Tử Dương

Chương 460: Tiến quân truy kích



Dịch giả: Vì anh vô tình
Biên: argetlam7420

Đại quân Đông Hải nhanh chóng rút lui, quân Nam Hải cũng không có đuổi theo mà nhân cơ hội chỉnh đốn lại hàng ngũ. Lúc trước hỗn chiến cùng sóng lớn làm năm đạo quân của thủy tộc xen lẫn vào nhau nên không cách nào chỉ huy.

Lúc quân Nam Hải đang chỉnh đốn hàng ngũ, ba người hạ xuống chỗ của chủ soái Ngao Trác trên mai rùa. Ngao Trác vội vàng nói lời cảm tạ với ba người “ lần này nếu không được ba vị chân nhân giúp đỡ, chúng ta chỉ sợ đã bị quân Đông Hải mai phục”.

Lưu Dạ hai người đáp lại khiêm tốn, Mạc Vấn thấy Ngao Trác thần sắc khác thường, bèn nhìn về phía bốn con cự Quy khác. Ngao Thuật ở phía trước chặn đánh quân Đông Hải đang rút lui, Ngao Nhu ở cánh trái hỗ trợ, Ngao Hân bên cánh phải phối hợp tác chiến. Chỉ có duy nhất hậu quân trên mai Cự Quy không có ai

“ Nhị Long tử đâu?” Mạc Vấn quay lại hỏi Ngao Trác.

“ Huynh ấy trọng thương, đã đưa đến Nam Hải để cứu chữa, nhưng thương thế quá nặng sợ rằng không qua khỏi ”. Ngao Trác thấy thế trận đã định lập tức hạ lệnh đóng kín lỗ hổng.

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn” Mạc Vấn trầm giọng niệm. Loại chém giết máu tanh này đều là ngươi không chết thì ta chết, vô cùng tàn khốc.

“Nhờ có chân nhân giúp đỡ Đông Hải Ngao Đống đã bị giết chết”. Ngao Trác nói.

“Quân ta và địch thương vong ra sao” Lưu Thiếu Khanh ở bên hỏi.

“Hiện giờ vẫn chưa tính toán, mấy cái rương đồng cách nước này bên trong có rượu và trái cây, mời ba vị dùng”. Ngao Trác đưa tay mời ba người rồi đốc thúc quân chủ lực chuẩn bị tấn công cánh quân Đông Hải đang bị vây.

Dạ Tiêu Diêu xoay người bước đến rương đồng cạnh ghế chủ soái, cầm mấy bình rượu quay lại thì thấy Mạc Vấn và Lưu Hiểu Khanh đã đi trợ chiến.

“Gấp cái gì”. Dạ Tiêu Diêu mở nắp bình ra uống vài ngụm, rồi lấy một quả bổ khí đan dược trong ngực áo ra uống chung với rượu.

“Cầm lấy”. Dạ Tiêu Diêu đưa mấy bình rượu cho lão Ngũ, rồi rút đoản kiếm ra nhằm hướng cánh quân Đông Hải lao tới.

Đông Hải thủy tộc hiện giờ điều bị ép lên mặt nước, sau khi bị bao vây chỉ còn vòng ngoài là có thể đánh trả. Nội bộ thủy tộc không cách nào tham gia, vì chủng loại phức tạp, lại mất tướng soái chỉ huy, nên khi bị quân Nam Hải vây công tử thương vô số.

Mạc Vấn cầm Thất Tinh Kiếm tả xung hữu đột trong quân địch, những thứ này thủy tộc thật ra rất ngu xuẩn, chỉ tại thân hình quá lớn làm người ta sợ hãi. Chỉ cần chúng trồi lên mặt nước thì so với quái vật, mãnh thú còn dễ dàng đối phó hơn.

Khác với con người, Thủy tộc đánh nhau không chỉ phân thắng bại mà còn là sinh tử. Không có khái niệm đầu hàng và tù binh, nên quân Đông Hải thủy tộc bị vây kia biết rõ chờ đợi mình là điều gì, trước khi chết sẽ nghĩ hết mọi cách chạy trốn, nhưng khi đã bị bao vây không cách nào thoát được thì chỉ có thể chiến đấu đến chết.

