Loại cảm giác quỷ dị này Mạc Vấn trước nay chưa bao giờ có, lục phủ ngũ tạng của hắn như bị buộc chặt, thân thể tê liệt, hô hấp khó khăn. Linh khí lúc trước tự động vận chuyển trong kinh mạch nay cũng ngừng lại.
Mạc Vấn tuy vô cùng khó chịu nhưng cũng không đến nỗi không hành động được, sau khi phát giác nguy hiểm hắn theo bản năng nghĩ muốn lui lại né tránh. Nhưng người tu hành so với người bình thường có nhiều sự khác biệt, một trong số đó là sự tự chủ mạnh mẽ, nó giúp trấn áp bản năng sợ hãi nên hắn cũng không lui lại né tránh, mà cố gắng đưa tay rút ra trường kiếm đề phòng quái ngư quay lại làm tổn thương hai người Lưu Dạ.
Nhưng quái ngư màu lam cũng không trở lại, sau khi phát ra ánh sáng u lam liền nhanh chóng biến mất. Sau khi hít thật sâu Mạc Vấn cảm giác cơ thể đã bớt bị tê dại, hắn liền ngồi xuống nâng hai người Lưu Dạ lên.
“Quái vật gì vậy?” Lưu Thiếu Khanh thở thật sâu cố áp chế cảm giác muốn nôn mửa.
Mạc Vấn lắc đầu, tình huống của Dạ Tiêu Diêu sao với Lưu Thiếu Khanh còn muốn nghiêm trọng hơn nhiều. Hắn lúc này sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh, tuy đứng dậy nhưng cũng không vững, hai tay chống đầu gối, thần sắc đầy đau đớn.
Mạc Vấn khí tức cũng không được ổn định, lúc trước quái ngư màu lam phát ra ánh sáng u lam cùng lôi điện rất giống nhau.
Hắn là Thượng Thanh chuẩn đồ được ban cho không phải trải qua Lôi kiếp chứng đạo, vì vậy không biết cảm giác bị lôi điện đánh bị thương là như thế nào. Nhưng trừ bọn họ những tử khí đạo nhân khác đều sẽ phải trải qua kiếp nạn này, lúc trước nghe những đạo nhân từng giảng thuật độ kiếp cho hắn cảm giác cực kì tương tự.
Lúc hai người Lưu Dạ ngồi định thần, Mạc Vấn quay đầu nhìn quái ngư màu lam ở phía bên kia cách đó không xa. Quái ngư màu lam ở phía xa lượn vòng tròn quanh quẩn lại quay trở về, nhưng nó cũng không đến gần ba người mà từ phía xa hơn mười trượng bên ngoài đánh giá bọn họ.
“Nó đang trêu chúng ta” Lưu Thiếu Khanh tức giận nói, đối phương nhàn nhã cử động giống như là đang chơi trò mèo vờn chuột.
“Không giống” Mạc Vấn lắc đầu, nếu quái ngư màu lam muốn hại bọn họ, chỉ cần thả ra một lần ánh sáng u lam nữa là được. Mà lúc ba người hành động bất tiện nó cũng không nhân cơ hội truy kích, qua đó cho thấy nó đối với ba người cũng không có nhiều địch ý. Lúc trước nó phát ra ánh sáng u lam là nghĩ lầm Dạ Tiêu Diêu muốn hại nó, nên làm ra hành động để tự vệ, nó đối với ba người nhiều nhất là sự hiếu kì.
“Không quản nó có mục đích gì, tuyệt đối không thể để nó lại gần chúng ta” Dạ Tiêu Diêu lòng vẫn còn sợ hãi.
“Ta thử nó một lần xem sao.” Mạc Vấn đưa tay vào ngực lấy ra hộp phù, vẽ ra một đạo phù chú Thanh Long. Sau đó hắn gọi Thanh Long ra, ở đằng xa con quái ngư nhìn thấy Thanh Long cũng không sợ hãi, mà nó phe phẩy cái vây to lớn mềm mại di chuyển sang bên cạnh mấy trượng.
Mạc Vấn nhìn chăm chú, hắn phát hiện quái ngư màu lam sở dĩ di động cũng không phải vì Thanh Long xuất hiện. Mà là do Thanh Long che mất tầm mắt của nó, làm cho nó không nhìn thấy ba người.
