Cấp bậc của tiểu Ma binh trì trong khu chợ này không cao lắm, thông thường chỉ dùng để cung cấp cho những Ma binh sư cấp thấp nghèo túng sử dụng, nên hiệu quả của chúng hiển nhiên không thuộc loại xuất sắc nhất. Tên trung niên cảm thấy hơi xấu hổ đồng thời những Ma binh sư đứng xung quanh cũng tỏ vẻ muối mặt không biết giấu vào đâu, bởi để cho một vị Ma binh Đại sư sử dụng Ma binh trì cấp thấp nhất thật là có lỗi với thân phận của Đại sư.
Mặc dù cảm thấy không phải, nhưng ở nơi này quả thực không có Ma binh trì nào tốt hơn nữa, bọn họ đều thấp thỏm nhìn về phía Tả Mạc.
Tả Mạc ra vẻ như không hề để tâm tới chuyện đó, hắn nhìn thoáng qua Ma binh trì rồi thu hồi lại ánh mắt.
Kế tiếp hắn xoay người nhìn thẳng về phía mọi người, trên tay vẫn còn cầm thanh chủy thủ vừa rồi do Đậu Nha luyện chế.
"Ý tưởng thực hiện thanh chủy thủ này kỳ thực rất độc đáo, tài liệu của nó chủ yếu gồm ba loại: Bạch Mộc Cốt, Băng Lam Thạch và Đồng Huy Tinh."
Mọi người cùng vểnh tai, tập trung tinh thần lắng nghe, chỉ sợ bỏ sót bất kỳ một chữ nào đó thôi.
"Ta tin là mọi người đều hiểu rất rõ về ba loại tài liệu này, nếu là người bình thường luyện chế thì nhất định sẽ dùng Bạch Mộc Cốt làm phôi thể, dùng Băng Lam Thạch truyền cho nó đặc tính băng hàn, rồi dùng Đồng Huy Tinh đẩy nhanh quá trình dung hợp của chúng."
Một số Ma binh sư phía dưới gật đầu rối rít vì đây là phương thức căn bản nhất, bất kỳ một Ma binh sư nào cho dù là thô thiển mấy đi chăng nữa cũng đều hiểu nó. Bọn họ cảm thấy hơi ngạc nhiên, càng là tài liệu căn bản thì lại càng khó đổi mới, hơn nữa bọn họ lại càng không thể tưởng tượng được, ba loại tài liệu này căn bản tới mức không thể nào căn bản hơn, thế mà còn có khả năng phối hợp lại theo một cách nào khác nữa chứ.
"Nhưng ý tưởng của Đậu Nha lại rất độc đáo, hắn dùng Đồng Huy Tinh làm phôi thể, hơn nữa lại dùng Bạch Mộc Cốt và Băng Lam Thạch làm tài liệu cường hóa."
Ở phía dưới tức thì rộ lên một tràng, mọi người đều cảm thấy cách phối hợp này không thể nào tưởng tượng được, nó hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
"Căn cứ theo truyền thống luyện chế Ma binh thì cách làm này hoàn toàn không phù hợp với nguyên tắc luyện chế. Bởi vì Đồng Huy Tinh tuy là một chất môi giới cấp thấp vô cùng tốt, nhưng nó không phải là loại tài liệu thích hợp để dùng làm phôi thể, bởi vì nó quá mềm mại"
Đám Ma binh sư gần như gật đầu theo phản xạ bản năng.
"Bởi vậy ở đây Đậu Nha đã có một vài xử lý đối với Đồng Huy Tinh, hắn dùng Hương Diệp Thụ Dịch hòa tan Kim Ti Hổ Phách để làm cho Đồng Huy Tinh cứng lại rồi mới dung nhập với Bạch Mộc Cốt và Băng Lam Thạch."
Một số Ma binh sư dường như nhớ ra điều gì đó.
"Đây là một ý tưởng rất sáng tạo." Đánh giá của Tả Mạc khiến cho Đậu Nha đỏ mặt một trận, bản thân Đậu Nha hiểu rất rõ là thanh chủy thủ mà hắn luyện chế ra kỳ thực có thể nói là hỏng bét.
Tả Mạc quay sang bên nói: "Nhưng, nếu muốn thực hiện được ý tưởng này cần có kỹ xảo luyện chế vững chắc. Tuy Bạch Mộc Cốt thường được dùng làm phôi thể, nên rất ít người nhớ rằng nó còn một đặc tính khác, đó chính là Mộc Ti".
