Tử Di

Chương 187: Đàm phán cùng khuyên giải



Phía sau chuyện Phùng Tú Tú không biết, hắn chính là hy sinh bản thân để bẫy người. Cho dù trúng yếu hại nơi nhưng đã có cảnh giác từ trước, thương thế tuy nặng nhưng hắn cái mạng này chắc chắn có thể giữ được. Dù sao nếu tính sai, bên cạnh không phải có một vị kim đan sư thúc, hắn không thể chết.

Tần Xuyên nhận được thư của Phùng Tú Tú liền sớm chờ sẵn ở bên ngoài. Thấy một người kim đan kỳ nữ tu tức giận đi ra, trong tay còn mang theo một nam tu bất tỉnh, nàng liền biết kế hoạch thành công.

Cao Ninh Hiên đi phía sau người kim đan tiền bối này, giống như tù phạm, sắc mặt đen ngòm hành động cứng ngắc, có lẽ là đã bị khống chế.

Biết rằng Phùng Tú Tú cùng họ Cao chắc chắn sẽ bị đem đi nhưng này cũng thực sự quá nhanh. Nàng nhìn chằm chằm bóng lưng Cao Ninh Hiên đến mức khiến nàng ta cảnh giác quay đầu.

Bốn mắt đối diện, họ Cao giống như hiểu ra lập tức tràn đầy điên cuồng nhìn nàng. Nhưng bản thân bị khống chế không thể tự mình thoát khỏi, chỉ có thể nhìn điệu cười mỉa mai của Tần Xuyên cắn răng ôm hận.

" Cũng nên trở lại." Tần Xuyên cách đám người lầm bẩm. Kẻ thù đã rời đi, sau này nhất định sẽ còn gặp lại, nàng còn phải chứng kiến nàng ta ngã xuống vực sâu vô tận.

Tần Xuyên đang thẫn thờ đột nhiên cảm thấy có người tiếp cận. Nàng cảnh giác xoay người, thấy người xuất hiện là Bùi Thải liền giật mình.

Bùi Thải đưa Tần Xuyên về Thanh Hà cửa hàng, mím môi đánh giá vị sư thúc kỳ lạ này:" Tần sư thúc đột phá trúc cơ, chúc mừng."

Tần Xuyên có chút ngại ngùng xoay chén trà:" Xin lỗi, là ta đã khiến mọi người lo lắng."

" Cũng không hẳn, Chung sư thúc còn rất yên tâm về Tần sư thúc. Nhiệm vụ lần này ngài ấy đều đã giải quyết ổn thoả."

" Nhanh như vậy?" Tần Xuyên giật mình, có chút hổ thẹn. Nàng đối với nhiệm vụ quả thật không hề bỏ ra công sức, tổ đội công việc đều là do Chung Ly hoàn thành.

" Sư thúc nên trở về gặp Chung sư thúc, nhiệm vụ dù sao cũng đã kết thúc."

" Ta sẽ." Tần Xuyên gật đầu, hai mắt lại nhìn đến Bùi Thải u sầu khuôn mặt, giật mình hỏi:" Bùi Thải ngươi có tâm sự?"

Bùi Thải lắc đầu thở dài:" Không hẳn là tâm sự, là sư điệt đang cảm thán thế sự vô thường. Mới vừa còn cùng đồng hành đã lập tức không từ mà biệt."

Tần Xuyên: " Là không ngờ người ngã xuống nhanh như vậy."

Bùi Thải liếc nhìn Tần Xuyên sắc mặt:" Hoắc sư thúc đã được sư thúc tổ đưa đi. Sư điệt muốn nhắc người lúc này chính là Cảnh đạo hữu."

"...Hắn tự mình rời đi sao?" Tần Xuyên ấp úng hỏi.

" Có vẻ sư thúc cũng đã đoán được. Ngài không bận tâm?" Bùi Thải khó hiểu hỏi.

" Ừ, là người đều có ý riêng, không ai ràng buộc ai." Tần Xuyên chậm chạp phủ quyết.

" Không, sư thúc là có bận tâm, người không thật lòng ở trước mặt ta cũng vô dụng."

" Được rồi, không nhắc đến hắn nữa, người đều đã đi."

Bùi Thải: "..." Là do ai khiến hắn bỏ đi?

———

Chung Ly một giấc ngủ dài, ba ngày thần kinh thả lỏng liền muốn ngủ thêm ba mươi ngày.Nhưng nàng không thể lười biếng lâu như vậy, bởi vì còn có việc phải hoàn thành.

