Tử Dương

Chương 489: Dùng dao mổ trâu giết gà



Dịch: Tiểu Tán Tu

Biên: argetlam7420

Mạc Vấn xuất hiên bên cạnh Lão Ngũ, cười lạnh một tiếng, hắn yên lặng xuất hiện làm cho mọi người ở đây hoảng sợ, mặt không còn một chút máu, nhanh chóng lui về phía sau.

Lão Ngũ tuy rằng có chút kinh ngạc nhưng không mở miệng hô hoán, chỉ nghiêng đầu nghi hoặc đánh giá Mạc Vấn, trong ấn tượng của gã chỉ có Lưu Thiếu Khanh có thuật ẩn thân, vì vậy theo bản năng gã liền nghĩ Mạc Vấn là do Lưu Thiếu Khanh biến hóa thành, nhưng lập tức nghĩ lại Lưu Thiếu Khanh không biết biến hóa thành người khác, chỉ Liễu Sanh là có thể biến hóa, nhưng Liễu Sanh lại không thể ẩn thân được, trong lòng đầy nghi hoặc, tuy nhiên trong thời gian ngắn không thể tìm ra được câu trả lời.

“Hôm nay nếu không bắt được bần đạo, tất cả các ngươi đều phải chết.” Mạc Vấn mở miệng cười, những người này bắt Lão Ngũ mục đích để giết người lập uy, nếu đối phương muốn giết Lão Ngũ, vậy xử lí bọn chúng không cần phải đắn đo rồi.

Danh tiếng của Mạc Vấn quá lớn, mọi người trong nội tâm đều sợ hãi, thấy hắn xuất hiện thì lập tức trong lòng rối loạn, đồng thời nhìn về phía đạo nhân mặt ngựa chờ hắn quyết định.

Đạo nhân mặt ngựa thấy Mạc Vấn yên lặng xuất hiện, cũng không nghĩ rằng Mạc Vấn ẩn thân được là do Thiên Tiên cảnh giới diệu pháp sinh ra, cho rằng hắn sử dụng pháp thuật ẩn thân nào đó, vì vậy cũng không e ngại, tay chống trượng trúc cất bước tiến lên, “Ha ha ha ha, sớm đã nghe nói Thượng Thanh Thiên Khu Tử ngang ngược càn rỡ, hôm nay tận mắt chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền, Bức yêu này là do bần đạo bắt, muốn giết gã cũng là chủ ý của bần đạo, ngươi có bản lĩnh gì thì cứ thể hiện ra, xem bần đạo có thể bắt ngươi được không.”

Mạc Vấn thấy người này tự đại như vậy, cười lạnh sau đó đưa tay nắm lấy Lão Ngũ, vận chuyển linh khí, đem dây thừng trói tay chân đều đánh đứt, dùng linh khí rót vào kinh mạch của Lão Ngũ, hóa giải toàn bộ độc khí trong người.

“Lão gia, đúng là người rồi, sao người lại tới đây.” Lão Ngũ khôi phục được hành động, liền tiến đến nhặt hiểu bổng đánh rơi trên mặt đất.

“Ta nếu không đến, tên ngu ngốc nhà ngươi sợ rằng đã bị người ta giết để tế cờ rồi.” Mạc Vấn nhìn Lão Ngũ một cái.

“Lão gia, Vương Đường muốn làm phản, lão già này là mối họa ngầm, hôm nay tuyệt đối không thể giữ hắn lại.” Lão Ngũ theo thói quen chuyển chủ đề trốn tránh.

Vương Đường nghe vậy nhìn về phía Mạc Vấn, lại nhìn về phía đạo nhân mặt ngựa, tình huống này nếu giải thích với Mạc Vấn thì chứng tỏ mình yếu thế, đạo nhân mặt ngựa sẽ không vui, nếu không giải thích thì lại đắc tội với Mạc Vấn, chỉ do dự trong chốc lát, Vương Đường đã quyết định đặt cược vào đạo nhân mặt ngựa, “Ta Vương Đường chính là con cháu Viêm Hoàng, đường đường là người Hán, làm sao có thể theo Bồ Thị người Hồ.”

Đạo nhân mặt ngựa nghe thấy vậy, vui mừng hả hê, chậm rãi mở miệng, “Vương đại nhân nói hay lắm, chúng ta đều là người Hán, làm sao có thể làm tay sai cho người Hồ, mở đường cho người Hồ thoát thân.”