Mạc Vấn điều khiển Thanh Long chầm chậm tiến về phía trước, đằng xa những con quái ngư khác cũng đã phát hiện sự tồn tại của Thanh Long. Nhưng chúng cũng không có hứng thú đối với Thanh Long, chúng tiếp tục nhàn nhã du động bốn phía.
Lúc trước con quái ngư công kích ba người, thấy Thanh Long bơi lại nó liền vỗ nhẹ cái vây bơi sang bên nhường cho Thanh Long con đường.
“Giết nó” Lưu Thiếu Khanh lên tiếng.
Mạc Vấn nghe vậy liền điều khiển Thanh Long tập kích quái ngư, Thanh Long đột nhiên hất đầu, miệng rồng mở lớn cắn con quái ngư kia. Quái ngư kia tựa như không nghĩ tới Thanh Long sẽ tấn công nó, sau khi bị Thanh Long cắn nó quặn quẹo thân hình kịch kiệt ý đồ thoát ra, cùng lúc đó ánh sáng u lam kia lần nữa xuất hiện. Ánh sáng u lam xuất hiện Mạc Vấn lần nữa cảm nhận được sự nhức nhối, nhưng lần này so với lần trước ít hơn rất nhiều, hoàn toàn có thể chịu đựng nguyên nhân chắc là do khoảng cách quá xa.
Lưu Thiếu Khanh thấy Thanh Long cũng không có đem quái ngư xé rách bèn bất mãn nhìn Mạc Vấn, Mạc Vấn thấy Lưu Thiếu Khanh như vậy bèn nhíu mày điều khiển Thanh Long hạ sát thủ.
Quái ngư màu lam trong cửa Tốn cũng không ít, chúng thấy đồng loại bị giết hại liền đồng loạt từ các nơi bơi về phía Thanh Long. Mạc Vấn lo sợ chúng hội hợp chung một chỗ rồi cùng phát ra ánh sáng u lam, nên vội vàng điều khiển Thần Long nhanh chóng xông lên giết.
“Chúng nó phát ra ánh sáng u lam cùng điện quang có chút tương tự” Dạ Tiêu Diêu nhìn những quái ngư bị Thanh Long tập kích, chúng liên tiếp phát ra ánh sáng u lam.
“Điện quang kia cho dù là Chân Long cũng không thể nào chịu được” Mạc Vấn gật đầu nói, hắn đã nhiều lần cùng Thanh Long chiến đấu nên hiểu rõ. Nhiều như thế quái ngư cùng nhau phát ra ánh sáng u lam, có thể trong nháy mắt đem Thanh Long đánh ngã.
“Nếu không phải có ba người chúng ta làm tiền phong, quân Nam Hải khi đến đây chắc còn phải chịu thiệt thòi lớn hơn.” Lưu Thiếu Khanh nói, Mạc Vấn thúc giục Thanh Long là bằng phù chú, là do linh khí ngưng tụ cũng không phải là chân thật huyết nhục, vì vậy những quái ngư kia phát ra ánh sáng u lam hoàn toàn không sợ.
“Không nên giết hết toàn bộ, lưu lại một hai cái để bọn họ cũng được niếm thử tư vị tuyệt vời” Dạ Tiêu Diêu nói, phù hóa Thanh Long đối phó với quái ngư rất dễ dàng, ba người trong lúc nói chuyện cũng đã đem quái ngư trong cửa Tốn cắn chết hơn phân nữa.
Mạc Vấn nhíu mày không nói, thời điểm Thanh Long đuổi giết quái ngư hắn phát hiện khí tức Thanh Long bất ngờ tăng mạnh. Tình huống này rất khác thường nên hắn đang muốn tìm ra được nguyên nhân trong đó.
Sau khi cẩn thận quan sát Mạc Vấn đã nhanh chóng phát hiện ra manh mối, khí tức Thanh Long tăng lên cùng với quái ngư phát ra ánh sáng u lam có sự liên quan. Quái ngư phát ra ánh sáng u lam có thể chuyển hóa thành linh khí sẽ được Thanh Long hấp thu.
Sau khi biết rõ nguyên nhân Mạc Vấn không vội vàng giết chết những con quái ngư còn lại, hắn chỉ điều khiển Thanh Long đuổi theo cắn mà không giết, dùng cách này để bức bách những quái ngư kia liên tục phóng ra ánh sáng u lam. Thanh Long linh khí theo đó cấp tốc tăng trưởng, trong phút chốc đã vượt qua uy lực Thanh Long dùng Thiên Lang Hào để gọi ra.
