"Ngã Ly, phải liều mạng rồi." La Ly có chút bất đắc dĩ cười cười.
"Tốt." Ngã Ly đáp lời, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng không chút xao động.
"Đến lúc liều mạng rồi mà nàng vẫn không cười được một cái à? Trước khi chết cũng phải lưu lại một kí ức đẹp thì cuộc sống này mới có ý nghĩa chứ!" La Ly lẩm bẩm, đã lâu lắm rồi hắn chưa thấy Ngã Ly cười.
"Chết thì nhớ gì nữa." Ngã Ly thản nhiên nói.
"Hic, nói cũng phải, thật là làm cho người ta thương cảm! La Ly buông tay, vẻ mặt sầu khổ.
"Chiến đấu đi!" Ngã Ly đứng thẳng lưng, nàng giống như một thanh kiếm vừa rời khỏi vỏ liền lộ ra sự sắc bén của mình.
"Có thể kề vai chiến đấu với Ngã Ly cũng khiến ta cảm thấy vui mừng, những thứ khác chẳng còn gì để ta mong chờ nữa. A, nói như vậy sư huynh nhất định sẽ nói ta vì sắc quên nghĩa!" La Ly lẩm bẩm.
Ngã Ly dừng bước quay sang nhìn La Ly chằm chằm một hồi lâu.
"Trước khi chết nàng không có điều gì để nói với ta sao?" La Ly chở mong hỏi.
"Có." Ngã Ly gật đầu.
La Ly vui mừng khôn xiết: "Nói mau nói mau!"
"Sư huynh ngươi nói không sai." Ngã Ly chỉ bỏ lại một câu duy nhất.
La Ly ngạc nhiên ngây ra như phỗng.
Một lát sau hắn mới có phản ứng, hắn lắc đầu bật cười. Hắn ngẩng mặt lên nhìn Tả Mạc đang đứng trên trời không khỏi nhớ về quãng thời gian còn sống ở Vô Không Sơn, hắn khi dễ sư huynh sau đó bị sư huynh đánh cho như chó…
Ài, bản thân rõ ràng vẫn còn hoài niệm… Đúng là nhục nhã… Ài, kì thực lúc mọi người dưỡng thương ở chỗ kia cũng rất tốt, sau này bọn họ không bao giờ phải chật vật như thế…
Nhớ tới bản thân phải chịu bao tra tấn, bị ma tộc giam cầm nhìn thấy sư huynh thì òa lên khóc lóc… Đúng là quá mất mặt…
La Ly nhìn Tả Mạc chăm chú.
Làm sao ngươi cứ phải lao về phía trước thế?
Không phải bình thường ngươi rất sáng suốt sao, ài, đúng là không có cách! Được rồi, ngươi đã lên trước, ta còn cách nào nữa đâu?
Cũng không thể để Ngã Ly nói ta vì sắc quên nghĩa được, điều này thật quá mất mặt…
Giống như có thứ gì đó đang bùng cháy trong ngực, La Ly bỗng cười lớn hô lên: "Ngã Ly!"
"Ừ?" Ngã Ly quay đầu.
"Cháy lên đi." La Ly hung hăng nói, một ngọn lửa bừng cháy trong mắt hắn.
"Ừ." Ngã Ly đáp.
----
Lại một người nữa!
Đại trưởng lão giật mình, Tả Mạc thiêu đốt thần lực đã nằm ngoài dự đoán của hắn, dù sao hành động giống như tự sát này cũng cần phải có dũng khí cực lớn. Nhưng khi chứng kiến từng người của Mạc Vân Hải lần lượt thiêu đốt thần lực thì hắn cảm thấy vô cùng rung động!
Chẳng lẽ mấy kẻ này không biết chữ chết viết như nào sao?
Bọn họ hoàn toàn không cần làm vậy, có Vi Thắng và Tả Mạc hai người ngăn cản, cơ hội bọn họ có thể thoát đi là rất lớn.