“Con rùa chết tiệt nhà ngươi, tay sai cái con khỉ khô ấy.” Lão Ngũ tức giận mắng.

Mạc Vấn nhíu mày lườm đạo nhân mặt ngựa, người này lúc trước nói những lời châm biếm ý nói hắn làm hộ quốc chân nhân cho người Hồ, khi người Hồ gặp nạn ở Lũng quận đã mở ra thông đạo thả những dân thường người Hồ cho trở về quê hương, hai chuyện này đều là do hắn làm, hắn đảm nhận hộ quốc chân nhân cho nước Triệu nhằm giúp giảm thuế ruộng cho bách tính, ngăn cản người Hồ tùy ý cướp đoạt tài sản và vợ con của người Hán, thả một bộ phận người Hồ về hướng tây vì đa số những người này đều là dân thường, trong đó phụ nữ còn chiếm đa số, trời cao có đức hiếu sinh, mọi chuyện không thể tuyệt tình được, nhưng hai việc làm trên đều hợp với thiên đạo, hi sinh vì lợi ích của người dân, thế mà lại bị đa số đồng đạo cùng rất nhiều người Hán thống hận lên án.

Đạo nhân mặt ngựa khinh thường cùng một kẻ thấp hèn chửi nhau, hừ lạnh sau đó nói với Mạc Vấn, “Bần đạo cho ngươi hai con đường để lựa chọn, một là tự phế tu vi, bần đạo có thể thay Vương đại nhân làm chủ cho các ngươi được chết toàn thây, hai là lập tức động thủ, xem ai lợi hại hơn ai.”

Mạc Vấn nghe vậy cười lạnh nói, “Bần đạo cũng cho ngươi hai con đường để lựa chọn, một là ngay trước mặt người dân Tân Châu thi đấu pháp thuật, hai là tất cả cùng nhau xông lên.”

Trên thế gian này có người thông minh, cũng có kẻ ngu dốt, kẻ ngu dốt thì không thể nào tu đạo được, đạo nhân mặt ngựa này tuy tâm thuật bất chính nhưng cũng không phải kẻ ngu dốt, nghe thấy Mạc Vấn nói “ cùng nhau xông lên” thì tưởng rằng Mạc Vấn sợ bên họ nhiều người mà dùng kế khích tướng, muốn cùng lão đơn đả độc đấu, như vậy lại càng đúng ý lão, lão cười to nói, “Ha ha ha, Vương đại nhân, gõ chiêng đánh trống triệu tập quân dân, đến nhìn xem ta bắt hắn như thế nào.”

Đạo nhân mặt ngựa nói xong, quay đầu nhìn Mạc Vấn, “Ngươi không cần trì hoãn thời gian, cũng không cần khua môi múa mép, một mình bần đạo là đủ đối phó với ngươi rồi.”

Mạc Vấn nghiêng đầu cười lạnh, cũng không trả lời.

“Lão gia, nhiều lời với hắn làm gì, trực tiếp giết chết hắn là được, đám người kia không có ai là người tốt cả, không thể bỏ qua bất kì kẻ nào.” Lão Ngũ lúc trước bị vây công, cơn giận trong lòng khó mà tiêu tan.

Mạc Vấn nghe Lão Ngũ nói vậy, quay đầu sang một bên liếc mắt ra hiệu.

Lão Ngũ cùng Mạc Vấn lớn lên từ nhỏ, nhìn ánh mắt Mạc Vấn làm việc sớm đã thành thói quen, trong ánh mắt của Mạc Vấn chắc chắn còn có dụng ý khác, nhưng lần này gã cũng không hiểu được ý của Mạc Vấn, không biết Mạc Vấn muốn mình làm gì.

Mạc Vấn kì thực cũng không có dụng ý gì, liếc mắt ra hiệu chỉ để đánh lừa đám đạo nhân, làm cho bọn họ chủ quan nghĩ rằng hắn không tự tin vào thực lực của mình, mục đích chính là muốn đem sự việc lần này lan rộng ảnh hưởng.

Lúc này trời đã sáng, dân chúng trong thành đều đã thức giấc, sau khi Vương Đường truyền lệnh xuống dưới, không lâu sau tháp chuông trong thành liền truyền ra tiếng chuông, trên đường phố cũng có tiếng chiêng truyền đến.

