Tử Dương

Chương 414: Nam Hải lên bờ



Dịch: argetlam7420

Nhóm dịch: Naughty Dogs 🐾

Dọc đường xuôi nam Mạc Vấn đi đường tắt đến Côn Lôn Sơn, càng gần đến nơi lông mày hắn càng nhíu chặt, hắn có thể cảm giác được trong núi đang có rất nhiều khí tức dị loại, những dị loại này đa dạng về chủng loại, đạo hạnh cũng cao có thấp có, nhưng trong khí tức của bọn chúng đều toát lên sự nghi ngờ cùng xao động, sau khi thiên địa bị đóng kín trên thế gian đã xuất hiện biến đổi rất nhỏ, bọn chúng cảm nhận được sự biến đổi nhưng lại không biết là do đâu, chính điều này làm bọn chúng bất an, rục rịch không yên.

Lúc này vẫn còn là giai đoạn đầu của tận thế, phần lớn dị loại vẫn còn không biết là đã mất đi sự giam sát của Thiên Đình, nhưng qua thời gian tất cả bọn chúng đều sẽ biết thiên địa đã đóng kín, thế gian không còn ai cai quản, đến lúc đó bọn chúng sẽ không còn kiêng kỵ gì nữa, theo bản năng mách bảo bọn chúng sẽ đi làm những chuyện mà lúc trước không dám làm. Chuyện gì mà dị loại luôn muốn làm nhưng lại không dám làm? Câu trả lời chỉ có một, đó chính là báo thù loài người, suốt một thời gian dài con cháu đồng loại của bọn chúng một mực bị nhân loại săn bắt ăn thịt, bọn chúng mặc dù oán hận trùng trùng nhưng cũng không dám làm hại người, bởi vì làm thế sẽ bị Thiên Đình trừng phạt, mà nay sự trừng phạt đã không còn tồn tại nữa, sớm muộn cũng sẽ có một ngày dị loại phản công, đối đầu với nhân loại.

Kiếp nạn này lúc nào xảy đến quyết định bởi thời điểm đám dị loại lúc nào nhận ra, giai đoạn đầu bọn chúng mới chỉ dò xét, càng về sau can đảm càng ngày sẽ càng lớn, tới cuối cùng liền là tập hợp nhau lại tấn công.

Khi còn cách Thượng Thanh quan năm trăm dặm lúc, Mạc Vấn chợt dừng lại, hắn bất ngờ cảm giác được có người đang đốt phù chú định vị kêu gọi mình.

Nhắm mắt ngưng thần cảm giác, Mạc Vấn phát hiện người kêu gọi không phải tới từ Vô Danh Sơn phía Tây hay Thượng Thanh quan phía nam, mà là tới từ Đông Nam cách đây hơn một ngàn dặm, là Nghiệp Thành.

Mấy năm này hắn hầu như không tặng phù chú định vị cho người nài, ngay cả Chu Quý nhân cùng Trương Động Chi hắn đều không cho, ngoại trừ lão Ngũ thì hắn chỉ tặng cho Thác Bạt Thập Dực Kiền nước Lương cùng năm đó Bồ Hùng bộ hạ cũ, lần này không thể nghi ngờ chính là Bồ Hùng đốt phù chú kêu gọi.

Nghiệp Thành lúc này là nơi vô cùng phức tạp, Bồ Hùng mặc dù là người Đê nhưng chung quy vần thuộc dân tộc Hồ, gã ở ở nơi đó rất không an toàn, dù là đã có bức thư đích thân Mạc Vấn viết cũng rất khó bảo đảm tuyệt đối an toàn, lần này gã đốt phù kêu gọi chắc chắn phải là tình thế sinh tử hiểm nghèo, chứ với tính cách của Bồ Hùng thì gã không bao giờ muốn làm phiền Mạc Vấn.

Sau một hồi cân nhắc, Mạc Vấn tiếp tục xuôi nam, lúc này đã là chạng vạng tối, nếu Bồ Hùng gọi sớm một chút thì hắn sẽ lập tức đến ngay, nhưng lúc này Mạc Vấn đã cách Nghiệp Thành quá xa, chỉ có thể quay về Thượng Thanh quan tìm lão Ngũ trước, rồi nhờ lão Ngũ chở đi.

Lúc trở lại Thượng Thanh quan đã là canh hai, thấy trong đạo quan ánh đèn le loi trong lòng Mạc Vấn chợt cảm giác thân thương, nhà là gì, nhà chính là nơi có người thân của ta ở.

Bởi vì tình huống nguy cấp, Mạc Vấn không kịp gõ cửa mà trực tiếp hạ xuống sân nhà, mấy lão người làm già cả lúc này đang hóng mát dưới tán cây, thấy có người xông vào vội cao giọng hô, "Đây là đạo quán của Thượng Thanh Tông Thiên Khu chân nhân, kẻ nào không có mắt dám đến gây sự!"