Bọn họ vì sao phải làm thế? Chẳng lẽ bọn họ không biết làm như vậy có nghĩa là gì sao?
Tả Mạc nhất định phải chết, Mạc Vân Hải nhất định phải sụp đổ, bọn họ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa cũng không thể tạo ra chút cơ hội thắng nào.
Đại trưởng lão hiểu rõ sinh tử nhưng hắn cho rằng hi sinh cũng cần có giá trị, cần có ý nghĩa. Ở điểm này thì Côn Luân là cực đoan nhất. Trong mắt đám gia hỏa điên cuồng kia thì bản thân bọn họ giống như một bộ phận của Côn Luân, chỉ cần dùng tới thì bọn họ luôn sẵn sàng lao vào nguy hiểm.
Mạc Vân Hải đúng là một đám gia hỏa không nói lý lẽ!
Chẳng biết tại sao, trong lòng đại trưởng lão bỗng cảm thấy lạnh lẽo, hắn cảm nhận được thứ gì rất khác lạ phát ra từ trên người bọn họ.
Không giống với sự cố chấp đến mức điên cuồng như Côn Luân.
Sự điên cuồng của Côn Luân là trải qua một thời gian dài không ngừng truyền vào trong đầu đệ tử. Côn Luân là một môn phái làm người ta không rét mà run. Ở Côn Luân, lúc nào cá nhân cũng chỉ là thứ yếu, vì Côn Luân tất cả mọi người đều có thể hi sinh, bất luận ngươi có đồng ý hay không.
Đây là một loại lãnh khốc vô tình làm người ta sợ hãi.
Có thể mấy người trước mắt không cuồng nhiệt cho lắm, bình thường cũng không thể cảm nhận được chút điên cuồng nào phát ra từ họ, chưa bao giờ Mạc Vân Hải phải hi sinh. Đại trưởng lão vẫn cho rằng Mạc Vân Hải chính là Thiên Hoàn thu nhỏ. Bọn họ giống như Thiên hoàn, đều mong lợi ích, tựa như đám thương nhân luôn lấy đầu ngón tay mà tính toán có thể thu được cái gì.
Theo lời đồn thì tới tận bây giờ Tả Mạc chưa bao giờ làm ăn thua lỗ.
Trong mắt đại trưởng lão, Mạc Vân Hải hung tợn chỉ bởi vì bọn họ mong có được nhiều lợi ích.
Mãi tới bây giờ, đại trưởng lão mới biết, hắn sai rồi, hơn nữa sai lầm to. Mạc Vân Hải giống Thiên Hoàn chỉ là biểu hiện bên ngoài, phải đến thời khắc sinh tử mới có thể cảm nhận được sự khác biệt một trời một vực giữa song phương.
Thiên Hoàn là thương nhân chân chính, Mạc Vân Hải chỉ là "ngụy thương nhân" thôi.
Bọn họ giống như một đám sói.
Lúc con sói đầu đàn Tả Mạc quyết định hi sinh, không ai rời đi, tất cả đều lựa chọn con đường tương tự.
Cho dù bọn họ biết rõ lựa chọn như vậy không mang lại quá nhiều giá trị. Cho dù bọn họ biết rõ lựa chọn như vậy rốt cuộc cũng chỉ có một con đường chết.
Nhưng bọn họ vẫn lựa chọn như vậy!
Bởi vì bọn họ đã quyết định đi theo bóng hình kia!
Đại trưởng lão không biết vì sao Tả Mạc lại làm được như thế, mị lực cá nhân? Lợi ích? Ân tình?
Một sự đoàn kết tới đáng sợ!
Sắc mặt đại trưởng lão đột nhiên biến đổi, hắn nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang phiêu phù bên trong ngọn lửa. Hắn không biết vì sao thiếu niên này có thể làm cho nhiều người sẵn sàng vứt bỏ tính mạng để đi theo mình, hắn cũng không biết vì sao bọn họ lại có thể liên kết với nhau mạnh tới vậy.
