"Người một khi đã có được chức vị cao, thế nhân sẽ dần quên đi quá trình nổi dậy không vẻ vang của người đó. Đợi đến khi giành lại ba quận, mạt tướng nguyện theo chân nhân đi đào lăng tẩm kia." Bồ Hùng lên tiếng tỏ rõ thái độ.
Mạc Vấn nghe vậy nhướn mày nhìn Bồ Hùng một cái, sau đó mỉm cười gật đầu.
"Chân nhân có thể để lại nội đan cho nô tỳ không, nô tỳ tuyệt đối sẽ không chạy trốn, cũng sẽ không nói bậy." Hắc Thử Tinh ở bên trong bình phong mở miệng cầu khẩn.
"Nếu ngươi đã đi theo ta, người Yên sẽ biết ngươi bỏ tà theo chính, nếu vậy người Yên nhất định sẽ hận trong lòng, ngày khác gặp lại trên chiến trường nhất định sẽ đuổi giết ngươi, vì cầu yên ổn ngươi không tiện lộ mặt thêm nữa." Mạc Vấn mở miệng giải thích, Hắc Thử Tinh này có rất nhiều tác dụng, tuyệt đối không thể để nó gặp nguy hiểm.
Hắc Thử Tinh nghe được lời của Mạc Vấn, biết Mạc Vấn nói không sai, nhưng trong lòng vẫn không nỡ giao nội đan ra.
"Thời gian ngươi và ta quen biết quá ngắn, ta tin ngươi chẳng qua chỉ ở trong tình lý, nếu ngươi không muốn giao nội đan ra thì để lại nội đan cho ngươi, nhưng mà phải bố trí lồng giam đồng thiết cho ngươi, ngươi có thể tự mình cân nhắc." Mạc Vấn trầm mặc chốc lát mở miệng nói.
"Nếu giao nội đan ra, chân nhân sẽ không nhốt ta?" Hắc Thử Tinh lộ ra thần sắc kinh hỉ, nó vốn cho rằng nhả nội đan ra vẫn phải bị nhốt lại.
"Đó là đương nhiên, ta sẽ xây một viện nhỏ cư trú ở Hắc quận cho ngươi, ngươi có thể đi khắp nơi ở Bình Châu, thức ăn và rượu tuyệt đối sẽ không để ngươi thiệt thòi." Mạc Vấn gật đầu nói.
"Cảm tạ chân nhân khoan hồng, nếu chân nhân không hỏi gì nữa, nô tỳ liền nhả nội đan ra." Hắc Thử Tinh gật đầu nói.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, Hắc Thử Tinh kia khom lưng nhả nội đan ra, bởi vì ngũ hành của nó thuộc Thổ, cho nên nội đan có màu đen vàng, khoảng chừng hạt đậu.
Hắc Thử Tinh này tu vi không cao, mất nội đan thì nhanh chóng hiện ra nguyên hình, Mạc Vấn lấy viên nội đan kia cất giữ thỏa đáng, sau đó triệt đi Định Khí phù trả tự do cho con chuột đen kia.
"Mỗi tháng rượu ba mươi cân, thịt tươi ba mươi cân, ngũ cốc hạt kê một thạch, đủ chưa?" Mạc Vấn ngồi lại chủ tọa nhìn về phía Hắc Thử Tinh, yêu vật này rất tham ăn, không thể để nó ăn uống vô độ, đây không phải không nuôi nổi nó, mà là lo lắng Hắc Thử Tinh này sống trong sung sướng sẽ nuôi đến béo phì, ngày sau không đào hang được.
Tuy chuột đen không cách nào nói chuyện, lại hiểu tiếng người, nghe vậy gật đầu liên tục tỏ ý đủ ăn rồi.
Mạc Vấn nhấc bút viết thư, báo cho Thạch Chân dành ra một viện nhỏ để cấp dưỡng Hắc thử Tinh này, số thức ăn và rượu đã đồng ý cũng viết vào thư, sau khi viết xong giao thư cho Bồ Hùng, để gã phân phó binh lính quay về Hắc quận truyền tin, đồng thời mang theo Hắc Thử Tinh kia trở về.
