Tứ Đại Danh Bổ

Chương 23: Hổ lạc bình nguyên





Bọn Thiết Thủ nhất thời ngây người không nói gì.



Điền Đại Thố lớn giọng quát:



- Giảo biện! Ngươi ở trong đại lao không giết ta, ta vô cùng cảm kích! Nhưng tại sao ngươi lại không tha lão Thắng? Thắng Nhất Bưu chết trong tay ngươi, e rằng bốn chữ «lang tâm cẩu phế» cũng không xứng với ngươi nữa rồi!



Hoa tuyết tung bay, bắc phong điên cuồng gào thét. Tuyết phủ lên khắp người Thẩm Vân Sơn. Trên mặt hắn lộ vẻ ngạc nhiên nói:



- Không phải! Ta không giết Thắng Nhất Bưu! Trong ba người các ngươi, tình cảm của ta đối với hắn còn tốt hơn với ngươi nhiều ...



Liễu Nhạn Bình đột nhiên kích động đến mặt đỏ phừng phừng. Thanh niên nhân vốn thường dễ kích động. Nhưng Liễu Nhạn Bình tuyệt không phải loại người như vậy. Chỉ thấy y hét lớn:



- Ngươi còn giảo biện nữa ... ta phải thay Thắng đại ca báo cừu!



Lời chưa dứt người đã xông tới, song đao tề phát.



Không ai ngờ được Liễu Nhạn Bình đột nhiên xuất thủ. Ít nhất cũng có bốn người lập tức ra tay ngăn lại. Đó là Thiết Thủ, Chu Lãnh Long, Chu Bạch Tự và Bạch Hân Như.



Thiết Thủ xuất thủ là tất nhiên. Chu Lãnh Long xuất thủ là cần thiết. Chu Bạch Tự và Bạch Hân Như xuất thủ, một là vì muốn nghe Thẩm Vân Sơn nói tiếp, hai là vì đồng tình và bất nhẫn. Bốn người bọn họ đương nhiên xuất thủ nhanh hơn đao của Liễu Nhạn Bình, nhưng không biết từ lúc nào đã lại sát gần bên cạnh Thẩm Vân Sơn, khẽ lắc mình là song đao đã bổ xuống trước ngực Thẩm Vân Sơn.



Thẩm Vân Sơn chỉ còn lại một chân nguyên vẹn, nhưng dù sao hắn cũng là cao thủ trong «Thiết Huyết Đại Lao», luận võ công thậm chí còn trên cả Liễu Nhạn Bình. Thấy Liễu Nhạn Bình lao tới, hắn lập tức đề cước đá tung thanh đao trên tay hữu của y. Đáng tiếc hắn chỉ còn lại một chiếc chân. Tả đao của Liễu Nhạn Bình đã xuyên qua ngực hắn ngọt xớt. Thiết Thủ, Chu Lãnh Long, Chu Bạch Tự, Bạch Hân Như đều đã đến muộn một bước.



Thẩm Vân Sơn trợn trừng hai mắt. Thiết Thủ lập tức lao đến đỡ hắn dậy, chỉ nghe hắn thều thào nói:



- Ta ... ta ... không giết ...



Mấy tiếng sau đã bị chìm vào trong tiếng gào thét điên cuồng của gió bắc.



Chu Lãnh Long trầm giọng nói:



- Tiểu Liễu, ngươi xung động quá!



Liễu Nhạn Bình cúi đầu nói:



- Tôi ... tôi hận hắn giết người không chịu nhận.



Thiết Thủ nói:



- Hắn ta không nhận tội. Người không phải hắn giết!



Liễu Nhạn Bình chấn động tâm thần, người khẽ rung lên.



Điền Đại Thố lớn giọng hỏi lại:



- Sao? Thiết đại nhân nói Thắng lão đại không phải do hắn giết?



Thiết Thủ gật gật đầu, nói rõ ràng từng chữ một:



- Thắng Nhất Bưu không phải do hắn giết!



Chu Lãnh Long cau mày nói:



- Mạt trắc cao thâm!



Thiết Thủ nói:



- Tại hạ sớm đã nghi ngờ chuyện này. Hung thủ không phải Thẩm Vân Sơn mà là một kẻ khác.



Liễu Nhạn Bình kích động nói:



- Hung thủ là ai? Để tôi đi giết hắn!



Thiết Thủ lạnh lùng nói:



- Ngươi không thể giết hắn được!



Nói đoạn mục quang chàng chợt sáng rực, nhìn như đóng đinh vào mặt Liễu Nhạn Bình:



- Hung thủ chính là ngươi!



Tất cả mọi người đều ngây ra!



Liễu Nhạn Bình tỏ vẻ kinh ngạc nói:



- Thiết huynh thật biết nói đùa!



Thiết Thủ chậm rãi nói:



- Điền Thống lãnh, Thẩm Vân Sơn dẫn người vào «Thiết Huyết Đại Lao» cướp ngục, huynh bị hắn điểm ngã. Nếu không phải hắn ngăn «Thiên Tàn Bát Phế» lại thì huynh đã bị giết rồi đúng không?



Điền Đại Thố gật gật đầu nói:



- Đúng!



Thiết Thủ nói:



- Ta nghe người trong «Thiết Huyết Đại Lao» nói Thắng Nhất Bưu tính tình không tốt, không chỉ gây hiềm khích với Thẩm Vân Sơn mà còn mấy lần xung đột với Liễu Nhạn Bình nữa. Chỉ có mình Điền Thống lãnh là giao tình với lão không tệ thôi đúng không?



Chu Lãnh Long gật đầu đáp:



- Không sai, tại hạ còn nhớ trong bốn người thì Liễu Thống lãnh và Thắng Thống lãnh hay xung đột nhất. Liễu Thống lãnh rất ít khi gây sự với Điền Thống lãnh và Thẩm Vân Sơn.



Thiết Thủ nói:



- Tại hạ đã điều tra việc này, cảm thấy vô cùng không đúng. Thẩm Vân Sơn đã bỏ qua cho Điền Thống lãnh, không có lý do gì lại giết chết Thắng Thống lãnh cả. Vì thế tại hạ mới chuyên tâm để ý tra xét.



Sắc mặt Liễu Nhạn Bình trắng bệch.



Thiết Thủ lại nói:



- Sau khi tra xét, tại hạ phát hiện ra mấy nghi điểm:



Liễu Thống lãnh đã kể với Gia Cát tiên sinh rằng khi Thẩm Vân Sơn dẫn người vào thì y không ở đó. Sau khi y quay lại thì bọn chúng đã đi mất rồi. Y liền lập tức đuổi theo. Huyệt đạo của Điền Thống lãnh cũng là do y giải. Ngươi còn nói sau khi vào lao số ba thì phát hiện Thắng Thống lãnh đã chết đúng không, Liễu Thống lãnh?



Liễu Nhạn Bình cười lạnh nói:



- Không sai! Ta đã nói như vậy! Vậy thì có gì đáng để hoài nghi đâu?



Thiết Thủ nói:



- Huyệt đạo đó ngươi có biết giải không?



Liễu Nhạn Bình lạnh lùng:



- Ta vừa giải đã khai rồi!



Thiết Thủ lại hỏi:



- Đó là huyệt đạo nào?



Liễu Nhạn Bình lắc đầu:



- Sau khi ta giải huyệt thì phát hiện Thắng đại ca đã chết, làm sao nhớ được đó là huyệt gì?



Thiết Thủ nói:



- Ngươi vừa phát hiện Thắng Thống lãnh chết liền lập tức đi truy địch?



Liễu Nhạn Bình nói:



- Chính thị!




Thiết Thủ nói:



- Nhưng sau khi Điền Thống lãnh được ngươi giải huyệt, y không lập tức đi truy địch mà đi gặp một người phụ nữ, sau đó mới đi truy đuổi Thẩm Vân Sơn.



Chuyện này các thị vệ, sai dịch đều nhìn thấy. Nhưng họ cũng nói rằng sau khi ngươi đi thì Điền Thống lãnh cũng đi ngay phía sau. Như vậy cũng có nghĩa là, trong thời gian Điền Thống lãnh đi gặp người phụ nữ kia ngươi chưa rời khỏi «Thiết Huyết Đại Lao». Lúc đó ngươi đang làm gì? Có phải giải huyệt? Hay là mắng chửi Thắng Thống lãnh rồi ra tay giết lão báo cừu?



Sắc mặt Liễu Nhạn Bình vừa xanh vừa trắng, hai tay nắm chặt, toàn thân run lên từng hồi.



Thiết Thủ lại nói tiếp:



- Còn nữa, tất cả ngục tốt đều chết bởi độc xà của «Thiên Tàn Bát Phế», nhưng vết thương của Thắng Thống lãnh lại do đao gây nên. Vết đao nhỏ, mảnh nhưng sâu là đoản đao chứ không phải trường đao. Bất luận là đao của Thẩm Vân Sơn hay đao của ngục tốt cũng không thể gây nên vết thương như vậy.



Mọi người đều chú nhãn nhìn vào cây đao rơi trên mặt đất của Liễu Nhạn Bình.



Thiết Thủ lại chỉ vào vết thương trên ngực Thẩm Vân Sơn nói:



- Thắng Thống lãnh cũng bị một đao y như vậy vào ngực!



Mỗi một người đều dùng cặp mắt phẫn nộ nhìn xoáy vào Liễu Nhạn Bình.



Điền Đại Thố đột nhiên hô lớn:



- Đúng rồi! Tiểu Liễu đã từng đánh nhau với Thắng lão đại một trận lớn, bởi lúc ấy Thắng lão đại mắng y là đồ đàn bà. Tiểu Liễu khinh công rất giỏi, nhưng thiết đảm của Thắng lão đại còn nhanh hơn. Một đảm phi ra trúng ngay chân tiểu Liễu, khiến khi không bay lên nổi. Thắng lão đại liền nói lớn ...



