Tu Chân Thế Giới

Chương 913: Đối sách



Biến hóa của cao tầng yêu tộc chỉ lẳng lặng mà diễn ra.

Vưu Cầm Liệt bày bố thế trận thật thâm hiểm. Toàn bộ Yêu tộc cao cấp cơ hồ bị một mẻ hốt gọn. Hắn chọn lựa thời cơ cũng rất chuẩn xác. Hội nghị lần này thập phần trọng yếu, bởi vậy hầu như không có người vắng mặt.

Đề tài thảo luận của hội nghị biến thành tổ chức Trưởng Lão Hội mới, cả hội trường thập phần sôi nổi, nhóm cao cấp ý thức được đây chính là một cơ hội thanh trừng lần nữa.

Rất nhanh, một nhóm đông những người mới tiến vào trong tầm mắt của mọi người. Nhưng bất luận là Minh Nguyệt Dạ đại nhân, hay Băng Lan đại nhân, Mộc Hi đại nhân, đều ngồi yên tại chỗ.

Hội nghị lần này, không làm ra bất cứ một động tĩnh gì ở trong dân chúng.

Mấy chục năm nay, Vưu Cầm Liệt ở trong thế giới Hắc Ám trổ hết tài năng, rất am hiểu tính cách và nhược điểm của từng người. Vưu Cầm Liệt bằng vào thủ đoạn vừa đấm vừa xoa, khiến cho những nhà có truyền thống giàu có ở Yêu tộc, nhà nào cũng đều vô cùng phục tùng. Còn những gia tộc cứng đầu không chịu phục tùng, phảng phất như trong vòng một đêm tất cả đều lặng lẽ biến mất, không để lại một vết tích nào.

Vưu Cầm Liệt xuất thủ tàn nhẫn, lãnh khốc, khiến cho tất cả những người biết chuyện đều phải thầm kinh hãi.

Trong gia tộc ở đâu cũng tồn tại sự tranh đấu gay gắt, nhưng so với Ám Ảnh vệ trong vòng một đêm đem một gia tộc đang sống sờ sờ ra đấy tiêu diệt tận gốc, bọn họ tựa như một đám tiểu hài tử tại tranh giành kẹo vậy.

Câm như hến.

Tân Trưởng Lão Hội trở thành cơ quan quyền lực tối cao của Yêu tộc

Trong sân, chỉ có hai người Băng Lan cùng Mộc Hi.

Ám Ảnh vệ không làm khó hai người, các nàng lại được thả tự do một lần nữa. Mà ngay cả địa vị, chức vụ của các nàng đều không thay đổi chút nào, khiến hai nàng có một loại ảo giác, rằng mình chỉ vừa mới trải qua một cơn ác mộng.

Cả hai đều là những người cực kì thông mình, các nàng đều rõ rằng Minh Vương không hề sợ hãi, tuyệt nhiên không sợ các nàng giở bất kì trò bịp bợm gì. Tất cả những nhà giàu có ở trong giới Yêu Tộc cao cấp đều đã bị hàng phục, dù là Minh Nguyệt Dạ lúc này đang ở trên đỉnh cao nhất đứng ra kêu gọi, cũng không có bất kỳ tác dụng gì.

Bọn vô tích sự này, mới là tầng lớp thống trị chân chính của Yêu Tộc.

Hai người đều im lặng một lúc lâu, trong không khí tràn ngập sự trầm mặc khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực.

"Chúng ta đã xong." Băng Lan thanh âm khàn khàn, trong mắt nàng toát ra những tia thống khổ sâu sắc. Thân là một vị Chiến Tướng, nàng đối với việc phải sống dưới cái bóng của Ám Ảnh vệ như vậy, vốn đã chán ghét khinh thị. Nhưng thật không nghĩ tới, nàng lại bị thủ đoạn như vậy đánh bại.

"Thế nhưng không một ai để ý." Băng Lan thanh âm tràn ngập vẻ tự giễu, cười khẽ: "Tất cả mọi người đang reo hò, bọn hắn không cần cùng Ma tộc chiến đấu."

Tân Trưởng Lão Hội vừa được thành lập, liền tuyên bố cùng Ma tộc ký kết minh ước vĩnh viễn bất xâm phạm, song phương đều hứa hẹn sẽ coi đối phương là huynh đệ liên bang vĩnh viễn của mình, cũng nhất trí duy trì quan hệ đối ngoại.