Chiến sự rất nhanh kết thúc, sau một nén nhang cánh quân Đông Hải đã bị tiêu diệt. Ngao Trác liền ra lệnh cho đại quân nhanh chống tiến về phia Bắc.

Nam Hải bốn vị thủ lĩnh ngồi cùng một chỗ để nghị sự, ba người bọn hắn nhờ vào bản lĩnh của mình đã được sự tôn trọng của Nam Hải Long Tộc, nên cũng được mời.

“Giết địch một ngàn tổn hại cũng tám trăm, lúc này cách Đông Hải Long Cung không còn xa, canh hai là có thể tới bên ngoài cung điện rồi”. Ngao Trác nói với mọi người về tình hình trước mắt.

“ Quân sĩ hiện tại rất mệt mỏi, cần nghĩ ngơi ăn uống đầy đủ”. Ngao Hân nói.

Lưu Thiếu Khanh khoát tay, “Tác chiến ở lãnh địa của địch quan trọng là nhanh, lập tức tiến đến bên ngoài cổng thành rồi nghỉ ngơi hồi phục cũng không muộn”.

“Chân nhân có chỗ không biết, chúng ta thủy tộc không giống với con người, nếu không ăn uống đồ ăn từ biển sẽ bị suy yếu”. Ngao Nhu nói.

Lưu Thiếu Khanh nghe vậy nhíu mày, quay lại nhìn chằm chằm Ngao Nhu rồi khẽ gật đầu.

“Cái Thần Đỉnh bị trộm của các ngươi lớn cỡ nào”. Dạ Tiêu Diêu dựa vào Kim Điêu cầm bình rượu uống.

“Nó không khác biệt lắm so với vạc đựng nước bằng gốm của nhân gian, nặng khoảng hai vạn ba ngàn cân”. Ngao Trác đáp.

“Nếu nặng như vậy, làm sao bọn chúng trộm đi được?”. Dạ Tiêu Diêu tò mò hỏi.

“Tứ Hải có hải nhãn liên thông với nhau, Đông Hải thừa dịp đã sai Bị Hí men theo hải nhãn đi đánh cắp”. Ngao Trác nói.

“Bị Hí: một trong chín đứa con của rồng, hình dáng tương tự như rùa, thường cõng bia đá trên lưng”

Trong lúc mọi người nói chuyện, Mạc Vấn phát hiện trên biển xuất hiện một con vật, nhìn kĩ lại thì đó là một con hươu sao. Nó thuộc giống đực, thân hình cực kì cao lớn, đầu có hai cái sưng hươu dài, trên lưng nó có một lão đạo râu tóc bạc trắng đang ngồi.

Mọi người thấy Mạc Vấn chăm chú nhìn về phía Bắc bèn nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng thấy được con hươu sao. Hươu sao khi đi về phía trước bốn vó lướt sóng như đi trên đất bằng, chắc chắn là Thần Thú.

Thấy lão đạo cưỡi hươu, ba người thần sắc đều ngưng trọng. Lúc trước ba người giết chết đạo nhân có không ít người trẻ tuổi, người này giờ lại xuất hiện ở đây khả năng cao là sư trưởng của những kẻ bị giết lúc nãy.

Khoảng cách ngày càng gần, mọi người đã thấy rõ hình dáng của lão đạo. Người này rất gầy, cũng không cao, râu tóc đã bạc trắng, mặt không biểu tình gì. Thường nhân mặt không biểu tình thường mang vài phần tức giận, còn người này mặt quả thực không có bất cứ biểu hiện gì.

Khoảng cách ngày một gần hơn, Dạ Tiêu Tiêu bỏ bình rượu rồi rời khỏi Kim Điêu, cùng Mạc Vấn và Lưu Thiếu Khanh đứng cùng một chỗ. Thời điểm này dù không cần nói ba người cũng hiểu chung một vấn đề là có cao thủ tới.

Ngay lúc ba người âm thầm vận khí chuẩn bị chiến đấu, con hươu sao kia vậy mà lại đổi hướng, lượn quanh theo sườn Đông hướng phía Nam mà đi.