"Dù là tướng quân tứ phẩm cũng không được chi tiêu phong phú như ngươi." Bồ Hùng nhận lấy thư cười vui đùa nhìn Hắc Thử Tinh kia một cái, xoay người ra khỏi trướng đi an bài.
Để tránh đêm dài lắm mộng, binh lính truyền tin và Hắc Thử Tinh lên đường ngay trong đêm, lúc này mưa to vẫn chưa ngừng, mười tên binh lính và Hắc Thử Tinh đội mưa đi về phía Tây.
"Truyền lệnh xuống, ngày mai canh tư nấu cơm, canh năm di chuyển." Mạc Vấn nói với Bồ Hùng, lúc này Hoàng Tố Tố đã bị thương nặng, một mình Ngụy Phách Thiên nhiều lắm chỉ đánh ngang tay với hắn, không ngăn được đại quân công thành, vả lại Ngụy Phách Thiên quan tâm Hoàng Tố Tố, ắt sẽ không dám ham chiến, điểm này đối với phe mình rất có ích.
Bồ Hùng nghe vậy lập tức tuân lệnh thi hành, truyền lệnh đại quân ngủ sớm dậy sớm, dưỡng đủ tinh thần để ứng phó chiến sự ngày mai.
Vào canh hai, ngoại trừ lính gác trông coi doanh trại, những người khác đồng loạt vào trướng nghỉ ngơi, Mạc Vấn sợ Ngụy Phách Thiên thừa dịp ban đêm âm thầm đến tập kích doanh trại trút căm phẫn, nên ngồi tĩnh tọa trong chủ trướng cảnh giác, cùng lúc đó nghĩ đến chuyện lăng tẩm của Tào Tháo, Tào Tháo năm đó vì xoay sở quân lương, trắng trợn đào lăng mộ của vương hầu quan viên và hoàng lăng tiền triều, trong đó chỉ riêng Đế lăng đã có Lương Hiếu Vương, Tây Sơn Vương, Trung Cưu Vương... bảy nơi, lăng mộ của vương hầu và quan viên càng đếm không hết, lăng mộ mà người này tự mình chỉ huy hoặc bày mưu đặt kế cho người khác đào phần lớn là mộ của vương công quý tộc thời kỳ Tần Hán, thời kỳ Tần Hán chủ trương hậu táng, mà mộ huyệt hậu táng bình thường có đủ các loại cơ quan bảo vệ mộ, những cơ quan này cùng một vài phương pháp bảo vệ mộ hiếm lạ khác hiển nhiên được bản thân Tào Tháo nắm giữ, ông ta chắc chắn sẽ dùng ở trong lăng mộ của mình, cũng chính bởi vì có đủ loại cơ quan bảo vệ mộ, cho nên người này mới dám dựng mộ bia bên ngoài lăng mộ ở Bất Hàm sơn.
Một người lúc còn sống đã từng đào mộ huyệt của người khác, hiển nhiên sẽ đề phòng sau khi mình chết rơi vào tình cảnh tương tự, cho nên trong lăng mộ của Tào Tháo ắt hẳn sẽ có tầng tầng lớp lớp cơ quan, mộ của người này chắc chắn là lăng mộ khó đào nhất trên đời, xưa nay chưa từng có, sau này cũng sẽ không có.
Mạc Vấn đương nhiên biết điều này, cho nên hắn mới không lập tức xuất phát đến đó, lấy sức một mình đi đào quật lăng mộ Tào Tháo là cực kỳ khó khăn, rất khó thành công, nhưng nhiều người thì khác, đợi đến khi đuổi nước Yên đi, giành lại được đất bị mất của nước Triệu, có thể dẫn đại quân dưới quyền đi Ngũ Long lĩnh gánh đất dời núi, dựa vào nhiều người dùng sức mạnh đào nó ra.
