"Lão gia, có chuyện gì vậy?" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn đột nhiên nhíu mày, không hiểu hỏi.
Mạc Vấn nhấc tay, ý bảo lão Ngũ chớ nói nhiều, cùng lúc đó nghiêng tai lắng nghe người trông cửa và gã hạ nhân tên là Trương Trung nói chuyện.
"Là ta tận mắt trông thấy, ta đi thông báo cho chủ mẫu đây, thôi rồi, thôi rồi." Trương Trung lảo đảo chạy ra phía sau viện.
Mạc Vấn thấy vậy lắc mình đi ra ngăn cản Trương Trung, Trương Trung không kịp dừng bước, đâm thẳng vào người Mạc Vấn.
"Đừng hoảng sợ, mau nói rõ mọi chuyện cho ta nghe." Mạc Vấn giơ tay đỡ gã.
Gã hạ nhân này biết lai lịch của Mạc Vấn, nghe hắn nói vậy thì quỳ sụp xuống khóc lóc kể lể, "Đạo trưởng, ngài nhất định phải giúp lão gia nhà ta báo thù."
"Khóc có tác dụng gì, đừng khóc nữa, lão gia nhà ngươi bây giờ ở đâu?" Lão Ngũ chạy theo ra sau đỡ Trương Trung dậy.
"Ở cổng Càn Dương Môn, đạo trưởng, ngài nhanh đi đi." Trương Trung nôn nóng thỉnh cầu.
Tiếng khóc của Trương Trung kinh động đến Phương thị ở hậu viện, sau khi Phương thị đi ra Trương Trung liền bỏ qua Mạc Vấn đi báo tin cho Phương thị. Phương thị nghe vậy tức thì sắc mặt tái mét, nhưng nàng là người có học thức, cũng không bị giật mình ngất xỉu, mà bước nhanh đến bên cạnh Mạc Vấn, "Chân nhân, bây giờ phải làm sao?"
"Không cần lo sợ, nói rõ mọi chuyện cho ta, nếu không biết được nguyên nhân hậu quả, tùy tiện đến đó cũng chẳng biết làm gì." Mạc Vấn lắc đầu nói.
Lão Ngũ tức giận nhìn tên Trương Trung đang rối như tơ vò kia, "Có thời gian khóc lóc không bằng sớm nói rõ mọi chuyện ra đi, ngươi cứ tiếp tục khóc, đợi ngươi khóc đủ rồi mới nói mọi việc cho lão gia nhà ta thì sợ đến lúc đó thi thể lão gia nhà người cũng đã lạnh rồi."
Trương Trung nghe vậy vội vàng nín khóc, "Lúc ta đi đến Càn Dương Môn thì thấy lão gia đang tranh luận với người của phủ Quốc Sư, hình như bởi vì chuyện đổi quân canh gác gì đó, ta ở quá xa, bọn họ nói gì ta không nghe rõ, sau đó lão gia nhảy lên tường thành lớn tiếng nói, "Người tự tiện rời bỏ cương vị, chém". Tên đầu lĩnh kia cũng nhảy lên trên tường thành, một chưởng đánh lão gia rớt xuống đất, nói: "Càn Dương Môn bây giờ sẽ do phủ Quốc Sư tiếp quản’."
"Lão Ngũ, ngươi ở đây chờ, ta đi cứu Trương tướng quân xong sẽ trở lại ngay." Mạc Vấn lăng không bay lên cao, lúc bay lên không trung nhìn thấy mọi người ở đây sắc mặt tái mét, lại nói một câu, "Có bần đạo ở đây, mọi người không cần lo lắng, Trương tướng quân nhất định sẽ không có chuyện gì."
Mọi người nghe vậy trong lòng yên tâm hơn được chút, đáp ứng một tiếng, đưa mắt tiễn Mạc Vấn lăng không bay về phía Đông.
Lúc lao đi, Mạc Vấn ngưng thần cảm giác, phát hiện trước cổng Càn Dương Môn thực sự có một luồng yêu khí, nhưng yêu khi cực kỳ mờ nhạt, gần như không thể cảm nhận được. Dựa theo lời kể lại lúc nãy của Trương Trung, hắn phán đoán chuyện này rất có khả năng ẩn giấu một âm mưu to lớn đằng sau, Trương Động Chi đã là Nhất phẩm Đại tướng quân, gã việc gì phải đích thân dẫn quân phòng thủ ở cửa Nam Hoàng thành chứ? Vậy nên có thể thấy được sự quan trọng của khu vực đó, đến nỗi phủ Quốc Sư lại muốn vượt quá chức phận tiếp quản.