Liễu Nhạn Bình đột nhiên ngắt lời:



- Hắn nói là:



«Tiểu tử, ngay cả một cọng râu cũng không có, hay là ngươi làm nương tử cho ta nhé!» Điền Đại Thố nói:



- Thắng đại ca thường hay mắng người như vậy. Lão cũng thường mắng ta là đố chó đẻ có sao đâu, chỉ có ngươi mới nhớ chuyện đó trong đầu!



Thiết Thủ thở dài một tiếng. Một nam nhân bị người khác mắng chửi như vậy thì không thể không nhớ trong đầu được. Thắng Nhất Bưu mắng Điền Đại Thố, có thể là một chuyện khác, nhưng bất luận thế nào cũng không làm thương tổn lòng tự trọng của y như đối với Liễu Nhạn Bình.



Liễu Nhạn Bình bất ngờ trở nên trấn định, y cười lạnh một tiếng nói:



- Ta có ghi cừu nhớ hận, nhưng như vậy không có nghĩa là ta giết hắn!



Thiết Thủ đột nhiên nói:



- Toàn bộ ngục tốt của «Thiết Huyết Đại Lao» đều nói lúc tiếng kêu thảm của Thắng thống lãnh vang lên chính là lúc Thẩm Vân Sơn dẫn người đi khỏi «Thiết Huyết Đại Lao», trừ phi Thẩm Vân Sơn có thuật phân thân, bằng không ...



Sắc mặt Liễu Nhạn Bình càng trở nên trắng bệch.



Chu Lãnh Long trầm giọng nói:



- Tiểu Liễu, ngươi đáng lẽ không nên công báo tư thù như vậy, hành động này của ngươi đã khiến cho kẻ trốn ngục được tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, Thời Tướng quân cũng bị hại chết ...



Liễu Nhạn Bình cố làm ra vẻ bình tĩnh nói:



- Tôi không thừa nhận, các người chỉ mới hoài nghi, không có chứng cớ!



Thiết Thủ liền nói:



- Ngươi đáng lẽ không nên giết chết Thẩm Vân Sơn để giá họa cho hắn, bởi vì có người đã tận mắt trông thấy ngươi làm việc đó.



Liễu Nhạn Bình biến sắc hỏi:



- Ai?



Thiết Thủ gằn giọng nói từng chữ:



- Thắng Nhất Bưu!



Liễu Nhạn Bình cười lớn:



- Lão là người chết!



Thiết Thủ lạnh lùng nói:



- Lão còn chưa chết! Một đao của ngươi mới đâm vào ngực hắn, chưa làm tổn hại đến tâm thất!



Liễu Nhạn Bình ngửa mặt cười dài:



- Nói dối, nói dối ... đao đó rõ ràng đã xuyên qua tim hắn ...



Đột nhiên y ngậm miệng lại, muốn cười cũng không thể nào cười được nữa.



Chỉ thấy mọi người đều nhìn y, mục quang lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống y vậy. Liễu Nhạn Bình hận không thể lập tức vả miệng mình mấy cái, khiến cho nó không thể nào nói chuyện được nữa. Mắt Liễu Nhạn Bình nhìn Thiết Thủ rực lửa - lửa cừu hận, tựa hồ như muốn thiêu cháy Thiết Thủ vậy.



Chỉ nghe Chu Bạch Tự nói:



- Chẳng trách có người nói «Võ Lâm Tứ Đại Danh Bộ» trước giờ tuyệt chưa dụng hình, nhưng phạm nhân rơi vào tay họ chưa ai nói dối được nửa lời, hôm nay quả nhiên đã được mắt thấy tai nghe!



Thiết Thủ mỉm cười nói:



- Dụng hình quá tàn khốc, vạn nhất có chuyện oan uổng không phải sẽ thương hại lớn cho người ta hay sao? Hoặc giả bức cung khiến nghi phạm sợ đau mà khai bừa, đây không phải là chuyện vô bổ sao? Người của Lục Phiến Môn tốt nhất nên ít dụng hình một chút!



Bạch Hân Như cười cười nói:



- Ai ai cũng nghĩ như Thiết tiên sinh có phải tốt không, ba chữ «Lục Phiến Môn» cũng không trở nên đáng sợ như vậy!



Chu Lãnh Long lạnh lùng nhìn Liễu Nhạn Bình hỏi:



- Tiểu Liễu, Thời Tướng quân đã ngộ nạn, nhưng ngươi đã làm ra chuyện như vậy, vô luận là ai cũng không thể dung tha cho ngươi được!



Liễu Nhạn Bình đột nhiên cúi đầu khóc nức nở nói:



- Tôi ... tôi ...sai rồi!



Gió vẫn điên cuồng gào thét. Thiết Thủ, Chu Bạch Tự đều thở dài nặng nề.



Người tốt nhất không nên làm chuyện sai lầm. Sau khi làm rồi thì hối hận đã muộn. Nhưng người đã làm chuyện sai thì cứ liên tiếp làm sai nữa.



Liễu Nhạn Bình đột nhiên tung người lên như một cánh én, một cước vung ra đá bay thi thể Thẩm Vân Sơn về phía Thiết Thủ. Còn y thì lập tức dụng thân pháp «Tế Hung Xảo Xuyên Vân» bay ngược về phía sau.



Thiết Thủ bắt được thi thể Thẩm Vân Sơn thì đã không kịp đuổi theo Liễu Nhạn Bình.



Khinh công Chu Lãnh Long và Điền Đại Thố kém xa Liễu Nhạn Bình. Bạch Hân Như thì xuất thủ không kịp. Chu Bạch Tự cũng không nghĩ đến, nhưng chàng lập tức tung người lao lên, trường kiếm xuất ra như thiểm điện bôn lôi.



Liễu Nhạn Bình ở trên không liền lộn người một vòng, biến chiêu thành «Yến Tử Tam Sào Thủy», né tránh đường kiếm của Chu Bạch Tự, trong nháy mắt đã vọt ra xa hơn trượng. Liễu Nhạn Bình mắt thấy mình sắp đào thoát, đột nhiên nghe sau lưng có tiếng y phục phất gió, trước mặt đã hoa lên, một bóng người đã hiện ra trước mắt, một chiêu «Đường sơn lưu khách» đã tung ra cản trở y lại.



Nếu như Liễu Nhạn Bình là cao thủ khinh công thì Ngũ Cương Trung chính là hàng tổ tông trong khinh công.



Chu Lãnh Long mắt thấy Liễu Nhạn Bình sắp trốn thoát, song thủ liền dương lên phóng ra tám cỗ ám khí vào sau lưng y.



Liễu Nhạn Bình bị Ngũ Cương Trung cản trở, ác niệm liền sinh. Một đao lập tức công ra, khi xuất đao là chiêu «Quá quan trảm tướng», được nửa đường đao lại biến thành chiêu «Lam điền thôi phát», lúc đao đến sát người Ngũ Cương Trung lại biến chiêu thành «Đao bất lưu nhân»! Một chiêu ba lần biến hóa, thật khiến người khác khó mà tránh né.



Ngũ Cương Trung chiêu thức bất biến, một chưởng kích ra, cuồng phong khởi phát. Một luồng nội lực mạnh mẽ đẩy đến trước ngực Liễu Nhạn Bình.



Đao còn chưa tới, chưởng phong đã tới. Liễu Nhạn Bình liền thừa cơ mượn thế nhảy lùi về phía sau, tránh khỏi chưởng lực hùng hậu của Ngũ Cương Trung.



Đúng vào lúc này, ám khí của Chu Lãnh Long đã bắn tới, tiếng chưởng phong của Ngũ Cương Trung vừa hay làm che mất tiếng ám khí rít gió. Liễu Nhạn Bình tự lao người vào giữa vùng ám khí. Khi y phát hiện ra thì một ngọn cương tiêu, ba mũi «Lê hoa thấu cốt đinh» đã cắm sâu vào lưng rồi. Y liền vận lực dụng thân pháp «Diêu Tử Phiên Thân» quay ngược người lại, trước ngực liền trúng thêm một mũi «Kim tiền tiêu» và một ngọn «Ngũ hổ đoạn hồn đinh».



Đao của Liễu Nhạn Bình lập tức vung lên như múa, bốn ngọn ám khí còn lại đều bị y đánh rơi xuống đất. Nhưng đáng tiếc lúc này lực đã cạn, người đã trọng thương. «Phập!» lại có thêm một ngọn liễu diệp phi đao nữa cắm vào vùng tiểu phúc của y. Liễu Nhạn Bình rơi bịch xuống đất như một con chim bị bắn rụng, trước khi chết còn cố hỏi một câu:



- Thắng Nhất Bưu có phải chết thật rồi không?



Thiết Thủ gật đầu khẳng định:



- Chết rồi!



Nghe xong câu nói này, Liễu Nhạn Bình liền mỉm cười tuyệt khí.



Thiết Thủ đột nhiên nghĩ ra một chuyện liền hỏi:



- Sở Tương Ngọc đâu?



Chu Lãnh Long cười khổ nói:



- Hắn trúng phải hai cỗ ám khí, thừa lúc hỗn loạn nhảy ra phía sau ụ tuyết giết chết bốn người rồi đột nhiên biến mất. Chúng tôi đã tìm hoài nhưng không thấy!