“Tốc chiến tốc thắng, trong thành còn có Long Tộc hỗn huyết khác nữa.” Lưu Thiếu Khanh mở miệng thúc giục.
Mạc Vấn lắc đầu nói, “Những quái ngư kia phát ra ánh sáng u lam có thể chuyển hóa thành linh khí, sẽ được Thanh Long hấp thụ. Hãy đợi một lát nữa để xem Thanh Long còn có thể cường đại đến mức nào”.
Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu nghe vậy liền gật đầu, bọn họ điều là người tu hành nên đều hiểu, linh khí chính là do âm dương nhị khí ở trong cơ thể dung hợp mà thành. Những quái ngư kia phát ra ánh sáng u lam có thể chuyển hóa thành linh khí, nhưng mặt khác ánh sáng u lam do chúng phát ra là được âm dương nhị khí tạo thành, nhưng chúng nó dùng cách nào để có thể làm cho âm dương nhị khí trong cơ thể dung hợp thành linh khí, và làm sao có thể đem linh khí trong cơ thể dùng loại phương thức kịch liệt này phát ra được.
Ngay lúc Mạc Vấn điều khiển Thanh Long đuổi theo cắn quái ngư màu lam, Lưu Thiếu Khanh ẩn thân đi tới kéo một cái quái ngư bị Thanh Long cắn chết lại. Dạ Tiêu Diêu cũng đi tới hỗ trợ, hai người dùng con dao ngắn rạch bụng quái ngư ra, họ phát hiện quái ngư là một loại cá xương mềm. Đầu và ngực bụng nó cũng không có nội đan, nói cách khác chúng phát ra ánh sáng u lam là do trời sinh thiên phú dị bẩm chứ không phải có được do tu hành.
Phát hiện này làm cho hai người hứng thú giảm mạnh, nếu đã là thiên phú trời sinh của người khác thì không cách nào học tập và tham khảo được.
Những quái ngư kia cũng không thể liên tục phát ra ánh sáng u lam, sau khi bị Thanh Long đuổi theo không bỏ chúng phát ra ánh sáng càng lúc càng yếu. Thanh Long linh khí gia tăng ngày càng chậm, những quái ngư kia phát ra ánh sáng u lam có vẻ tiêu hao thể lực rất nhiều, đến cuối cùng chúng đều nhao nhao mệt mỏi nằm sấp xuống đáy nước.
“Thừa dip Thanh Long cường hãn mau chóng đột phá cửa quan”, Mạc Vấn nói với hai người Lưu Dạ đang đứng ở bên chờ đợi. Hắn thúc giục Thanh Long đi trước mở đường, con Thanh Long do phù hóa thành này đã thu nạp một lượng lớn linh khí do quái ngư phát ra, đã nhiều gấp mấy lần linh khí so với Chân Long rồi. Nó biến thành một thanh lợi khí đánh đâu thắng đó, không cách gì cản nổi, ít ra trước khi linh khí yếu bớt đi có thể tại Đông Hải tùy ý tung hoành.
“Nếu là đầy đủ uy mãnh có thể quay lại đánh chết tam long Đông Hải cũng nên” Lưu Thiếu Khanh nói.
“Nếu muốn quay lại phải đi năm sáu trăm dặm nữa, hay trước hết cứ vượt ải này đã.” Dạ Tiêu Diêu trả lời.
Ba người lúc này đã đến được phía trên thành trì ở đáy biển, từ trên nhìn xuống có thể thấy được phía dưới bên trong thành trì. Nơi đó sinh ra một số lượng lớn cỏ và rêu, có chút cùng loại với lục sắc lông tơ hình dáng thủy thảo, có rất nhiều ốc biển to lớn như căn phòng đang chạy chầm chậm ở trên.
“Là Tiêu Đồ” Lưu Thiếu Khanh nhận ra những cái kia hỗn huyết Thủy tộc, chúng sinh ra có đầu rồng lưng lại mang vỏ ốc biển lớn.
“Chúng nó hành động chậm chạp không đáng lo, nhanh đi tới cửa ải kế tiếp” Dạ Tiêu Diêu nói.