Nhưng hắn biết rõ, sức mạnh cường đại này đã đạt tới mức có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Thiên Hoàn không có sức mạnh như này, sức mạnh vốn của họ cũng đã đánh mất rồi.
Giống như lời thề năm đó cũng đã theo gió bay đi.
Nhìn những đệ tử Thiên Hoàn hoảng hốt lui lại, lại nhìn mấy người Mạc Vân Hải đang liều mạng thiêu đốt thần lực bản thân, cảm giác bi thương bỗng nổi lên trong lòng đại trưởng lão. Mãi tới giờ, rốt cuộc hắn đã hiểu vì sao Mạc Vân Hải có thể đánh bại Thiên Hoàn.
Đúng thế, sớm muộn gì Thiên Hoàn cũng sụp đổ!
Rốt cuộc hắn cũng hiểu ra, trong lòng chẳng còn chút vui sướng nào nữa.
Thở dài một cái, đại trưởng lão vứt bỏ tạp niệm trong đầu, vẻ mặt hắn trở nên trang trọng. Sau trận chiến này, hắn nhất định sẽ tái tạo lại linh hồn của Thiên Hoàn, giống như những thiếu niên Mạc Vân Hải ở trước mặt, giống như những thiếu niên cùng hắn phát thệ năm nào!
Vì Thiên Hoàn! Vì niềm tin!
Đến đây đi! Vua của Mạc Vân Hải!
Đại trưởng lão thần sắc trịnh trọng thi lễ với Tả Mạc đang chìm trong ngọn lửa.
------
Ở một góc khuất không ai chú ý tới, rất nhiều ánh mắt đang chăm chú theo dõi tất cả những gì đang diễn ra trên bầu trời.
Vẻ mặt hắn đầy phức tạp.
Có kinh ngạc, có kính ý, có tiếc hận, có sát ý, có vẻ như trút được gánh nặng.
Trên mặt những người xung quanh hắn đều không tự chủ được mà hiện lên sự kính phục, những người đang đứng trên trời kia đều đáng để bọn họ tôn trọng.
"Không ngờ Mạc Vân Hải lại đáng sợ như vậy! Mấy người này đều điên hết rồi! May mà lão đầu Thiên Hoàn kia thay chúng ta ta ngăn cản, nếu không, chỉ sợ chúng ta có thể đánh bại Mạc Vân Hải cũng bị Mạc Vân Hải sắp chết cắn cho bị thương!"
Lâm Khiêm trầm mặc không nói, trận chiến này khiến hắn vô cùng chấn động.
Không riêng gì hắn, những Côn Luân tử khác đứng bên cạnh cũng chấn động tương tự.
"Tìm Chung Đức đã." Có người nói.
"Đúng vậy, cứ để bọn chúng ngọc đá cùng tan, lưỡng bại câu thương, chúng ta thừa dịp hỗn loạn giết chết Chung Đức. Ngày Côn Luân thống nhất thiên hạ không còn xa nữa!" Một đệ tử khác đồng ý nói.
Tất cả mọi người đều gật đầu, trận chiến thảm khốc trước mặt nhất định sẽ lưỡng bại câu thương, Côn Luân trở thành phương duy nhất được lợi. Giờ phút này lực lượng bảo vệ Chung Đức là mỏng nhất, bọn họ nếu có thể tận dụng cơ hội giết chết Chung Đức, Tây Huyền chắc chắn sẽ rơi vào hỗn loạn.
Lần hành động này bọn họ đã lên kế hoạch từ lâu, hầu như đã vận dụng tất cả sức mạnh. Mục tiêu của bọn họ cũng giống như Thiên Hoàn, đó là Chung Đức! Vì muốn một kích chết ngay, Lâm Khiêm đã tự mình xuất mã.
Chung Đức mà chết Tây Huyền sẽ loạn!
Côn Luân có thể thừa nước đục thả câu.