Sau khi Thiết Thủ đến đây, phát hiện Sở Tương Ngọc không có mặt tại trường, cho rằng hắn đã sớm đào thoát nên mới giải quyết vụ án của Liễu Nhạn Bình trước. Nay nghe Chu Lãnh Long mới phát giác sự tình kỳ thực còn nguy cấp hơn nhiều, thần mục liền quét một vòng quan sát bốn thi thể bị Sở Tương Ngọc hạ sát. Đột nhiên chàng biến sắc nói:



- Không xong, hắn ta là một trong số bọn họ ... nhanh ...



Đột nhiên có người chậm rãi lên tiếng:



- Không sai, ta đang ở đây!



Mọi người nghe tiếng lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Sở Tương Ngọc đang đứng giữa đám quân sĩ đang đưa tay chậm rãi cởi bỏ quân trang trên mình. Y cười cười nói:



- Hảo nhãn lực! Sau khi ta xông vào đám quân sĩ tổng cộng đã giết bốn người, giết người thứ nhất cởi bỏ áo, giết tên thứ hai cởi bỏ quần, giết tên thứ ba cởi bỏ giầy, giết tên thứ tư đoạt mũ, sau đó ẩn nấp trong đám quân sĩ, lập tức biến thành một tiểu quan binh. Nếu như ta lập tức ly khai, chắc chắn sẽ bị các ngươi phát hiện, nhưng nếu ẩn nấp trong đám quân sĩ hỗn loạn thì rất khó bị phát hiện. Điểm này không làm khó nổi ta ... huống hồ ...



Chúng nhân nhìn lại thi thể của bốn binh sĩ, quả nhiên y phục không đủ.



Chu Lãnh Long thầm mắng bản thân hồ đồ, Sở Tương Ngọc không ẩn nấp trong đám quân sĩ thì còn ẩn nấp ở đâu được nữa? Vậy mà y cũng không thể nghĩ ra điểm này, trong lòng không khỏi thầm tiếc rẻ.



Thiết Thủ cười cười nói:



- Huống hồ thuốc mê mà ngươi trúng đã phát tác, muốn chạy cũng không chạy nổi. Hóa trang thành quân sĩ, giả vờ tìm kiếm là biện pháp duy nhất để trục thuốc mê ra khỏi cơ thể đúng không?



Sở Tương Ngọc cười nói:



- Ngươi đoán chẳng sai! Hơn nữa, thuốc mê đã bị ta bức ra hết rồi!



Lúc này Sở Tương Ngọc đã cởi bỏ hết quân trang, để lộ ra bộ kình trang màu đỏ như máu. Trên mặt lão vẫn để lộ nét mặt tươi cười, dám chắc tài trí võ công của người này đã đạt đến cảnh giới anh hoa nội liễm rồi.



Trên bộ huyết y kình trang có hai chỗ đỏ hơn bình thường. Một chỗ là vai tả.



Một chỗ là chân hữu.



Thiết Thủ lạnh lùng nói:



- Dược lực có thể bức ra được, nhưng vết thương không thể khỏi nhanh như vậy được!



Sở Tương Ngọc coi như xung quanh chẳng có người, cười nhạt nhẽo đáp:



- Chỉ cần thân này không bị thuốc mê làm cho tê đi, một tay một chân này cũng có thể làm cho các vị thua một cách tâm phục khẩu phục.



Nói đoạn y khẽ duỗi duỗi cánh tay và chiếc chân bị thương ra.



Chúng nhân không khỏi xôn xao tức giận, ý của Sở Tương Ngọc dường như việc đánh bại họ là chuyện hết sức dễ dàng vậy. Chu Lãnh Long hét lớn:



- Sở Tương Ngọc, ta phải bắt ngươi về quy án!



Sở Tương Ngọc đưa mắt quan sát Chu Lãnh Long một lượt:



- Ngươi là người được giang hồ xưng tụng là «Tam Thủ Thần Viên» Chu Lãnh Long có đúng không? Thời Chấn Đông là một trang hảo hán. Sau khi hắn chết, ngươi có thể bắt ta về ngục nhất định sẽ được thăng quan làm Tướng quân đấy.



Nói đoạn cười lên khanh khách nói:



- Đáng tiếc ngươi không dẫn ta về được đâu, thôi đành để ta dẫn ngươi về vậy!



Chu Lãnh Long cười lạnh nói:



- Để xem ngươi dẫn ta về hay ta dẫn ngươi về!



Sở Tương Ngọc nói:



- Sau khi ta động thủ thì ngươi chết chắc, ta cũng chẳng muốn mang một thi thể về làm gì.



Chu Lãnh Long nghe xong tức giận khôn tả, hai mắt gườm gườm nhìn Sở Tương Ngọc tóe lửa. Sở Tương Ngọc không thèm để ý đến y tiếp tục nói:



- Ta thấy ngươi và Thời Chấn Đông vừa nãy phát xuất ám khí đả thương ta, lực đạo cũng không yếu. Ta đang cần một Phiêu kỵ Tướng quân dưới trướng, nên mới hỏi ngươi như vậy. Khi các ngươi giết Thẩm Vân Sơn ta không xuất thủ, một là vì chưa trục được hết thuốc mê trong người ra, hai là ta còn muốn dùng các ngươi. Thẩm Vân Sơn là tử địch của các ngươi, một ngày hắn chưa chết thì các ngươi không thể dung tha cho hắn được, hắn cũng không thể dung tha cho các người, bởi vậy ta mới đợi cho hắn chết trước đã.



Chúng nhân thấy hắn đối với đại công thần của mình lang tâm lạt thủ như vậy, nhất thời cũng không khỏi lạnh người.



Ngũ Cương Trung cười lớn nói:



- Mắt của Thẩm Vân Sơn là mắt chó nên mới bán mạng cho ngươi!



Sở Tương Ngọc cười cười nói:



- Ngươi nói ta lang độc có phải không? Người làm chuyện lớn cho thiên hạ đâu thể để ý những chuyện nhỏ nhặt ấy được? Tào Mạnh Đức, Hán Cao Tổ những vị anh hùng hào kiệt kinh quốc lập thế đó, ai mà chẳng vậy?



Chúng nhân nghe xong đều không khỏi động dung.



Thiết Thủ lạnh lùng nói:



- Ngươi yêu ngôn hoặc chúng không sợ nhân thần công phẫn, vương pháp bất dung hay sao?



Sở Tương Ngọc cười lớn nói:



- Cái gì mà nhân thần công phẫn? Thử hỏi thiên hạ anh hùng có ai vừa sinh ra đã làm Hoàng Đế ngay đâu? Chỉ cần ta đoạt được thiên hạ rồi thì ta sẽ trở thành thần minh được muôn vạn người kính phục. Lời của ta lúc đó sẽ là Thánh chỉ, là Vương pháp!



Sở Tương Ngọc chuyển động mục quang nhìn bọn Thiết Thủ rồi nói tiếp:



- Ta vốn là biểu đệ của lão Hoàng Đế, bởi ta từ nhỏ đã muốn làm nên đại nghiệp kinh thiên động địa nên rất chăm chỉ luyện võ, khổ học binh pháp. Nhưng tên cẩu Hoàng Đế đó lại sợ ta đoạt mất vương vị của y nên đã sai đại nội thị vệ trong một đêm giết sạch vợ con và người nhà của ta!



Sở Tương Ngọc nghiến răng, hai mắt lộ hung quang, sát khí bừng bừng, khiến ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.



- Bởi thế nên ta phải lật đổ hắn! Hơn nữa còn phải đích thân giết chết hắn.



Hoàng Đế cái gì? Ta mới là Hoàng Đế! Thiên Tử cái gì? Ta mới chính là Thiên Tử? Ta phải khiến hắn chết không chỗ dung thân! Ha ha ... Ngũ hồ tứ hải, đâu đâu cũng là thuộc hạ của ta, các ngươi khôn hồn thì mau đầu hàng, bằng không thì đêm nay đừng hòng mong sống mà trở về nữa!



Sở Tương Ngọc thống mạ Thiên Tử như vậy, bọn Thiết Thủ nghe xong đều ngây người, nhất thời không biết phản đối lão thế nào.



Song mục Sở Tương Ngọc như hai mũi đao nhìn chằm chằm vào mặt Thiết Thủ nói:



- Ngươi chính là một trong «Thiên Hạ Tứ Đại Danh Bộ»?



Thiết Thủ gật đầu:



- Ta là Thiết Thủ!



Sở Tương Ngọc nói:



- Vừa rồi ngươi chỉ liếc mắt đã phát hiện ra ta giả trang thành quân sĩ, trí lực rất cao, khẳng định công phu trên tay cũng không kém. Nếu như ngươi đầu nhập làm thuộc hạ của ta, sau này nhất định sẽ là trọng thần của triều đình mới, chức vụ tuyệt không thể dưới Uy Thiếu Thương.



Thiết Thủ cười lạnh:



- Ta chỉ muốn nói với ngươi một câu thôi!



Sở Tương Ngọc nói:



- Ngươi nói đi!



Thiết Thủ gằn giọng nói:



- Người của Gia Cát tiên sinh không có ai là loạn thần tặc tử cả. Thật may ta lại chính là một trong bốn trợ thủ đắc lực nhất của Gia Cát tiên sinh.



Nhắc đến Gia Cát tiên sinh, nét mặt của Sở Tương Ngọc đột nhiên đổi sắc.




Bởi Sở Tương Ngọc cả đời đã đấu qua vô số trận nhưng duy nhất chỉ có một lần bại trong tay của Gia Cát tiên sinh. Ba lần lão hành thích Hoàng Đế, lần đầu tiên bị mấy ngàn tinh binh vây bắt nhưng vẫn thoát đi được. Lần thứ hai phải lực chiến hơn hai chục cao thủ đại nội, không thắng nhưng cũng không bại. Nhưng lần thứ ba, y đã lần đầu tiên nếm mùi thất bại trong tay một người, chỉ một người.



