Tứ Đại Mỹ Nhân

Chương 63: Hồi ức tuổi 17 của chúng ta



Cuộc thi Fashion World  cuối cùng cũng kết thúc trong viên mãn. Không chỉ Cherry tạo nên truyền kì trong ngành thời trang mà tập đoàn Trịnh Thiên một lần nữa khẳng định vị trí độc tôn của mình trên toàn thế giới. Các tờ báo và tạp chí lớn không ngừng đăng các thông tin liên quan đến Cherry, cả những tin đồn giữa cô và nhà thiết kế Young. Có thể nói, bộ phận truyền thông của tập đoàn Trịnh Thiên chưa bao giờ bận rộn tới vậy.

Trong khi cả thế giới đang sôi sục thì tâm điểm của dư luận đang vi vu trên con xe Audi A5 màu đỏ mui trần phiên bản giới hạn đến Washington - thủ đô của nước Mỹ.

Nó vừa khoan khoái cảm nhận không khí trong lành buổi sớm, vừa quay sang tán gẫu với tài xế kiêm sếp tổng :

- Xét theo góc độ của một nhân viên cực kỳ tận tụy với công ty mà nói, tuy tôi vô cùng yêu công việc của mình nhưng mà dù gì đi chăng nữa thì đi chơi vẫn là tuyệt nhất, đúng không?

Hắn nhìn vẻ mặt như vừa trút được gánh nặng ra khỏi người của nó, thở dài, đáp :

- Em nói như thể tôi bóc lột sức lao động của em khủng khiếp lắm vậy.

Nó vội xua tay nịnh nọt :

- Đâu có, anh là tổng tài tốt nhất quả đất. Anh không biết tôi hạnh phúc như thế nào khi trúng tuyển đâu. Chắc kiếp trước tôi phải tu dữ lắm nên kiếp này mới gặp được anh.

Hắn nhìn vẻ mặt không có chút gì gọi là " hạnh phúc" của nó, thầm nghĩ người đạt đến cảnh giới nói trái lòng mình mà vẫn tươi cười được như vậy cũng là một loại tài năng đấy. Hai người lại rơi vào im lặng. Bỗng hắn cất giọng thật trầm :

- Tại sao lại chọn Washington?

Nó ngạc nhiên, không nghĩ đến là hắn lại hỏi như vậy.

- Thực ra thì ở Mỹ có nhiều địa điểm nổi tiếng. Las Vegas chỗ chúng ta vừa ở cũng không tồi, nhưng ở đó chỉ toàn sòng bạc với quán bar, cuộc sống xô bồ quá. Mùa này đi Hawaii có vẻ hợp lý nhất, nước biển chắc chắn rất trong và xanh, nhưng đây cũng là lúc nắng gắt nhất, chắc chúng ta chưa kịp bơi thì đã thành hai hòn than đen cháy rồi. Chỉ có Washington, dân cư ở đó đông đúc nhộn nhịp, không yên lặng vắng vẻ như Atlanta mà còn có nhiều địa điểm du lịch nổi tiếng, đặc biệt là nhiều núi, rất phù hợp với sở thích của tôi.

Nó thao thao bất tuyệt, không để ý đến vẻ mặt của hắn :

- Dường như em rất thông thuộc nơi đây, đã từng đến nhiều lần sao?

Nó đang định trả lời là : " Tất nhiên rồi, tôi ở đây sáu năm lận cơ mà ", đột nhiên nhớ ra chuyện giấu hắn điều trị ung thư, nó thầm cảm thán, may ghê suýt chút nữa thì mình đã làm lộ hết mọi việc rồi. Nó nhìn hắn cười bâng quơ :

- Cũng không hẳn, ngày xưa có đến đây một vài lần cùng gia đình, nhưng cũng khá lâu rồi.

Hắn im lặng, không phản bác cũng không lên tiếng.Gió biển thổi vào khiến nó bỗng cảm thấy buồn ngủ. Xe lao nhanh vun vút, dường như mang cả nó đi vào cõi mộng mơ. Nhưng hôm nay nó mơ một giấc mơ thật kì lạ. Đây không phải lần đầu tiên hắn xuất hiện trong giấc mơ của nó, nhưng nó cảm thấy ánh mắt của người ấy hôm nay quá đỗi dịu dàng, cảm giác ngón tay mát lạnh của người ấy như vô tình như cố ý luồn vào tóc nó cớ sao lan tỏa ấm áp đến tận tim. Nó biết Trịnh Y Tử không bao giờ có thể đối xử với nó như vậy, hắn không thể tha thứ cho người con gái đã phản bội hắn. Nhưng giấc mơ này cớ sao lại chân thực đến vậy?

