi vào phòng nghị sự, bên trong hiển nhiên vừa bố trí lại, trên mặt đất là một tầng thảo thảm trắng tinh, trên bàn chất đầy hoa quả và thực vật, tuy đơn giản nhưng cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Dẫm chân lên bạch thảm, mọi người cảm thấy một luồng khí mát lạnh thấm vào trong người, tâm thần vì thế mà thanh tĩnh lại, thần kinh vốn khẩn trương lập tức trở nên thoải mái, sự mệt mỏi liền biến mất, thoải mái không nói nên lời.

Thứ tốt!

Hai mắt Tả Mạc sáng ngời.