Đại phu hành nghề chữa bệnh thì phải hiểu rõ lục phủ ngũ tạng trong thân thể con người. Mà phương pháp tốt nhất không thể nghi ngờ chính là mở ngực rạch bụng người mới chết, quan sát vị trí cùng hình dạng của lục phủ ngũ tạng. Có điều loại phương pháp này cũng không thường được áp dụng. Do hai nguyên nhân, một là tổn hại đến thân thể người khác, âm đức bị giảm, hai là muốn tìm được thi thể cũng không dễ, đại phu nếu muốn tận mắt nhìn thấy nội tạng thì cần phải xin phép quan phủ cho tham gia khám nghiệm tử thi, nhờ đó mà quan sát. Mạc Vấn trước kia cũng chưa từng nhìn thấy cuộc khám nghiệm tử thi nào, nhưng hắn từng ở trong rừng thấy được ngườ Hồ ở trong thành mổ bụng một nữ tử. Vừa nghĩ tới cái thứ quấn thành vòng đỏ trắng xen lẫn đó, nhất thời bụng hắn giống như phiên giang đảo hải (1), lập tức chạy ra ngoài cửa nôn mửa.
Người khác thấy thể thì thấy khó hiểu. A Cửu cũng bước nhanh theo hắn, lấy tay vuốt vuốt lưng Mạc Vấn giúp hắn được thuận khí. Mạc Vấn vừa nghe được hơi thở của nữ tử trên người nàng thì lại liên tưởng đến ruột của cô gái kia, càng thống khổ nôn ra.
Rất nhanh sau đso, Bách Lý Cuồng Phong cùng Dạ Tiêu Diêu mỗi người mang về một cái bàn, xếp thành một cái giường gỗ. Ngọc Linh Lung để cái bao trong tay lên bàn, xốc một cái, lập tức thi thể của một nam thanh niên rơi ra, trên yết hầu còn một vết máu, từ đó máu tươi đang tí tách chảy ra, hẳn là chết chưa lâu.
Mọi người thấy thế thì lộ vẻ vui mừng, trợn to mắt chờ đợi được quan sát Ngọc Linh Lung thi triển khởi tử hồi sinh diệu pháp.
Mạc Vấn nôn xong cũng lảo đảo đứng dậy đi vào, mọi người nghi hoặc nhìn hắn, đến lúc này vẫn không hiểu tại sao tên này lại bỗng nhiên nôn mửa.
Ngọc Linh Lung chờ mọi người yên vị rồi nhìn về phía bọn họ, xắn ống tay áo lên, từ trong túi áo lôi ra một thanh dao găm sắc bén cắt đứt quần áo trên thi thể kia ra. Thế rồi không để mọi người kịp phản ứng, chỉ dùng một dao, trực tiếp rạch ngực, bụng của thi thể kia, lấy tay lôi ra một vật đỏ trắng xen lẫn đang dính vào nhau."Danh y thánh thủ phải biết cách cạo xương trị độc, khai thang khứ hủ (2). Các ngươi phải nhớ kĩ vị trí tạng phủ của lục phủ, đây là phôi, ở hai bên ngực của con người, chủ về hô hấp, màu trắng, bên trong là màu đỏ, nếu có bệnh thì trở thành màu nâu đen..."
Mọi người lúc trước vẫn cho là Ngọc Linh Lung muốn thi triển y thuật cứu người, vốn không ngờ rằng nàng lại mổ bụng rạch ngực của người ta. Vừa nhìn thấy cái vật đỏ trắng kia, bọn họ lập tức che miệng chay ra ngoài cửa. Mạc Vấn vì trước đã có chuẩn bị tâm lý cho nên bây giờ cũng không quá kinh hãi, tuy rằng dạ dày như đang đảo lộn nhưng cũng không đi nôn mửa nữa. A Cửu và Thiên Tuế cũng không có gì ảnh hưởng, bọn họ trước khi hóa hình người cũng phải đi ăn thịt uống máu, tình cảnh như thế này cũng đã thấy nhiều, lúc này dĩ nhiên cũng không kinh sợ.
