Tử Dương

Chương 404: Gặp lại kẻ thù



Dịch giả: argetlam7420

"Vô Danh, mau trốn đi." Mạc Vấn giơ tay chỉ một hốc đá phía Tây Bắc.

Vô Danh nghe vậy liền khoác túi vải nhanh chóng trốn vào hốc đá, "Sư phụ, có chuyện gì thế?"

"Kẻ thù của vi sư đã đến." Mạc Vấn hít một hơi thật sâu, Ngao Thuật lần này rất có thể là tới vì hắn, sau khi hắn tới chỗ này cũng không hề che giấu hành tung, đám Thủy Tộc Đông Hải phát hiện ra hắn đương nhiên sẽ hướng Long Tộc cầu viện.

Tục ngữ xưa có câu: “Quý nhân ra khỏi nhà, có mưa gió đi theo.” chính là chỉ Long Tộc, Long Tộc có huyết mạch Chân Long trong người, có thể cưỡi mây lướt gió, lúc di chuyển lúc nào cũng kèm thêm mưa gió, theo mây đen kéo đến, bầu trời cũng bắt đầu rơi xuống lẻ tẻ vài giọt mưa.

Chốc lát sau mây đen đã bay tới bầu trời chiến trường, Ngao Thuật uốn lượn vài vòng trên không trung rồi biến hóa thành hình người, tay cầm cây Thanh Long gai đứng trên cao ngạo nghễ quát, "Đông Hải Ngao Thuật đang ở đây, người chủ sự nơi này là ai, ra đây cho ta hỏi chuyện!"

Chân Long hiện thân, mọi người đang khổ chiến phía dưới không hẹn mà cùng dừng chém giết, rồi hai bên nhanh chóng tách ra, binh mã Lũng quận nhanh chóng rút lui vào thành, đám giao long rắn rết thì ngẩng đầu rít lên ầm ĩ hướng Ngao Thuật làm lễ, người Hồ trong núi phía đông thì quỳ xuống đất lạy tạ.

Ngao Thuật nói xong, phía dưới có một người đàn ông mặc quần áo xanh khom lưng giữa không trung, tay chỉ hướng tây nam bẩm báo với Ngao Thuật, Ngao Thuật nghiêng đầu nhìn về phía đó, phát hiện Mạc Vấn đang đứng trên đỉnh núi thì khẽ nhíu mày, nhưng vẻ mặt y không phải là kinh ngạc mà là khinh thường, đợi người đàn ông áo xanh nói xong liền khoát tay, ý bảo đối phương lui ra.

Tới lúc này Mạc Vấn mới biết Ngao Thuật trước khi tới đây cũng không biết hắn ở chỗ này, Ngao Thuật nhìn hắn không coi ra gì là bởi vì trước đó hai người đã từng giao thủ, kết quả là Mạc Vấn thảm bại.

Mạc Vấn xuống núi đã vài chục năm, chưa từng nếm mùi thua trận, nhưng chỉ duy có trận đánh với Ngao Thuật vẫn làm hắn canh cánh trong lòng, mắt thấy Ngao Thuật đến hắn hận không thể lập tức lao ra trả thù rửa nhục, nhưng hắn cũng không cần vội vã động thủ, đánh nhất định phải đánh, nhưng cũng cần phải có lý do.

Không bao lâu sau khi Ngao Thuật quát lên, một đám người có vẻ là tướng soái mặc áo giáp liền xuất hiện ở cổng thành phía đông, trong đó có một người đàn ông trung niên toàn thân mặc giáp vàng xông lên chắp tay hô, "Ta là Trấn Nam tướng quân nước Lương, Viên Đông, không biết Long Vương điện hạ đến chỗ này có gì chỉ giáo?"

Lại nói Viên Đông tuổi tác khoảng chừng bốn mươi, vóc người trung bình, tướng mạo không có gì nổi bật, nhưng khí thế rất mạnh mẽ, gặp Ngao Thuật cũng không hề khom lưng khụy gối.