Lăng mộ đế vương của các triều đại phần lớn do hoàng đế phái đại thần dựa vào ý nguyện của mình đốc công xây dựng, mộ Tào Tháo hiển nhiên cũng không ngoại lệ, nếu muốn đào mộ huyệt của ông ta thì không khác nào đang đấu trí với ông ta cả, con người Tào Tháo tâm trí cực sâu, lại có cơ quan trước đó đào lăng mộ tham khảo được, cho nên đấu trí với ông ta phần thắng rất thấp, không nên đấu trí, dương trường tị đoản* đấu lực với ông ta, chỉ cần nhiều người thì trên đời này không có lăng mộ nào đào không ra.
*Dường trường tị đoản: phát huy ưu điểm hoặc điều kiện có lợi, khắc phục hoặc tránh khuyết điểm hoặc điều kiện bất lợi
Bởi vì khu trục nước Yên đi không biết lúc nào mới có thể hoàn thành, vì vậy chuyện vào lăng mộ Tào Tháo tìm kiếm nấm không vội vàng được, cho nên Mạc Vấn suy nghĩ một canh giờ thì không nghĩ thêm nữa, hắn rời khỏi Man Hoang đã mấy tháng, cũng không biết lão Ngũ lúc này thế nào rồi, còn có A Cửu, A Cửu cần phải bôn ba chạy đi chạy lại giữa Vô Danh sơn và Man Hoang, cùng lúc đó còn phải luyện đan dược, nhất định rất cực khổ, nếu thật sự có thể lấy được cây nấm bỏ đi khí tức dị loại của A Cửu, thì có thể đồng sàng cộng chẩm với nàng, đủ cả luân lý làm người, vẹn toàn thiên đạo.
Khí tức của Ngụy Phách Thiên vẫn luôn nằm trong thành Bình Châu, một đêm không có động tĩnh, đến canh tư ngày kế, hỏa đầu quân(lính nấu cơm) chôn nồi nấu cơm, lúc này trời mưa đã ngừng, ăn xong cơm sáng quân đội di chuyển, lưu lại một ngàn quân lính bảo vệ đồ quân nhu chậm rãi đi ở phía sau, còn lại chín ngàn người xuất phát đi nhanh đến thành Bình Châu.
Vào buổi trưa, đi được một nửa đường, cách thành Bình Châu còn khoảng năm mươi dặm, Mạc Vấn lại lần nữa chia binh hai đường, bộ binh cùng cung binh tiến về phía trước như thường, kỵ binh thúc ngựa xông về phía trước.
Hạ xong mệnh lệnh, Mạc Vấn tiến về phía Đông trước, tới trăm trượng ngoài cửa thành thì lấy hộp phù vẽ một lá Tử phù huyễn hóa ra một con xà quy Huyền Vũ lưng cõng giáp sắt đen xông thẳng vào cửa thành, sau đó dứt người lùi về phía sau, né tránh mưa tên có thể bắn ra của quân Yên trong thành.
Bốn cửa thành Bình châu đều bị đá chận lại, không phải thần thú có thể hình to lớn không thể đâm mở, Huyền Vũ mạnh mẽ xông lên, đánh thẳng về cửa Tây thành trì, sau một tiếng vang thật lớn, cửa thành cộng thêm chồng đá phía sau nó trong nháy mắt sụp đổ, chỉ lần hành động này cũng đã hao tổn một nửa linh khí của Mạc Vấn để huyễn hóa Huyền Vũ đánh sụp cửa thành.
Thực ra thì phù chú huyễn hóa thần thú dễ dùng nhất, nếu có thể huyễn hóa nhiều lần thì sẽ không có gì cản nổi, nhưng Huyễn phù cần hao tổn rất nhiều linh khí, nhất là tứ đại thần thú, mỗi lần huyễn hóa đều phải bỏ ra một nửa linh khí, mà bổ khí đan lúc này hắn có chỉ còn một viên thượng phẩm, ngoài ra đều là chút ít hạ phẩm có còn hơn không, nếu bổ khí đan hao hết, phải dựa vào tự thân vận chuyển chu thiên để khôi phục linh khí thì rất chậm, lúc này hắn đã bắt đầu sầu muộn không có đan dược thì sắp tới phải làm phép như thế nào.
