"Được thì được, không được thì thôi, chắc giá! Về phần Huyền Không tự ngươi yên tâm, đám tặc ngốc kia sớm muộn cũng sẽ bị tiêu diệt! Ta tuyệt đối không ngăn ngươi đi báo thù."
Giá Tả Mạc đưa ra thật dọa người, sắc mặt Đào Hưng trở nên trắng bệch, càng không nói tới Phó Phong, quả thực hắn bị dọa tới đứng tim rồi.
Biệt Hàn trầm mặc không nói.
Tả Mạc bắt đầu bấm ngón tay tính toán: "Một trăm năm, ngươi không lỗ đâu. Ngươi nghĩ lại xem, ngươi là ma tộc, tuổi thọ vốn rất dài, chỉ nháy mắt là đã trăm năm! Còn tính cái gì nữa? Ngươi tưởng tượng xem, đây là chiến bộ, Nghiệt bộ, ngoại trừ xóa bỏ các cấm chế ta còn phải phụ trách việc chạm khắc phù văn, còn phải bao ăn bao ở, chi tiêu bao nhiêu thứ. Ngươi lại tưởng tưởng tiếp, ngươi bây giờ muốn đánh về Huyền Không tự, ngươi xông tới được sao? Không nói chi một Nghiệt bộ mà nếu cấp cho ngươi mười Nghiệt bộ ngươi cũng không thể xông lên được. Người ta là một trong bốn ông trùm đó! Nhổ một cọng tóc gáy còn lớn hơn ngươi! Cho nên ta thấy suy nghĩ của ngươi rất ngây thơ!"
Biệt Hàn trầm mặc không nói, hắn biết rõ Tả Mạc nói đúng. Dù cho hắn có lợi hại đến mấy cũng không thể dựa vào một Nghiệt bộ mà tiêu diệt Huyền Không tự. Bọn họ thậm chí chưa kip tiến vào tự thì đã bị chặn bởi các phù trận rồi.
"Nếu như ngươi đã cam chịu thì đi tìm chết đi, ta không còn gì để nói nữa. Nhưng nếu là ta, cừu hận với Huyền Không tự sâu như biển ta sẽ khiến chúng sống không bằng chết, muốn bọn chúng khi nghe thấy tên tiểu Mạc ca thì khóc òa lên. Sau đó đem Huyền Không tự san thành bình địa, đốt sạch mới thống khoái được!"
Sắc mặt Biệt Hàn biến ảo bất định, nắm tay không kìm được xiết chặt.
"Huynh đệ, đây mới gọi là sung sướng khi báo thù! Cái kia gọi là tự tìm chết, thật quá tiện nghi cho Huyền Không tự, tự dưng bọn họ mất đi một mối lo trong lòng! Báo thù không phải như thế. Chúng ta cần phải chú ý đến chất lượng kĩ thuật, chúng ta phải chú ý tới thời gian, chúng ta phải khiến bản thân mạnh lên, muốn đối phương yếu đi. Dù cho chúng ta không diệt được bọn họ thì cũng phải như chiếc gai kẹt trong cổ họng khiến bọn họ khó chịu, để bọn họ mỗi ngày đều bất an!"
Đột nhiên Tả Mạc chuyển đề tài.
"Trình độ đánh đấm của ngươi khẳng định không tồi, những thứ ngươi không làm được ta đều có thể làm được!"
Tả Mạc vỗ vỗ ngực, nghiêm mặt nói: "Ta đường đường là người đứng đầu Vân Hải giới, thủ hạ vô số, còn có doanh chuyên luyện khí. Thủ hạ có ta có tu giả, có yêu, có ma. Theo ta một trăm năm nữa chúng ta đã quá mạnh rồi, đạp chết Huyền Không tự không phải sẽ dễ như đạp chết một con gián sao?"
"Huynh đệ à!" Tả Mạc hướng dẫn từng bước: "Một trăm năm chỉ là mấy phần trong cuộc đời ngươi, so với huyết hải thâm cừu thì cái này tính là gì? Đây là một khoản lời lớn cỡ nào nào!"
"Được! Ta đồng ý!" Biệt Hàn ngẩng đầu, mặt đầy sát khí: "Ngươi nói rất đúng, phải khiến bọn họ hàng ngày phải sống trong nỗi sợ hãi! Chúng ta còn sống ngày nào thì cuộc sống của họ sẽ không yên ngày đó!"
Phó Phong ngơ ngác nhìn điện hạ, hắn không ngờ điện hạ lại đáp ứng, nhất thời tâm trạng như muốn khóc, có vụ làm ăn nào mà không mặc cả chứ?
"Sảng khoái"! Tả Mạc vỗ tay liền ba cái, vô cùng tán thưởng nhìn Biệt Hàn nói: "Nam nhân chân chính phải sảng khoái như vậy!"