"Người trần mắt thịt kia, gặp Bản Vương sao dám không quỳ?" Ngao Thuật kiêu căng khiển trách.

"Viên mỗ là thần tử Hoa Hạ, chỉ quỳ trước thiên tử của đất liền chứ không quỳ trước vương hầu trong biển." Viên Đông cao giọng đáp lại.

Viên Đông vừa nói xong, toàn dân Lũng quận đồng thanh hưởng ứng: “Hay, hay lắm!”.

Ngao Thuật nghe thế nổi giận tím mặt, "Nói như vậy, Bản Vương muốn ngươi mở cửa thả cho đám người nước Triệu ngươi cũng không chịu đúng không?"

"Đúng!" Viên Đông không sợ hãi chút nào.

Ngao Thuật nghe vậy không giận mà ngược lại cười, tướng tá trên tường thành cũng đồng loạt hô vang phụ họa theo chủ tướng.

"Sư phụ, y cười xong sẽ lập tức động thủ, vị tướng quân nọ rất có chí khí, xin người cứu mạng ông ấy." Vô Danh từ trong hốc đá nhô đầu ra nói.

Mạc Vấn chỉ quay đầu nhìn Vô Danh một cái, chẳng những không có xuất thủ mà trái lại hắn còn lui về phía sau mấy bước ngồi xuống.

Vô Danh đoán không sai, Ngao Thuật sau khi cười điên cuồng xong đột nhiên xuất thủ, Thanh Long gai rời khỏi tay, trong nháy mắt xuyên qua ngực Viên Đông giết chết ngay tại chỗ.

Viên Đông vừa chết, trong thành truyền tới một trận kinh hô, cùng lúc với tiếng hộ giận dữ là mưa tên đầy trời, Ngao Thuật vẫn đứng ngạo nghễ giữa không trung tùy ý đợi mưa tên bắn tới, mưa tên tới nơi y mới khẽ vung tay một cái, bên tất cả mũi tên đồng loạt đổi hướng, bắn ngược trở về Lũng quận.

Mưa tên dội trở về, những tiếng la thảm thiết vang lên, chỉ riêng hành động này của y đã khiến cả thành Lũng quận phải run rẩy.

Người ngoài không biết, nhưng trong lòng Mạc Vấn biết rõ, hắn đã từng thấy qua Ngao Thuật thi triển phép thuật, biết Đông Hải Long Tộc có thể điều khiển sự vật thuộc tính Mộc, những mũi tên kia đều làm bằng gỗ, đương nhiên có thể bị y điều khiển. Tuy vậy cho dù những mũi tên đó có bắn trúng Ngao Thuật đi nữa cũng sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với y, bởi vì Ngao Thuật khác với giao long mãng xà tầm thường, y có huyết mạch Long Tộc chính thống, binh khí tầm thường không làm tổn thương được y.

"Sư phụ, người còn chờ cái gì nữa?" Vô Danh nóng lòng thúc giục.

Mạc Vấn vẫn không trả lời, Viên Đông chết nằm trong dự liệu của hắn, sở dĩ hắn không xuất thủ cứu viện là bởi vì đạo nhân làm việc cũng có nguyên tắc của chính mình, Viên Đông biết rất rõ hắn đang ở đây nhưng lại không chịu lên tiếng thỉnh cầu, đây chứng tỏ ông ta có ngạo khí quật cường, nhưng cũng chính vì thế mà ông ta phải chết.

"Nếu không mở cửa cho ta thì cả thành này đừng ai sống sót!" Ngao Thuật vừa nói vừa liếc mắt nhìn về hướng nam, vẻ khinh miệt không chút che giấu.

Bất kể là chiến đấu hay thủ thành, điều đáng sợ nhất chính là rắn mất đầu, chủ tướng vừa chết, đại quân nước Lương tức thì hỗn loạn, nhưng đúng lúc này, có một vị tướng quân già cao giọng hô lên, "Ta là phó soái Lũng quận, Lý Mão, ba quân hãy nghe ta hiệu lệnh, tập trung đội hình, quyết tử..."