Rời khỏi phòng liền thấy Kiều Sơ Oanh thẫn thờ ngồi đợi bên ngoài. Thấy nàng xuất hiện liền cố nâng lên khoé môi quan tâm hỏi:" Bế quan nhanh như vậy."

" Là do ta thấy tỷ tỷ ngày nào cũng tới, ngó ta một chút đã rời đi. Hôm nay liền không thể không ra ngoài."

" Ừ, hoàng tộc đại điển sắp tới, tỷ mang chút đồ cần thiết đến cho muội."

Chung Ly nghe vậy lập tức chú ý, Châu gia đại gia tộc tài phú rồi rào, lần này nàng lại đại diện gia tộc thi đấu, chắc hẳn đồ vật đưa đến sẽ không thể kém.

Kiều Sơ Oanh nhìn sắc mặt nàng, đã lâu không cười khuôn mặt cuối cùng cũng xuất hiện:" Đều ở đây, muội kiểm tra chút đi."

Chung Ly tiếp nhận túi trữ vật, dùng thần thức đảo một vòng rồi thu về, nhìn đến Kiều Sơ Oanh liền càng rạng rỡ: " Đồ vật không tồi."

" Muội thấy tốt liền hảo. Trên đường cẩn thận, tiến vào hoàng tộc khu vực cũng càng phải hơn nữa chú ý." Kiều Sơ Oanh cẩn thận dặn dò.

" Ta đã biết, tỷ tỷ mấy ngày này có muốn cùng ta ra ngoài?"

" Muội muốn đi nơi nào?"

" Tỷ đi liền sẽ biết."

...

Chung Ly dẫn theo Kiều Sơ Oanh rời khỏi Châu gia, lúc qua cửa còn chạm mặt Châu Vĩ Ngân. Hắn cho Kiều tỷ tỷ một ánh mắt ôn nhu, cho nàng một ánh mắt cảnh cáo rồi yên lặng chặn cửa.

Chung - phát sáng - Ly: "..." Ngươi sủng vợ như vậy liền mang nàng đi giải sầu! Suốt ngày ở nhà là nhận thức gì?

Chung Ly mặc kệ Châu Vĩ Ngân không vui, kéo lấy tay Kiều Sơ Oanh đi đến một đạo quán nằm gần cổng sau Đông Khơi thành.

Đứng trước đạo quán, bên ngoài vô cùng vắng vẻ, người đi lại gần như không có.

" Muội đến đây có việc gì sao? Bên trong đều là đạo sĩ biết chút bói toán tính quẻ. Danh tiếng không mấy vang, tính quẻ đều là nửa đúng nửa sai nên người tin tưởng vào nơi này rất ít."

" Ra là vậy, dù sao cũng đã tới có thể tiến vào xem một chút." Nàng đáp.

Kiều Sơ Oanh trước nay đều không phản đối ý kiến của Chung Ly, nghe vậy liền gật đầu đồng ý.

Hai người vào trong, một người đón tiếp cũng không. Chỉ thấy cách đó không xa một lão già râu tóc trắng xoá đang ngủ gật.

Chung Ly đi đến trước mặt lão, không vội vàng đánh thức mà chỉ lặng yên quan sát. Cứ như vậy trải qua mười phút, Kiều Sơ Oanh phía sau đã bắt đầu cảm thấy kỳ lạ muốn tiến lên thì lão giả cuối cùng cũng mở miệng.

" Cô nương ngắm lão già này lâu như vậy, là có ý đồ xấu gì? Haizz ta đều đã râu tóc bạc phơ vẫn còn bị thiếu nữ để ý, mang khuôn mặt đẹp chính là sẽ khổ sở."

Kiều Sơ Oanh: "..."

Chung Ly lắc đầu: " Tiền bối nói sai, ngược lại tiểu nữ càng tò mò tiền bối sớm đã tỉnh, giả vờ nhắm mắt xem trộm như vậy là có ý đồ xấu gì? Haizz chỉ trách ta mang khuôn mặt đẹp, chính là sẽ chịu thiệt."

Kiều Sơ Oanh lần hai ngơ ngác: "..." Đều đang nói gì vậy, Chung muội là muốn đến đây trêu trọc người sao?

" Miệng lưỡi linh hoạt, da mặt cũng rất dày."

" Tiền bối quá khen, tiểu bối học nhanh đều là do ngài dạy tốt." " Ta khi nào dạy ngươi?"