Mạc Vấn nghe bọn họ gào thét mà dở khóc dở cười, những người này đã già cả rồi chẳng đánh lại ai, bọn họ chẳng qua là mượn danh tiếng của hắn để dọa người thôi.

"Lão Ngũ, đến khu nhà trước gặp ta!" Mạc Vấn quay sang nhà sau hô lớn, lão Ngũ bây giờ đã có thê thiếp, hắn không tiện đi vào khu nhà sau.

"Lão gia!" Lão Ngũ nghe ra tiếng Mạc Vấn, lập tức hô to đáp lại, vừa dứt lời đã thấy gã từ khu nhà sau chạy tới.

"Lão gia, ngài làm ta nhớ mong muốn chết, lần trước ta vào trong núi tìm ngài, phát hiện ngài đã sớm rời đi, thời gian vừa qua ngài đã đi những đâu vậy?" Lão Ngũ vui mừng quan sát Mạc Vấn.

"Mấy ngày không gặp, làm sao nhà ngươi đã phát tướng rồi, đi vào dặn dò người nhà một tiếng rồi theo ta ra ngoài làm một ít chuyện, lập tức lên đường." Mạc Vấn nhận lấy miếng dưa lão Ngũ đưa cho, cắn một miếng giải khát.

" Được!" Lão Ngũ vui vẻ đáp ứng, quay vào trong hô, "Tất cả tới đây, tiện thể lấy cho ta binh khí, ta phải theo lão gia xuất chiến!"

"Sau này không được phép chạy ầm ầm qua đại điện như thế, làm vậy là bất kính với Tổ Sư." Mạc Vấn đặt miếng dưa xuống, bảo.

Lão Ngũ thuận miệng đáp một tiếng, rồi men theo mé tường mà đi. Một lát sau, lão đạo trụ trì đạo quán, đám người nhà Mộ thị, Triệu thị cùng tất cả người làm rối rít tới tập trung.

"Cát Nhi dạo này lớn quá." Mạc Vấn kinh ngạc nhìn thiếu nữ trẻ tuổi bên cạnh Mộ Thanh, con gái thường trưởng thành nhanh hơn so với con trai cùng tuổi, Ngô Cát Nhi lúc này đã có bảy phần ra dáng người lớn, dung mạo tuyệt trần còn hơn cả mẹ đẻ nàng.

"Lão gia." Ngô Cát Nhi ngồi xổm xuống hành lễ, nàng cùng Mạc Vấn tiếp xúc không nhiều, có chút xấu hổ.

Mạc Vấn mỉm cười gật đầu, chẳng biết tại sao, thấy Ngô Cát Nhi hắn lập tức nghĩ đến Vô Danh, hai đứa này cùng tuổi, Ngô Cát Nhi đã có dáng dấp một tiểu thư khuê các, mà Vô Danh vẫn còn là một tiểu tử choai choai.

Nhưng vào lúc này, lão Ngũ trở lại, đem hai loại quả tròn màu xanh giao cho Mạc Vấn, gã cầm lấy hiếu bổng trong tay Mộ Thanh, tiếp lấy túi quần áo Triệu Anh Anh trong tay rồi khoát tay bảo mọi người, "Ta với lão gia có chuyện quan trọng phải làm, mọi người ở nhà nhớ tuân thủ nề nếp quy củ, đừng có xích mích."

Mạc Vấn giơ tay chỉ cửa lớn, lão Ngũ hiểu ý, sải bước về phía trước.

"Loại cây này không dễ kết quả đâu, có tác dụng dưỡng nhan." Mạc Vấn đem hai loại quả phân biệt đưa cho Mộ thị cùng Triệu thị, loại trái cây này tên là Thảo Lộ Thanh Mai, là một trong số các loại hạt giống hắn năm đó được Ngao Chước tặng, hồi đó hắn lưu lại mấy hạt giống ở đạo quán, mà nay đã ra hoa kết quả.

Thân là người đứng đầu gia đình làm việc gì cũng phải có tác phong của chủ nhà, hành động này của Mạc Vấn chính là sự tưởng thưởng đối với hai người, cũng biểu đạt rằng hắn coi hai người ngang hàng như nhau, không phân biệt vợ lớn hay vợ bé.

Bước ra cửa lão Ngũ liền biến thân thành dơi vỗ cánh bay lên không, gã đã sớm biến hóa thành thạo, bao quanh cánh thịt đều có móc câu sắc nhọn, quắp lấy hiếu bổng cùng túi quần áo bay đi.

Mạc Vấn vẫy tay chào mọi người rồi đạp đất mượn lực nhảy lên lưng dơi, "Bồ Hùng gặp nạn, mau đến Nghiệp Thành."