Ngoài ra Trương Động Chi là người thật sự có bản lĩnh, võ nghệ rất cao siêu, người tầm thường tuyệt đối không thể đánh ngã gã chỉ trong một chiêu được, người của phủ Quốc Sư đó chắc chắn là do yêu vật biến thành.
Phủ đệ của Trương Động Chi cách Hoàng thành cũng không xa, chỉ chốc lát Mạc Vấn đã tới được cửa Càn Dương Môn phía Nam Hoàng thành. Vừa đến nơi hắn đã thấy rất đông quân binh đang tụ tập ở chỗ này, đám quân binh này chia thành hai phe, phe mặc áo đỏ đang ở trên tường thành bố trí canh phòng, phe áo vàng đang bị bức thoái lui ra khỏi thành.
Đến nơi, Mạc Vấn hạ xuống mặt đất, nhanh chóng vượt qua đám người, lắc mình đến trước mặt viên tướng quân mang giáp vàng, "Trương Động Chi giờ đang ở đâu?"
Tướng quân giáp vàng đó lúc trước đã từng theo Trương Động Chi ra Bắc tìm Mạc Vấn, Mạc Vấn nhận ra gã, gã cũng nhận ra Mạc Vấn, thấy Mạc Vấn đến thì như gặp được cứu tinh, "Bẩm chân nhân, Trương tướng quân bị thương rất nặng, đám người Vương phó tướng đã đưa ngài ấy đến Kỳ Bá Viện cứu chữa."
"Kỳ Bá Viện ở đâu?" Mạc Vấn hỏi.
"Ngõ thứ ba cuối con đường kia." Tướng quân giáp vàng chỉ về phía Tây Nam.
"Ổn định binh lính, ta sẽ nhanh chóng trở lại." Mạc Vấn quay đầu nhìn về phía bên trong tường thành, luồng yêu khí như ẩn như hiện đó lúc này đang ở dưới cổng thành, nhưng việc khẩn cấp trước mắt là cứu Trương Động Chi, chờ cứu Trương Động Chi xong lại trở lại xử lí nó.
Kỳ Bá Viện là gia tộc hành nghề y nổi danh ở Kiến Khang, do hậu nhân của Kỳ Bá lập ra, cái gọi là Kỳ Hoàng Chi Thuật chính là để chỉ hai vị bậc thầy y học thời thượng cổ: Kỳ Bá và Hoàng Đế.
Tiến vào Kỳ Bá Viện, chỉ thấy bên trong viện hạ nhân đang bận rộn chạy tới chạy lui, mấy tên tướng tá giáp vàng mặt đầy lo âu đứng ở bên ngoài cửa đại sảnh, năm lão đại phu áo xanh râu bạc trắng đang ở trong đại sảnh, vây quanh một chiếc ghế gỗ dài nét mặt chán nản không có biện pháp.
"Tốt quá rồi, Trương tướng quân được cứu rồi." Một tên tướng quân áo vàng phát hiện Mạc Vấn đến, vui mừng thốt lên.
Tướng quân cầm binh ai cũng giọng oang oang, người này hoan hô xong, đám tạp dịch trong viện và đại phu trong phòng đều rối rít quay đầu lại, thấy một đạo nhân trẻ tuổi đang từ ngoài cửa bước vào, mặt không khỏi lộ vẻ nghi ngờ.
"Bái kiến chân nhân." Tên tướng quân lên tiếng đó bước nhanh tiến lên đón, quỳ một chân trên đất hành lễ với Mạc Vấn.
"Thương thế của Trương tướng quân thế nào?" Mạc Vấn thuận tay đỡ người này dậy, bước vào đại sảnh, tên tướng quân áo vàng này cũng là một trong những thuộc hạ năm đó theo Trương Động Chi đi sứ nước Lương, một thuộc hạ từng cùng chủ tướng vào sinh ra tử bao giờ cũng được lên chức rất nhanh chóng.
"Ngã gãy cánh tay, toàn thân đen xì như là trúng độc, châm cứu thế nào cũng không hiệu quả, lúc này đã không còn hơi thở nữa rồi." Người này đi theo phía sau.
Trong lúc Mạc Vấn nói chuyện thì đã đến cửa đại sảnh, tuy rằng tình thế nguy cấp nhưng cũng không thể thất lễ, hắn dừng bước ở cửa chắp tay hành lễ với mấy vị đại phu trong phòng, "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo Thiên Khu Tử ra mắt mấy vị nhân sĩ, bần đạo có chút thông hiểu thuật Kỳ Hoàng, không biết có thể để ta xem thử một chút hay không?"