“Người này mặc đạo bào chính là kiểu dáng của thời nhà Hán, nhất định là một Tán Tiên”. Lưu Thiếu Khanh nhìn theo lão đạo nói.

(Biên: thời Hán cách thời đại Mạc Vấn gần 200 năm)

Mạc Vấn nhẹ gật đầu, Tán Tiên so với những đạo nhân chưa đầy song giáp (120 tuổi) ở lại nhân gian tu hành thì khác nhau. Tán Tiên còn có tên là Thiên Ngoại Tán Tiên, đã chứng được tiên vị Thiên Tiên trở lên nhưng lại vĩnh viễn buông tha tiên vị và tiên pháp, dùng thân phận đạo nhân để sống nên gọi là thế ngoại cao nhân, bọn họ tuổi thọ đã không con bị hạn chế ở song giáp nữa, khác nhau duy nhất là bọn họ không được Thiên Đình ban thưởng tiên pháp.

“Người này tới đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, chắc là xuôi nam để tìm kiếm đồ đệ. Nếu lão phát hiện đồ đệ đã gặp bất trắc, chắc chắn sẽ quay lại tìm chúng ta tính sổ”. Dạ Tiêu Diêu nói.

“Sẽ không đâu”. Mạc Vấn lắc đầu đáp.

Mạc Vấn nói không cụ thể, hai người kia liền nghi ngờ nhìn hắn, Mạc Vấn quay đầu lại nhìn hai người nói tiếp: “Người này nếu là cao nhân đương nhiên sẽ biết rõ đồ đệ của mình đã gặp nạn, lần này lão không làm khó chúng ta thì về sau càng sẽ không đến gây chuyện. Nếu người này là xuôi nam tìm kiếm tung tích đồ đệ đã nói lên tu vi lão chưa đạt đến cảnh giới thiên nhân, chưa đủ gây sợ hãi”.

“Lão gia, lỡ đâu vạn nhất” Lão Ngũ mặc dù không biết lão đạo kia tu vi thế nào, nhưng lần đầu nhìn thấy con hươu chạy trên biển như đất bằng gã liền biết lão đạo này tuyệt đối không phải người bình thường.

“Dù lão có là Thiên Ngoại Tán Tiên ta cũng không sợ” Mạc Vấn nghiêm mặt nói. Không nói có Nam Hải Long Tộc ở bên, dù chỉ có một mình hắn cũng nắm chắc có thể đánh tay đôi với Tán Tiên.

Nam Hải Long Tộc nghe vậy đều gật đầu, lúc trước tranh đấu bọn hắn cũng đã hiểu thêm về tu vi của Mạc Vấn. Mạc Vấn tu vi so với Long Tộc còn cao hơn một chút, bên Đông Hải bất luận vị Long Tử nào nếu đơn đả độc đấu đều không phải đối thủ của hắn. Nhưng hắn không thể đánh lại khi bị ba người vây công, nếu không lúc trước ba tên đó tìm Mạc Vấn dốc sức liều mạng hắn cũng đã không phải bỏ chạy.

Khác với Nam Hải Long Tộc, Dạ Tiêu Diêu và Lưu Thiếu Khanh đối với Mạc Vấn tràn đầy hoài nghi. Bởi vì mặc dù bọn hắn biết Mạc Vấn có khả năng tự chữa lành vết thương, nhưng cũng không biết hắn đã đạt tới cảnh giới có thể mọc lại tứ chi.

Sau khi nghị sự Ngao Bỉnh, Ngao Hân và Ngao Nhu đều trở về trận doanh của mình. Hậu quân và trung quân hợp thành một do Ngao Trác thống lĩnh.

Sau khi đi về phía Bắc hai trăm dặm, đã thấy lão đạo cưỡi hươu từ phương Nam đi trở lại. Trên hươu lần này ngồi hai người, ngoài lão đạo kia Mạc Vấn còn nhận ra người đi cùng, là đạo nhân trẻ tuổi sử dụng kiếm lúc trước.

Lần này con hươu không tránh quân Nam Hải nữa, mà đạp mây vọt lên trước đội ngũ đi về phía ba người.

