Cảm nhận được khí tức của Kim Điêu xuất hiện ở hướng Đông Bắc, Mạc Vấn đứng dậy ra ngoài, lúc đi đến Đông viện thì lão Ngũ đang từ hậu viện vòng ra tiền viện, gã cũng có thể cảm nhận được khí tức của Kim Điêu.
"Lão gia, tam gia tới rồi." Lão Ngũ quay đầu nhìn về phía Đông Bắc.
Mạc Vấn gật đầu lên tiếng, "Tới lúc này nhất định là chưa ăn cơm tối, đi chuẩn bị ít thức ăn cho y."
Lão Ngũ đáp một tiếng, quay người đến hậu viện.
Chẳng mấy chốc Kim Điêu đã tới, Dạ Tiêu Diêu chẳng tuân thủ quy củ gì, trực tiếp lăng không nhảy xuống, thân thể nhẹ nhàng hạ xuống trong viện.
"Mạc Vấn, mau đi theo ta." Dạ Tiêu Diêu còn chưa đứng vững đã tiến lên kéo lấy Mạc Vấn.
"Chuyện gì mà phải vội vàng như vậy?" Mạc Vấn nhìn Dạ Tiêu Diêu từ trên xuống dưới, hai người đã gần hai năm không gặp mặt, lúc này Dạ Tiêu Diêu mặt mũi mệt mỏi, quần áo dính đầy bụi bẩn, tiều tụy uể oải.
"Định châu báo nguy, viện binh bị chặn, lần này sợ là bọn ta không thủ được lâu nữa." Dạ Tiêu Diêu nhíu mày lắc đầu.
"Đừng kinh hoảng, không thủ được Định chậu có thể rút về Hắc quận, đi, vào phòng nói chuyện." Mạc Vấn quay người đi về phía Tây viện. Hắn hiểu rõ địa thế ba quận Đông Bắc như lòng bàn tay, đã sớm nghĩ trước đường lui cho hai người, nếu thành Định Châu bị phá còn có thể trú đóng ở Hắc quận.
Dạ Tiêu Diêu nghe vậy liền sững sờ, bước chân đi theo Mạc Vấn, "Ngươi biết tình hình chiến đấu hiện nay à?"
"Ta làm sao mà biết được." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Hai năm nay ta đánh rất cực khổ, lớn nhỏ mấy chục trận, đến lúc này đã là loạn trong giặc ngoài, binh hết lương cạn." Dạ Tiêu Diêu lau gương mặt mọc đầy râu lởm chởm.
"Loạn trong giặc ngoài?" Mạc Vấn đẩy cửa tiến vào phòng luyện đan, nhấc tay châm nến.
"Năm đó Lưu Thiếu Khanh nóng lòng chạy tới Định châu, chỉ đánh hạ các châu quận ở ven đường, phương Bắc vẫn còn rất nhiều châu quận nằm trong tay chư hầu và các Tiết Độ Sứ, hiện nay bọn chúng thấy chiến sự ở Đông Bắc căng thẳng, đều thay nhau nhân cơ hội chiếm đoạt châu quận do quân Bồ quản hạt, sau khi mấy châu quận đó thất thủ thì khiến đường tiếp viện bị chặn, không cách nào bổ sung binh sĩ, quân lương cũng không thể vận chuyển đến Đông Bắc được." Dạ Tiêu Diêu ngồi lên ghế gỗ thở hắt ra một hơi lớn.
Mạc Vấn nghe vậy hơi nhíu mày, năm đó Lưu Thiếu Khanh chỉ đánh thông một con đường nối lên phía Bắc, chứ không hề triệt để bình định phương Bắc. Ngoài ra Lưu Thiếu Khanh kiêu căng hiếu chiến, phần lớn đều dùng binh lực để chinh phục, hiếm khi nào dùng ân tình để thu phục, kể từ đó sau khi chiến sự trở nên căng thẳng, mấy chư hầu và Tiết Độ Sứ khác khó tránh khỏi nhân cơ hội làm khó dễ.
