Quay vòng vòng nhìn như đơn giản chứ thực ra thì không hề dễ dàng. Đừng nói ba trăm vòng, chỉ cần quay mười vòng thôi là sau đó sẽ thấy trời đất quay cuồng, đứng không vững, nếu còn gượng ép quay tiếp thì mắt sẽ nổ đom đóm, buồn nôn mà mửa ra ngay.
Cùng học nghệ với người khác có lợi mà cũng có hại. Hại là tôn trưởng truyền nghệ không thể tùy theo tài năng của mình mà dạy, lợi là chỉ càn có một người kiên trì thì người khác cũng ra sức mà cố gắng. Hiện tại Bách Lý Cuồng Phong chính là một người như vậy, gã biểu hiện ra nghị lực rất mạnh, cứ mỗi lần ngã vật ra thì lại một lần bò dậy, nôn ra rồi tiếp tục kiên trì. Mà những người khác thấy thế thì đều cố hết sức chịu đựng, không một ai lười biếng cả.
Đạo nhân què dẫn theo hai tiểu đạo đồng đi theo hầu hạ cũng không hiểu vì sao mọi người bỗng nhiên lại đi quay vòng vòng, bọn họ tới đây cũng có một công tác là đợi bọn họ nôn mửa ra thì đi dọn sạch đống đó.
Trong bảy người thì Mạc Vấn và Liễu Sanh là thân thể yếu nhất, mà choáng váng, nôn mửa cũng là lợi hại nhất. Mạc Vấn từ đầu đến cuối đều phải cắn răng mà kiên trì, kiên định như vậy cũng là bởi hắn cảm thấy lần khổ sở này đáng giá. Bây giờ bọn họ phải xoay tròn mấy vòng mà sau sau này nếu thi triển bộ pháp mà lảo đảo, đứng không vững thì vẫn có thể theo bản năng chuyển bước để đứng vững mà không ngã, nhất là bản năng thì lại không cần bản thân điều khiển mà cơ thể tự động làm ra. Yêu cầu này của Tư Mã Phong Bội chính là để rèn luyện cho mọi người khả năng ổn định cơ thể khi sắp ngã ra.
Chỉ một yêu cầu này đã cho thấy sự khác biệt so với bộ pháp võ thuật thông thường, võ thuật thông thường cần đứng trung bình tấn để củng cố hạ bàn, mục đích tĩnh trung cầu ổn (1) mà Truy Phong Quỷ Bộ lại rèn luyện cho người trong khi di động có thể vững vàng không ngã, đây chính là động trung cầu ổn mà như vậy thì trong lúc tranh đấu với đối thủ có thể chiếm được ưu thế lớn hơn.
Tuy bảy người họ không thể thi triển ra toàn bộ diệu dụng của Truy Phong Quỷ Bộ, nhưng một người khác lại có thể, Lão Ngũ.
Từ sau khi Tư Mã Phong Bội đến, Lão Ngũ liền tới đông điện thỉnh giáo Mạc Vấn, Mạc Vấn đương nhiên là dạy cho gã nhưng cũng khuyên Lão Ngũ không nên công khai luyện tập, chớ nên để Tư Mã Phong Bội phát hiện. Trộm nghề chính là tối kị của đạo môn, nếu bị người khác phát hiện thì hậu quả khó lường.
Có điều Mạc Vấn lo lắng cũng bằng thừa, Lão Ngũ ở trong bếp chính là người đứng đầu, gã lợi dụng điều này mà ngày ngày đều tới đưa cơm cho Tư Mã Phong, thái độ cung kính, hầu hạ hết mực. Lại thêm Tư Mã Phong Bội thích rượu mà Lão Ngũ chỉ là tạp dịch không cần tham gia các buổi học thế nên có nhiều thời gian rảnh rỗi, trên người lại có bạc thế nên thỉnh thoảng lại ra ngoài mua rượu cho Tư Mã Phong Bội.
Tư Mã Phong Bội là người như thế nào chứ, lão sao có thể không nhìn ra tâm ý của Lão Ngũ, thế nên dù rằng không tự mình dạy cho gã nhưng cũng không ngăn cản Mạc Vấn lén lút truyền thụ. Lão Ngũ cảm động ân tình mà dập đầu bái tạ, Tư Mã Phong Bội nghĩ gã có lòng thành, lại thương gã trong loạn thế không có võ công phòng thân thế nên nhận bán lễ (nửa lễ) rồi đôi khi cũng có chỉ điểm.
Vận may đã đến không ai ngăn được, Tư Mã Phong Bội vốn định đem Truy Phong Quỷ Bộ cùng Cầm Phong Quỷ Thủ đều truyền cho Lão Ngũ nhưng gã chỉ cầu quỷ bộ mà xin từ chối quỷ thủ. Hành động này của gã vốn chỉ vì đối với quỷ thủ không có hứng thú nhưng trong mắt Tư Mã Phong Bội thì lại thành biết tiến biết thoái, thức lễ minh thân (5) thế nên khi truyền thụ quỷ bộ cho Lão Ngũ lại càng tỉ mỉ. Lão Ngũ không có tu vi linh khí, Truy Phong Quỷ Bộ chính là tạo ra cho gã học, chỉ có nửa năm đã tiểu thành. Bách Lý Cuồng Phong tranh tài cùng gã, chạy tới phía Đông núi rồi chạy về, cuối cùng chỉ đi được nửa đường đã thua.