Đầu giờ chiều, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Điểm đến của hai người chính là Mountain Rainier,
đỉnh núi cao thứ tư ở Mỹ, cũng là một trong những đỉnh núi quyến rũ nhất đối với người leo núi. Nằm trong khu công viên quốc gia rộng 953km vuông, những đỉnh núi tuyết phủ và những con đường mòn, những thảm hoa bát ngát và những đỉnh núi cao ngất đã quyến rũ biết bao nhiêu nhà leo núi chinh phục thử thách.

Nó hứng khởi xuống xe, mắt thích thú nhìn xung quanh. Bỗng nó nhìn thấy người nào đó, chân loạng choạng, tưởng như đứng không vững. Hắn lo lắng đến đỡ nó :

- Em sao thế? Không khỏe ở đâu à?

- Hình như...tôi gặp phải ảo giác.

Hắn nhìn theo hướng tay nó chỉ, sau khi hiểu ra mọi chuyện chỉ thờ ơ nói :

- Không sai, chính là Gia Huy và đồng bọn.

Hàn Gia Huy - tức mama tổng quản, sau khi nghe xong câu nói của hắn, tức giận đập hắn cái " bộp " :

- Tên này, lâu ngày không gặp nhau là phũ thế à ?

Nó quắc mắt với anh hai mình :

- Anh đừng có mà đánh anh ấy. Bây giờ anh nói xem tại sao anh lại ở đây?

- Ơ thế tại sao anh lại không được ở đây.

- Không phải là không được, mà là nếu anh có hứng thú đi du lịch thật thì cũng sẽ không trùng hợp đến thế. Chuyện này em mới quyết định ngày hôm qua. Là anh và mọi người theo dõi bọn em phải không?

Mama tổng quản ngạc nhiên :

- Dạo này em gái mình thông minh thế nhỉ?

Nó tức nổ đom đóm mắt :

- Hàn Gia Huy, anh cảm thấy mình bị rảnh lắm có phải không?

- Hóa ra là em cũng có chung cảm giác với anh.

Mấy vị khán giả ngồi ngoài đau đầu xem cuộc đấu khẩu dữ dội giữa hai anh em sinh đôi nhà họ Hàn. Moon đang định lên tiếng thì Bảo Sơn ngăn lại :

- Chị dâu, cứ để cho hai người họ cãi nhau đi. Lâu lắm rồi em mới thấy anh hai nói hay như hát như vậy...

Nhưng anh chàng còn chưa kịp nói hết thì đã bị tiếng hét của nó làm cho giật bắn cả mình :

- Hàn Bảo Sơn !

- Anh...anh đây

- Anh còn đứng đấy mà cười được à?

- Anh đã làm gì sai ?

- Không phải anh luôn đi đầu trong mọi cuộc vui sao?

- Anh thề, anh đảm bảo, mọi lần đúng là như thế nhưng lần này không phải do anh bày ra. Tin anh đi mà em, chưa bao giờ anh nói thật như hôm nay đâu.

Nó nói giọng sắc bén :

- Vậy là mọi lần anh đều nói dối?

Mọi người : "..."

Sau đó, người hạ nhiệt cuộc cãi nhau đầy kịch tính không ai khác ngoài hắn. Đây là phản ứng của những người trong cuộc khi mọi chuyện kết thúc :

Vy Anh : " Boss is the best "

Hai người anh trai tội nghiệp : " Cuộc đời quả nhiên là đầy bất công "

Tất nhiên, những màn đấu khẩu nho nhỏ vừa rồi không làm giảm đi khí thế quẩy của tụi nó. Vì đồ cắm trại rất nhiều và nặng nên mama tổng quản và Hải Phong xung phong mang vác. Moon và Lamy một phần vì không biết leo núi, một phần vì giúp đỡ hai " ông chồng " của mình nên cũng đi bộ đến chỗ cắm trại. Nó đang định kéo tay Thiên Nhi thì Bảo Sơn vội tranh trước :

- Anh làm cái quái gì thế? Trả " tình yêu " của em lại đây.