"Có thể vận chuyển lương thực từ nước Đại đến tạm ứng trước." Mạc Vấn nói.
"Nước xa không cứu được lửa gần, nước Đại cách Định châu hơn hai ngàn dặm, dọc đường đa số là đường núi, dù quân địch không bố trí mai phục ngăn chặn, lùa một đám súc vật đi tới cũng cần phải mất hai tháng." Dạ Tiêu Diêu nghiêng người dựa lên lưng ghế.
"Phe ta còn có bao nhiêu binh mã?" Mạc Vấn lại hỏi. Hắn cách xa chiến trường, đã lâu không nhận được tin tức, muốn cho ra phán đoán thì nhất định phải hiểu tình hình trước.
"Quân Bồ còn có ba vạn, năm vạn binh mã của nước Đại và ta giờ còn có hai vạn, hiện nay bọn họ đều đang ở Định châu, tổng cộng có năm vạn." Dạ Tiêu Diêu lấy tay đỡ trán không nhìn Hạnh Nhi tiến vào đưa trà.
Mạc Vấn nghe vậy thì lại nhíu mày, lặng lẽ nhận lấy ấm trà rót trà cho Dạ Tiêu Diêu. Lúc quân Bồ cường thịnh nhất có hơn hai mươi vạn binh mã, trước mặt lại chỉ còn ba vạn binh mã, từ đó có thể thấy được chiến sự ở Đông Bắc đánh đến thảm liệt thế nào.
Dạ Tiêu Diêu nâng tách trà nói: "Nước Đại còn có ba vạn cấm vệ, nhưng ba vạn cấm vệ này không động vào được, nếu điều xuống phía Nam thì nước Đại sẽ không có sức phòng thủ. Binh mã đội lương từ Ung châu ra Bắc tiếp viện bị chặn lại ở Huệ châu, Lưu Thiếu Khanh cố thủ ở Định châu. Trước đó còn có Nam Hải hàng mưa dẫn đến nước lũ tạm thời ngăn cản Xi Vưu, nhưng hôm qua Ngao Nhu bị quân địch làm bị thương, nước lũ đã rút, mười vạn kỵ binh của nước Yên và số lớn dị loại do Xi Vưu thống lĩnh đã cách Định châu không tới ba trăm dặm, lần này Định châu thật sự chẳng thể giữ được nữa."
"Ngao Nhu bị ai đả thương?" Mạc Vấn liếc mắt hỏi.
"Một loài chim có thuộc tính Hỏa, sau khi thần thức Xi Vưu sống lại đã triệu tập rất nhiều yêu tà thượng cổ, thôn vân thổ vụ, cát bay đá chạy rất là lợi hại, nếu không phải quân ta có đồng lôi trợ giúp thì đã sớm toàn quân bị diệt rồi." Dạ Tiêu Diêu thổi trà.
"Nên đúc đồng lôi số lượng lớn, vật này chống đỡ lại dị loại rất có hiệu quả." Mạc Vấn nói.
Dạ Tiêu Diêu nghe vậy thì thả tách trà đã đưa đến bên miệng về lại trên bàn, "Chẳng đúc được nữa, Tiết Cảnh Ngưu bị Lưu Thiếu Khanh giết rồi."
"Tại sao?" Mạc Vấn ngạc nhiên hỏi.
"Tiết Cảnh Ngưu đó cậy công to nên tự cao tự đại, tham dâm háo sắc, mới đầu còn có hơi thu liễm, về sau ngày càng ngông cuồng, lại dám thèm muốn Ngao Nhu, muốn Ngao Nhu thị tẩm, nếu từ chối thì sẽ không làm việc, Lưu Thiếu Khanh chẳng thể nhẫn nhịn được nữa đã chém lão rồi." Dạ Tiêu Diêu nói đến đây bèn chuyển đề tài, "Trước đây Lưu Thiếu Khanh đã từng nhường nhịn lão ta mọi cách, y giết rất đúng, ta tán thành."