Người đó là Gia Cát tiên sinh. Lần đó y hành thích Hoàng Đế, bất ngờ gặp phải Gia Cát tiên sinh, một trăm chiêu sau thì đã thảm bại trong tay ông ta, bị bắt nhốt vào «Thiết Huyết Đại Lao». Bại trong một trăm chiêu đối với Sở Tương Ngọc mà nói là một nỗi nhục lớn nhất trong đời. Bởi vậy bất kỳ ai nhắc đến tên Gia Cát tiên sinh, Sở Tương Ngọc đều quyết không tha.



Thiết Thủ cũng biến sắc, bởi sau khi chàng nhắc đến Gia Cát tiên sinh thì liền nhớ đến chuyện ở hoàng thành khi đó. Gia Cát tiên sinh phải dùng hơn trăm chiêu mới đánh bại được Sở Tương Ngọc. Mà võ công của Gia Cát tiên sinh so với chàng thì cao hơn trăm lần. Sở Tương Ngọc bại trong trăm chiêu, một phần lớn cũng là do hoàn cảnh khi đó. Lúc đó, lão bị ngự lâm quân bao vây bốn phương tám hướng, phân tán sự chú ý nên mới bại nhanh như vậy. Gia Cát tiên sinh cũng từng nói với Thiết Thủ một câu:



«Nếu không phải ở hoàn cảnh đó, ít nhất hắn cũng có thể tiếp ta năm trăm chiêu. Người này đúng là đại địch lớn nhất trong đời của ta!» Võ công của Sở Tương Ngọc cao thâm thế nào, không cần nói cũng có thể biết được. Thiết Thủ thực sự không dám chắc chắn hợp lực của mấy người có thể đánh ngã được Sở Tương Ngọc hay không?



Sở Tương Ngọc sắc mặt biến đổi một hồi, đột nhiên cười lớn nói:



- Ngươi là một thiên tài. Chuyện vừa nãy coi như ngươi vô tâm mắc lỗi. Nếu như ngươi chịu theo ta, chuyện đó sẽ không truy cứu nữa!



Thiết Thủ ngửa mặt cười lớn.



Tiết Trượng Nhị xen miệng vào nói:



- Sở Tương Ngọc, ngươi nên xem lại hôm nay có thoát được hay không đã!



Sở Tương Ngọc mỉm cười, đưa mắt nhìn một lượt:



hai mươi gã binh sĩ, hai mươi tên sai dịch, Tiết Trượng Nhị, Nguyên Hỗn Thiên, Bạch Hân Như, Chu Bạch Tự, Ngũ Cương Trung, Chu Lãnh Long, Điền Đại Thố, Soái Phong Kỳ, Thiết Thủ rồi đột nhiên nói:



- Các ngươi cho rằng mình có thể ngăn cản được ta sao?



Nguyên Hỗn Thiên nói:



- Nếu ngươi không thấy phiền thì cứ thử một phen xem sao!



Sở Tương Ngọc vuốt râu nói:



- Ta bình sinh có hai loại võ công nổi danh nhất ...



Nói đến đây thì dừng lại không nói tiếp nữa.



Chu Bạch Tự liền tiếp:



- «Băng Hồn Hàn Quang Chưởng»!



Bạch Hân Như cũng nói:



- «Liệt Hỏa Xích Diễm Chưởng»!



Sở Tương Ngọc đưa mắt nhìn hai người, cười lạnh nói:



- Hảo nhãn lực! Tả thủ ta luyện «Băng Hồn Hàn Quang Chưởng» chí âm chí hàn, hữu thủ luyện «Liệt Hỏa Xích Diễm Chưởng» chí cương chí nhiệt. Các người nghe rồi thì lát nữa đối phó ta cẩn thận một chút. Bây giờ ta muốn giết một người, các ngươi ngăn cản thử xem.



Sở Tương Ngọc tùy tiện chỉ tay vào một gã sai dịch. Sắc mặt gã sai dịch lập tức lúc xanh lúc trắng, vô cùng sợ hãi, nhất thời không biết làm sao mới được.



Bọn Thiết Thủ đều hiểu ý của Sở Tương Ngọc là muốn giết người này để lập uy, liền lập tức tung người lao đến vây lấy gã sai dịch vào giữa.



Sở Tương Ngọc nói đến chữ «ngăn» thì đã xuất thủ.



Sở Tương Ngọc vừa xuất thủ, toàn trường cả thảy bốn mươi tám người, bao gồm cả gã sai dịch đều chẳng ai thấy Sở Tương Ngọc xuất thủ thế nào? Một đạo cầu vồng đỏ vượt qua không gian. Ai nấy đều giật mình đánh thót một cái, vội vàng xuất thủ ngăn cản.



Lúc ở trên không thì Sở Tương Ngọc mới nói ra chữ «trở», khi chữ «đi» thoát ra khỏi miệng thì cũng là lúc chưởng của Sở Tương Ngọc đặt lên ngực của tên sai dịch đó.



Một tiếng «bụp» nhẹ nhàng vang lên, gã sai dịch giãy giụa một hồi, toàn thân tựa như bị liệt hỏa thiêu cháy, lập tức tuyệt khí.



Gã sai dịch ngã xuống, chúng nhân lập tức tản ra tạo thành một vòng tròn vây Sở Tương Ngọc vào giữa.



Sở Tương Ngọc đưa mắt nhìn thi thể dưới chân mình nói:



- Đây là «Liệt Hỏa Xích Diễm Chưởng», còn có «Băng Hồn Hàn Quang Chưởng» nữa, lần này người chết sẽ là ... hắn!



Ngón tay Sở Tương Ngọc chỉ ra, tên binh sĩ bị chỉ trúng sợ đến mặt mày xanh mét, đứng như trời chồng.



Thiết Thủ hét lớn:



- Toàn lực bảo hộ y!



Chu Bạch Tự, Ngũ Cương Trung, Chu Lãnh Long ba người lập tức tung mình đến trước mặt tên binh sĩ nọ, tạo thành một hình bán nguyệt đứng chắn trước mặt Sở Tương Ngọc. Tiết Trượng Nhị và Nguyên Hỗn Thiên đứng ở hai cánh, chỉ cần Sở Tương Ngọc vọt qua, lập tức xuất thủ ngăn cản. Bạch Hân Như, Điền Đại Thố, Soái Phong Kỳ liền lao đến chỗ tên binh sĩ nọ, chuẩn bị toàn lực ngăn cản Sở Tương Ngọc tiếp tục giết người.



Thiên hạ không ai có thể một kích giết chết người được chín đại cao thủ này bảo vệ. Sở Tương Ngọc có thể!



Lão không hề bay người lên, cũng không hề xông tới. Chỉ là song chưởng đột nhiên đánh mạnh xuống đất. Gã binh sĩ đứng cách đó mười thước đột nhiên toàn thân cứng đờ, động đậy không nổi, rồi ngã lăn xuống đất biến thành một tử thi lạnh giá, thất khiếu chảy máu, máu huyết tiếp xúc với không khí lập tức đông cứng lại thành băng «Băng Hồn Hàn Băng Chưởng»!



Sở Tương Ngọc đã truyền chưởng lực xuống đất đến chỗ tên binh sĩ đang đứng, công lực băng hàn từ dưới chân gã truyền lên làm đông cứng huyết mạch.



Công phu «Mượn vật truyền lực» này tiểu thành có thể dụng tre trúc làm vũ khí, trung thành có thể dùng dải lụa đả thương người, mức đại thành có thể phi hoa trích diệp đả thương địch thủ ... nhưng loại công phu «Mượn vật truyền lực» chuẩn xác, xảo diệu, trực tiếp, khoái tốc như của Sở Tương Ngọc, trong võ lâm e rằng không một ai có thể làm được.



Thiết Thủ, Ngũ Cương Trung, Chu Bạch Tự, Chu Lãnh Long đều biến sắc mặt.



Sở Tương Ngọc mỉm cười nói:



- Có đúng không? Sau này ta sẽ là nhất quốc chi quân. Ta sẽ không lừa các ngươi đâu.



Bọn Thiết Thủ không còn lời gì để nói. Tên sai dịch đầu tiên chết có thể nói là do Sở Tương Ngọc bất đồ xuất kích, nhưng lần này bọn họ đã toàn lực xuất thủ cũng không ngăn cản được Sở Tương Ngọc xuất thủ giết chết tên binh sĩ. Quả thật chữ «phục» này không nói ra không được!



Chu Lãnh Long vẫy nhẹ tay hai cái. Mười chín tên binh sĩ liền lùi lại mười mấy bước.



Soái Phong Kỳ cũng xua xua tay, mười chín gã sai dịch cũng lùi lại phía sau hơn chục bước.



Bất kỳ ai cũng nhìn ra được những quân sĩ này nếu muốn đấu với Sở Tương Ngọc chẳng khác gì thiêu thân lao vào lửa? Những kẻ này lùi lại cũng có nghĩa là chín đại cao thủ này muốn liều mạng với Sở Tương Ngọc.



Sở Tương Ngọc không khó gì nhận ra điểm này:



- Các ngươi quyết đòi đánh với ta, nhưng ta vẫn cảm thấy giết các ngươi thật đáng tiếc.



Thiết Thủ đột nhiên lớn giọng nói:



- Thủ hạ bại tướng của Gia Cát tiên sinh cũng lớn lối như vậy sao?



Sở Tương Ngọc biến sắc mặt, đột nhiên lão xông lên phía trước, tựa như một cơn cuồng phong màu đỏ chói.



Cùng lúc Thiết Thủ cũng xông lên!