Không ngờ cục diện phát triển tốt hơn nhiều so với dự đoán của bọn họ, Thiên Hoàn và Mạc Vân Hải lại đánh nhau thảm tới mức này. Mạc Vân Hải thể hiện ra sự đoàn kết kinh người, ngay cả Côn Luân cũng cảm thấy tầng tầng áp lực.
Sau trận chiến này đã không còn Mạc Vân Hải nữa rồi!
Những đệ tử mắt cao hơn trán không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Khiêm gật đầu: "Mọi người tản ra, không được làm những người kia chú ý, tìm được Chung Đức thì lập tức truyền tin ra! Mục tiêu của chúng ta vẫn là Chung Đức! Bây giờ không phải là lúc để thả lỏng, mọi người phải tập trung tinh thần, không được thất bại."
Mọi người đồng loạt gật đầu sau đó tản ra biến mất.
Lâm Khiêm không di chuyển, hắn chủ động đi ra vì biết rõ bên người Tả Mạc có rất nhiều cao thủ. Hôm nay, Tả Mạc và toàn bộ cao thủ của Mạc Vân Hải đều bị đại trưởng lão Thiên Hoàn thu hút, lực lượng bảo hộ bên cạnh Chung Đức là rất yếu ớt, hắn hoàn toàn không cần phải ra tay.
Toàn bộ tinh thần hắn đều bị trận chiến trước mắt hấp dẫn.
Không ai biết rằng thái cổ thần kiếm trong tay hắn đang không ngừng rung lên, nó như cảm ứng được điều gì đó.
Đây chính là Mạc Vân Hải sao…
-----
Đầu óc Tả Mạc trống rỗng, xung quanh một màu vàng óng, hắn như đang giãy dụa trong biển lửa.
Không biết đã bao lâu, hắn nghe thấy một tiếng lẩm bẩm rất khẽ rất khẽ.
"Ta là vua của Mạc Vân Hải!"
…
Giọng nói này rất yếu ớt, yếu ớt tới mức không thể nghe thấy rõ ràng được nhưng Tả Mạc lại nghe thấy, chẳng biết vi sao hắn lại nghe thấy rất rõ ràng, giờ phút này thần trí của hắn rất mơ màng.
Âm thanh này rất quen thuộc…
Nóng quá… Đau quá…
Đây là nơi nào…
…
"Ta là vua của Mạc Vân Hải!"
…
Vua của Mạc Vân Hải?
Những lời này như có một sức mạnh thần kì, suy nghĩ đang dần suy sụp của Tả Mạc theo những lời nói này dần ngưng tụ lại.
Ta là vua của Mạc Vân Hải!
Tả Mạc không thể nào mở mắt nổi, mí mắt nặng như núi, hắn cảm thấy trong người như có một ngọn núi lửa sắp bùng phát, chỉ cần không cẩn thận chút là sẽ nổ tung.
"Ta là vua của Mạc Vân Hải!"
Dần tỉnh táo trở lại, Tả Mạc mới phát hiện ra bản thân hắn vẫn đang nói mê.
A! Không được phụ lòng mọi người ở đây…
Câu nói chẳng mang theo chút cảm xúc nào lại khiến hắn cảm giác được chút sức lực.
Đúng vậy! Ta là vua của Mạc Vân Hải!
Ta cần phải tỉnh táo!
Ta cần phải chiến đấu!
Ta phải bảo vệ A Quỷ!
Ta phải bảo vệ mọi người!
...
Tinh thần tan rã, Tả Mạc như đang tụng kinh vậy, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại những lời này.
Giọng hắn đầy yếu ớt, trong lúc vô tình càng ngày càng trở nên kiên quyết hơn.
Sức mạnh giống như dòng suối nhỏ không ngừng tập trung lại, ý thức tan rã từng chút một cũng rõ ràng hơn.
Hắn cố gắng hết sức mở mắt ra, một chút ánh sáng chiếu vào trong mắt hắn!
Hắn nở nụ cười, cười như một ngọn lửa đang thiêu đốt.