Trong lúc này Mạc Vấn vẫn đứng yên không động, Lão Ngũ trong lòng lo lắng, thỉnh thoảng xoa tay dậm chân vò đầu, đạo nhân bên phía Tân Châu thì dần dần thở phào nhẹ nhõm, theo như bọn họ suy nghĩ, Mạc Vấn đến giờ chưa lập tức động thủ là vì thiếu tự tin.

Sau một nén nhang, Mạc Vấn cất bước ra ngoài, đạo nhân mặt ngựa thấy Mạc Vấn dời bước, vượt lên đi trước Mạc Vấn, thái độ kiêu căng, những đạo nhân khác thì đợi Mạc Vấn và Lão Ngũ đi trước sau đó mới theo sát phía sau họ.

Ra khỏi cứa lớn, bên ngoài phủ nha dân chúng đã đứng đầy, ngoài ra còn nhiều người đang bị hối thúc từ bốn phía chạy đến, những người dân này đều bị binh sĩ chặn bên ngoài cách một trăm trượng, đại bộ phận cung thủ bố trí trận hình như sẵn sàng đón quân địch.

“Thạch Mẫn, ngươi hãy đợi đấy.” Lão Ngũ hướng về phía tên thiên tướng đã đánh lừa mình đêm qua hô lớn.

Tên thiên tướng kia đang chỉ huy quân cung thủ, nghe tiếng hô của Lão Ngũ nhưng cũng không quay lại, giả vờ như không nghe thấy.

“Lão gia, ngài đến cùng là đang đợi cái gì vậy?” Lão Ngũ không kìm được lo lắng trong lòng hỏi.

“Khỉ ”. Mạc Vấn bình tĩnh nói, hắn hôm nay chắc chắn phải đại khai sát giới, nhưng hắn muốn giết một người để răn đe trăm người, cách này dân gian vẫn gọi là “giết gà dọa khỉ”, mà muốn dọa khỉ thì đầu tiên phải có khỉ cái đã.

“Khỉ gì?” Lão Ngũ nghiêng đầu gãi tai.

“Ngươi là một tên đạo nhân bại hoại, làm tay sai cho người Hồ, hôm nay cho dù có thêm hai tên tặc nhân như ngươi nữa thì cũng phí công mà thôi, ta Ngọc Thanh Tông Lục Thiện Chân hôm nay phải trừ hại cho dân.” Đạo nhân mặt ngựa đề khí nói thật to.

Người này sở dĩ muốn nói to không nghi ngờ gì nữa, mục đích chính là để tuyên dương bản thân, mà lão đích thực cũng đã đạt được ý nguyện, sau khi lão nói có rất nhiều người dân Tân Châu vỗ tay khen ngợi.

“Đừng có nhiều lời, bắt đầu đi.” Mạc Vấn khoát tay với Lão Ngũ, Lão Ngũ hiểu ý lui ra khỏi tường nha phủ về phía nam.

Lục Thiện Chân nghe được lời nói của Mạc Vấn, xoay người về phía Vương Đường đang trốn sau binh sĩ thủ vệ nói, “ Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo ở trong phủ của ngài muốn giết người kia, mong đại nhân thứ tội.”

“Lục chân nhân xin cứ ra tay tự nhiên.” Vương Đường vỗ ngực đảm bảo.

Mạc Vấn lúc này đã đứng bên trong sân thi đấu, Lục Thiện Chân quay đầu nhìn Mạc Vấn, sau đó xoay người đi về hướng Tây, đứng đối diện với Mạc Vấn cách mười lăm trượng thì dừng lại, liếc xéo Mạc Vấn.

“Gõ chiêng ba tiếng, sau ba tiếng bắt đầu đấu pháp.” Mạc Vấn lớn tiếng nói.

Vương Đường nghe vậy nhìn về phía Lục Thiện Chân, Lục Thiện Chân kiêu căng đưa tay ra, “Hãy làm như hắn yêu cầu, để khỏi sau này hắn thất bại lại tìm lí do chối cãi.”

Vương Đường nghe Lục Thiện Chân nói như vậy liền bảo binh sĩ cầm chiêng đồng gõ ba tiếng.

“Choeng.”

“Bần đạo Thượng Thanh Tông Thiên Khu Tử, vị này chính là gia nhân của bần đạo.” Mạc Vấn chỉ vào Lão Ngũ nói ra.

“Choeng.”