Một cỗ sức mạnh khổng lồ tràn tới. Thiết Thủ không tránh không né mà xông lên nghênh tiếp. Bởi chàng biết rõ muốn tránh cũng khó tránh nổi, còn muốn lực đấu với Sở Tương Ngọc, cần phải có dũng khí của bọ ngựa đá xe!



Không ai rõ câu nói «Đặt mình vào chỗ chết để tìm sự sống» hơn Thiết Thủ.



Thiết Thủ xông vào quầng huyết ảnh.



Ngũ Cương Trung, Chu Bạch Tự, Bạch Hân Như đều muốn xuất thủ, nhưng không một ai xuất thủ. Chuyện ỷ chúng hiếp cô, nếu không đến lúc bất đắc dĩ thì họ quyết không nguyện ý làm.



Lúc này Thiết Thủ đã chớp lên tám lần.



Huyết ảnh cũng chớp lên tám lần.



Ngũ Cương Trung, Chu Bạch Tự, Bạch Hân Như đều xem đến mồ hôi chảy ròng ròng, nếu đổi bằng bọn họ, tám lần giao thủ này đã sớm khiến họ trọng thương dưới tay «Tuyệt Diệt Vương» rồi.



Nhưng Thiết Thủ đã tung người vọt lên, đột phá được huyết ảnh.



Huyết ảnh cũng vọt lên không trung như một ngọn pháo thăng thiên bao trùm lấy Thiết Thủ.



Chu Bạch Tự biến sắc mặt. Lần đó chàng và Truy Mệnh lực chiến Vô Địch Công Tử, đối phương tuy võ công cái thế, chưởng lực vô song nhưng lại có nhược điểm lớn là hai chân, bởi vậy sau đó y mới bị chàng và Truy Mệnh hợp lực giết chết. Nhưng giờ đây, Sở Tương Ngọc này lại có khinh công cực cao. Ưu điểm của Vô Địch Công Tử lão đều có, nhược điểm của Vô Địch Công Tử cũng được lão bổ cứu cho hoàn thiện. E rằng võ công người này đã đến mức không thể tưởng tượng rồi!



Mắt thấy Thiết Thủ sắp bị Huyết ảnh nuốt trọn, đột nhiên thân hình chàng lại cấp tốc trầm xuống.



Đám huyết ảnh cũng trầm xuống theo, Thiết Thủ lại biến mất trong huyết ảnh, chưởng phong rít gió tạo nên những âm thanh như muôn ngàn oan hồn đang gào thét.



Chu Bạch Tự vội nói:



- Không thể giảng đạo nghĩa giang hồ ở đây được. Chúng ta đều không phải là đối thủ của hắn. Thiết huynh nguy hiểm ...



Đột nhiên tiếng chưởng phong im bặt.



Chúng nhân vội nhìn sang, trong lòng hết sức kinh hãi.



Sở Tương Ngọc mỉm cười nhìn Thiết Thủ, tả thủ của lão đặt trên cổ chàng.



Thiết Thủ lạnh lùng nhìn Sở Tương Ngọc. Chàng không rên la, cũng không cầu xin, thậm chí cả chau mày một cái cũng không. Sở Tương Ngọc cười cười nói:



- Đương kim thế gian, thanh niên nhân có thể tiếp được hai mươi lăm chiêu của ta vô cùng hiếm hoi.



Đột nhiên lão đổi giọng hỏi:



- Ngươi có phục không?



Thiết Thủ gật đầu:



- Phục!



Sở Tương Ngọc ngửa mặt cười đắc ý:



- Ngươi có đầu hàng không?



Thiết Thủ lắc đầu:



- Không!



Sở Tương Ngọc thoáng kinh ngạc hỏi:



- Ngươi còn muốn đánh nữa?



Thiết Thủ dứt khoát nói:



- Đánh!



Sở Tương Ngọc cười nói:



- Ngươi nên biết tính mạng của ngươi đang nằm trong tay ta ...



Chúng nhân thấy vậy không khỏi toát mồ hôi lạnh, không ai dám xông lên cứu người, bởi họ đều biết việc Sở Tương Ngọc giết Thiết Thủ so với việc bẻ cổ một con chim thì còn dễ hơn nhiều.



Thiết Thủ cười lớn đáp:



- Nam tử hán, đại trượng phu chỉ cần còn một hơi thở là phải đánh đến cùng!



Sở Tương Ngọc thay đổi sắc mặt mấy lượt, đột nhiên thu tay lại nói:



- Ngươi biết vì sao ta ta ngươi không?



Thiết Thủ đưa tay xoa cổ nói:



- Không biết!



Sở Tương Ngọc nói:



- Ta bình sinh ái tài như mệnh, đặc biệt là những nhân tài không sợ chết như là ngươi. Làm thuộc hạ của ta, ngươi nhất định sẽ giúp ta làm nên đại nghiệp.



Vừa nãy ngươi kích nộ cho ta xuất thủ thực ra là để giúp những kẻ còn lại nhìn rõ chiêu số võ công của ta. Một kẻ vừa cơ trí, vừa không sợ chết như ngươi ta đi đâu mà tìm được bây giờ?



Nói đến đây lão ngưng lại giây lát rồi nhìn bọn Chu Lãnh Long một lượt:



- Để ta giết sạch bọn chúng xem ngươi có đầu hàng không?



Thiết Thủ hét lớn:



- Muốn giết thì giết ta đây!



Lời chưa dứt, một quyền đã kích ra. Một quyền này kích ra liền biến thành hai quyền. Hai quyền biến thành bốn quyền. Khi đến gần người Sở Tương Ngọc đã biến thành tám quyền.



Nhưng đối thủ lại là Sở Tương Ngọc.



Đột nhiên Sở Tương Ngọc biến mất. Quyền của Thiết Thủ đánh vào khoảng không.



Chỉ thấy Sở Tương Ngọc nhấp nhô hai cái đã xông vào giữa đám sai dịch.



Chưởng lực nhấc lên rồi lại hạ xuống, hai người đã thành đuốc sống, hai người biến thành trụ băng.



Ngũ Cương Trung hét lên một tiếng như sấm động mùa xuân, tung người lao đến trước mặt Sở Tương Ngọc, trường kiếm bạt xuất, liên miên bất tuyệt, một chiêu lại nối tiếp một chiêu.



Sở Tương Ngọc động dung nói:



- Kiếm pháp nhanh lắm!



Trong lúc nói ra bốn chữ, lão đã hoàn lại bốn mươi tám chưởng, còn thuận tay đập chết hai gã sai dịch chạy không kịp.



Trên không lại lao tới hai đạo cầu vồng trắng, vừa nhanh vừa chuẩn, tốc độ tuyệt không dưới so với khoái kiếm của Ngũ Cương Trung.



Chu Bạch Tự và Bạch Hân Như.



Chỉ thấy huyết ảnh vọt lên không trung. Ba thân ảnh hai trắng một đen cũng cũng không ngừng chuyển động, bất thần lại tung ra một kiếm hiểm độc.



Nhưng so với huyết ảnh thì hai đạo bạch ảnh đó chỉ là hai con bướm trắng, còn đạo hắc ảnh kia chỉ bất quá là một con hỷ tước mà thôi, mà huyết ảnh thì chính là người bắt bướm, xạ điểu thủ.



Thiết Thủ thoáng ngẩn người rồi lập tức xông vào vòng chiến. Giờ đây Thiết y, Hắc bào, hai đạo bạch quang cùng nhau lực đấu với huyết ảnh. Nhưng chỉ trong chớp mắt hồng ảnh lại bao trùm tính mạng của bốn bóng ảnh còn lại vô cùng nguy cấp.



Chu Lãnh Long đột hiên hét lớn:



- Tránh ra!



Hai đạo bạch ảnh, thiết y, hắc bào trong nháy mắt liền tung người lùi lại.



Cùng lúc, hàng chục mũi đoản tiễn bắn đến như mưa rào.



Nguyên lai Chu Lãnh Long đã sắp xếp lại đội ngũ binh sĩ, giương nỏ chờ sẵn, chỉ cần bọn Thiết Thủ tránh ra lập tức tập trung lực lượng dụng tên thuốc mê bắn ngã Sở Tương Ngọc.



Sở Tương Ngọc cười lớn:



- Ám toán một lần thành công, định làm lần nữa hả?



Nói đoạn tung người lao tới, hai tay liên tiếp gạt tên, cả người lao thẳng vào màn mưa tên. Chỉ trong thời gian điện quang hỏa thạch, tiếng kêu thảm vang lên không ngớt, đã có sáu binh sĩ bị bắn tung người lên.



Tiết Trượng Nhị phóng người đến tung ra một quyền «Thôi song vọng nguyệt» đánh vào sau lưng Sở Tương Ngọc.



Một quyền này của gã ít nhất cũng phải có đến năm sáu trăm cân sức mạnh, vậy mà Sở Tương Ngọc chỉ khẽ nghiêng người ra phía trước đã hóa giải toàn bộ lực lượng ấy, đồng thời còn thuận tay giết thêm hai gã binh sĩ nữa.



«Địa Đường Đao» Nguyên Hỗn Thiên hóa thành một quả cầu đao quang, lăn tới tấn công hạ bàn Sở Tương Ngọc.



Sở Tương Ngọc bay lên như một cánh chim đại bàng rồi đột nhiên trầm xuống, một cước đá mạnh vào đầu Nguyên Hỗn Thiên, một cước đá vào ngực y.



Nguyên Hỗn Thiên lập tức thảm tử.



Chu Bạch Tự, Bạch Hân Như chia thành hai đường tả hữu xông tới.



Song chưởng Sở Tương Ngọc cùng lúc đánh ra, Chu - Bạch hai người liền bị đánh tung ra xa.



Ngũ Cương Trung tung người lên không, một kiếm «Độc phách hoa sơn» bổ xuống đầu Sở Tương Ngọc.