Vị lão tướng còn chưa nói xong, Thanh Long gai đã một lần nữa phóng tới, một phát xiên chết lão tướng quân rồi bay ngược trở lại trong tay Ngao Thuật.

"Còn không mau mở cổng thành?!" Ngao Thuật trợn mắt quát.

"Sư phụ, nếu người đã không muốn giúp thì chúng ta mau rời khỏi đây thôi." Vô Danh nấp trong hốc đá nhìn rất rõ, mắt thấy lão tướng quân lại bị Ngao Thuật giết hại, nó càng lộ vẻ bồn chồn hơn.

"Dĩ nhiên là phải giúp, nhưng thời cơ chưa đến." Mạc Vấn nói.

"Sư phụ, người đến cùng đang chờ cái gì vậy?" Vô Danh truy hỏi.

Mạc Vấn quay đầu nhìn Vô Danh một cái, không tiếp lời. Người sống trên đời, ai cũng đều có lúc phải chịu ân huệ của người khác, nếu tình thế bắt buộc phải nhờ người giúp thì hãy nhờ ngay, đừng cố tỏ ra sỹ diện hay kiêu căng, được người ta giúp đỡ rồi thì phải tìm cách báo đáp lại ân tình, đây mới đích thực là đạo làm người. Viên Đông biết rõ hắn đang ở ngay đó nhưng vẫn không nói một tiếng nhờ vả, thích ta đây khí tiết lẫm liệt, cao ngạo tự cho mình là đúng, ông ta làm như vậy khiến cho người khác dù muốn giúp đỡ cũng không có lý do nào mà giúp đỡ.

"Tên bò sát gớm ghiếc kia, chúng ta liều chết với ngươi!" Chu Xương Đình đoạt lấy một cây trường mâu trong tay tướng lãnh bên cạnh, gắng sức nhắm về phía Ngao Thuật ném mạnh.

Loại trường mâu mà tướng lãnh sử dụng đều làm bằng thép tốt, Chu Xương Đình mặc dù vóc người thấp bé, nhưng lực cánh tay rất đáng nể, dưới cú ném toàn lực của gã, cây trường mâu giống như mũi tên rời cung lao vút về hướng Ngao Thuật.

Ngao Thuật đứng trên cao hơi liếc mắt, đợi đến khi trường mâu bay tới, Thanh Long gai khẽ vung lên, đem trường mâu đánh bật trở về. Chu Xương Đình thấy tình thế không ổn vội vàng nghiêng người né tránh, khó khăn lắm mới tránh thoát được cây trường mâu phản lại, trường mâu bắn xuyên qua tường thành bay thẳng vào trong thành.

"Toàn quân nghe lệnh. Không được rối loạn đội ngũ, ta là Nhị phẩm Hổ Uy tướng quân Bành Bỉnh Tuyền, nghe hiệu lệnh ta, không cho phép kẻ nào lui về phía sau, đi thẳng ra cổng thành cùng người Hồ quyết tử chiến một trận." Bành Bỉnh Tuyền thay chủ tướng ra lệnh cho quân sĩ.

Bành Bỉnh Tuyền vừa nói xong, từ trên tường thành đột nhiên xuất hiện hai mươi mấy vị Đạo Nhân Tam Thanh đồng thời nhảy lên cao, lên tới ba trượng thì có một nửa đạo nhân lấy lưng mình làm bệ đỡ cho đồng môn tiếp tục nhảy lên cao, còn bản thân nhanh chóng trở về trong thành.

Hơn mười người nhảy lên được ba trượng lại một lần nữa khom người làm bệ đỡ, đem sáu người cuối cùng nhảy lên cao nhất, đứng ngang hàng với Ngao Thuật. Lần xuất thủ này không thể nghi ngờ là cả một quá trình chuẩn bị chu đáo, sáu vị xông về phía Ngao Thuật tất cả đều cầm trường kiếm, được đồng môn hai lần tăng tốc, nên tốc độ lao đến nhanh như một tia chớp.

