Tử Dương

Chương 114: Điểu hòa thượng



Dịch giả: Lốp Xe Non

Mạc Vấn đã sớm biết phiên tăng này là dị loại, do vậy nghe thấy cũng không tỏ ra ngạc nhiên mà truy hỏi, “Hắn đến Trung thổ làm gì?"

Ông già kia nghiêng người dựa vào giường rồi nói một câu tiếng Phạn, phiên tăng lập tức trả lời bằng một tràng dài tiếng Phạn, khi nói chuyện còn kèm theo động tác, chỉ đông tây trên dưới, vẻ mặt vô cùng kích động, lúc vui lúc buồn.

Phiên tăng kia nói quá dài, ông già không đợi gã nói xong đã ngắt lời rồi nói với Mạc Vấn “Hắn nói phương pháp và ý nghĩa tu hành hiện nay của tăng nhân Trung thổ là sai lầm, cứ tiếp tục như thế sẽ hại nước hại dân, hắn không đành lòng nhìn tăng nhân trung thổ gặp phải tai họa nên mới tới đây cứu họ."

“Cuối cùng cũng có một lời nói thật." Lão Ngũ cười nói.

“Hắn còn nói gì nữa?" Mạc Vấn hỏi, từ đầu đến cuối phiên tăng kia nói rất nhiều, hơn nhiều so với những ý mà ông già dịch lại.

“Hắn nói là mình vốn có thần thông, không hiểu sao đến đây lại không thể thi triển được. Hắn còn nói mình là Khổng Tước Vương." Ông già vừa nói vừa lắc đầu, gượng cười. Mặc dù lão phiên dịch nhưng cũng không tin vào lời nói của phiên tăng kia.

“Khổng Tước Vương?” Mạc Vấn theo bản năng lặp lại một lần, hắn hiểu rõ Phật giáo nơi đây nhưng lại không biết thần linh ở nước Phạn, đương nhiên không biết Khổng Tước Vương là thần linh ra sao.

“Đại thúc, ngài hỏi hắn xem, hòa thượng Trung thổ có chỗ nào không tốt?" Lão Ngũ cười nói với ông già. Gã không thích tăng nhân nên rất thích nghe người khác nói tăng nhân không tốt, đặc biệt là tăng nhân lại tự vạch khuyết điểm của mình.

Ông già kia dịch lại chi tiết, phiên tăng nghe xong lại thao thao bất tuyệt. Tiếng Phạn rất lắm chữ, tốc độ nói khá nhanh, cho nên người nghe cứ thấy ù ù cạc cạc như nghe Thiên thư vậy.

“Hắn nói tăng nhân Trung thổ tu tập Phật pháp có nhiều sai lầm, chỉ lo thân mình mà không nhận người thân. Phật pháp chân chính không phải như thế, ngay cả Phật tổ cũng nhận cha mẹ thì bọn họ cũng nên nhận cha mẹ. Không nên chỉ lo cho bản thân, trong lòng cần có chúng sinh. Hắn còn nói phật pháp tăng nhân Trung thổ tu ở đây là Tiểu Phật pháp, tu đến tối đa cũng chỉ có thể thành La hán. Hắn đã từng nghe Phật tổ giảng về Đại Phật pháp, nếu tăng nhân Trung thổ có lòng vì người khác thì cao nhất có thể tu thành Phật. Đáng tiếc là có những cao tăng hiểu được tiếng Phạn nhưng lại không tin lời hắn nói. Hắn hiện ra bản thể chứng minh thân phận, nhưng những tăng nhân kia vẫn không tin, nói hắn không có thần thông, là Khổng Tước Vương giả mạo. Không những không kính trọng hắn, còn vô lễ xua đuổi hắn, nên hắn rất đau lòng." Ông già dịch ra.

Mạc Vấn nghe thấy bỗng nhíu mày, những lời này cho thấy phiên tăng ngoại quốc này biết được sai lầm của tăng nhân. Nếu như tăng nhân Trung thổ nghe theo lời gã, bù lại khuyết điểm của mình thì tín đồ Phật môn sẽ càng nhiều.

Những mẫu thuẫn giữa Đạo gia và Phật môn chỉ là vì trước mắt đệ tử Phật môn làm việc trái với đạo trời, nếu bọn họ có thể tự mình sửa chữa thì cũng không cần phải xem họ là kẻ thù nữa. Đạo gia cho rằng âm dương cùng tồn tại, cũng không hy vọng chỉ có một nhà độc tôn.