Song chưởng Sở Tương Ngọc liền kẹp mạnh vào trường kiếm của lão.




Thanh kiếm lập tức vỡ vụn.



Đây chỉ là chuyện xảy ra trong thời gian điện quang hỏa thạch, Ngũ Cương Trung với Tiết Trượng Nhị, Nguyên Hỗn Thiên giao tình cực kỳ sâu đậm, nay thấy Nguyên Hỗn Thiên thảm tử, lão liền nộ phát công tâm, buông kiếm lao lên. «Bình bình», song chưởng đã kích thẳng vào ngực Sở Tương Ngọc.



Sở Tương Ngọc cũng không ngờ Ngũ Cương Trung ngoại trừ kiếm pháp cực nhanh ra, thân pháp cũng nhanh đến vậy nên không kịp né tránh, dính trọn hai chưởng vào trước ngực. Sắc mặt Sở Tương Ngọc khẽ biến động, huyết khí nhộn nhạo nhưng không hề bị thương tích gì.



Ngũ Cương Trung thấy một kích đắc thủ, trong lòng đại hỉ. Nhưng thấy Sở Tương Ngọc vẫn không việc gì thì không khỏi thầm kinh hãi.



Nên biết Ngũ Cương Trung ngoại hiệu «Tam Tuyệt Nhất Thanh Lôi», kiếm pháp là nhất tuyệt vậy mà bị người dụng tay kẹp vỡ vụn cả trường kiếm, nội công là nhị tuyệt, nhưng song chưởng đánh vào Sở Tương Ngọc tựa như hạt cát ném vào biển khơi, dường như không có chuyện gì xảy ra vậy. Trong lòng lão không khỏi có cảm giác thất bại, nhất thời nảy ra ý đồ liều mạng.



Nhưng Ngũ Cương Trung không biết rằng Sở Tương Ngọc tham luyện «Băng Hồn Hàn Quang», «Liệt Hỏa Xích Diễm» hai loại kỳ công, nội lực đã đạt tới hóa cảnh. Thiên hạ e rằng không ai có thể một chưởng đả thương lão được cả, ngay cả Gia Cát tiên sinh cũng phải dùng tám chưởng liên hoàn cùng đánh vào một chỗ mới đả thương được lão. Hai chưởng của Ngũ Cương Trung có thể khiến cho Sở Tương Ngọc khí huyết nhộn nhạo, có thể xem là cao thủ nội công thuộc hàng hiếm có rồi.



Sở Tương Ngọc bị Ngũ Cương Trung đánh trúng, sát cơ liền nổi lên.



Ngũ Cương Trung song chưởng vô hiệu, liền vung tay chộp lấy cổ áo Sở Tương Ngọc. Lão chỉ muốn giữ chặt Sở Tương Ngọc trong giây lát, lúc này quyền của Thiết Thủ đã kích đến sau lưng Sở Tương Ngọc.



Sở Tương Ngọc bất ngờ xuất cước. Một cước này của lão thập phần quái dị, Thiết Thủ đột nhiên bị đá bay lên không trung.



Ngũ Cương Trung nắm cổ áo Sở Tương Ngọc, định vật hắn xuống đất nhưng Sở Tương Ngọc vẫn tơ hào bất động.



Song chưởng Sở Tương Ngọc cùng lúc đẩy ra.



Ngũ Cương Trung nguy cấp sinh trí, liền lao người đến ôm chặt lấy Sở Tương Ngọc. Song chưởng của Sở Tương Ngọc bị cản lại, không thể kích ra được nữa.



Nhưng song chưởng của «Tuyệt Diệt Vương» đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa rồi, trong nháy mắt đã vươn ra đập mạnh vào sau lưng Ngũ Cương Trung.



Cùng lúc đó, Bạch Hân Như và Chu Bạch Tự vung kiếm lao tới. Sở Tương Ngọc liền quay người, biến Ngũ Cương Trung thành chiếc khiên che chắn cho bản thân. Chu Bạch Tự và Bạch Hân Như cả kinh, vội vàng thu kiếm lại, tránh khỏi đả thương Ngũ Cương Trung.



Lúc này song chưởng của «Tuyệt Diệt Vương» đã đập xuống lưng Ngũ Cương Trung.



Ngũ Cương Trung đoạn kiếm, xuất chưởng, chộp áo, ôm người Sở Tương Ngọc bất quá chỉ diễn ra trong một sát na thời gian. Thiết Thủ, Chu Bạch Tự, Bạch Hân Như muốn cứu lão cũng không kịp, Sở Tương Ngọc đã kích trúng Ngũ Cương Trung.



Không ai trúng phải «Băng Hồn Hàn Quang Chưởng» và «Liệt Hỏa Xích Diễm Chưởng» mà không chết cả. Ngũ Cương Trung cũng vậy.



Soái Phong Kỳ một kiếm đâm thẳng vào cổ họng Sở Tương Ngọc.



Sở Tương Ngọc vốn có thể ném bay thi thể Ngũ Cương Trung, sau đó một chưởng đánh chết Soái Phong Kỳ. Nhưng đột nhiên, lão cảm thấy trong ngực có hai luồng lực đạo, một lạnh như băng, một nóng như lửa. Bất giác kinh hãi khôn tả.



Nguyên lai Ngũ Cương Trung tự biết mình không thể sống sót, nên đã không vận công đề kháng, chỉ ngưng tụ hết nội lực toàn thân vào sau lưng, sau khi trúng chưởng lập tức tận dụng thời khắc mình chưa tuyệt khí bức dồn toàn bộ lực lượng ấy sang người Sở Tương Ngọc. Ngũ Cương Trung muốn ôm Sở Tương Ngọc cùng chết chung một lượt. Nhưng thời khắc của lão quá ngắn ngủi nên đại bộ phận chưởng lực của Sở Tương Ngọc vẫn còn ở trong người lão, một nửa thân người Ngũ Cương Trung liền lạnh như băng giá, một nửa còn lại thì cháy đen như than. Ngũ Cương Trung tuy chết, nhưng một phần nhỏ chưởng lực đã truyền sang người Sở Tương Ngọc.



«Tuyệt Diệt Vương» Sở Tương Ngọc vốn không nên lại gần địch thủ như vậy.



Nếu như không phải lão quá khinh địch, Ngũ Cương Trung có thể tiếp cận lão được không? Nội công của Sở Tương Ngọc có thể chống đỡ được mọi loại chưởng lực. Nhưng đó lại là chưởng lực «Băng Hồn Hàn Quang» và «Liệt Hỏa Xích Diễm» của chính lão.



Sở Tương Ngọc dù nội công thâm hậu nhưng trúng phải hai kích này sắc mặt cũng phải biến đổi. Một cỗ nội lực cực âm cực hàn, một cỗ khác chí cương chí dương đang chạy khắp nơi trong cơ thể lão. Nếu như bây giờ không phải chiến đấu, lão chỉ cần một tuần trà công phu là có thể hóa giải chúng. Nhưng bây giờ không những lão đang chiến đấu, mà còn là một trận chiến vô cùng kích liệt.



Sở Tương Ngọc thoáng ngẩn người, kiếm của Soái Phong Kỳ đã đâm tới. Sở Tương Ngọc liền lắc người né tránh. Nhưng trường kiếm đã đâm trúng vào vai trái của lão. Sở Tương Ngọc hét lớn, khi trường kiếm còn chưa đâm hẳn vào da thịt đã phản thủ chộp vào đỉnh đầu Soái Phong Kỳ.



Lúc này hai gã binh sĩ Bốc Lỗ Trực và Sầm Kỳ Tàng đã một đao, một trượng song song lao tới.



Sở Tương Ngọc hất mạnh hữu thủ, thi thể của Ngũ Cương Trung liền bay về phía người Bốc Lỗ Trực.



Bốc Lỗ Trực tránh né không kịp, bị đụng trúng lập tức vỡ đầu chết tốt.



Nhưng Sầm Kỳ Tàng đã lao tới, một trượng đâm ra.



Sở Tương Ngọc tuy đã thọ thương, nhưng lão là kẻ đã thân chinh bách chiến nên lập tức trấn định tinh thần, vận dụng «Băng Hồn Hàn Quang Chưởng» và «Liệt Hỏa Xích Diễm Chưởng» ứng địch. Nhưng đột nhiên toàn thân lão chấn động, huyết khí xung trào, đầu váng mắt hoa.



Nguyên lai lão bị hai cỗ nội lực «Băng Hồn Hàn Quang» và «Liệt Hỏa Xích Diễm» xâm nhập nội thể, nhất thời chưa thể bức ra, nên vừa vận nội lực đã khiến hai luồng chân khí đó bị kích phát. Luồng chân khí «Băng Hồn Hàn Quang» xâm nhập vào nội lực «Liệt Hỏa Xích Diễm Chưởng», còn luồng chân khí «Liệt Hỏa Xích Diễm» lại chạy vào nội lực của «Băng Hồn Hàn Quang Chưởng», nhất thời thập phần đau đớn, hai loại chưởng lực không thể vận dụng được mà còn đau đớn đến tận tâm can phế phủ.



Nên biết rằng hai loại chưởng lực này một chí cương, một chí nhu, ngay cả Sở Tương Ngọc cũng chỉ dám mỗi tay chuyên luyện một loại, không dám hỗn hợp lại với nhau. Vậy mà giờ đây chân khí trong nội thể lão hỗn loạn, nỗi đau khổ này không cần nói cũng có thể tưởng tượng được. Nếu không phải là Sở Tương Ngọc nội công thâm hậu, định lực cực cao thì sớm đã tẩu hỏa nhập ma từ lâu rồi.