“Tân Châu Trì Tiết Đô Đốc Vương Đường muốn bắt và giết hắn, bần đạo rất tức giận.” Mạc Vấn tiếp tục nói.

“Choeng.”

“Dám cả gan động đến người nhà của ta, giết.” Mạc Vấn đi về phía Lục Thiện Chân.

Mười lăm trượng, mười trượng, năm trượng, ba trượng, hai trượng, tới gần, Mạc Vấn bước từng bước về phía Lục Thiện Chân, nhưng Lục Thiện Chân không có di chuyển, lão không phải không muốn di chuyển, mà không có cách nào động đậy được, Mạc Vấn đã sử dụng linh khí làm lão bất động tại chỗ.

Mạc Vấn nâng tay phải tát Lục Thiện Chân một cái thật vang, “Tu vi còn chưa đạt tới Địa Tiên”.

“Không ai dám ra tay với người nhà của bần đạo, duy nhất chỉ có ngươi dám.” Mạc Vấn lại ra tay tát thêm một cái.

Mạc Vấn giam chân Lục Thiện Chân đồng thời cũng điểm huyệt đạo của lão, Lục Thiện Chân có miệng nhưng không thể trả lời, trong lòng hoảng sợ vô cùng, lần này xuống núi lão đã điều tra, tính toán tu vi của Mạc Vấn nhiều nhất cũng chỉ gần ngang địa tiên như lão, vì vậy lão mới dám đi đến Tân Châu xúi giục Vương Đường làm phản Bồ Kiên, không nghĩ rằng Mạc Vấn tu vi đã đạt đến cảnh giới Thiên Tiên, Địa Tiên và Thiên Tiên tuy chỉ khác nhau một chữ, nhưng lại khác biệt một trời một vực, ở trước mặt Mạc Vấn đừng nói đến xuất chiêu động thủ, ngay cả di chuyển nửa bước cũng khó khăn.

“Dám can đảm động đến người nhà của ta, giết.” Mạc Vấn đưa tay cách không chụp kiếm của một đạo nhân đứng gần đó, chém đầu Lục Thiện Chân.

Mạc Vấn bỏ qua thi thể không đầu đang phun máu, xoay người đi về phía đám đạo nhân, đám đạo nhân kia lúc này cũng giống như Lục Thiện Chân, đều không thể cử động được, mắt thấy Mạc Vấn tới gần, đều sợ vỡ mật vỡ gan, khổ nỗi thân thể không nghe lời mình, chẳng những không thể trốn tránh, ngay cả cầu xin cũng không thể.

“Dám can đảm động đến người nhà của ta, giết.” Mạc Vấn đem tất cả đám đạo nhân đều chém đầu, sau khi giết một người hắn lại lặp lại câu nói này một lần, đây chính là nguyên nhân hắn đến tận bây giờ mới động thủ, hắn nhất định muốn mọi người trong thế gian biết rõ rằng nếu ra tay với người nhà của hắn, hậu quả sẽ như thế nào, làm như vậy sau này mới có thể ngăn cho không ai dám ra tay động thủ với người nhà của hắn nữa, đề phòng việc bị báo thù.

Mạc Vấn giết người biểu hiện rất bình tĩnh, lời nói cũng rất bình tĩnh, giết chết những đạo nhân kia cũng rất bình tĩnh, điều này chính là điều Mạc Vấn muốn, hắn muốn thế nhân biết rõ, những Tử Khí đạo nhân này ở trước mặt mình không hề có sức chống cự.

“Lão gia, đừng giết tên này.” Lão Ngũ thấy Mạc Vấn đi về phía Vương Đường, vội vàng hô lớn chạy tới.

“Dám can đảm động đến người nhà của ta, giết.” Mạc Vấn không đợi Lão Ngũ chạy tới, vung tay một kiếm, chém đầu Vương Đường.

Lão Ngũ thấy thế ngạc nhiên dừng lại, khẩn trương nhìn về phía cung thủ xung quanh, phát hiện bọn hắn đứng yên tại chỗ, giống như tượng gỗ, cũng không ai bắn tên.

“Tất cả hãy trở về đi, an tâm sinh sống, hết thảy giống như cũ, từ năm sau trở đi, miễn thuế ba năm.” Mạc Vấn hướng về phía dân chúng đang sợ ngây người nói.