Toàn trường bỗng chốc yên lặng như tờ, trên mặt mỗi người đều tỏ ra vẻ hết sức tôn kính. Nếu như lúc trước có người còn đôi chút nghi ngờ bản lãnh của Tả Mạc vì những lời đồn đại lưu truyền bên ngoài, thế thì hiện giờ phần hoài nghi này đã tan thành mây khói.
Tuy tài liệu căn bản nhất nhưng khi vào tay Đại sư lại có nhiều loại biến hóa khác.
"Mộc Ti là một đặc tính chẳng có chút lợi ích gì trong mắt rất nhiều người, nhưng nếu như vận dụng thật tốt thì nó lại có những diệu dụng bất ngờ".
Nói dứt lời, hắn bắt đầu ném từng loại tài liệu một vào trong Ma binh trì.
Mỗi lần ném hắn đều nói ra tên của tài liệu đó, sau đó mới giải thích vì sao lại phải sử dụng loại tài liệu này, kèm theo đó là những chi tiết cần chú ý. Đám Ma binh sư phía dưới ngay cả thở mạnh cũng không dám, bọn họ đều giống như là đệ tử của Tả Mạc mà nghe giảng bài một cách ngoan ngoãn, thậm chí còn có chút thành kính nữa.
Quả thật Ma binh sư cấp thấp không có địa vị xã hội gì, thu nhập của bọn họ lại rất thấp, muốn sinh tồn được cũng khó khăn vô vàn. Tài nghệ của bọn họ thô thiển dẫn đến hệ quả là bọn họ không thể luyện chế được Ma binh tốt, bởi vậy thu nhập cũng không có là bao, điều này lại khiến bọn họ mất đi khả năng tiến thêm một bước chuyên sâu hơn nữa.
Bọn họ hiểu rõ cơ hội trước mắt này hiếm hoi tới cỡ nào.
Một vị Đại sư giảng giải cho bọn họ, có thể nói đây cũng là khóa học duy nhất và quan trọng nhất trong suốt cả cuộc đời của bọn họ.
Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Tả Mạc tràn đầy sự ngưỡng mộ thành kính và cảm kích từ trong tận đáy lòng.
Kỹ nghệ điêu luyện của Tả Mạc, những nội dung dường như chỉ là tiện tay chỉ điểm của hắn đều được bọn họ ghi nhớ như nhặt được chí bảo. Khu chợ mới vừa rồi còn huyên náo rầm rộ giờ đây hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng nói của Tả Mạc vang lên.
Các chủ tiệm cũng thức thời không dám làm ồn, bọn họ biết những Ma binh sư cấp thấp này sống cũng không dễ, đa phần đều là bằng hữu của bọn họ.
Bọn họ mặc dù không hiểu cái gì là đạo lý sâu sắc, nhưng lại bị sự thành kính, hâm mộ, nhiệt tình này ảnh hưởng.
Vào thời khắc này, ở cái nơi vốn chỉ lấy ma bối ra để nói chuyện như ở đây, lúc này lại không hề có chút cảm giác bần tiện của thế tục nào cả.
Một trường phái Ma binh sư hoàn toàn mới đã dần dần được khai sinh ra tại nơi đây.
Bọn họ tôn sùng tài liệu đơn giản thực dụng, bọn họ tôn sùng sáng tạo, bọn họ hồ hởi truyền bá Ma binh học.
Bọn họ có một cái tên đặc thù, đó là Khu Chợ Ma binh sư.
*
* *
"Bọn tiện nhân chết tiệt này!" Tên thủ lĩnh hộ vệ nghiến răng nghiến lợi. Quả thật A Quỷ ra đòn chưa bao giờ nhẹ tay cả, mặc dù không đến nỗi làm hắn bị thương nhưng vẫn khiến cho hắn trông hết sức thảm hại, trên mặt bị một cục máu bầm to tướng.
Chẳng mấy chốc hắn nhận ra những ánh mắt nóng bỏng xung quanh, hắn chỉ hận không tìm được đất nẽ để chui vào.
Đường đường là một trong những thủ lĩnh hộ vệ của Thang gia, không ngờ lại chật vật đến thế!
Đúng vào lúc này bỗng một tiếng nói quen thuộc mà nghiêm nghị âm trầm vang lên: "Lão Tam, có chuyện gì vậy?"
Lão đại!
Hắn lồm cồm bò dậy, tỏ ra vô cùng xấu hổ: "Đại ca!"