Nhưng một kích của Sầm Kỳ Tàng thì lão không tránh kịp. Cây trượng đã xuyên vào tiểu phúc của «Tuyệt Diệt Vương», đâm được ba phân thì không đâm được tiếp xuống nữa.



Sở Tương Ngọc tuy bị chân khí loạn động làm nội thể đau đớn nhưng thân thể lão mình đồng da sắt, Sầm Kỳ Tàng công lực non kém không bằng Soái Phong Kỳ nên không thể đâm sâu hơn được nữa.



Sở Tương Ngọc liền xông tới bẻ gãy cây trượng dài, hữu thủ vươn ra như chớp bóp nát cổ họng Sầm Kỳ Tàng.



Lúc này, Thiết Thủ, Chu Bạch Tự, Bạch Hân Như lại bổ người lao tới. Sở Tương Ngọc đã thọ thương, cơ hội quý giá thế này không ai chịu bỏ lỡ. Nếu để cơ hội này qua đi, chỉ sợ bọn họ không một ai có thể sống sót trở về Thương Châu.



Ngay cả mười ba gã sai dịch, mười một tên quân sĩ còn lại cũng liều mạng lao lên. Bọn họ mắt thấy Sở Tương Ngọc trong nháy mắt đã giết chết hai chục mạng người, trong lòng không khỏi sợ hãi, nhưng ai cũng hiểu rõ rằng không giết được «Tuyệt Diệt Vương» thì bọn họ muốn chạy cũng không chạy nổi bàn tay của lão.



Lúc này tình cảnh của «Tuyệt Diệt Vương» có thể nói là «Hổ lạc bình nguyên bị chó nhờn». Nhưng dù hổ lạc bình nguyên vẫn là hổ, là vạn thú chi vương, không phải ai cũng có thể khinh lờn được.



Bảy kiếm của Chu Bạch Tự, năm kiếm của Bạch Hân Như, Sở Tương Ngọc đều tránh được hết.



Thiết Thủ vô tình, thiết quyền của chàng càng vô tình hơn.



Sở Tương Ngọc vung tay chộp vào hai cổ tay chàng.



Sở Tương Ngọc tuy không thể vận dụng hai loại võ công lợi hại nhất của mình là «Băng Hồn Hàn Quang» và «Liệt Hỏa Xích Diễm», nhưng nội lực cơ sở của lão vẫn sung mãn, xuất thủ cực chuẩn, lực đạo cũng hết sức đầy đủ, e rằng thiên hạ không có một đôi tay nào thoát khỏi được cú chộp của lão. Chỉ cần Thiết Thủ bị chộp trúng, lão có thể một cước đá chết chàng ngay tại trận. Chỉ cần Thiết Thủ chết, lão có thể đổi một hơi chân khí. Chỉ cần có thể đổi một hơi chân khí, dựa vào nội công của lão có thể chuyển bại thành thắng. Lão yêu cầu không lớn, chỉ cần khiến các thế công tựa bài sơn đảo hải này chậm lại một chút là lão có thể ứng phó được rồi.



Thiên hạ không có một đôi tay nào có thể thoát khỏi cú chộp của Sở Tương Ngọc. Ngoại trừ một đôi tay. Thiết Thủ. Sắt cứng rắn vô cùng. Tay của Thiết Thủ còn cứng và trơn hơn sắt.



Sở Tương Ngọc vừa chộp được tay chàng. Song quyền đã thoát khỏi tay lão kích thẳng vào ngực.



Nếu như Sở Tương Ngọc còn có một cánh tay nữa thì có thể ngăn cản được, sau đó mượn thế né tránh. Đáng tiếc cánh tay còn lại của Sở Tương Ngọc bị Soái Phong Kỳ đâm một kiếm đến tận xương. Hữu thủ lão định biến chiêu thì đột nhiên tê rần. Vừa nãy dược lực thuốc mê vẫn chưa hoàn toàn đẩy ra, hơn nữa mất máu quá nhiều nên chậm lại một chút.



Quyền của Thiết Thủ đã tới, tả quyền kích trúng vai hữu của Sở Tương Ngọc.



Sở Tương Ngọc lập tức nghe thấy tiếng xương cốt của mình vỡ vụn. Sở Tương Ngọc cũng lập tức tung chân đá ra một cước.



Ngoại trừ «Liệt Hỏa Xích Diễm Chưởng» và «Băng Hồn Hàn Quang Chưởng» ra, Sở Tương Ngọc còn luyện được năm loại cước pháp tuyệt thế, một trong số đó là «Ngũ Hổ Đoạn Hồn Thoái»!



«Ngũ Hổ Đoạn Hồn Thoái» đương nhiên là tuyệt kỹ của «Ngũ Hổ Môn», nhưng «Ngũ Hổ Môn» nổi danh bởi «Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao». «Ngũ Hổ Đoạn Hồn Thoái» không hề nổi tiếng, chính bởi vì nó không nổi tiếng, nên càng có nhiều người chết bởi «Ngũ Hổ Đoạn Hồn Thoái».



Mỗi khi đối địch với người của «Ngũ Hổ Môn», người ta chỉ lưu ý đến «Ngũ Hổ Đoạn Hồn Đao» danh chấn võ lâm của họ, nào ngờ trong màn đao quang lại có một cước đá ra, không trọng thương cũng chết đến nửa phần, thêm vào một đao, lúc ấy mới thật sự đoạn hồn. Kỳ thực loại võ công này không có danh tiếng, không phải vì nó kém, mà là vì nó độc, cũng là vì nó khó luyện.



«Ngũ Hổ Đoạn Hồn Thoái» của Sở Tương Ngọc đã luyện đến mức ngay cả Môn chủ «Ngũ Hổ Môn» cũng không bằng.



Chân của Sở Tương Ngọc đích thực có thể xuất sau mà đến trước, nhưng lão đã dụng sai chân. Lão đã dùng chân phải, không phải chân trái. Chân phải lão cũng như tay trái vậy, đều bị mất máu quá nhiều, đồng thời dược lực của thuốc mê chưa bị tiêu trừ hoàn toàn. Bởi vậy vô hình trung một cước này xuất ra tốc độ chậm đến một nửa.



Trong tình hình này Sở Tương Ngọc chậm lại dù chỉ một tích tắc, đồng nghĩa với một vết thương trí mạng.



Tả chưởng của Thiết Thủ đã kích trúng trước ngực Sở Tương Ngọc.



Sở Tương Ngọc cho rằng lão có thể chịu đựng được một kích này, nhưng lực đạo thiết quyền của Thiết Thủ so với tưởng tượng của lão lớn hơn gấp bội. Sở Tương Ngọc tức thời bay người lên, vừa bay vừa thổ ra một búng máu. Một cước của lão cũng đá vào khoảng không.



Sở Tương Ngọc bay về phía sau. Thiết Thủ tung người đuổi theo. Kiếm của Chu Bạch Tự cũng xông tới. Thân hình Sở Tương Ngọc liền lao vào mũi kiếm của chàng. Lưỡi kiếm lạnh lùng đâm vào lưng Sở Tương Ngọc. Mũi kiếm lạnh lùng, xuyên vào lớp da Sở Tương Ngọc.



Sở Tương Ngọc rốt cục vẫn là người thân kinh bách chiến, song cước của lão liền phân ra, tạo thành hình chữ nhất, xoay người đá ra, chính là thoái pháp của «Vô Cực Phái», «Nam Viên Bắc Chuyển»!



Khi cước của lão đá tới, mũi kiếm đã đâm vào lưng lão hai thốn năm phân.



Chu Bạch Tự cũng không ngờ «Tuyệt Diệt Vương» xuất cước nhanh đến vậy, trúng phải một đòn vào ngực, bay ngược về phía sau.



Thiết Thủ toàn lực lao đến cũng không tránh khỏi một cước bất ngờ này của Sở Tương Ngọc. «Bình» một cước đã đá trúng ngực chàng, Thiết Thủ chỉ kịp đưa tay lên trước ngực bảo hộ tâm mạch. Lực đạo một cước đó liền truyền qua chưởng tâm, tông thẳng vào ngực chàng. Thiết Thủ lập tức bay người ngã về phía sau.



Hai người vừa bay vừa thổ huyết. Máu thổ ra còn nhiều hơn so với Sở Tương Ngọc. Cả hai ngã phịch xuống đất, không thể nào bò dậy nổi nữa.



Tiết Trượng Nhị xông lên phía trước. Ngũ Cương Trung và Nguyên Hỗn Thiên đều đã chết, nên gã chỉ cầu thí mạng.



Sở Tương Ngọc cười như điên như khùng, «hự» một tiếng, hai thanh kiếm một thanh đao cắm trên người lão liền bay ngược về phía Tiết Trượng Nhị.



Tiết Trượng Nhị chộp trúng được một thanh đao, một thanh kiếm, nhưng chuôi thanh kiếm còn lại đã phi trúng cổ họng gã. Tiết Trượng Nhị kêu lên thảm thiết, ngã gục xuống nền tuyết tuyệt khí mà chết.



Hiện giờ Sở Tương Ngọc đã bị thương khắp người:



hai tay một vỡ nát xương, một gãy đoạn, trước ngực trúng phải hai đao một quyền, bụng bị trúng phải một phi tiêu, sau lưng dính thêm một nhát kiếm, cộng với hai chỗ bị phi tiêu bắn trúng lúc đầu, thêm vào đó khi lão vận công phóng đao giết chết Tiết Trượng Nhị, máu tươi cũng từ đó bắn ra không ít. Dù lão là người sắt cũng không thể nào tri trì nổi.



Sở Tương Ngọc không phải làm bằng sắt. Nhưng lão có thể tri trì nổi! Giờ đây, trong tình hình này, lão chỉ làm một chuyện. Phản công!