Mạc Vấn bước vào, khôi giáp Trương Động Chi mặc đã được cởi xuống, áo trong cũng đã cởi ra, lúc này đang nằm thẳng trên ghế dài, toàn thân cứng ngắc, da thịt biến thành màu đen.
"Trương tướng quân hẳn là trúng kịch độc có thuộc tính thổ, lúc trước đã uống một viên thuốc áp chế độc thuộc tính thổ, nhưng máu độc vẫn còn bên trong không được bức ra, đã căng cứng nửa khắc đồng hồ, sớm không còn mạch tượng nữa." Một đại phu râu bạc trắng nói với Mạc Vấn đang bắt mạch cho Trương Động Chi.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, có câu tục ngữ rất hay là: “Nơi nào có danh tiếng thì không có ai là bất tài cả”, đại phu ở Kỳ Bá Viện thật sự có bản lĩnh, xử trí rất thỏa đáng, phán đoán cũng rất chuẩn xác. Trương Động Chi đúng là trúng phải kịch độc có thuộc tính thổ, lúc này sức sống nơi trái tim đang được một luồng dược khí nồng đậm giữ ở trong tâm khiếu, luồng dược khí này chắc hẳn được chuyển hoá từ viên thuốc lúc nãy bọn họ cho Trương Động Chi uống, nếu không có luồng dược khí đó thì hiện tại Trương Động Chi đã hồn lìa khỏi xác rồi.
"Bọn ta không tìm được chỗ kịch độc đi vào cơ thể, chắc là từ miệng mũi hít vào." Một đại phu khác ở bên cạnh nói.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu lần nữa, độc vật hại người đại khái có ba con đường, một là nuốt vào, hai là trong lúc tiếp xúc thấm vào từ da thịt, ba là qua đường hô hấp mà vào, kịch độc Trương Động Chi trúng phải là loại cuối cùng, nói cách khác, tên yêu vật của phủ Quốc Sư đã hạ độc trước, sau khi Trương Động Chi trúng độc mới đánh gã rơi xuống cổng thành.
Hành động Mạc Vấn bắt mạch cho Trương Động Chi khiến cho mấy vị lão đại phu xung quanh rất khó hiểu, Trương Động Chi rõ ràng đã không còn nhịp tim, hành động này của Mạc Vấn chẳng khác nào đang trèo cây mà tìm cá. Nhưng bọn họ không biết ngón tay của Mạc Vấn đặt trên cổ tay Trương Động Chi cũng không phải bắt mạch, mà là đang lấy linh khí thăm dò độc tính và kịch độc bên trong cơ thể Trương Động Chi.
Chỉ chốc lát sau, trong đầu Mạc Vấn đã có tính toán, Trương Động Chi trúng độc của con sái, là một loài bọ cạp quanh năm ở dưới lòng đất, là loại độc vật cực kỳ hiếm thấy, độc của nó có thể khiến máu đông lại không thể lưu thông.
Bởi vì máu trong cơ thể Trương Động Chi đã đông lại, linh khí khó mà trừ được độc, Mạc Vấn bèn lưu lại một tia linh khí bảo vệ trái tim Trương Động Chi, rồi xoay người bước nhanh ra ngoài, hỏi tạp dịch bên trong viện, "Xung quanh đây chỗ nào có giếng nước lớn không?"
"Đầu đường phía tây nam có một cái, bên cạnh cửa hàng gạo cách đây hai dặm về phía nam cũng có một cái." Tên đó trả lời.
"Đa tạ." Mạc Vấn cảm ơn xong liền đề khí lao về phía Tây, mọi người ở Kỳ Bá Viện thấy Mạc Vấn có thể bay tới bay lui, lúc này mới biết hắn là thế ngoại cao nhân.
Nếu có đủ thời gian, Mạc Vấn sẽ không tùy ý hiển lộ pháp thuật trước mặt mọi người, nhưng tình huống của Trương Động Chi rất nguy cấp, sau khi người đã tắt thở thì thân thể sẽ dần dần trở nên cứng ngắc, qua thêm một khoảng thời gian nữa thì thân thể cứng ngắc sẽ một lần nữa mềm trở lại, đợi đến khi thân thể mềm lại thì đã không thể nào cứu chữa được nữa. Quá trình này vốn phải xảy ra trong khoảng vài ngày sau khi người đã tắt thở, nhưng độc tính kịch liệt của con bọ cạp đã làm tăng tốc quá trình này.