Mặt Đào Hưng trắng bệch ra, hắn hoàn toàn bị vụ làm ăn trước mắt này dọa cho sắp ngã. Một trăm năm! Gọn lỏn một trăm năm!
Bây giờ hắn nhận ra số ma thai hắn mất là quá tiện nghi cho mình rồi! Hắn nhìn Biệt Hàn đầy thương cảm, đi van xin tên gia hỏa này, các ngươi thật đáng thương.
Đang ở trong trạng thái sợ hãi, Đào Hưng suýt nữa nhảy dựng lên: "A a a! Tài liệu… Ồ ồ ồ, tài liệu… Không có vấn đề gì không có vấn đề gì! Ta sẽ cung cấp miễn phí toàn bộ!"
Tả Mạc mở cờ trong bụng, vỗ vai Đào Hưng đầy thân thiết: "Lão Đào, ta biết ngươi cũng là kẻ rất sảng khoái!"
Vẻ mặt Đào Hưng như cứng lại, vội vàng gật đầu: "Hẳn là vậy hắn là vậy!"
Hắn bị dọa tới suýt…
Thật đáng sợ…
Trong thức hải.
"Một trăm năm là quá ngắn!" Bồ yêu có chút bất mãn.
"Ngươi chỉ cần kí khế ước chung thân đảm bảo hắn cũng đồng ý." Vệ cười tủm tỉm nói: "Chỉ cần ngươi báo thù cho hắn."
Tả Mạc đầy khinh bỉ nói: "Tiểu Mạc ca ta khi làm ăn ngoài việc chú ý không lừa già dối trẻ còn cần phải có lương tâm."
Bỗng giọng hắn thay đổi, nghiêm túc nói: "Ta dùng thần lực."
Bồ yêu và Vệ nhất thời ngẩn ra.
Sắc mặt Tả Mạc đầy ngưng trọng: "Đạo cấm chế cuối cùng của Nghiệt bộ có liên quan tới hồn phách là dùng thần lực để hạ xuống."
"Thần lực?" Sắc mặt Bồ yêu và Vệ đồng thời trở nên ngưng trọng.
"Chẳng lẽ Huyền Không tự nắm giữ thần lực?" Vệ hơi kinh ngạc.
"Không biết, nhưng đó là một loại thần lực chưa thành thục." Tả Mạc suy nghĩ một lát rồi nói: "Nhưng khẳng định đó là một loại thần lực. Ta không biết nên khi dùng linh lực liền bị thôn phệ, sau đó không có cách nào ta phải dùng tới thần lực mới có thể hoàn thành ma văn."
Sắc mặt Bồ yêu bình thường trở lại, cười lạnh nói: "Huyền Không tự không ngốc, sao có thể không có dã tâm đối với thần lực chứ? Phỏng chừng không riêng gì họ, mấy môn phái khác khẳng định cũng đang ngấm ngầm nghiên cứu."
Trong lòng Tả Mạc liền động: "Chẳng lẽ tứ đại môn phái đối phó với hậu duệ viễn cổ kì thực là vì thần lực?"
"Rõ ràng!" Bồ yêu cười nhạt: "Bọn họ chẳng phải kẻ tốt lành gì."
"Cẩn thận một chút, đừng cho kẻ khác biết ngươi đang tu luyện thần lực." Vệ thận trọng nói.
"Ừ, yên tâm, ta muốn vận dụng thần lực cũng không phải việc dễ dàng gì." Tả Mạc có chút bất đắc dĩ nhưng lập tức hắn vô cùng hưng phấn cười nói: "Cải tạo ma văn cho Nghiệt bộ cũng rất tốt cho việc rèn luyện thần lực. Nhất là những cấm chế kia, có rất nhiều chỗ phải dùng đến thần lực. Vừa kiếm được một khoản lại vừa tu luyện được thần lực, ta thật là thiên tài! Ha ha!"
"Ồ, xem ra cũng có chỗ tốt." Vệ hững hờ nói.
"Có còn hơn không." Bồ yêu lười biếng nói.
-
Tâm trạng của Tằng Liên Nhi không tốt. Tả Mạc đã vài ngày không tu luyện, hắn đang dày vò những Nghiệt bộ kia. Tả Mạc không tu luyện nàng cũng không thể song tu. Nàng nhận ra thần lực trong người đang tăng trưởng chậm lại.
Sư phụ của nàng từng nói qua, công pháp nàng tu luyện không hoàn chỉnh, trong đó thiếu mất nội dung của mấy cuốn. Tuy hậu nhân đã tốn rất nhiều tâm lực nghĩ ra cách tu bổ nhưng vẫn không thể đạt được hiệu quả lý tưởng.
Điều này khiến nhất mạch tu luyện thần lực của sư phụ ít lại càng ít.