Hơn nữa, Trưởng Lão Hội nhiều lần dốc sức đổi mới quan hệ giao lưu chặt chẽ trong Yêu Ma Đại Liên Minh, cũng khua chiêng gõ trống để ăn mừng chương trình hội nghị. Yêu tộc hai bên đều nhất trí đem kiến thiết lại Truyền Tống Trận, để mở rộng con đường kết nối qua lại giữa hai tộc.

Tin tức này một truyền ra, toàn bộ Yêu tộc đều reo hò ủng hộ.

Trước khi Ma tộc hoàn toàn thống nhất, Yêu tộc cảm thấy sự uy hiếp rất mạnh mẽ, tất cả mọi người đang lo lắng bị Ma tộc xâm lấn. Hiện tại song phương sáng lập ra Yêu Ma liên minh, cũng đồng nghĩa với việc, Ma tộc sẽ không xâm lấn nữa.

Tất cả mọi người đều cảm thấy trong lòng như vừa thoát khỏi bị một tảng đá đè nặng xuống.

Về phần Yêu Ma liên minh, đây cũng không phải là ý tưởng mới mẻ gì, Yêu Ma hai tộc vốn đã có quan hệ thập phần gần gũi từ trước, cùng chống lại tu hành giả, cũng không khác gì một liên minh. Cùng đối nghịch với tu hành giả, Yêu Ma hai tộc không hề có cừu hận gì, song phương trong lịch sử quan hệ cũng không tệ. (đoạn này ông tg viết dài dòng quá)

Điều này khiến cho Băng Lan cảm thấy nực cười mà không thể nói thành lời.

Minh Vương thay đổi đến nỗi không thể đoán trước được, đem Yêu tộc nắm chắc trên tay, chỉ cần khoảng thời gian vài năm, nàng dám khẳng định, Yêu tộc sẽ hoàn toàn rơi vào tay Minh Vương thôi.

Thế nhưng, nàng chỉ có thể trơ mắt chứng kiến tất cả, mà không thể ngăn chặn một chút nào.

Dân chúng cũng không quan tâm ai sẽ thống trị bọn họ, chỉ quan tâm đến việc họ có thể sống hòa bình yên ổn. Các vị trưởng lão cũng ngang ngược như vậy, chẳng thèm quan tâm ai sẽ làm chủ bọn họ, chỉ cần cho bọn họ đầy đủ lợi ích, có thể làm cho bọn họ khuất phục.

Toàn bộ những quân đoàn trưởng của Yêu tộc, đám bọn họ hầu như đều là người phát ngôn của các trưởng lão thế gia vọng tộc, bọn họ mỗi người sau lưng đều có gia tộc của mình.

Chỉ cần Minh Vương đem cung hồ Mộc thị nắm trong tay, Mộc Hi cũng chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh. Mỗi một gã thế gia đệ tử, từ nhỏ đều đã được truyền thụ về ý thức trách nhiệm đối với gia tộc, bọn họ vĩnh viễn sẽ đem lợi ích của gia tộc đặt lên hàng đầu.

Minh Nguyệt Dạ đại nhân là dòng dõi kế thừa chính thức, dưới lưỡi đao tàn sát của Vưu Cầm Liệt, cũng không có một chút cơ hội giãy dụa.

Mà ngay cả chính bản thân Băng Lan, cũng không có bất kỳ cơ hội nào để vùng vẫy. Trừ phi nàng có thể hoàn toàn không quan tâm đến tính mạng của thủ hạ, bằng không nếu như nàng có chút vọng động gì, những tỉ muội đã theo mình nhiều năm kia, sẽ không có một người may mắn thoát khỏi.

Đây chính là phong cách hành động của Vưu Cầm Liệt.

"Ta muốn từ chức quân đoàn trưởng." Băng Lan thản nhiên nói.

Mộc Hi đột nhiên ngẩng đầu.

Băng Lan khoát tay, ý bảo Mộc Hi đừng có khuyên can, nàng như trút được gánh nặng, cười nói: "Kỳ thật kết quả này cũng không tính là sai biệt mấy. Minh Vương bất kể là thủ đoạn, hay lòng dạ, đều là một vị vua chân chính. Cho dù là sau khi thành lập Yêu Ma Đại Liên Minh, hắn cũng sẽ không đối xử khác đi với Yêu tộc. Yêu Ma Đại Liên Minh một khi hình thành, sẽ tạo thế bất bại."