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, tiền đề để Tiết Cảnh Ngưu cuồng ngạo là nắm giữ cách đúc đồng lôi và phối phương của hỏa dược, lão tất nhiên sẽ không truyền kỹ thuật này cho người khác, Tiết Cảnh Ngưu chết rồi thì đồng lôi chẳng thể chế tạo được nữa.
"Nói rõ lại chuyện của Xi Vưu cho ta." Mạc Vấn nói.
"Chuyện Xi Vưu chiếm thân xác của Bách Lý Cuồng Phong chắc ngươi đã biết, Lâm Chí Hưng nọ tự cho mình là thông minh, thử di hoa tiếp mộc lấy ma nhập đạo, nhưng chút ít thần thức đó của gã sao là đối thủ của hung thần Xi Vưu được, bây giờ sợ là đã sớm bị nguyên thần Xi Vưu áp chế tiêu diệt rồi." Dạ Tiêu Diêu uống ngụm trà lại nói, "Người này rất ít khi ra tay, đa số chỉ xem chiến đốc quân, một lần duy nhất ra tay là ở trong rãnh lau sậy, gọi ra hơn vạn âm binh thượng cổ trợ chiến, khiến quân Bồ tử thương vô số, âm binh do người này triệu đến không phải là âm binh của địa phủ, rất kỳ lạ, bọn ta làm phép thế mà không giết chết được."
"Người này rất am hiểu Vu thuật, Vu thuật cũng là tổ của Đạo thuật, pháp thuật của chúng ta chẳng có hiệu quả với bọn chúng, về sau nên chú ý quan sát, coi thử gã có nhược điểm gì khác không." Mạc Vấn nghiêm mặt nói.
"Lúc trước Lưu Thiếu Khanh từng mạo hiểm lẻn vào Hắc Mộc sơn..."
"Doanh trại do nước Yên tách ra cho Xi Vưu thống lĩnh yêu vật, Lưu Thiếu Khanh hôm đó mạo hiểm lẻn vào, phát hiện chính giữa doanh trại bị đào ra một đầm nước hình tròn, chính giữa đầm nước là một hòn đảo nhỏ, thường ngày Xi Vưu hay ở trên hòn đảo nhỏ đó ngồi thiền tu hành. Chính giữa đầm nước có một con độc long màu đỏ, hình như Xi Vưu rất lo lắng cho con rồng đó, không những tự tay đưa thức ăn, còn cấm tất cả dị loại đến gần nó. Bởi vậy bọn ta đoán con độc long nọ rất quan trọng với Xi Vưu, có điều Xi Vưu trông giữ rất kỹ, bọn ta không tìm được cơ hội thích hợp để loại bỏ nó." Dạ Tiêu Diêu nói.
"Con độc long đó có phải thiếu mất móng vuốt không?" Mạc Vấn hỏi.
"Sao ngươi lại biết?" Dạ Tiêu Diêu ngạc nhiên hỏi.
"Con độc long đó vốn bị nhốt trong tế đàn ở Man Hoang, cánh tay trái Xi Vưu là nhận được linh khí của nó tẩm bổ mới dần dần khôi phục ý thức, thứ này có thể cung cấp long khí cho Xi Vưu, nếu Xi Vưu mất đi vật này, khí thế chắc sẽ uể oãi." Mạc Vấn nói.
Lúc hai người nói chuyện, lão Ngũ bưng cơm nước tới. Gã vui mừng chào hỏi Dạ Tiêu Diêu, sau đó đặt thức ăn trong khay đặt lên bàn, Dạ Tiêu Diêu bơ phờ mệt mỏi đi đường xa tới, đã sớm đói rồi, cầm đũa bưng cơm ăn.