“Pháp thuật của hắn đâu, tại sao hắn lại không thể sử dụng pháp thuật?" Lão Ngũ truy hỏi.

Tiền công phiên dịch là lão Ngũ đưa, nên lời của gã đương nhiên sẽ được dịch, phiên tăng kia nghe xong mờ mịt nói một câu tiếng Phạn.

“Y không biết pháp thuật là cái gì." Ông già dịch.

“Kiểu như là thần thông của họ ấy." Lão Ngũ nói.

Ông già kia chỉ có thể lần nữa phiên dịch, phiên tăng kia nghe vậy chắp tay đáp vài câu, phiên dịch ra là, “Phật tổ không cho phép hắn đến, là hắn tự mình đi nên sau khi đến được đây thì Phật tổ liền cấm hết thần thông của hắn."

“Tại sao Phật tổ lại không cho hắn đến? Mạc Vấn nghi hoặc hỏi.

“Phật tổ nói đã gieo ác thì phải chịu hậu quả. Đợi đến khi tăng nhân Trung thổ nhận phải đau khổ, hóa giải lỗi lầm thì mới có thể truyền cho bọn họ Đại Phật pháp được, hiện giờ chưa đến lúc." Ông già dịch lại lời nói của phiên tăng.

“Xin hỏi đại sư, sau này có tính toán gì không?" Mạc Vấn trầm ngâm một lát rồi hỏi.

Ông già dịch câu trả lời của phiên tăng, “Hắn nói đã tới đây được nhiều ngày rồi, phần lớn chùa chiền ở đây hắn đều đã đi qua nhưng không ai tin tưởng hắn, mà hắn không có thần thông lại không biết tiếng Hán nên đang chuẩn bị rời đi."

Mạc Vấn nghe thấy không nói gì nữa. Trong lòng hắn bỗng nảy lên ý nghĩ phải mau chóng đuổi phiên tăng này đi, không cho gã có cơ hội truyền bá. Chẳng qua thế không phải là tác phong của đạo sĩ, sau khi trầm ngâm hồi lâu Mạc Vấn chỉ về phía tây bắc nói, “Nước Triệu sùng Đạo khinh Phật, tới đó cũng không được. Nhưng ở phía tây bắc còn có nước Lương do người Hán lập nên, chỗ đó khá gần Tây Vực, có nhiều người biết tiếng Phạn, đại sư có thể đến đó thử xem sao."

Sau khi ông già dịch lại phiên tăng kia tỏ ra vui mừng, chắp tay trước ngực, liên tục niệm phật hiệu.

Sau khi chắp tay hành lễ, phiên tăng kia cũng không ở lại mà quay người đi ra ngoài.

“Lão gia, cứ để cho hắn đi như vậy sao?" Lão Ngũ chỉ phiên tăng kia nói.

“Đưa cho hắn trăm lượng bạc làm tiền đi đường." Mạc Vấn nói.

Vốn ý của lão Ngũ là muốn thấy phiên tăng kia hiện nguyên hình, mà thấy Mạc Vấn không có ý này nên đành thôi, gã nhanh chóng xoay người đuổi theo.

Mạc Vấn chắp tay về phía ông già, “Cảm ơn lão tiên sinh, lần nói chuyện này tốt nhất là không nên nói cho người ngoài biết."

“Công tử cứ yên tâm." Ông già gật đầu đồng ý.

Mạc Vấn quay người ra ngoài, rời khỏi căn nhà. Khi ra đến đường cái thì thấy lão Ngũ đang đi về phía hắn mà phiên tăng kia đã đi đến chỗ ngoặt của con đường rồi.

“Ngươi làm gì vậy?" Mạc Vấn nhíu mày nhìn hiếu bổng trong tay lão Ngũ.

“Ta cho hắn lộ phí, hắn nhận rồi." Lão Ngũ trả lời.

“Tặng lộ phí thì cần dùng gậy à?" Mạc Vấn nhíu mày.

“Ta thử đánh nhẹ nhưng hắn không đau, cái này cho thấy điểu hòa thượng kia thực sự có đạo hạnh." Lão Ngũ cười nói.

“Người này trong người có tinh quang, nếu không phải tu vi bị giam cầm thì ít nhất cũng phải ngang với Kim Tiên của Đạo gia ta." Mạc Vấn nhìn phiên tăng kia rời đi, phiên tăng kia đi đến chỗ rẽ thì quay đầu lại chắp tay làm lễ với Mạc Vấn, Mạc Vấn cũng trả lễ theo quy cách Đạo gia.