" Chính là vừa rồi, ngài mới cùng vãn bối chỉ điểm."

" Hừ, nhóc con đến đây là muốn tính quẻ hay bói toán."

Chung Ly khẽ lắc đầu:" Vãn bối đến là để tìm người siêu độ vong linh."

Lão giả nheo mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng rò hỏi:" Ngươi nghĩ chúng ta tu thứ gì? Siêu độ là chuyện của đám lừa trọc, ngươi tìm sai nơi!"

" Lừa trọc? Nếu ngài nói như vậy có thể chỉ cho vãn bối chỗ bán lừa trọc, không nhất thiết phải là người, có khả năng siêu độ vong linh ta đều không chê."

" A Ly, ý vị tiền bối này muốn nói, hẳn chính là...phật tu." Kiều Sơ Oanh cuối cùng nhịn không nổi liền lên tiếng.

" Ra là phật tu. Ta còn tưởng tiền bối nhắc đến là linh thú."

" Vừa rồi không phải đầu óc rất linh hoạt, hiện tại cùng lão già này giả ngu?"

" Kính trọng môn đạo khác tu sĩ, vì sao tiền bối cho rằng ta giả ngốc? Ngài không lẽ là có thù oán với phật đạo tu sĩ?"

" Hừ ngươi thì biết gì, nhóc con nếu không còn vấn đề khác, nhanh chóng lăn."

" Tiểu hữu nói rồi, đến là để kiếm người siêu độ vong linh. Không phải bên ngoài các vị đề biển: ' Không có chuyện gì là không làm, không có quẻ nào là không thể tính.' Không lẽ chút chuyện này cũng không nhận nổi, đây là tự mình đập bỏ bảng hiệu treo bên ngoài."Chung Ly nói xong liền mỉm cười, hai mắt nhìn lão giả càng là tràn đầy nhuệ khí. Bùi Thải nắm được Thanh Hà cửa hàng, thông tin nội bộ cũng nhanh chóng được truyền đến tai nàng. Rất tốt, người trước mắt cực kỳ bí ẩn, đến Kiều Sơ Oanh cũng không thể rõ hắn thân phận.

" Tiểu cô nương là muốn siêu độ bao nhiêu vong linh?" Lão giả chầm chập chống gậy đứng lên.

Chung Ly vuốt cằm ngẫm nghĩ: " Vãn bối không rõ, nhưng hẳn là rất nhiều đi. Dù sao cũng đủ ngài không ăn không ngủ ba ngày ba đêm."

Lảo giả híp mắt nhìn nàng, gậy chống trong tay gõ ba cái xuống sàn, một tiểu tử nhanh chóng từ trên lầu chạy xuống.Chung Ly ung dung nhìn lão hành động, chờ đợi hành động tiếp theo.

Tiểu tử chạy đến bên lão giả liền ngước đầu lên nhìn hai người các nàng, trông hắn mới chỉ sáu bảy tuổi, đôi mắt vô cùng trong sáng có thần.

" Hai vị khách quan, sư phụ không tiện đi lại, nhiệm vụ của các vị ta sẽ nhận."

Kiều Sơ Oanh giật mình, rất khó hiểu về tổ hợp này, cửa hàng này mở ra là để chơi đùa sao?

Chung Ly nghe vậy bật cười, chỉ về phía lão giả:" Được thôi, nếu là tiền bối đồ đệ hẳn sẽ rất tài giỏi."

" Wow, tỷ tỷ thật có mắt nhìn." Tiểu tử lập tức thay đổi xưng hô, còn trẻ như vậy mà đã thích nghe lời tâng bốc.

" Nếu hắn không thể hoàn thành, hy vọng tiền bối sẽ ra mặt." Nàng nói thêm.

" Tỷ tỷ yên tâm, sư phụ tâm đắc nửa đời ta đều đã thuộc lòng. Ta kêu Tiền Thạch, hai tỷ có thể gọi ta Tiểu Thạch."

Lảo giả giật giật đuôi lông mày, cuối cùng vẫn gật đầu cùng Chung Ly đảm bảo.

Nàng lúc sau dẫn theo Kiều Sơ Oanh cùng tiểu tử Tiền Thạch hài lòng rời đi, nói lâu như vậy cuối cùng cũng có chút tác dụng. Còn lại giao thiệp liền để xong xuôi lần này hành động.

Kiều Sơ Oanh đi đến bên nàng tò mò:" Siêu độ vong linh? Muội là muốn đến đâu siêu độ?"