Mạc Vấn gật đầu sau đó điều khiển Thanh Long đi nhanh qua, khi trước hắn dựa vào khí tức đã đoán được nơi này có hỗn huyết Long tộc lệ khí không nặng. Cũng không phải mỗi một hỗn huyết Long tộc đều là hung tàn, con Tiêu Đồ lưng có ốc biển giáp xác này cùng ốc sên trên đất bằng giống nhau, chúng đều không tranh quyền thế tính cách chậm chạp. Chúng nó bị Long Thần sắp xếp ở đây cũng không phải để phòng thủ, mà để có một chỗ an toàn sinh sôi nảy nở. Những con quái ngư kia chắc là Long Thần lưu lại để bảo hộ cho chúng, cũng không phải là đồ ăn cho chúng nó, vì thứ nhất Tiêu Đồ ăn chay, thứ hai chúng nó hành động chậm chạp cũng không thể bắt được loài quái ngư kia.
Ba người nhanh chóng tiến lên, không bao lâu thông đạo lần nữa trở nên hẹp, mặt nước bắt đầu giảm xuống lộ ra vô số đá ngầm.
Ba người trồi lên mặt nước, giẫm trên đá ngầm mượn lực bay tới, tiến về phía trước hơn mười dặm mặt nước thu hẹp chỉ còn khoảng ba dặm. Hai bờ sông đều có hai trăm dặm trái phải đất liền, tại địa hình lồi lõm nhấp nhô lại xuất hiện cỏ nhỏ, trông về phía xa mơ hồ là một cánh rừng lớn.
“Phía trước tại sao lại có ánh mặt trời cùng cây cỏ?” Dạ Tiêu Diêu hỏi. Nơi đây là phụ cận cửa Càn, từ nơi này có thể nhìn thấy sơ lược về cửa Càn. Nơi này nước biển rộng cỡ ba dặm, hai bờ sông đều là núi non trùng điệp có các loại chim thú, tại đỉnh động phía trên vẫn còn có ánh sáng mặt trời xuyên vào.
“Cảm giác giống như hổ, chắc là Bệ Ngạn” Người tính tình khác nhau đối diện vấn đề cũng khác nhau, Lưu Thiếu Khanh quan tâm nhất là cửa ải này do loại hỗn huyết Long tộc nào trấn giữ.
“Số lượng không nhiều, khoảng hơn hai mươi con, thủ lĩnh của chúng tu vi cực kì kinh khủng.” Mạc Vấn ngừng lại nói.
Hai người thấy Mạc Vấn dừng lại cũng không tiến về phía trước nữa mà đứng ở hai bên hắn, Bệ Ngạn là một trong nhiều loại hỗn huyết Long tộc nổi danh. Dân gian thường gọi là Long Tu Hổ, tương truyền là do Long Thần cùng Hổ mái giao hợp mà sinh ra, nó vừa có sự uy nghiêm của Chân Long vừa có sự dũng mãnh của Hổ.
“Kinh khủng đến mức nào?” Lưu Thiếu Khanh hỏi.
Lưu Thiếu Khanh vừa nói xong, nơi cao nhất đỉnh núi phát ra một tiếng Hổ gầm điếc tai, tiếng như chuông lớn được lặp lại quanh quẩn không tan, làm khiếp sợ chim thú.
“Khủng bố đến nỗi cách nhau một hai trăm dặm đã phát hiện ra chúng ta” Dạ Tiêu Diêu bĩu môi cười nói, sau khi thanh âm hổ gầm truyền ra quanh khu vực quan ải lập tức truyền tới tiếng hổ gầm phụ họa. Theo sau tiếng Hổ gầm rất nhiều Bệ Ngạn từ trong núi đi ra, chứng đứng đủ các nơi trên đỉnh núi rồi tức giận rống.
Trước đây ba người chưa từng nhìn thấy qua loại hỗn huyết Long tộc chỉ có trong truyền thuyết này, lần này lại được tận mắt nhìn thấy. Kia Bệ Ngạn thân phủ lông xanh dài hơn hai trượng, cao gần chín thước, đầu đuôi giống như Hổ, móng vuốt như rồng, có bốn sợi râu rồng dài hơn một xích rủ xuống khóe miệng. Những điều này trùng khớp với truyền thuyết được kể, nhưng cũng có sự khác biệt, là trên lưng chúng có thêm hai cái cánh bự màu xanh.