“Lão gia, ta có câu này không biết có nên nói hay không." Lão Ngũ mồi trước.

Mạc Vấn quay đầu nhìn lão Ngũ, không tiếp lời mà cất bước về phía tây. Lần này ra ngoài là để mua thuốc, sắp đến trưa rồi mà việc chính vẫn còn chưa làm.

Mặc dù gợi chuyện không thành, nhưng lão Ngũ vẫn không nhịn được nói, “Hòa thượng này có đạo hạnh, để y lại sẽ không có lợi cho cậu và mấy vị đại gia kia. Cậu cần gì phải chỉ đường cho hắn, cứ để hắn quay về là được rồi."

“Nếu hắn có thể truyền bá, kịp thời bổ sung thì tức là vận số của Phật gia chưa tuyệt." Mạc Vấn bình tĩnh nói.

Lão Ngũ nghe vậy không nhiều lời nữa, từ trước đến nay gã đều tuân thủ bổn phận, chỉ nhắc nhở mà không phê bình.

Đến tiệm thuốc, Mạc Vấn lấy đơn thuốc ra, để lão Ngũ và tiểu nhị của tiệm bốc thuốc còn hắn ngồi bên ngoài uống trà. Cùng lúc đó nhớ lại sự việc lúc trước, trước đó hắn đã biết việc Phật môn chỉ lo tu hành cho bản thân còn thân nhân thì không nhận. Sau khi nghe phiên tăng kia nói thì lại càng thấy là đúng, nửa năm sau ắt phải nắm lấy cơ hội đánh cho tăng nhân Trung thổ trọng thương. Đạo gia chưa bao giờ trốn tránh tội danh “luyện đan hại nước” của đạo sĩ thời Hán, vẫn luôn khắc ghi để tự suy ngẫm. Việc không nhận thân nhân này của tăng nhân Trung thổ cũng không thể tránh được trừng phạt, nếu như có thể sửa thì sẽ là âm dương cùng tồn tại, Phật Đạo cùng nhau phát triển. Nếu như vẫn u mê không tỉnh ngộ, tiếp tục dối gạt người đời thì cũng chỉ có thể để Đạo gia ra tay diệt trừ tận gốc.

Nghĩ đến đây, trong đầu Mạc Vấn hiện lên hình ảnh tàn sát hết tăng nhân trong thiên hạ. Loại tình hình này cũng không phải là không có khả năng xuất hiện, Đạo gia có lòng nghĩ đến muôn dân trăm họ, bi thiên mẫn nhân**, vừa diệt ác tận gốc, hàng yêu trừ ma. Thời gian học đạo ở Vô Lượng Sơn các tôn trưởng truyền nghề cũng dạy như vậy.

** Bi thiên mẫn nhân: cảm thán thời đại bấp bênh, thương xót đời người thống khổ.

Nhưng các tôn trưởng cũng không nói rõ khi nào cần từ bi khi nào cần phải ra tay độc ác, chỉ có thể do Thượng Thanh chuẩn đồ tự mình đánh giá, cân nhắc. Như vậy thì lại rất dễ thiên vị một mặt, mà mỗi Thượng Thanh chuẩn đồ đều mang trong người rất nhiều tuyệt kỹ, năng lực càng lớn thì hậu quả do quyết định tạo thành lại càng lớn. Nếu có thể diệt trừ cái ác một cách đúng đắn thì có thể tạo phúc cho vạn dân, ban ơn khắp chúng sinh, nhưng nếu làm không tốt thì hoặc là sẽ trở nên tầm thường không có chí tiến thủ, hoặc là xác người trải dài ngàn dặm.

Sau một lúc lâu, Mạc Vấn thở dài, tự mình nhắc nhở bản thân không được quá thiên về một mặt, tùy tâm yêu ghét mà lại phải vừa bình tĩnh xem xét, phân biệt đúng sai.

Sau khi đã mua được đủ thảo dược, hai người quay về vương phủ. Chu quý nhân vào cung vẫn chưa về, tuy nhiên đồ ăn cho hai người đã được chuẩn bị xong.