- Tình yêu của nhóc ở đằng kia - đoạn chỉ tay vào hắn - còn đây là vợ anh. Bây giờ tụi anh đi trước, tâm tình gì thì cứ từ từ nhé, nhưng đừng quá lâu đấy.

Nhi Babe nhìn nó với ánh mắt cảm thông như muốn nói : " Chúc bạn may mắn lần sau ". Nó đau đầu. Mấy người này đến đây chỉ để trêu tức nó thôi à? Thú vị, thú vị thật !

Hắn dường như không quan tâm lắm đến mọi chuyện xung quanh, chỉ tập trung chuẩn bị dụng cụ leo núi. Nó vừa nhìn hắn cẩn thận đeo đai bảo hộ cho mình, vừa hỏi :

- Anh có leo cùng tôi không?

- Có hay không khác gì nhau?

Nó buột miệng :

- Tất nhiên là khác rồi. Anh không tham gia tôi chẳng muốn chơi nữa.

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn nó. Nó nóng mặt, trời ơi sao tự dưng mình lại phát biểu một câu thiếu suy nghĩ như thế chứ. Như đã qua một thế kỉ, hắn mới từ từ hỏi :

- Rốt cuộc em đến đây là để leo núi hay là để rủ tôi chơi với em?

Nó suy nghĩ một cách nghiêm túc câu hỏi của hắn :

- Cả hai.

Hắn trầm giọng cười :

- Được.

Vì đã quá lâu không chơi môn thể thao mạo hiểm nên lúc đầu nó có chút chật vật. Nhưng vì có thiên phú và luyện tập từ nhỏ nên dần dần thích ứng rất nhanh, càng lúc leo càng hăng. Nó nhìn sang bên cạnh, người đàn ông mà nó thích từ lúc 10 tuổi, thực ra nó cảm thấy hắn như thế nào cũng đẹp trai hết, nhưng những lúc hắn không bị gò bò trong bộ âu phục như thế này là đẹp nhất, từ hắn lộ ra vẻ đẹp nam tính mà có chút gì đó hoang dã.

Hắn thấy nó có vẻ không còn tập trung mà cứ cười một mình như một con ngốc, nhàn nhạt phán :

- Hình như có người muốn bị rơi tự do.

Nhưng lần này nó dường như không quan tâm đến câu nói của hắn, chỉ đắm chìm trong thế giới riêng của bản thân :

- Anh còn nhớ không, lần đầu tiên chúng mình gặp lại nhau sau 17 năm là ngày nhập học của lớp 11.

Hắn dừng bước, không nghĩ rằng nó lại nói như thế

- Em còn nhớ rõ hình ảnh anh cưỡi con SH đâm vào em ngay ngày đầu tiên đi học.

Hắn bật cười :

- Sai rồi. Là em chắn ngang đầu xe anh, anh không phanh kịp nên mới gây ra vụ tai nạn.

- Anh đang đổ lỗi cho em đấy à?

- Không. Anh chỉ đang nói nguyên nhân một cách vô cùng khách quan

Nó vui vẻ nói :

- Kệ anh. Nói chung á là em nhớ mãi không quên được cái vụ anh lần đầu trở học sinh mới đi học mà bắt người ta leo tường.

- Hồi đấy anh chỉ lừa em thôi. Chứ bổn thiếu gia làm sao mà không có quan hệ với bác bảo vệ.

Nó cười khúc khích, bỗng nhớ ra một chuyện rất quan trọng, một chuyện mà nó muốn hỏi từ 6 năm về trước :

- Cái hôm đấy...lúc mà em trèo tường xong bị ngã ý, là anh cố ý lừa hôn em đúng không?

Hắn ngạc nhiên, sau đó cười ngặt nghẽo :

- Hàn tiểu thư à, em đừng có mà tự ảo tưởng, không ai cố ý để mất first kiss của mình trong trường hợp như thế đâu.

Nó bất ngờ :

- First kiss? Hồi đấy mà anh vẫn còn giữ á ?

- Ừ.

Hắn nhìn sâu vào đôi mắt nó, trong đôi mắt ấy, hắn dường như nhìn thấy hồi ức của hắn năm 17 tuổi, trong đôi mắt ấy hắn dường như nhìn thấy người con gái mình yêu năm 17 tuổi.