Lão Ngũ nghe Mạc Vấn nói vậy, lập tức vỗ cánh mạnh hơn, bay gấp về phía Đông Bắc.

"Thời gian qua có người nào tìm đến gây chuyện nữa không?" Mạc Vấn hỏi.

"Không có, mặc dù hồi trước chúng ta chưa tính sổ hết nhưng đánh mấy tên cũng đủ khiến cả bọn sợ tái mặt rồi, bây giờ đừng nói gây chuyện, xung quanh đạo quán ngay cả một bóng người cũng không thấy. Lão gia, thời gian dài như vậy ngài đã đi những đâu?" Lão Ngũ hỏi.

"Ta đi tùy ý cũng không có định trước, lần này ta vừa trở lại nước Lương." Mạc Vấn nói, lão Ngũ bay so với hắn còn nhanh hơn mấy phần, hiện tại đang lúc tận thế, linh khí không thể bổ sung được, có lão Ngũ biến thành dơi chở đi quả thật là tiện lợi nhất, đáng tiếc là lão Ngũ đã có gia đình, không thể lúc nào cũng làm phiền gã. Đạo nhân tuổi thọ rất dài, có thể ung dung thong thả làm việc, nhưng lão Ngũ chẳng qua là một người phàm, tuổi thọ chỉ có hạn.

"Ngài đến nước Lương làm gì?" Lão Ngũ hỏi.

"Ngươi còn nhớ vị tăng nhân ngoại quốc tự xưng là Khổng Tước Vương, ngày đó chúng ta từng bảo lão đến nước Lương không?" Mạc Vấn nói.

"Nhớ, ngài muốn đi tìm lão ta?" Lão Ngũ nói, hai người mặc dù xa cách lâu ngày, nhưng một khi gặp nhau lập tức có thể nói chuyện ăn ý.

"Đúng vậy, có điều bây giờ sợ là không thể tìm được ông ta rồi, Lưu Thiếu Khanh ở nước Lương trắng trợn chèn ép Phật giáo, đã hạ lệnh giết sạch tăng ni ở nước Lương." Mạc Vấn lắc đầu cười khổ.

"Ha ha ha, lão hòa thượng kia thực sự quá xui xẻo, ngàn dặm xa xôi chạy tới đây cuối cùng để chịu chết." Lão Ngũ không thích tăng nhân, gã không ngần ngại cười trên sự đau khổ của người khác.

Mạc Vấn thấy lão Ngũ ăn nói bậy bạ liền đổi chủ đề, "Vài ngày trước ta ở Lũng quận vô tình gặp được tên Thủy tộc Thanh Long ngày đó đã làm khó dễ chúng ta, ta đã ra tay đánh cho tên đó một trận."

"Hay quá, ngài làm thế nào đánh bại tên Độc Nhãn Long đó?" Lão Ngũ vui vẻ hỏi.

"Ta điểm mấy chục huyệt đạo trên người, khiến tên đó không cách nào nhúc nhích được, rồi nhờ một đám binh tôm Đông Hải vác đi, có điều sau đó y lại mò tới, muốn tìm ta tái chiến, ta quyết định ẩn giấu hành tung, không dây dưa với y nữa." Mạc Vấn cười nói.

"Hà hà, cho con lừa đó tức nghẹn họng." Lão Ngũ cười to.

"Ừ. Phải rồi, mấy năm trước ta đã thu nạp một đồ đệ, năm ngoái có dắt nó theo bên cạnh đi vân du bốn phương, tăng thêm kiến thức. Lúc này nó đang ở nước Lương chờ ta." Mạc Vấn nói.

"Vậy sao, âu cũng là chuyện tốt. Mà lão gia, ngài mđang ở nước Lương sao lại không đi thẳng đến Nghiệp Thành luôn?" Lão Ngũ hỏi.

"Ta lần này xuôi nam vốn không phải đến Nghiệp Thành, nửa đường cảm giác được Bồ Hùng đốt phù chú kêu gọi nên mới phải thay đổi lộ trình, đợi giải quyết xong chuyện ở Nghiệp Thành còn phải đi Thanh Vũ Môn một chuyến." Mạc Vấn nói.

"Được được được, sau này có chuyện gì cứ kêu ta đi với, ta ở đạo quán cũng chẳng biết làm gì." Lão Ngũ nói.

Mạc Vấn nghe vậy mỉm cười gật đầu, suy nghĩ con người theo thời gian đều sẽ luôn dần thay đổi, nếu là lúc trước, lão Ngũ nhất định sẽ hăm hở đi theo hắn, nhưng lúc này gã mặc dù cũng muốn đi với hắn, nhưng gã còn phải nghĩ đến người nhà mà không thể cùng hắn đồng hành quanh năm được.