Chung Ly nghiêm túc trả lời:" Rời khỏi Đông Khơi thành một quãng đường, tỷ tỷ đi cùng ta chứ?"

Kiều Sơ Oanh sắc mặt lập tức kém, bóng ma bao trùm từ đấu giá hội lần đó vẫn chưa thể thoát khỏi. Nếu đi quá xa không khỏi có chút nôn nóng bất an trong người.

Đang suy nghĩ thì tay bỗng dưng bị ấm áp bao lấy, Kiều Sơ Oanh mắt hơi đỏ ngẩng đầu đối diện Chung Ly.

" Tỷ tỷ, người là tu sĩ, không thể cả đời chỉ vây ở này toà thành. Ta muốn giúp tỷ bước ra ngoài."

" Nhưng Vĩ Ngân hắn..."

" Từ khi nào tỷ tỷ đã coi phu quân là trời? Tỷ muốn sau này chỉ nấp sau bóng lưng đạo lữ sao?"

" Ta...không..."

Chung Ly ôm lấy nàng ấy, giọng nói lại xuyên thẳng trái tim:" Một kẻ không có năng lực bảo vệ tỷ tỷ cùng hài tử, tỷ còn muốn tiếp tục dựa vào hắn?"Kiều Sơ Oanh hai tay cứng ngắc, cuối cùng trực tiếp khóc nấc lên, bả vai run rẩy không ngừng.

" Tỷ tỷ thật xấu xa, lại khiến tiểu tỷ tỷ xinh đẹp khóc." Tiền Thạch vẫn luôn theo sau đột nhiên lên tiếng.

Chung Ly vừa vỗ lưng cho Kiều Sơ Oanh vừa liếc nhìn nam hài. Tiểu tử đột nhiên rùng mình, miệng cũng ngậm chặt lại hốt hoảng quay mặt đi.

Kiều Sơ Oanh khóc không lâu, có lẽ là cảm thấy khóc trước mặt nàng cùng một hài tử quá mất mặt, nàng ấy cố gắng kìm nén cảm xúc, âm thầm lau đi nước mắt.

" Tỷ xem, đến việc thoải mái khóc tỷ cũng không dám. Gò bó thành như vậy là cuộc sống tỷ muốn hướng đến sao." Lớp vỏ bọc hạnh phúc của hai người quá hoàn mỹ, nếu không có sự kiện kia xảy ra e rằng nàng cũng bị đánh lừa trong ảo giác hôn nhân tốt đẹp của Kiều Sơ Oanh.Châu Vĩ Ngân nam tính độc hại, kiểm soát thê tử một cách đáng sợ. Hơn nữa hắn tự mình dẫn người tiêu diệt ta tu khu vực ấy, nghe nói chính là hung ác bậc nhất. Thậm trí người này tâm lý rất dễ bị ảnh hưởng, hắn đạo lữ cho dù khổ sở cũng không đến mức như hắn tự sinh thành tâm ma.

" Muội rất ghét Vĩ Ngân sao? Huynh ấy đối với ta thực sự tốt, sẽ không bao giờ làm tổn thương ta."

" Tỷ à, hắn đã sinh tâm ma..."

" Ta muốn cùng phu quân đối mặt, A Ly muội không hiểu... Nếu muội có người trong lòng, sẽ không cùng hắn tính toán thiệt hơn."

Chung Ly yên lặng, Kiều Sơ Oanh từ từ mỉm cười xoa đầu nàng, ánh mắt trìu mến:" Tỷ rất vui vì muội suy nghĩ cho tỷ, thật sự rất cảm ơn A Ly. Nhưng tỷ sẽ không bao giờ rời bỏ Vĩ Ngân."

" Ta cũng không nói muốn tỷ rời xa hắn, chỉ là muốn Kiều tỷ tỷ mạnh mẽ hơn. Châu gia phức tạp hoàn cảnh, nếu không có năng lực tự bảo vệ mình sẽ dễ dàng bị đào thải. Hiện Châu Vĩ Ngân đã không còn tâm tư bảo vệ tỷ chu toàn."

" Ta không sợ, cho dù là nơi ăn người không nhả xương ta cũng sẽ không sợ."

" Vậy tỷ cùng ta đến nơi siêu độ, tỷ còn sợ hãi sao?"

" Không, đi thôi A Ly, đã lãng phí nhiều thời gian của muội."

" Là lựa chọn của tỷ, ta sẽ không can thiệp. Nhưng điều ta có thể giúp, ta sẽ cố gắng làm."