Ngọc Linh Lung không trách cứ đám người Bách Lý Cuồng Phong, có điều cũng không chờ đợi bọn hắn mà vẫn bình thản tiếp tục giảng giải. "Phôi nếu có bệnh, trị liệu tương đối dễ dàng, nếu là bệnh nặng thì có thể nghiền thảo dược ra, dùng miệng mũi hít vào, nếu là cố tật thì phải dùng phương pháp phủ để trừu tân (rút củi dưới đáy nồi) và phương pháp khai thông, phản xung, cố bản. (3)"
"Đây là trái tim, đỏ sậm, lớn nhỏ không đều, bằng nắm đám của người, máu chảy quanh thân đều do nó cung cấp. Nếu tim mà bị tổn hại thì rất khó trị liệu, thường thì có hai phương pháp. Bệnh bộc phát thì cho thuốc vào trong máu để dược lực chạy khắp trái tim. Nếu là cố tật thì chỉ có thể nuốt dược thảo để chậm rãi điều trị..."
Ngọc Linh Lung nói đến đây, Mạc Vấn lại muốn ói lần nữa nhưng hắn đã không còn gì để nôn nữa rồi, chỉ có thể ọe một tiếng. Hắn buồn nôn cũng vì thi thể sau khi bị mổ bụng rạch ngực thì phát ra một thứ mùi hôi tanh cực kì quái dị, gay mũi.
"Theo lời cổ nhân, gan mật có liên hệ mật thiết, mật ở dưới gan, tác dụng cũng chưa rõ. Người ăn ngũ cốc tạp vật, trong cơ thể khó tránh khỏi sinh ra trọc khí (4), nó do gan tiêu trừ, nếu gan có tật thì không thể chữa được, trừ khi dùng tẩy tủy linh đan để gột rửa ngũ tạng trọc khí..."
Sau một khắc đồng hồ, Ngọc Linh Lung đã nói sơ qua về hình dạng, vị trí và màu sắc của lục phủ ngũ tạng. Rồi sau đó từ trong túi áo lấy ra một kim chỉ, khâu miệng da lại rồi cho vào trong bao vải, nói một câu "lau sạch vết máu," cầm bao vải ra khỏi điện thờ.
Thi thể tuy đã bị mang đi nhưng thứ mùi tanh hôi chua chua vẫn còn tràn ngập trong điện. Mạc vấn chờ Ngọc Linh Lung rời khỏi liền chạy ra ngoài cừa, cùng với đám Bách Lý Cuồng Phong nôn mửa.
"Ta không thể làm đại phu được đâu, những chuyện này đánh chết ta cũng không làm." Lưu Thiếu Khanh nôn nhiều nhất, trong sự hoảng sợ gã vừa nói vừa khóc.
"Ngọc Linh Lung tuy rằng bề ngoài nhìn như thân thiện, nhưng tuyệt không phải kẻ tốt lành gì. Người mới chết kia đích thị là kẻ chết dưới tay nàng." Liễu Sinh cũng là lần đầu nhìn thấy tình cảnh máu tanh thế này, trong thời gian ngắn rất khó tiếp nhận.
Trong khi mọi người đang nói chuyện thì đạo nhân què chân mang theo hai người khác cùng tới, mang cho bọn họ nước trà súc miệng, sau đó thanh lý uế vật ngoài điện, lau sạch vết máu trong điện.
Cử động này của gã chắc chắn là muốn nịnh hót mọi người, mà mọi người cũng không vì lúc trước gã đố kị và mách lẻo mà ghi hận, đều chắp tay về phía gã tỏ ý cám ơn.
Mọi người bình tĩnh lại rồi ngồi xuống. Ở đông điện dù không có tượng thần nhưng vẫn có lư hương, bên trong đó, đàn hương đã được đốt lên, hương thơm tỏa ra xoa dịu đi mùi máu tanh.
Nửa canh giờ sau Ngọc Linh Lung quay lại. Lúc này mọi người đã không còn vì thấy nàng hiền hòa thân thiện mà cợt nhả nữa. Người này lúc trước mổ bụng rạch ngực, thực sự quá thành thạo nhất định là đã từng làm nhiều rồi.