"Lão Ngũ, ngươi còn nhớ độc long trong tế đàn ở Man Hoang không?" Mạc Vấn chỉ ghế ghỗ bên cạnh, ý bảo lão Ngũ ngồi xuống.
"Nhớ chứ, sao vậy?" Lão Ngũ ngồi xuống hỏi.
"Quan hệ của ngươi và nó thế nào?" Mạc Vấn lại hỏi.
"Rất tốt, bằng không ta cũng sẽ không thả cho nó chạy. Lão gia, sao ngài lại hỏi tới nó?" Lão Ngũ khó hiểu hỏi.
"Hiện nay nó đang ở Đông Bắc Hắc Mộc sơn, ngươi có thể gọi nó đi chỗ khác được không?" Mạc Vấn lại hỏi.
"Nó chạy tới đó làm gì?" Lão Ngũ chẳng hiểu gì cả.
"Bị Xi Vưu tìm được nuôi ở chỗ đó. Ngươi có thể dẫn nó rời khỏi chỗ đó được không?" Mạc Vấn hỏi.
"Chắc chắn có thể, quan hệ bọn ta rất tốt." Lão Ngũ nói.
Dạ Tiêu Diêu nghe được lời của hai người, ngạc nhiên nhìn về phía lão Ngũ, "Ngươi rất thân quen với con độc long đó?"
"Vâng, hai bọn ta sống cùng mấy năm, cuối cùng ta thấy nó đáng thương, bèn tiểu đứt xiềng xích thả nó chạy." Lão Ngũ cười nói.
"Chỗ độc long đó ở phòng thủ rất nghiêm mật, thật sự không dễ tìm được cơ hội ám sát đâu, có thể dẫn nó rời đi Hắc Mộc sơn thì quá tốt rồi." Dạ Tiêu Diêu bớt đi được một chuyện, trong lòng rất vui, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
"Tối nay chúng ta cùng đi Huệ châu một chuyến, lương thảo binh mã Ung châu tiếp viện Định châu bị chặn ở nơi đó." Dạ Tiêu Diêu trước nay chưa từng chú trọng chuyện ăn uống ngủ nghỉ.
"Để Lão Ngũ đi với ngươi thôi." Mạc Vấn lắc đầu nói. Tuy Dạ Tiêu Diêu tới mời, hắn vẫn không tính xuống núi.
"Ngươi đừng hòng núp ở chỗ này thanh nhàn, ngươi phải theo ta đến Định châu khuyên Lưu Thiếu Khanh, nếu ngươi không đi Lưu Thiếu Khanh sẽ rút về Ung châu, thả người Yên và dị loại tiến vào Trung Nguyên." Dạ Tiêu Diêu nói.
"Tại sao?" Mạc Vấn cười hỏi.
"Binh mã Ung châu tiến về Định châu là để chống đỡ ngoại địch bảo toàn vùng Trung Nguyên, đó là cửa ải quan trọng, mấy chư hầu khác không những không xuất lực, ngược lại còn ngăn cản thêm loạn, Lưu Thiếu Khanh bất bình trong lòng, có ý muốn rút về Ung châu, để đám chư hầu và tiết độ sứ ánh mắt thiển cận tự nhận quả đắng." Dạ Tiêu Diêu thả đũa xuống bưng trà súc miệng.
"Cách này đúng là rất hả giận." Mạc Vấn cười nói.
"Nếu thả dị loại vào quan ải, ngày sau sẽ rất khó xua đuổi được." Dạ Tiêu Diêu khó hiểu nhìn Mạc Vấn, y không ngờ Mạc Vấn sẽ nói ra lời như vậy.