Mắt thấy sáu vị đạo nhân phóng tới hướng Ngao Thuật, trong thành truyền tới tiếng hoan hô rầm trời, Mạc Vấn thấy vậy thì lại thở dài, những người này chưa từng động thủ với Ngao Thuật, không biết Ngao Thuật lợi hại thế nào, dựa vào tốc độ cùng sức mạnh như thế, so với “châu chấu đá xe” e là cũng chưa đến.

Đúng như dự đoán, ba người vọt tới đầu tiên chưa kịp hành động gì đã liền bị Thanh Long gai đâm chết, hai người khác tới sau, khi cách Ngao Thuật ngoài ba trượng hai tay nhanh chóng vung ra, bốn lá bùa màu xanh da trời rời khỏi tay.

Ngao Thuật thấy bùa chú tấn công tới cũng không dám khinh thường, lăng không lui về sau hơn một trượng tránh khỏi bốn lá bùa, cùng lúc đó Thanh Long gai khẽ vung một cái, kiếm khí ầm ầm phóng ra, cùng lúc cắt đôi hai đạo nhân kia làm hai đoạn giữa không trung.

Lúc này vị đạo nhân cuối cùng cũng vọt tới nơi, sau khi đến gần Ngao Thuật ném ra trường kiếm, thừa dịp Ngao Thuật giơ Thanh Long gai lên đỡ trường kiếm thì vị này liền dang hai cánh tay ôm chặt lấy hông Ngao Thuật.

"Sư phụ, người đó định làm gì vậy?" Vô Danh thò đầu ra hỏi.

"Mau bịt tai lại." Mạc Vấn trầm giọng đáp.

Vô Danh mặc dù không hiểu nhưng nghe theo bịt tai lại, ngay tức thì một tiếng nổ kinh thiên động địa từ trên không trung vang lên, vị đạo nhân kia đã tán công tự bạo.

Khoảng cách về thực lực đôi bên có khi lại lớn đến mức cứ như trời với đất vậy, kẻ yếu hơn thậm chí còn không có khả năng lấy mạng đổi mạng với kẻ mạnh, đạo nhân kia mặc dù có lòng đồng quy vu tận, nhưng do bản thân linh khí tu vi quá yếu nên chẳng thu được kết quả gì, Ngao Thuật chỉ bị sóng chấn đông đánh lui vài chục trượng, bản thân y cũng không hề bị thương chỗ nào.

Ngao Thuật mặc dù không có bị thương, những hành động của vị đạo nhân vừa nãy đã chọc giận y, y bay thẳng lên cao rồi hiện ra nguyên hình Thanh Long, ngẩng đầu phát ra tiếng long ngâm điếc tai. Bên dưới đám giao long mãng xà nghe thấy tiếng long ngâm liền rối rít ngẩng đầu phụ họa, sau một hồi kêu gào bọn chúng đồng loạt xông tới, lần này ý định của chúng đã không chỉ là mở cổng thành nữa, mà là san bằng thành trì, tắm máu Lũng quận.

"Chân nhân!" Bành Bỉnh Tuyền hướng về phía đỉnh núi Mạc Vấn đứng cao giọng kêu lên.

"Có chuyện gì vậy?" Mạc Vấn nghe vậy đáp lại.

"Cầu xin Chân nhân thương xót cho con dân Hoa Hạ, Viêm Hoàng nhị đế mà ra tay cứu viện." Bành Bỉnh Tuyền cao giọng khẩn cầu, lúc này Lũng quận đã rơi vào tuyệt cảnh, không còn cách gì chống đỡ nữa, chỉ có thể cầu xin Mạc Vấn.

"Điều vi sư muốn chính là cái này, nếu Lũng quận vẫn còn biện pháp nào khác có thể chống đỡ được mà mình đã ra tay giúp thì bọn họ sẽ không cảm kích đâu." Mạc Vấn nhìn Vô Danh nói.