Sau khi cửa thành bị đâm mở, Ngụy Phách Thiên từ trên tường thành bay vút ra, nhanh chóng vọt về phía Mạc Vấn, Mạc Vấn thấy vậy trong lòng mừng rỡ, ngay sau đó lắc người nghênh đón.
Ngụy Phách Thiên lúc trước tiền mất tật mang, hiển nhiên cực kỳ phẫn nộ, lúc này đang trợn tròn đôi mắt đỏ ngầu cầm cặp Nga Mi Thích muốn liều mạng với Mạc Vấn, nhưng mà nó không nghĩ tới Mạc Vấn sau khi vọt tới trước cũng không giao chiến với nó, mà là nhanh chóng tránh khỏi nó phóng về phía Đông.
Ngụy Phách Thiên vội vàng ngừng thân hình xoay người mau chóng đuổi theo, Mạc Vấn chỉ lướt về phía trước cũng không quay đầu lại, thẳng đến chỗ cách tường thành chưa tới hai dặm mới ngừng lại, rút hắc đao ra triền đấu với Ngụy Phách Thiên, nhưng trong lúc đánh nhau hắn cũng không có ý đánh gục nó, chỉ một mực kéo dài, trước đó hắn tránh qua Ngụy Phách Thiên vội xông về phía gần ngoài cửa thành, thêm lúc này triền đấu với Ngụy Phách Thiên ở chỗ này chỉ vì muốn kéo Ngụy Phách Thiên khiến cung binh trong thành sợ ném chuột vỡ bình không dám bắn tên, như vậy giảm bớt cho kỵ binh bị mưa tên công kích.
Ngụy Phách Thiên chất chứa lòng báo thù, một mực sử dụng chiêu thức tàn nhẫn, không biết sao Mạc Vấn cũng không cầu tổn thương nó, chỉ né tránh, Ngụy Phách Thiên không tổn thương được hắn nên cực kỳ phẫn nộ, trong miệng mắng to ô ngôn uế ngữ, quét Thích đâm tăng cường tấn công.
Lúc hai người đánh nhau, kỵ binh nước Triệu tấn công tới, Ngụy Phách Thiên thấy tình thế không tốt, vội vàng hô to "bắn tên" với quân phòng thủ trên tường thành, quân phòng thủ trên tường thành tuy nghe thấy lời nói của nó nhưng không bắn tên, bởi vì bọn họ không biết những mũi tên này hoàn toàn không thể tổn thương đến Ngụy Phách Thiên.
Ngụy Phách Thiên mắt thấy đã có kỵ binh nước Triệu xông vào trong thành, lớn tiếng mắng chửi thúc giúc quân phòng thủ bắn tên, nhưng nó trong cơn tức giận cũng không biết quân phòng thủ không bắn tên là vì lo lắng ngộ thương nó, chỉ chửi mắng quân phòng thủ không tuân mệnh lệnh, nên chém đầu toàn bộ.
Mạc Vấn sợ nó hồi phục tinh thần sẽ nói ra nguyên do, liền tận lực lộ ra nụ cười miệt thị, nói Hoàng Tố Tố kia không biết xấu hổ, làm như vậy Ngụy Phách Thiên càng giận, không hướng lên thành tường hô to nữa, đổi thành Mạc Vấn tiến công, đủ loại lời nói chửi rủa gần như đều nói một lần, đến cuối cùng chỉ lặp lại câu "Lão tử không giết ngươi thì không thể". Mắt thấy kỵ binh đã toàn bộ xông vào trong thành, Mạc Vấn liền bỏ qua Ngụy Phách Thiên, sau đó xông vào thành, lúc này trong thành đang hỗn chiến, khắp nơi đều là binh lính của hai bên Yên Triệu, Truy Phong Quỷ Bộ am hiểu nhất là hoán đổi phương vị từ khu vực chật hẹp, cho nên đi vào trong thành Ngụy Phách Thiên lại càng không truy đuổi được Mạc Vấn, thẹn quá thành giận buông tha Mạc Vấn, phát tiết tức giận với kỵ binh nước Triệu, trắng trợn đâm Thích đánh giết, giống như hổ vào bầy sói.