Mạc Vấn lệnh cho thị nữ mang một ít thức ăn được Chu quý nhân chuẩn bị về phòng, xem xét từng món một, cũng không phát hiện có gì khác thường

Ăn xong cơm trưa, Mạc Vấn ra ngoài một mình, chậm rãi ra khỏi thành, từ trong rừng núi tìm được bảy vị thảo dược, sau đó tìm nơi khuất gió để luyện đan. Canh cá của Chu quý nhân có độc, phải phối chế thuốc giải cho nàng, mà quá trình này phải tránh khỏi tai mắt của Chử thị.

Đây chỉ là đan dược thông thường nên không tốn quá nhiều công sức, rất dễ dàng thành đan. Vì hiệu quả không mạnh nên viên đan dược rất nhỏ, giống như hạt gạo, nhưng số lượng cũng không ít, tới lúc gần tối hắn đã có hơn ba mươi hạt, một ngày dùng một hạt có thể đủ dùng trong một tháng.

Nhị hoàng tử còn nhỏ, lượng độc tích tụ lại trong người cũng không nhiều, bú sữa mỗi ngày là có thể giải được độc, không cần dùng thuốc khác. Phàm là dược vật thì ngũ hành đều không cân đối, bằng không sẽ không có hiệu quả, mà ngũ hành không cân đối sẽ rất có hại với trẻ nhỏ, vì vậy khi trẻ nhỏ bị bệnh thì không thể dùng thuốc lung tung được.

Lúc gần tối, Mạc Vấn trở về vương phủ, lúc này Chu quý nhân cũng đã quay về, suôn sẻ dẫn Đại hoàng tử trở về. Đại hoàng tử khoảng chừng ba tuổi, đang bi bô tập nói.

Trước kia Đại hoàng tử bị Chử thị cầm giữ nên lần này mang về không thể không kiểm tra kỹ càng, tuy nhiên kiểm tra trên dưới cẩn thận cũng không phát hiện điều gì lạ thường.

Mạc Vấn và Chu quý nhân đưa mắt nhìn nhau, Đại hoàng tử vào ổ sói, không có khả năng không bị tổn hại, không có điểm dị thường lại chính là điều dị thường lớn nhất.

Trong lòng còn nghi vấn nên hắn lại kiểm tra tỉ mỉ một lần nữa, tỉ mỉ từng tấc một. Cuối cùng phát hiện ở hạ thể của Đại hoàng tử có một điểm nhỏ màu trắng lớn bằng hạt vừng, nhẹ nhàng chọc vào thì thấy chảy ra một chút nước màu trắng.

“Tiên sinh, đây là vật gì?" Chu quý nhân cầm nến chiếu sáng vào đốm cực nhỏ trên đệm kia.

“Thủy ngân." Mạc Vấn trả lời, thứ này hắn thường xuyên sử dụng nên quen thuộc nhất.

“Có hại gì?" Chu quý nhân lo lắng hỏi.

“Vật này có tác hại khá lớn, nuốt phải một chút sẽ trúng độc mà chết, nếu như chúng ta không phát hiện được mặc cho nó lựu lại hạ thể thì sau này sẽ khiến cho Đại hoàng tử khó mà có con nối dõi." Mạc Vấn nhíu mày nói, thường nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, nếu đàn bà mà trở nên độc ác thì còn đáng sợ hơn nhiều so với đàn ông, quả nhiên có thể dùng bất cứ loại thủ đoạn tồi tệ nào.

“Thật không ngờ tiện tỳ này lại ức hiếp ta đến thế, xin tiên sinh ban cho một kế, làm cho cái thai của ả ta chết từ trong bụng, để ả không được làm mẹ." Chu quý nhân cực kỳ phẫn nộ ném cây đèn trong tay xuống đất.

“Trách nhiệm của bần đạo chỉ là bảo vệ Quý nhân và hai vị Hoàng tử." Mạc Vấn lắc đầu nói.

Chu quý nhân nghe vậy cũng biết mình tức giận mà thất lễ, vì vậy không cầu xin nữa mà ôm hai đứa con khóc nức nở. Mạc Vấn thấy thế vội vàng lui ra.

Sau khi ăn cơm tối, Mạc Vấn lại ngồi xuống luyện khí, hai cung nữ kia ở phòng phía nam không dám quấy rầy hắn.

Sau đó cũng không có chuyện gì nữa, thời gian cứ thế trôi đi, chẳng mấy chốc đã qua hai tháng, hai tháng sau Mạc Vấn bắt đầu uống rất nhiều rượu..