"Trị bệnh, cũng như làm người ở đời, lúc làm việc thiện thì tấm lòng hiền lành, đã hạ độc thủ thì tuyệt không do dự, như gặp chứng bệnh thì phải ra tay quyết đoán, muốn cứu sinh mạng kia, dù có cắt thịt cắt xương cũng không ngại. Thế gian cũng không phải việc gì cũng có thể làm thật hoàn hảo. Thí tốt giữ xe, thí xe giữ tướng đều có thể, việc đời giữa hai cái lợi thì chọn
nặng, giữa hai cái hại thì chọn nhẹ." Ngọc Linh Lung ngồi xuống, sau đó nghiêm mặt mở miệng.
Lời này của Ngọc Linh Lung cùng Đạo Gia Âm Dương thiên đạo vô cùng tương hợp, nhìn thẳng vào những việc khó không thể thực hiện hoàn hảo mà chỉ ra phương pháp xử trí. Mọi người nghe xong đều lên tiếng tán đồng, đây thật là bổ ích.
"Người đời đều thích nói càn, nghe thì thâm ảo khó lường những cũng chỉ là lí luận suông, thùng rỗng kêu to. Bây giờ ta sẽ dạy các ngươi phân biệt dược thảo, thế gian vạn vật đều có thể làm thuốc, vị thuốc thông thường không dưới một ngàn. Bần đạo có mang theo ba trăm loại, đây là bảy thành hàng hóa ở Vô Lượng Sơn rồi. Nếu như thông hiểu dược tính của ngàn loại dược thảo này thì những bệnh thường không thể làm khó các ngươi." Ngọc Linh Lung nói đến đây liền ngừng lại một chút, sau đó lại lên tiếng. "Đọc kinh, đả tọa luyện khí không được lười biếng, mà phân biệt thảo dược, thông hiểu dược lí cũng phải ra sức. Mã đạo trưởng truyền thụ võ công cho các ngươi vài ngày nữa sẽ tới. Sau này các ngươi còn phải đồng thời tu luyện Kì Hoàng chi thuật cùng võ công kì nghệ."
"Xin hỏi chân nhân, Mã đạo trưởng là người thế nào?" Bách Lý Cuồng Phong không kìm được sự kích động trong lòng hỏi một câu. So với đọc kinh văn tu tâm, luyện khí rèn cơ bản và học y thuật cứu người, hắn còn thích luyện võ và pháp thuật hơn.
"Mã đạo trưởng không có môn phái, là một đạo nhân vân du tứ hải của Thượng Thanh Tông. Người này hành tung bất định, năm nay bốn mươi tuổi. Vì ở trong bụng mẹ đã nhiễm bệnh dẫn đến kinh mạch ngắn không thể hành khí tu luyện thế nên chỉ có thể tu tập ngoại môn võ công. Sau mấy chục năm đã luyện võ công tới vô cùng thâm hậu, hơn nữa khinh công cao tuyệt chính là một nhân tài kiệt xuất tuổi trẻ của Thượng Thanh nhất phái chúng ta." Ngọc Linh Lung cười nói.
"Kỳ Hoàng chi thuật bác đại tinh thâm, dù có chuyên tâm thì trong nửa năm cũng khó thông hiểu, bây giờ lại phân tâm hai việc, chúng ta học một môn còn khó huống chi là hai." Mạc Vấn đứng dậy nói.
Ngọc Linh Lung nghe vậy cũng không trả lời ngay, cân nhắc một lúc rồi chậm rãi mở miệng. "Các ngươi chỉ có ba năm thời gian học đạo, tất nhiên không thể cùng lúc giỏi cả sáu môn, chỉ cần chuyên chú một môn, còn năm môn khác thì hiểu sơ sơ là được. Không nên ham quá nhiều, cũng không được mong quá xa, ba năm chỉ để đặt cơ bản nhập môn mà thôi, không thể lập tức trở thành tuyệt thế cao thủ."
Mọi người nghe vậy bèn lên tiếng xác nhận, ba vị tôn trưởng truyền đạo tuy tính nết khác nhau nhưng đều có chung một điểm, đó là thẳng thắn, không phải chỉ biết nói không.