Kỳ thực, lão cũng chỉ có một con đường đó. Không một ai biết rõ điều này hơn Sở Tương Ngọc, không phản công đồng nghĩa với chờ chết.



Chu Lãnh Long hét lớn:



- Đánh!



Mấy chục mũi đoản tiễn liền bắn vào Sở Tương Ngọc.



Sở Tương Ngọc vừa tránh né, vừa xông tới. Lão không hề xuất thủ. Bọn bính sĩ và sai dịch đều ngẩn người, bọn họ chưa từng thấy một ai đáng sợ như vậy.



Sở Tương Ngọc đã trúng phải ba mũi tên, nhưng lão cũng đã xông vào giữa đám lính, đụng đông đụng tây. Bất kỳ ai bị lão đụng trúng đều cháy đen mà chết, hoặc biến thành một cỗ tử thi băng lạnh. Không ai có tránh nổi thân pháp kỳ dị của lão, trong chớp mắt đã chết mất tám người.



Sở Tương Ngọc biết rõ rằng đây không những là phương pháp phản công hữu hiệu, mà mỗi khi lão đụng trúng một người lại có thể đẩy hai luồng nội lực hỗn loạn trong nội thể ra ngoài một ít, như vậy tuy không thể giảm nhẹ nội thương, nhưng cũng có thể khiến lão sử dụng lại được «Băng Hồn Hàn Quang» và «Liệt Hỏa Xích Diễm» hai loại tuyệt công. Tuy rằng hai tay lão đã bị trọng thương không thể xuất thủ nhưng chỉ cần hai loại tuyệt công này phục hồi, người khác muốn giết lão e rằng còn khó hơn lên trời.



Trong nháy mắt, Sở Tương Ngọc lại đụng ngã thêm sáu người. Chỉ cần thêm hai người nữa là chân khí trong nội thể lão có thể khôi phục lại như cũ.



Đột nhiên lão bị một người ôm chặt. Sức lực người này cực mạnh, Sở Tương Ngọc tựa hồ nghe thấy tiếng xương cốt mình kêu răng rắc. Sở Tương Ngọc lập tức ngẩng đầu đập mạnh vào ngực kẻ đó.



Người kia thổ ra một búng huyết nhưng vẫn ôm chặt không rời. Kẻ ngoan cố như vậy không phải Điền Đại Thố thì còn ai vào đây nữa?



Chu Lãnh Long đã tung người lao tới, tả thủ cầm kiếm, hữu thủ cầm đao.



Sở Tương Ngọc vội vận dụng toàn thân công lực dồn vào nội thể Điền Đại Thố.



Ngũ quan của Điền Đại Thố đều xuất huyết.



Sở Tương Ngọc cũng cảm thấy toàn thân thoát lực, công lực của lão cũng theo đó tuôn trào ra như thác đổ, trong nháy mắt công lực nửa đời tu luyện của lão toàn bộ mất hết, không thể thu hồi.



Điền Đại Thố đã lỏng tay một chút. Nhưng gã vẫn không chịu buông.



Sở Tương Ngọc giãy giụa muốn thoát nhưng không thể, công lực của lão đã hoàn toàn mất hết.



Chu Lãnh Long đã xông tới gần, cử đao cử kiếm chém xuống.



Ý chí cầu sinh của Sở Tương Ngọc nổi lên, công lực lão mất đi nhưng công phu thì vẫn còn nguyên vẹn, song cước cùng lúc tung lên. Trong tình hình như vậy, Sở Tương Ngọc vẫn có thể nhận chuẩn bộ vị, đá trúng vào hai cổ tay Chu Lãnh Long. Nhưng lão quên mất một chuyện. Ngoại hiệu của Chu Lãnh Long là «Tam Thủ Thần Viên», y có tới ba cánh tay.



Cánh tay thứ ba đột nhiên thò ra từ trong tay áo, một ngọn đoản đao đâm thẳng vào tiểu phúc Sở Tương Ngọc, lút đến tận cán.



Sở Tương Ngọc gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, song cước tung lên kẹp chặt cổ Chu Lãnh Long vặn mạnh.



«Rắc», xương cổ Chu Lãnh Long lập tức gãy đoạn.



Lúc này Điền Đại Thố đã buông tay. Gã thấy Chu Lãnh Long đã đâm Sở Tương Ngọc một đao trí mạng, biết rõ tên đại cừu nhân này cũng khó mà sống nổi, liền an tâm thở hắt ra một hơi cuối cùng.



Điền Đại Thố buông tay. Sở Tương Ngọc liền ngã uỵch xuống đất, tấu hợp lại ngã ngay bên cạnh Chu Lãnh Long. Trong miệng hai người toàn là tuyết, toàn là máu. Cả hai còn chưa chết hẳn. Sở Tương Ngọc thều thào hỏi một câu:



- Tại sao ngươi lại có ba cánh tay?



Chu Lãnh Long đáp:



- Ta vốn là trẻ song sinh, nhưng người huynh đệ của ta vừa sinh ra đã lìa đời, cánh tay của y dính trên người ta từ đó đến nay. Vì thế ta có ba cánh tay, nhưng vì sợ người khác coi là dị vật nên luôn dấu nó trong mình.



Thảo nào ngoại hiệu của y là «Tam Thủ Thần Viên». Ngoại hiệu này quả nhiên không sai chút nào, bất quá chỉ là người đặt ngoại hiệu này cho y không thể ngờ được rằng y thật sự có tới ba cánh tay.



Sở Tương Ngọc và Chu Lãnh Long một hỏi một đáp, dường như không tơ hào một chút địch ý. Hỏi hết sức thành khẩn. Đáp cũng hết sức thành thật. Chỉ là sau một câu hỏi đáp này thì cả hai vĩnh viễn không thể nói một câu nào nữa.



Gió tuyết vẫn cuồng nộ thét gào. Tựa như đang trách móc điều gì đó. Từ khi Sở Tương Ngọc thoát khỏi «Thiết Huyết Đại Lao», giết chết Ngũ Cương Trung, Nguyên Hỗn Thiên, Tiết Trượng Nhị, Sầm Kỳ Tàng, Bốc Lỗ Trực, Điền Đại Thố, Chu Lãnh Long và nhiều binh sĩ, sai dịch ... đánh trọng thương Thiết Thủ với Chu Bạch Tự đến giờ, gió tuyết vẫn gào thét không ngưng nghỉ, hình như ông trời đang phẫn nộ.



Nhưng cho dù gió tuyết có phẫn nộ thế nào thì «Tuyệt Diệt Vương» cũng không thể nghe thấy được nữa.



Trên mặt tuyết chỉ còn lại năm tên sai dịch hồn phi phách tán và năm gã binh sĩ tâm thần chưa định đứng ngẩn ngơ bất động, chỉ sợ Sở Tương Ngọc sẽ đột nhiên bật dậy giết chết họ.



Trên tuyết còn có một bóng trắng khác. Từ khi Chu Bạch Tự bị trúng cước văng ra, đấu chí của nàng đã mất hết, lập tức lao tới đỡ Chu Bạch Tự đứng dậy.



Nàng ở đây đương nhiên là chỉ Bạch Hân Như. Khi nàng đỡ Chu Bạch Tự dậy, mồm miệng của chàng đầy máu, chỉ nói năm chữ:



- Ta sẽ không chết đâu.



Rồi lập tức hôn mê bất tỉnh.



Chu Bạch Tự không chết. Bởi lẽ kiếm của chàng đã đâm trúng «Tuyệt Diệt Vương». Chiều dài của tay cộng với kiếm đương nhiên dài hơn chân. Sở Tương Ngọc chỉ đá lướt qua người chàng, không hề đá vào chính diện. Bởi vì nếu lão tiếp tục truy kích chàng chính lão sẽ bị kiếm đâm sâu hơn vào nội thể. Sở Tương Ngọc không truy kích, chỉ cầu đá chàng bay ra nên Chu Bạch Tự mới giữ được sinh mạng. Nhưng Sở Tương Ngọc đã khiến Chu Bạch Tự bị trọng thương.



Còn Thiết Thủ?



Thiết Thủ nằm trên mặt đất, tứ chi bất động. Chàng không bò dậy. Lồng ngực đau như dao cắt, có điều chàng vẫn chưa chết. Trong giờ phút ngàn cân treo sợ tóc đó, đôi thiết thủ đã cứu tính mạng chàng. Thiết thủ có thể tiếp được một cước của Sở Tương Ngọc nên chàng chỉ bị chấn thương mà không chết.



Nhưng chàng đã thấy «Tuyệt Diệt Vương» Sở Tương Ngọc chết!



Bao nhiêu người vây công một người ... vạn lý truy tông ... ám toán ... đối phương khinh địch ... không để y nghỉ ngơi ... vân vân và vân vân ... mới có thể giết được lão.



Thiết Thủ ngẩn người nhìn mặt tuyết trắng mênh mông, bất chợt nhớ lại lời nói của Uy Thiếu Thương, nghĩ đến đại chí của «Tuyệt Diệt Vương», nhất thời cũng không biết những điều chàng đã làm là đúng hay sai?



Chàng chỉ thấy trong lòng thật trống rỗng ... Sở Tương Ngọc vốn có thể giết chàng, nhưng ...



Chàng chỉ muốn nằm trên mặt tuyết lạnh giá này, cứ nằm như vậy, nằm thật lâu, thật lâu ...



Tuyết trắng tung bay, phủ lên mặt, lên đầu, lên miệng chàng. Những bông hoa tuyết thuần khiết bay bay trong gió rồi rơi xuống mặt đất, tựa hồ như muốn rửa sạch mọi huyết tích trên thế giới này ...