Nàng quay sang, ánh mắt chăm chú nhìn Mộc Hi đang có vẻ rất khổ sở, trịnh trọng nói: "Ngươi muốn dựng lên lá cờ của Yêu tộc đúng không? Nếu như ta đoán không sai, Minh Vương nhất định sẽ tổ chức Đại Liên Minh Trưởng Lão Hội, trưởng lão của Yêu Ma hai tộc cùng quản lý. Ở trong Yêu tộc, chỉ còn có một vị Đỉnh giai Chiến Tướng là ngươi, trách nhiệm của ngươi rất trọng đại."

"Đại nhân tính toán đến đâu rồi?" Mộc Hi ngước nhìn vị tiền bối đã dẫn dắt chính mình, trong nội tâm khổ sở đến cực điểm.

"Ta định xây dựng một Chiến Tướng phủ." Băng Lan thở dài: "Chiến Tướng xuất sắc của Yêu tộc chúng ta vẫn còn quá ít. Bất kể vận mệnh của Yêu tộc trong tương lai như thế nào, những người trẻ tuổi có thể chống đỡ được bầu trời, mới là tương lai chân chính của Yêu tộc!"

Mộc Hi không chút do dự nói: "Chuyện tài chính ta sẽ lo liệu!"

Mộc Hi rất rõ ràng, Băng Lan đại nhân sống một thân một mình, tiền tích cóp trong người cũng có hạn.

Băng Lan đúng là cự đầu trong giới chiến tướng, sự từng trải của nàng không ai có thể so sánh. Nàng tự mình đứng ra làm hiệu trưởng. Mặc dù chiến tướng phủ còn chưa thành lập, nhưng sự bổ nhiệm này đã gây một tiếng vang lớn.

Băng Lan chiến tướng phủ, trong vòng một nghìn năm là một nơi chòi lòa vinh quang, là một trong hai chiến tướng phủ nổi tiếng nhất Yêu tộc.

Một tòa chiến tướng phủ khác có tên là Bồ Bồ chiến tướng chi gia.

Hai tòa chiến tướng phủ này bồi dưỡng vô số danh tướng cho Yêu tộc ngàn năm sau.

Cho dù nhìn ở bất kỳ một góc độ nào, hiệu suất Tả Mạc đã vô cùng kinh người.

Nhưng đối với đám người Công Tôn Sai thì cảm thấy thế vẫn là chậm lắm. Phải lấy hình tượng sống một ngày dài bằng một năm để hình dung mới thích hợp. Cả Côn Luân giống như điên rồi vậy, chúng không tiếc bất cứ giá nào để tăng binh cho liên cảnh tuyến.

Trước mặt mênh mông biển lớn, sức mạnh cá nhân quả thực quá bé nhỏ không đáng nói đến.

Nhân số đông nghìn nghịt giống như con sóng tràn tới làm cho người nhìn phải tròn mắt khiếp sợ. Cảm giác vô lực tràn ngập trong lòng từng người.

Biển lớn vô bờ vẫn không ngừng gia tăng.

Chiến thuật quấy rối vẫn đang được tiến hành từng ngày, chiến quả có được cũng không tệ nhưng chiến bộ đối phương càng ngày gia tăng càng nhiều. Sự gia tăng chiến bộ làm cho chiến quả trở nên không đáng kể.

Côn Luân hoàn toàn không để tâm tới chiến thuật quấy rối.

Tăng binh! Không ngừng tăng binh!

Công Tôn Sai cơ bản không dám đánh sâu vào bản trận của Côn Luân, cho dù là chỗ đó chỉ toàn là dân binh chưa được huấn luyện hoàn chỉnh. Bởi chỉ cần sơ sẩy một chút ở trong đó thì ngay cả cơ hội trốn thoát cũng không có.

Đối phương đã muốn quá một trăm hai mươi vạn người rồi!

" Làm sao bây giờ?"

Tình thế càng ngày càng không ổn, mọi người không còn nghi ngờ gì nữa. Quy mô chiến bộ trước mắt này cho dù chỉ cần một lần công kích thì bọn họ cũng chỉ có đường chạy trối chết.