Sau đó Ngọc Linh Lung phất tay chỉ huy tạp dịch phân loại dược liệu lúc trước đã mua ra. Đám người Mạc Vấn không được xen vào thế nên đều trở về phòng của mình, không nghiên cứu sách thuốc Ngọc Linh Lung đưa cho để lĩnh hội dược lí thì ôm lấy hũ nhỏ Hiên Viên Tử lưu lại để luyện tập năm ngón tay.
Đến lúc ăn cơm tối, Lão Ngũ lại tới gọi.
"Mấy ngày nay cơm cháo hình như bị giảm đi." Mạc Vấn nhìn bữa tớ mà Lão Ngũ đưa đến.
"Lão gia, ngươi có chỗ không biết, sau đầu xuân, lương thực trong đạo quán thiếu thốn. Những đạo nhân khác thì chỉ có hai bữa thôi, chỉ các ngươi là vẫn ba bữa cơm thôi." Lão Ngũ bưng cháo tới trước mặt Mạc Vấn.
Mạc Vấn cũng không cầm lấy chén cháo kia mà từ dưới gối lấy ra một gói nhỏ ngân lượng, đưa hai khối vàng mà lúc trước Hắc Tam cho hắn về phía Lão Ngũ. "Huynh đệ hai người chúng ta cũng không nên ăn chùa của người ta. Hai khối vàng này ngươi giao cho đạo trưởng của tiệm cơm đi."
"Được." Lão Ngũ do dự một lát rồi nhận lấy vàng cho vào ngực. "Cũng không biết có chuyện quan trọng gì mà năm nay lương thực so với mấy năm trước đắt hơn nhiều, mười lượng vàng mới mua được một thạch (120 kg) gạo."
"Có phải lại xảy ra chiến sự không?" Mạc Vấn nghi ngờ hỏi, sau đầu xuân hàng năm đều là thời kì thiếu gạo, đói kém, lương thực tăng giá. Nhưng năm nay giá tiền của lương thực đã cao quá mức, gần gấp năm lần những năm qua.
"Sao gọi là lại được, bên ngoài vẫn luôn xảy ra chiến tranh, Lương cùng Triệu đánh, Triệu cùng Tấn đánh, ta nghe nói Tấn còn gây chiến với một ít tiểu quốc ở Tây Nam nữa. May là chúng ta tránh ở đây bằng không thì không còn chỗ nào để đi rồi." Lão Ngũ lắc đầu nói ra.
"Chúng ta bây giờ đang học y thuật, sau đó chính là võ nghệ cùng pháp thuật, đợi đến lúc đó đã có võ nghệ phòng thân với cách để mưu sinh, chúng ta sẽ phu nhân, sau đó về quê tiếp tục hành nghề y." Mạc Vấn nói.
"Lão gia ngươi nếu học được võ nghệ nhất định phải dạy cho ta vài chiêu." Lão Ngũ vẫn nhớ mãi không quên chuyện lão gia gã từng đáp ứng.
"Tất nhiên, đúng rồi, cho ngươi biết một chuyện. Mã đạo trưởng truyền thụ võ nghệ cho chúng ta sẽ nhanh chóng tới đây, người này tuy không có tu vi Linh khí nhưng lại am hiểu ngoại môn võ công và khinh công, rất thích hợp để ngươi học." Mạc Vấn nhận lấy bát cháo trong tay Lão Ngũ.
"Luyện khinh công có phải sẽ chạy rất nhanh, hơn nữa còn có võ nghệ cao cường?" Lão Ngũ hai mắt sáng lên.
"Chắc là vậy." Mạc Vấn thuận miệng đáp.
"Ta không thích đánh người cũng không thích bị người đánh. Ta sẽ học khinh công, đến lúc đó, không ai đuổi kịp, leo tường vào nhà không ai ngăn được." Lão Ngũ hưng phấn xoa xoa hai tay.
Mạc Vấn âm thầm nhíu mày, Lão Ngũ chưa học võ mà đã nghĩ leo tường vào nhà, tâm thuật bất chính, nhất định phải răn dạy.
Một đêm vô sự, sáng sớm hôm sau, mọi người tập trung ở trước đông điện, chờ đợi Ngọc Linh Lung tới dạy cách phân biệt dược tính dược thảo...