Mạc Vấn thấy vậy khẽ nhíu mày, kỵ binh sở trường đột phá xông trận chém giết ngoài dã ngoại rộng rãi, tiến vào trong thành không chiếm được ưu thế gì, trước đó quân phòng thủ đã phát hiện quân Triệu sắp công thành, cho nên nơi cửa thành phía Tây tụ tập rất nhiều binh lính nước Yên, trong hỗn chiến kỵ binh song phương tổn thất rất lớn.
Sau trầm mặc ngắn ngủi, Mạc Vấn nghĩ ra một kế, đề khí hô to, "Mã tướng quân, ngươi dẫn quân giết địch, ta vào trong thành giết con chồn kia."
Trong tướng lãnh kỵ binh không có tướng quân họ Mã, cho nên Mạc Vấn hô xong cũng không có ai đáp lại, mà đây cũng chính là mục đích Mạc Vấn muốn đạt được, tiếng hô to này của hắn hoàn toàn chính là kế mê hoặc địch, đương nhiên không cần thiết dùng một tên tướng lãnh phe mình chôn theo.
Sau khi Mạc Vấn hô xong, Ngụy Phách Thiên lập tức rời khỏi chiến đoàn, lao vào trong thành, muốn đuổi kịp trước Mạc Vấn bảo vệ Hoàng Tố Tố.
"Ít tổn thương mạng người, đầu hàng giữ lại mạng." Mạc Vấn lại hô to một câu, sau đó đuổi theo Ngụy Phách Thiên lao vào trong thành, lúc tiến lên tận lực kéo ra khoảng cách, lưu lại thời gian cho Ngụy Phách Thiên mang Hoàng Tố Tố chạy trốn.
Có câu nói quan tâm sẽ bị loạn, Ngụy Phách Thiên vì bảo vệ Hoàng Tố Tố an toàn, sau khi về đến doanh trại lập tức bế nó chạy trốn về phía Đông, Mạc Vấn đi theo ở phía sau, la to đe dọa, Ngụy Phách Thiên bị giật mình, hoàn toàn không có ý chí chiến đấu, mang theo Hoàng Tố Tố chạy ra khỏi thành.
Ý định ban đầu của Mạc Vấn chính là dọa nó rời đi, quân phòng thủ trong thành thấy Ngụy Phách Thiên chạy trốn, lập tức bắt đầu hỗn loạn, Mạc Vấn nhân cơ hội hô to, "Ngụy Phách Thiên đã chạy trốn từ cửa Đông, mau tới chặn cửa Đông lại, tránh cho quân Yên chạy trốn."
Lời này vừa ra, quân Yên tường phía Đông càng hỗn loạn, mọi người cùng xuất thủ chuyển chồng đá đi mở cửa Đông chạy trốn.
Mạc Vấn thấy vậy thở dài một hơi, bốn cửa thành Bình Châu đều bị chận, giống như một cái rọ, tấn công Bình Châu không khác nào bắt ba ba trong rọ, nhưng lúc này ba ba trong rọ quá nhiều, phải thả một ít mới có thể chiếm lợi thế, nếu không sẽ ép quân Yên làm khốn thú chi đấu*.
*Khốn thú chi đấu: dã thú bị vây khốn sẽ làm giãy dụa cuối cùng. Ý chỉ bị bức đến tuyệt cảnh sẽ đấu tranh chống cự
Lúc này Ngụy Phách Thiên đã mang Hoàng Tố Tố chạy trốn tới ngoài mười dặm, Mạc Vấn cân nhắc chốc lát tung người đuổi theo, Ngụy Phách Thiên và Hoàng Tố Tố đều hận hắn tận xương, đợi đến khi phục hồi lại tinh thần tất nhiên sẽ nghĩ cách báo thù, không thể thả hai người đi, nếu không nhất định sẽ bị cắn trả...