"Chuyện gì đã xảy ra?" Mặt lão đại tràn đầy sát khí, mắt hắn toát ra hung quang, hắn đang ngồi sừng sững uy nghi mà ngó từ trên cao xuống. Ma kỵ ở phía dưới tựa như một tòa núi nhỏ, tứ chi tráng kiện tựa như những cây thiết bảng to đùng, trên cái đuôi to dài cắm đầy vây nhọn, ở trên trán có một cái sừng nhọn hoắt to chừng cánh tay lấp lánh ánh sáng màu lam xanh thẳm.
Đây là một con Kiếm Vĩ Lam Giác Tê, bản tính hung mãnh hiếu chiến, là một loại ma kỵ chiến đấu cường đại.
"Đại sư hắn..." Lão Tam muốn nói lại thôi.
Lão đại lập tức hiểu ra, sắc mặt thoáng chốc âm trầm như nước, hắn nheo hai mắt lại, hàn quang lóe sáng, lạnh lẽo nói: "Đại sư cũng không có tư cách giương oai ở địa bàn của Thang gia chúng ta."
Hắn đã sớm không ưa gì bộ dạng kiêu ngạo kia của Tiêu Vân Hải, Thang gia hầu hạ hắn như khách quý, không ngờ hắn lại ngạo mạn đến vậy! Hôm nay cho dù có bị gia chủ trách phạt, hắn cũng phải cho tên gia hỏa không biết trời cao đất dày kia biết được, đây là địa bàn của ai.
"Đại ca cẩn thận con tiện tỳ kế bên hắn!" Lão Tam cắn răng nói.
"Ừm, ta sẽ xử nó luôn." Lão đại thản nhiên nói.
Nói dứt lời, hắn tháo thanh Trường thương đang đeo ở bên sườn ma kỵ xuống, rồi đưa mắt nhìn vào sâu trong chợ, từ trong đó mơ hồ truyền ra tiếng nói của Tiêu Vân Hải. Cho dù bên trong yên tĩnh khác thường nhưng hắn cũng không thèm để ý tới, bởi vì hắn có lòng tin tuyệt đối với thực lực của bản thân.
Hắn đang thúc giục Kiếm Vĩ Lam Giác Tê ở phía dưới, mỗi bước chân của nó đều khiến cho mặt đất khẽ rung động.
Rầm, rầm!
Kiếm Vĩ Lam Giác Tê bắt đầu cúi thấp trán xuống, chiếc sừng trên trán có màu lam xanh thẳm, quang mang lóng lánh khiếp đảm hồn người, tiếng gào thét trầm thấp phát ra từ miệng nó, hơi thở nặng nề cho thấy nó đang không ngừng ngưng tụ lực lượng toàn thân.
Lão đại nắm vững Trường thương trong tay, khuôn mặt lãnh khốc tựa như một bức tượng đá, không hề có chút dao động nào.
Chiến ý mà ma kỵ dưới người truyền đến khiến con mắt của hắn nhanh chóng đỏ ửng lên.
Trường thương trong tay truyền đến một cảm giác lạnh buốt, đuổi đi tia tạp niệm cuối cùng trong lòng hắn.
*
* *
Thanh Hoa Tuyết đang nghe đến mê mẩn cả người, khóe miệng nàng khẽ nở một nụ cười tán đồng.
Kỳ thực nàng hoàn toàn không hiểu Tả Mạc đang nói gì, đối với một vị yêu tộc mà nói, luyện chế Ma binh thật sự tăm tối như thiên thư vậy. Nhưng nàng lại có thể cảm nhận được không khí đặc biệt đang ngập tràn khắp khu chợ, nàng cũng không hề phát giác ra tự nhiên trên mặt nàng đã có thêm một thần sắc mà người ta gọi đó là 'tôn kính'.
Không ngờ Tiếu Ma Qua ở trước mặt lại xa lạ đến thế, hoàn toàn không giống với Tiếu Ma Qua trong các loại thận ảnh do Thanh Hoa Tuyết tìm được, nhưng trên người hắn lại toát ra một luồng khí chất khó tả một cách tự nhiên.
Nàng vẫn âm thầm chú ý đến Tả Mạc, mà hành tung của Tả Mạc cũng không hề che dấu chút nào, chẳng mấy chốc nàng đã âm thầm lặng lẽ đi theo tới nơi đây.
Trước đó Ninh Hinh Nhi không nhịn được mà chê cười nàng mấy câu, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý giúp nàng che dấu đôi chút, vì những người như các nàng không ai giống như Cơ Lệ Ngữ có thể thích làm gì thì làm.