"Sư phụ, chẳng phải người nói “Đã giúp đỡ người khác thì không cần người ta phải cảm kích” sao?" Vô Danh thấy Mạc Vấn một mực kéo dài đến bây giờ mới động thủ thì rất bất mãn.

"Con không hiểu được đâu, liệu liệu mà nấp cho kỹ." Mạc Vấn bước qua Vô Danh cầm kiếm tung người bay đi, lúc này tình huống khẩn cấp, hắn không có thời gian giải thích nhiều, hắn chờ tới bây giờ cũng là hành động bất đắc dĩ, chỉ có như vậy dân chúng Lũng quận mới hoàn toàn nghe theo lời hắn, chỉ khi nào dân chúng hoàn toàn nghe theo lời hắn thì hắn mới có thể xử lý ổn thỏa chuyện này.

Mạc Vấn hạ xuống bờ tường, ngẩng mặt nhìn lên con Thanh Long to lớn trên không trung.

"Ngày đó Bản Vương lưu lại tính mạng ngươi, lần này ngươi lại dám xen vào việc của người khác, thật là không biết sống chết." Ngao Thuật biến hóa thành hình người, tỏ vẻ miệt thị nói.

"Không phải bần đạo xen vào việc của người khác, mà ta nhận lời của vị chủ sự nơi này tới cứu người thôi, Nếu Tam vương tử chịu dẫn quân Thủy Tộc rời đi, bần đạo sẽ lập tức thả những người Hồ an toàn rời khỏi đây. Còn nếu Tam vương tử cứ cậy mình làm tới, ức hiếp người khác thì bần đạo chỉ có thể xuất thủ tự vệ, như vậy sợ rằng sẽ vạ lây đến người vô tội." Mạc Vấn giơ tay chỉ người Hồ trong núi nói với Ngao Thuật.

Lời vừa nói ra, xung quanh lập tức truyền tới tiếng người bất mãn, đa phần tướng tá đều nhìn Mạc Vấn bằng ánh mắt tức tối, trách hắn vượt quá chức phận, trách hắn khách lấn át chủ.

Mạc Vấn không phản ứng với đám tướng tá, bây giờ xuất thủ bọn họ còn phản ứng như thế, nếu là ra tay sớm hơn, những người này e là sẽ còn gây khó dễ cho hắn nữa.

"Ha ha ha, ngươi là ai chứ, một kẻ bại tướng dưới tay ta thì đừng có ăn nói ngông cuồng, tới đây, để xem Bản Vương dạy dỗ ngươi thế nào." Ngao Thuật giở giọng giễu cợt, Thanh Long gai cầm chắc trong tay.

Mạc Vấn thấy vậy không nói gì, thu hồi tầm mắt thấp giọng nói với Bành Bỉnh Tuyền đứng bên cạnh, "Không được giết phụ nữ, trẻ em và những người không mang binh khí."

Bành Bỉnh Tuyền là người hiểu chuyện, nghe Mạc Vấn nói cũng không phản đối gì, lập tức cao giọng truyền lệnh ba quân, "Ba quân nghe lệnh, không được giết hại phụ nữ và trẻ em, người tay không tấc sắt, kẻ nào vi phạm, xử lý theo quân pháp."

Mạc Vấn đưa tay vào ngực lấy ra hộp phù, vẽ một đạo Chu Tước phù, biến ra một con Chu Tước toàn thân đỏ rực, lệnh cho nó đốt cháy đám rắn độc bên ngoài thành. Lại vẽ tiếp một đạo Thanh Long phù biến thành Thanh Long, lệnh cho nó bay đến phía đông chiến trường xử lý đám giao long mãng xà.

Dân chúng Lũng quận thấy Thần Thú hiện thân, sỹ khí tăng mạnh, lập tức tràn lên phản công.

Thấy quân đội đã bắt đầu phản công, Mạc Vấn không hề do dự, cầm kiếm lao tới, nghênh chiến Ngao Thuật...