" Chúng ta rút!" Trong đôi mắt Công Tôn Sai toàn những vằn đỏ. Sự ngại ngùng, nụ cười xấu hổ trên khuôn mặt ôn hòa biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi thay vào đó là sự lạnh lùng như đao. Không riêng gì hắn mà cả Biệt Hàn lẫn Dưỡng Nguyên Hạo cũng như vậy, chẳng ai khá hơn chút nào. Từ lúc chiến bộ Côn Luân xuất hiện ở biên cảnh tuyến, bọn họ không dám nghỉ ngơi nhiều.

Rút lui sao?

Mọi người sửng sốt.

Ba vị đỉnh giai chiến tướng đã tốn biết bao tâm tư, mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ để quyết được đối sách chính là rút lui sao?

Lúc này Dưỡng Nguyên Hạo giải thích cho chúng tướng: "Ngăn chặn, chúng ta ngăn không nổi. Một khi chúng ta bị đột phá thì sĩ khí đối phương dâng cao, tình thế của chúng ta càng hỏng bét. Nghĩ đi nghĩ lại, không bằng chúng ta chủ động triệt thoái về sau."

Mọi người đều trầm trong suy tưởng.

ngay sau đó Công Tôn Sai nói: "Chiến bộ Côn Luân khổng lồ như vậy. Việc tiếp tế tiếp viện là một vấn đề lớn. Chúng ta chủ động nhượng bộ không gian, kéo dài đường tiếp tế của đối phương đồng thời thực hiện vườn không nhà trống. Vừa là có thể tiêu tan nhuệ khí của bọn họ vừa là để đường tiếp tế hiện rõ trước mặt chúng ta."

Những người ngồi đây đều là cao thủ tinh thông chiến sự, hai mắt ai ai cũng tỏa sáng nhiệt tình thảo luận.

" Chúng ta phá hủy tất cả các truyền tống trận dùng cho chiến đấu đi, một cái cũng không chừa lại. Buộc chúng phải chạy qua các giới hà. Hừ Một trăm vạn con heo, con mẹ nó cũng không phải vận tốt như vậy."

" Tất cả nguồn nước cũng không lưu lại.. Tất cả mạch khoáng, tất cả đều phá hủy. Phải để bọn chúng không cách nào khôi phục sản xuất trong thời gian ngắn. Không được cho bọn chúng tự bổ sung."

"Ai ai cũng phải dời đi. Không giới. Chúng ta chỉ để lại cho bọn chúng những giới trống rỗng!"

"Hay là vẫn lưu lại một chút gì ở nơi bí mật. Số lượng có thể nhiều một chút để dựng được Truyền tống trận loại nhỏ, số lượng người được truyền không cần nhiều. Làm thế thì chúng ta có thể tập kích đường tiếp tế của bọn chúng một cách dễ dàng."

"Để quân đội chi phối, tất cả những vật thiết yếu ở Mạc Vân Hải phải được quân đội quản lý! Điều quan trọng là trên dưới phải thống nhất biện pháp này để tránh cho một số thế lực chó mèo dối trên lừa dưới."

" Đúng vậy!"

...

Người đông lực mạnh, mọi người nhất nhất thảo luận. Nhất thời mọi chuyện đều được bàn kỹ lưỡng. Không nên xem thường những cuộc họp thế này, ưu thế trong chiến tranh chính là tích lũy từng chút từng chút một.

Trong lòng Công Tôn Sai nảy sinh sự cảm khái. Những năm qua mở rộng, mặc dù làm sự đoàn kết của Mạc Vân Hải giảm xuống rất nhiều nhưng làm cho sách lược thọc sâu của Mạc Vân Hải thắng lợi. Nếu địa bàn của Mạc Vân Hải nhỏ như ngày xưa thì làm sao chịu được chiến thuật biển người.

" Đây là quyết chiến!" Bỗng nhiên Công Tôn Sai mở miệng. Những người khác lập tức ngừng nói mà nhìn về phía hắn.

" Trận chiến này phải một lần là xong. Chúng ta phải thắng. Thua, không còn có cái gì nữa." Ánh mắt Công Tôn Sai sáng quắc, ngữ khí nghiêm nghị lạnh thấu xương: "Quyết chiến! Quyết chiến đến cùng!"

" Giết chết bọn chúng!" Mọi người ầm ầm đáp lại. Huyết khí sôi trào trong mắt, sát khí bốc lên bốn phía.