Do đó Thanh Hoa Tuyết đã chứng kiến toàn bộ quá trình vừa qua.
Nàng hoàn toàn không ngờ được rằng, Tiếu Ma Qua lại có vài phần xem trọng mấy tên Ma binh sư cấp thấp này. So với nơi có giai cấp càng thêm nghiêm khắc như Ma giới đây, ở phương diện này Yêu giới tuy có khá hơn đôi chút, nhưng tuyệt đối sẽ không có vị Đại sư nào có thể làm được như thế.
Tuyệt đối không có.
Thân phận của các Đại sư vô cùng tôn quý, những Ma binh sư ở tầng dưới cùng này thấp hèn vô cùng, nhưng chuyện như thế này vẫn đang diễn ra sờ sờ trước mắt nàng đây, hơn nữa người đang làm ra những chuyện không tưởng thế này lại chính là Tiếu Ma Qua mà nàng tìm kiếm bấy lâu nay.
Khi ánh mắt nàng lướt qua những khuôn mặt đầy sùng bái và thành kính của những tên Ma binh sư cấp thấp kia, nàng bỗng cảm thấy có chút cảm động.
Không biết bởi vì lý do gì nữa.
Bỗng nhiên, cổng vào khu chợ bị một bóng dáng khổng lồ bao phủ.
Sát khí mãnh liệt, phảng phất như gió lạnh đảo chiều hòa mình vào băng tuyết, nhiệt độ trong chợ trong nháy mắt giảm xuống rất nhiều.
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh vang rền như tiếng nổ lớn trong không trung, những Ma binh sư có ma công yếu ớt đồng loạt biến sắc.
Con ngươi của Thanh Hoa Tuyết bất thình lình co rụt lại.
Một bóng dáng khổng lồ, tựa như một cơn lốc xoáy đang ầm ầm cuốn tới nơi này.
Thân thể Thanh Hoa Tuyết có phản ứng trước tiên, nàng tựa như một tia chớp xanh xuất hiện đón đầu ở phía trước bước tiến của đối phương chỉ trong phút chốc.
Khi vừa chặn trước đối phương, lúc này nàng mới đột nhiên nhận ra là nàng đang làm gì.
"Người không có liên quan lập tức cút ngay!"
Tiếng rống giận như lôi đình, kèm với tiếng gió kinh khủng và mặt đất run rẩy quanh quẩn khắp cả khu chợ.
Mấy đóa hoa xanh lẳng lặng bay lên từ tay nàng.
Thanh Hoa!
Mình đang làm cái quái gì thế này?
Thanh Hoa Tuyết vừa mới kịp phản ứng tức thì đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng lúc này nàng đã không còn tâm trí đâu để quan tâm những thứ khác.
Mặc dù nàng xuất thân trong một dòng phụ của gia tộc, nhưng lại có thiên phú xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của Thanh Hoa gia, thực lực lúc này của nàng hoàn toàn phô bày ra. Trong mắt những người đứng xem, ánh mắt Thanh Hoa Tuyết sắc bén như kiếm, nàng lúc này tựa như một thanh kiếm sắc vừa tuốt ra khỏi vỏ.
Bình lặng đứng đó mà không hề sợ hãi!
Trận chiến khi xưa giữa nàng và Tả Mạc đã khiến cho nàng thấy được mình yếu kém nhất ở điểm nào. Thiên phú của nàng vốn dĩ cực kỳ xuất sắc, chỉ có điều bị khiếm khuyết thực chiến nên cho dù thực lực đầy mình đi nữa cũng chẳng phát huy được bao nhiêu. Nhưng sau khi giải quyết được khâu này, thực lực của nàng đột nhiên tăng mạnh.
Nàng hiện giờ đã sớm không còn là Thanh Hoa khi đó nữa!
Trong khoảnh khắc khi những đóa Thanh Hoa bay lên, nàng liền nhận thấy tiếng nói của Tiếu Ma Qua ở phía sau cũng khựng lại, mặc dù thời gian dừng lại ngắn tới mức khó thể nhận ra, nhưng lại khiến ý chí chiến đấu của nàng trong nháy mắt vọt lên đến đỉnh điểm.
Tất cả mọi sự sợ hãi, e lệ trước đây đều biến mất không còn gì nữa.
Vào thời khắc này, trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ, nàng muốn biểu hiện thực lực của mình trước mặt Tiếu Ma Qua!