(5) biết lễ, hiểu được vị thế, tài năng của mình
Tuy rằng mọi người luyện Truy Phong Quỷ Bộ chưa được đại thành nhưng leo tường đi bộ trên mái (*) cũng không phải việc khó, chỉ là không thể khống chế lực đạo thật chuẩn xác, khi đặt chân xuống còn làm vỡ mái nhà thậm chí còn thụt chân xuống. Mà lúc này thì Lão Ngũ đã có thể đi bộ trên mái như mèo đi, chẳng phát ra tiếng động.
(*) Lúc đầu tại hạ định ghi là "đạp mái" cho gọn, đến khi nhìn lại… @@
Lão Ngũ tâm tính thiếu niên, luyện được thân pháp liền tới đây tỉ thí cùng mọi người, mấy vị “lão gia” đều bại trận, mà bại trận thì khó tránh khỏi xấu hổ. Nếu Lão Ngũ lại đến tỉ thí thân pháp thì đều bị bọn họ đuổi ngay lập tức, Bách Lý Cuồng Phong còn tức giận mà lớn tiếng càu nhàu với Mạc Vấn. "Ta cuối cùng cũng đã hiểu rồi, Tổ Sư phái Tư Mã đạo trưởng tới đây truyền nghệ không phải là cho chúng ta mà là để dạy cho gia nô của ngươi."
Mọi người sớm chiều ở chung, đồng cam cộng khổ sớm đã thân như huynh đệ, Mạc Vấn nghe vậy cũng không trách tội Bách Lý Cuồng Phong ăn nói thất lễ, chỉ cười mà không đáp. Lão Ngũ có khinh công phòng thân sau này tất có thể tự bảo vệ chính mình, mặc dù đánh không lại người thì bình yên mà tẩu thoát cũng không phải việc khó.
Vui mừng vì Lão Ngũ học nghệ thành công nhưng Mạc Vấn cũng đang vì thế mà âm thầm lo lắng. Lão Ngũ trong gần một năm ở bếp nấu cơm, ăn uống không lo, thành ra thân thể tuy không cao lên nhưng cũng trở nên tai to mặt lớn (nghĩa đen nha), mà gã lại không biết phương pháp luyện khí, no bụng rồi khó tránh khỏi sinh ra xuân tâm (6), lại có được khinh công, vạn nhất gã có võ nghệ cao cường mà đi làm hoa tặc (7) thì cực kì đáng sợ.
Mạc Vấn càng nghĩ càng lo lắng, Lão Ngũ ở Tây Dương huyện đã muốn có vợ, hiện giờ khó mà chắc chắn gã không chứng nào tật nấy. Có điều lúc này còn ở đạo quán không thể giúp cho gã lấy vợ thành gia, chỉ đành để hắn chịu khổ một thời gian.
(6) tức là muốn... đó, chắc mọi người cũng biết xuân dược chứ @@
(7) Cách gọi khác là dâm tặc
Tâm bình tức thì khí hòa, khí định tức thì thần nhàn, đoạn thời gian này Mạc Vấn vẫn luôn kiên trì tảo khóa, vãn khóa, đả tọa luyện khí, chưa từng lười biếng, thế nên trong lòng xuân tâm không sinh. Đôi khi rảnh rỗi xuất thần cũng chỉ là nhớ về người nhà đã mất cùng Lâm Nhược Trần, lại không thể ra ngoài, không cách nào nghiệm chứng manh mối mà lần trước Lão Ngũ mang về.
Thời gian gần đây Tư Mã Phong Bội cũng không đến nữa, để mặc mọi người tự minh tu luyện, còn cả Ngọc Lung Linh đã nửa tháng không có xuất hiện, chẳng biết đã đi đâu.
Vào buổi chiều một ngày, bảy người lại một lần nữa tụ họp tại ngoài đông điện nghiên cứu võ nghệ. Lão Ngũ đi tới, cũng như thường lệ chào bọn họ một tiếng "các vị lão gia," sau đó kéo Mạc vấn đến một góc tường. "Lão gia, có loại dược gì có thể sau ba ngày phát tác không?"
"Ngươi lại muốn làm gì đây? Đừng có không biết điều mà làm loạn." Mạc Vấn nhíu mày nói.
"Yên tâm ta không nhắm vào người trong đạo quán đâu." Lão Ngũ nghiến răng nói.
"Là ai trêu chọc ngươi?" Mạc Vấn nghi ngờ hỏi, Lão Ngũ thông minh lõi đời, trên mặt gã hiếm khi xuất hiện biểu lộ hung ác như thế này.
"Không ai chọc ta hết, ta nghe được ngày mai tên đại quan người Hồ muốn tới đạo quán của chúng ta." Lão Ngũ hạ thấp âm thanh xuống.
"Người Hồ đến đạo quán người Hán chúng ta làm cái gì?" Mạc Vấn nhíu mày hỏi.
"Hình như là đến mời đạo quán đạo sĩ xuống núi hỗ trợ chiến trận..."