Chỉ chốc lát sau Mạc Vấn đã tới chỗ cái giếng, xung quanh miệng giếng là đất bùn mọc đầy rêu xanh có tính mát, có thể giải được nhiệt độc của bọ cạp, ong, rắn rết, nhưng Mạc Vấn đến bên cạnh giếng cũng không cạo lấy đất bùn mà cẩn thận tìm kiếm trong những khe hở giữa mấy tảng đá giếng, lúc này đã là mùa thu, rất nhiều côn trùng đều đã đi tìm chỗ ngủ đông, Mạc Vấn vận may rất tốt, trong khe hở của một tảng đá tìm được hai con ốc sên.
Vạn vật trên thế gian đều có tính tương sinh tương khắc, ốc sên sống ở trên rêu xanh bên giếng chính là khắc tinh của bọ cạp.
Mạc Vấn mang hai con ốc sên tìm được trở lại Kỳ Bá Viện, lấy ngân châm lựa ra thịt mềm của nó, rồi lấy vỏ của nó nghiền nát thành bột phấn làm thuốc, lúc này tay chân của Trương Động Chi đã cương cứng nghiêm trọng, cổ họng đóng chặt, lúc rót thuốc Mạc Vấn lấy linh khí ép mở cổ họng của Trương Động Chi ra, nước thuốc mới thuận lời đi vào bụng được.
Sở dĩ độc của con bọ cạp kia có thể khiến Trương Động Chi nhanh chóng ngất xỉu chính là vì trong độc bọ cạp có mang theo một ít linh khí của yêu vật đó, là linh khí đã gia tăng quá trình Trương Động Chi bị trúng độc. Tương tự như vậy, linh khí cũng có thể gia tăng tốc độ giải độc, sau khi Trương Động Chi uống thuốc giải, Mạc Vấn liền lấy linh khí của mình thúc giục hiệu lực của thuốc, độc tính trong cơ thể Trương Động Chi nhanh chóng bị giải dược đánh tan, làn da đen nhánh cũng trong nháy mắt trở lại sắc vàng bình thường, thân thể cứng ngắc cũng giãn ra.
Được linh khí của Mạc Vấn trợ giúp, Trương Động Chi nhanh chóng hồi phục, qua một lát gã đột nhiên mở mắt, phát ra mệnh lệnh lúc trước muốn hô nhưng lại không hô ra được, "Người đâu, tước binh khí của bọn họ."
Mấy lão đại phu trông thấy màn biến đổi thân thể của Trương Động Chi sớm đã kinh ngạc đến ngây người, mà giờ Trương Động Chi bỗng dưng ngồi bật dậy như cương thi vùng dậy, còn hô lớn, tức thì đã dọa hai vị lão đại phu tuổi lớn thần kinh yếu ngất xỉu tại chỗ.
"Cánh tay trái của ngươi đã gãy xương, đừng lộn xộn." Mạc Vấn giơ tay bắt lấy cánh tay trái của Trương Động Chi, thừa dịp nắn xương gãy về lại vị trí cho gã.
"Lão đệ, sao ngươi lại tới đây?" Trương Động Chi nhíu mày nhìn xung quanh.
Mạc Vấn nghe vậy còn chưa còn kịp trả lời, mấy tên tướng tá chờ ở ngoài cửa đã bu lại, "Trương tướng quân!"
Trương Động Chi chính là đại tướng dẫn binh, rất nhanh đã khôi phục tinh thần, chỉ trong chớp mắt đã hiểu được xảy ra chuyện gì, xoay mình xuống đất hỏi thuộc hạ, "Đã giao Càn Dương Môn cho phủ Quốc Sư chưa?"
Mấy vị tướng tá nghe vậy tất cả đều cúi đầu, Trương Động Chi thấy vậy rất nôn nóng, "Mau đi đoạt lại Càn Dương Môn, trói toàn bộ người của phủ Quốc Sư lại."
"Hả?!" Mấy vị tướng tá ngẩn người ra. "Còn không mau đi!" Trương Động Chi nâng cao giọng, "Nếu bọn chúng dám chống cự, toàn bộ chém đầu bêu ra giữa chợ!”
Mấy vị tướng tá thấy Trương Động Chi nổi giận, bèn vâng dạ rối rít rồi hớt hải chạy đi.
"Huynh đệ, ngươi tới thật đúng lúc, nhanh theo ta đoạt lại Càn Dương Môn giết vào trong cung."…