Ngay như lão sư của nàng cũng chưa từng tu luyện ra thần lực. Thần lực thâm ảo có rất nhiều chỗ vi diệu, không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả được.
Vất vả mới tu luyện ra thần lực còn tìm được người có thể song tu, cơ duyên của nàng so với sư phụ thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng khiến nàng cảm thấy bất đắc dĩ chính là Tả Mạc không chịu tu luyện!
Tả Mạc không tu luyện vậy không thể song tu, thần lực của nàng tăng trưởng vô cùng chậm. Nàng cũng từng noi theo Tả Mạc đi xem bia ma công nhưng rất nhanh nàng nhận ra những thứ giảng giải trên bia ma công thật quá đơn giản. Mục tiêu cuối cùng của bia ma công là thần lực, chỉ là trong đó có một số đoạn mờ ảo không rõ. Về phần nội dung liên quan tới thần lực thì không đề cập tới một chữ.
Sau khi xem xong nàng liền ném nó qua một bên.
Đêm hôm trước tuy chỉ giao thủ một hiệp với Tất Điêu Vũ nhưng thực lực của đối phương khiến nàng cảnh giác. Thần lực của bản thân còn quá yếu nên đã bị Tất Điêu Vũ nhìn ra, thực sự quá nguy hiểm.
Nếu như tin tức này truyền ra ngoài thì nàng chỉ còn con đường chết.
Những ngày này, nàng không bước chân ra khỏi cửa, im lặng đứng ở trong viện. Trong viện thủ vệ sâm nghiêm, dù là Tất Điêu Vũ cũng không dám tự tiện xông vào.
Nhưng Tả Mạc lại không chịu tu luyện thần lực!
Nghĩ đến điều này, nàng giận tới mức ném chén trà trong tay đi.
Nàng quyết định nghĩ biện pháp khác.
---------------------------
"Gần đây trị an thật loạn." Đôi mi thanh tú của Tín công chúa nhăn lại: "Đạo phỉ hoành hành khắp nơi. Nghe nói có đạo phỉ đang tập trung về phía chúng ta."
Một vị thiếu niên cười nói: "Công chúa bất tất phải lo lắng, có chúng ta bảo vệ thì bọn chúng có tới nhiều hơn cũng chỉ là đối tượng luyện tập cho chúng ta mà thôi."
Tín công chúa không thích ngữ khí khinh địch của đối phương: "Trong đám đạo phỉ chưa chắc đã không có cao thủ."
Thiếu niên kìa vừa lắc đầu vừa cười, đa số họ đều là hảo thủ trong gia tộc, đối với đạo phỉ đương nhiên không để trong mắt.
Hà công chúa cười duyên nói: "Tỷ tỷ không nên lo lắng. Mấy ngày nữa là chúng ta đến thành Thái An rồi, đến đó sẽ yên bình thôi."
Tín công chúa nguôi đi: "Muội muội nói phải."
Không có kẻ nào hay chiến bộ nào dám động võ ở thành Thái An, điều này cũng đúng với đạo phỉ, chưa từng có đám đạo phỉ nào dám tới thành Thái An để dương oai.
"Các ngươi đã nghe nói về bảo các Thái An chưa?" Bỗng có một vị thiếu niên mở miệng nói.
"Bảo các Thái An? Đó là thứ gì?" Thiếu niên khác nghe thấy thế thì nhanh chóng hỏi lại.
Thiếu niên kia lộ vẻ đắc ý: "Trước đó không lâu có một tin tức truyền ra. Nghe nói năm đó Sư Tử Minh cất giấu vô số trân bảo, vì vậy hắn xây dựng bảo các Thái An. Sử sách thành Thái An ghi lại rất rõ ràng về bảo các Thái An trong ba năm đầu nhưng về sau không biết vì sao, bảo các Thái An biến mất. Sư Tử Minh cũng chưa từng nói qua, tựa như nó không tồn tại vậy."
Mọi người đầy hứng thú lắng nghe, vội vàng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Một khoảng thời gian trước đột nhiên có tin đồn rằng bảo các Thái An sắp xuất thế. Đợt này chúng ta tới vừa đúng lúc có thể nhìn qua!"
"Xạo đi! Bảo các Thái An gì chứ, ta đi qua thành Thái An không biết bao lần, chưa từng nghe nói tới bảo các Thái An!"
"Vậy thì chưa chắc! Ta đã từng đọc qua bản ghi chép về bảo các Thái An, hình như là trên Thái An tùy hành lục."
"Ta cũng từng đọc qua!"
"Chẳng lẽ thật sự có bảo các Thái An? Lần này nhất định phải đi xem rồi! Tìm ra nhất định sẽ phát tài!"
"Ngươi đừng nằm mơ đi!"
…
"Bảo các Thái An?" Tín công chúa bỗng nghĩ đến một thứ, tinh quang trong mắt chợt lóe lên.