“Toi, gặp đúng tình huống xấu nhất rồi”. Lão Ngũ quay đầu nhe răng nhìn Mạc Vấn.

Mạc Vấn không trả lời, chỉ nhíu mày nhìn tên đạo nhân trẻ tuổi trên lưng hươu. Hắn lúc trước đã chém đầu người này, vậy mà giờ y lại phục hồi như cũ và sống lại.

Mấy khắc sau hươu sao đã đến trên không của đại quân, ba người ngưng thần chờ đợi. Nam Hải Long Tộc cũng ở bên cẩn thận theo dõi, sẵn sàng tương trợ khi hai bên động thủ.

Không ai nghĩ tới lão đạo kia cũng không có động thủ, mà chỉ hướng Mạc Vấn chắp tay chào “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn”.

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn”. Mạc Vấn đáp lễ.

Mạc Vấn tưởng rằng lão đạo sẽ tiếp tục nói chuyện, nào ngờ lão cũng không có ý mở miệng, chỉ quay đầu nhìn về đồ nhi ngồi phía sau mình. Đạo nhân trẻ tuổi nhíu mày rồi cũng cúi đầu hướng Mạc Vấn chắp tay: “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, vãn bối không nên lấy oán trả ơn, ta đã biết sai rồi”.

Lão đạo nghe vậy khẽ gật đầu, cho hươu sao đạp mây đi về phía Bắc.

Một già một trẻ đi rồi mọi người dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Mạc Vấn.

Mạc Vấn thấy vậy mở miệng giải thích: “Lúc trước giao đấu, ta vốn không muốn giết hắn nhưng hắn lại đánh lén sau lưng ta. Nên ta mới giết hắn, việc này lão đạo kia chắc đã biết vì vậy mới dẫn hắn tới nhận lỗi.

Lưu Dạ hai người nghe vậy trong lòng chấn động “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, nhân ngoại hữu nhân”.

Mạc Vấn cũng yên lặng gật đầu, lão đạo này không hổ là cao nhân đắc đạo. Khoan nói tu vi ra sao nhưng chỉ riêng phẩm hạnh đã làm cho người khác phải kính trọng. Đồng thời hắn cũng nhận ra rằng tuy bản thân tu vi hơn người, nhưng làm việc quá tàn nhẫn chưa biết tính toán sâu xa.

Tuy phát hiện thiếu sót của mình Mạc Vấn cũng không hối hận, tu vi và ngộ tính không quan hệ gì với tuổi tác. Nhưng tính tình cùng mưu tính bố cục lại cùng tuổi có quan hệ, người trẻ tuổi hay xốc nổi làm việc thường vội vàng, đến khi có tuổi tâm trí đã lão luyện, làm việc chu toàn hơn.

Đại quân đi về phía Bắc trăm dặm sau đó thay đổi sang hướng Đông. Việc điều binh đều do Ngao Trác chỉ huy, những người khác đối với địa hình Đông Hải đều không quen thuộc.

Lúc này trời đã tối đen, đại quân từ dưới nước nổi lên, trừ tiếng đạp nước thỉnh thoảng thủy tộc đang kích động còn phát ra hơi thở nặng nhọc. Bởi vì Long cung đã cách rất gần, Ngao Trác liền ra lệnh cho tạm nghỉ. Hai con trai khổng lồ mang trọng trách vận chuyển cho đại quân nhanh chóng được mang vào, rất nhiều thủy tộc bắt đầu vây quanh lấy ra rất nhiều vỏ sò đựng tôm nhỏ, cá nhỏ bắt đầu ăn uống.

Sau nửa canh giờ thì ăn uống xong, đại quân lần nữa xuất phát. Làm cho Mạc Vấn bất ngờ chính là những tên đạo nhân lúc trước bỏ chạy vậy mà giờ lại không thừa dịp đến đây để trả thù.

Khi còn cách Long cung hai trăm dặm, trên biển bất ngờ xuất hiện tình huống quỷ dị. Ở khu vực phía Bắc nước biển bắt đầu đóng băng trong phạm vi lớn.