"Yên tâm đi, Lưu Thiếu Khanh sẽ không rút lui về Ung châu, y chỉ đang oán trách thôi." Mạc Vấn lắc đầu nói. Với tình hình trước mắt mà thả dị loại tiến vào vùng Trung Nguyên thì sẽ tạo thành phá hoại cực kỳ nghiêm trọng, đám chư hầu và tiết độ sứ nắm giữ trọng binh sẽ vì vậy gặp phải tai ương. Nếu chịu nỗi đau này thì bọn hắn sẽ tạm ngừng nội chiến đồng lòng chống địch, nếu mọi người đoàn kết một lòng, sau khi bỏ ra một cái giá đắt thì chắc chắn có thể xua đuổi hết toàn bộ dị loại. Lưu Thiếu Khanh không ngốc, tất nhiên có thể nhìn ra được điểm này, nhưng hắn sẽ không cho phép hết thảy điều này xảy ra, không phải là lòng y đủ rộng lượng có thể tha thứ cho đám người ngu xuẩn lúc y xuất binh kháng địch còn thừa dịp loạn đi tấn công y, mà là y sẽ không cho đám người ngu xuẩn này có cơ hội sau khi thua thiệt còn có thể đoàn kết cùng chống ngoại địch. Dựa theo tính tình của Lưu Thiếu Khanh, y sẽ dựa vào năng lực của bản thân chống đỡ ngoại địch xâm lấn, đợi đến khi họa ngoại xâm được bình ổn, y sẽ quay đầu tiến hành báo thù điên cuồng với đám chư hầu và tiết độ sứ vào lúc mấu chốt đã cản mũi y.
Dạ Tiêu Diêu thấy Mạc Vấn chẳng có ý xuống núi, trong lòng hơi thất vọng, "Ngươi thật sự khoanh tay đứng nhìn sao."
"Các ngươi có thể xử lý được, không cần đến ta." Mạc Vấn đứng dậy đi tới chỗ giá gỗ ở bức tường Đông, lấy một chiếc bình sứ trên giá xuống, bên trong là mấy viên Bổ Khí đan lúc trước dùng linh vật Nam Hải luyện được, Mạc Vấn giữ lại một viên, đưa mấy viên khác với cả bình sứ luôn cho Dạ Tiêu Diêu.
Dạ Tiêu Diêu nhận lấy cất bình sứ vào trong lòng, "Bên ngoài quậy long trời lở đất, ngươi thật sự vẫn ngồi yên được."
"Đối phương biết sự tồn tại của ta, ta không xuống núi, bọn họ không làm rõ được thực lực của ta, bài binh bố trận sẽ có điều cố kỵ, nếu ta xuống núi, tất cả thực lực đều lộ rõ trước mặt địch, không phải là chuyện tốt gì." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Tam Muội Chân Hỏa của ngươi tu hành thế nào rồi?" Dạ Tiêu Diêu gật đầu xong thì hỏi.
"Dừng ở nội hỏa." Mạc Vấn nói.
"Luyện hóa khí bẩn trong người còn cần bao lâu?" Dạ Tiêu Diêu lại hỏi.
"Cần ba năm." Mạc Vấn đáp.
"Chiến sự khẩn cấp, ta không thể ở lại đây lâu." Dạ Tiêu Diêu đứng lên nói với lão Ngũ: "Lão Ngũ, thu dọn đồ đạc, đi giúp con rể ngươi."
Lão Ngũ thích đánh nhau, tìm thấy cớ thích hợp thì hớn hở theo Dạ Tiêu Diêu suốt đêm đến Huệ châu.
Mạc Vấn đưa mắt tiễn hai người rời đi. Thực ra hồi nãy hắn không nói thật, khí bẩn trong cơ thể hắn không nhiều, luyện hóa khí bẩn không cần dùng đến ba năm, chỉ cần trăm ngày là có thể luyện hóa hết toàn bộ. Sở dĩ hắn nói nhiều hơn là vì không muốn Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu ỷ lại mãi vào mình, không có sự giúp đỡ của hắn Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu cũng chống đỡ được ngoại địch xâm lấn. Chuyện này khiến hắn hiểu trên thế giới này quả thực có vài người khá quan trọng, nhưng không có người nào quan trọng đến mức không thể thiếu được, bao gồm cả hắn...