"Lão gia, Bồ tướng quân gặp phải nguy hiểm gì?" Lão Ngũ hỏi.

"Ta cũng không biết, nhưng Nghiệp Thành hiện đang rất hỗn loạn, Bồ Hùng là một tướng lãnh ngoại tộc ở lại nơi đó không phải kế lâu dài, phải đưa gia đình anh ta rời khỏi đó, tạm lánh chiến loạn." Mạc Vấn nói, Bồ Hùng gặp phải nguy hiểm gì lúc này vẫn chưa biết được, nhưng Bồ Hùng trí dũng hơn người, sẽ không nước đến chân mới đi cầu viện Mạc Vấn, mà gã nhất định sẽ chừa lại cho hắn thời gian để đến cứu viện, cho nên trong lòng Mạc Vấn mặc dù khẩn trương nhưng cũng không quá lo lắng.

"Phải phải, cứ đến đó xem anh ta cần giúp gì." Lão Ngũ nói.

Mạc Vấn gật đầu không nói gì thêm, tính Bồ Hùng ghét nhất là phải ăn nhờ ở đậu, làm phiền đến huynh đệ, nếu đưa cả nhà gã ra khỏi thành chắc chắn gã sẽ không chịu về đạo quán, phải tìm nơi khác.

Lão Ngũ thấy Mạc Vấn yên lặng không nói liền không nói thêm gì nữa, biến thành đầu dơi vỗ mạnh hai cánh, nhanh chóng bay đi.

Rạng sáng hôm sau, hai người tới được bên ngoài Nghiệp Thành.

"Lão Ngũ, chờ một chút." Mạc Vấn bảo lão Ngũ.

Lão Ngũ vỗ cánh lơ lửng trên không trung, "Lão gia, làm sao vậy?"

"Xung quanh phủ Bồ Hùng đang có rất đông yêu vật, số lượng không ít, phải đến vài chục, tất cả đều là thủy quái." Mạc Vấn lên tiếng nói, lúc này Nghiệp Thành khắp nơi đều là cảnh tượng hoàng tàn, tường thành đã bị hư hại nghiêm trọng.

"Chẳng lẽ lại là tên Độc Nhãn Long đó, lão gia, mau đến đó dậy cho y một bài học." Lão Ngũ cổ vũ, lần trước gã và Mạc Vấn suýt chút nữa đã bỏ mạng dưới tay Ngao Thuật, mặc dù Mạc Vấn nói đã đánh bại được Ngao Thuật nhưng gã không được tận mắt nhìn thấy, từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy không quá hả giận.

"Không phải Thủy Tộc Đông Hải, trong khí tức của bọn chúng dương khí rất nặng, đây là Thủy Tộc của Nam Hải." Mạc Vấn lắc đầu nói.

Lão Ngũ vốn cũng có thành kiến đối với Nam Hải, lúc Mạc Vấn vân du bốn phương gã chỉ ở trong đạo quán nhàm chán không có chuyện gì làm, lần này đi ra chỉ muốn tìm người để đánh lộn, "Bất kể chúng nó ở biển nào, cứ đánh trước đã nói sau."

"Đi thôi, thừa dịp trời còn chưa sáng hẳn tiến vào thành." Mạc Vấn nói. Nghiệp Thành đang ở trước mắt nên không cần thiết phải đoán già đoán non làm gì.

Lão Ngũ vỗ cánh bay về phía bầu trời Nghiệp Thành, Mạc Vấn chỉ cho lão Ngũ đường tắt ít người qua lại, khi bay tới bầu trời Bồ phủ hắn nhảy khỏi lưng dơi, hạ xuống sân Bồ phủ.

Trong Bồ phủ cửa nẻo đều đóng chặt, bên trong sân cũng không thấy người làm, Mạc Vấn đi tới cửa phòng chính thì thấy giữa phòng có một đạo nhân trẻ đang ngồi rất nghiêm chỉnh, người này mặc quần áo của Ngọc Thanh Tông, tay cầm cổ kiếm, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là đang bị thương không nhẹ.

Gặp người này Mạc Vấn cảm giác có chút quen mặt, nhưng nhất thời lại không thể nhớ nổi đã gặp ở đâu, ngay tại lúc hắn còn đang cau mày nhớ lại, đạo nhân kia đã đứng dậy, chắp tay chào hắn, "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Mạc Chân nhân vẫn khỏe chứ?"

Người này vừa mở miệng, Mạc Vấn lập tức nhớ ra anh ta là ai liền chắp tay đáp lễ, "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, xin chào Tư Mã chân nhân."

"Bồ tướng quân bị thương nặng, đang dưỡng thương ở phòng phía đông, Mạc Chân nhân đã đến rồi thì bần đạo cũng xin cáo từ..."