Mắt thấy binh sĩ không có hành động gì, dân chúng lại càng không có ý kiến, im lặng rời đi, chỉ trong chốc lát đã không còn một ai, trong sân đấu chỉ còn một đám binh sĩ, những người này đều đứng trong phạm vi trăm trượng, mà Mạc Vấn lại có thể khống chế tất cả khí tức ở khoảng cách này. Thiên Tiên cùng Địa Tiên khác biệt lớn nhất ở điểm tu luyện Nguyên Thần, lực lượng tinh thần đã bắt đầu thay thế các loại pháp thuật.

“Bọn ngươi chỉ là phụng mệnh làm việc, bần đạo không truy cứu tội lỗi của các ngươi. Thạch Mẫn, ngươi đi gọi tất cả các bộ tướng đến phủ nha, Ngũ phẩm trở lên đều gọi hết, bần đạo muốn phân phó công việc.” Mạc Vấn thả tự do cho Thạch Mẫn, sau đó nói.

Tên Thiên tướng kia sau khi khôi phục hành động, nhìn thuộc hạ xung quanh đang ngây người, sững sờ trong chốc lát, chắp tay hành lễ với Mạc Vấn, sau đó chật vật chạy đi.

“Các ngươi cũng quay về nơi đóng quân, hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại tiếp tục chức trách.” Mạc Vấn thu hồi linh khí, thả đám cung thủ binh sĩ ra.

“Lão gia, sao bây giờ người lại trở nên lợi hại như vậy?” Lão Ngũ nét mặt không thể tin nhìn vào thân thể đám đạo nhân kia.

“Ta đã đạt tới Thiên Tiên.” Mạc Vấn ngưng thần cảm ứng tình huống hao tổn linh khí của bản thân, sử dụng định thân pháp hao tổn linh khí không nhiều, nhưng đối phương đông người, lúc nãy còn giam chân hơn một ngàn cung thủ đã hao tổn thêm rất nhiều linh khí, lúc này chỉ còn lại gần sáu thành.

“Chả trách ta vừa gặp nguy hiểm lão gia đã tới đây rồi, xin chúc mừng người.” Lão Ngũ bừng tỉnh, vui vẻ chúc mừng.

“Khắc phục hậu quả đi.” Mạc Vấn khoát tay với Lão Ngũ, y không muốn nói rõ sự thật với Lão Ngũ, sự thật này quá tàn nhẫn, Lão Ngũ không biết thì tốt hơn.

Lão Ngũ đáp ứng một tiếng, đi vào phủ nha hô hào người hầu ra ngoài nhặt xác.

Mạc Vấn nói “ phân phó công việc” làm cho các bộ tướng trong lòng cảm thấy yên tâm, đã phân phó công việc tức là vẫn có việc cần dùng, như vậy thì vẫn giữ được tính mạng, giờ Thìn, các bộ tướng đã tới, Mạc Vấn tiến hành trấn an mọi người, thăng chức, thưởng tiền bạc, người xưa đã nói, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, những bộ tướng này cũng không có tư tưởng chống đối Mạc Vấn, ngược lại càng vui mừng, Mạc Vấn giống như thần tiên, đi theo y làm mọi người cảm thấy yên tâm.

Công việc khắc phục hậu quả cực kì rườm rà, có quan binh chủ động trói người thân cùng bạn bè của Vương Đường đưa tới đây, Mạc Vấn cũng không làm khó những người vô tội này, đều thả họ ra, sau đó lại có quan văn đem sổ sách tới.

“Không nghĩ lão gia hỏa này lại giàu như vậy.” Lão Ngũ tuy xem không hiểu số sách nhưng nghe quan thủ khố báo cáo số lượng bạc trong kho, thốt lên.

“Nơi này có muối, đương nhiên là giàu có.” Mạc Vấn nói, y đang lựa chọn viên quan mới cai quản Tân Châu, nếu cử người từ Ung Châu đến sợ khó lòng khiến kẻ dưới phục tùng, chọn quan lại bản địa vẫn tốt hơn.

“Như vậy Bồ Kiên không phải phát sầu vì chuyện lương thảo rồi, thật là mưa rào đúng lúc.”

Mạc Vấn cười khổ sau đó không để ý tới Lão Ngũ nữa.

Giờ Ngọ, Mạc Vấn gọi văn võ bá quan Tân Châu tới, nhờ tiến cử một viên tướng cai quản quân sự, một viên quan quản lí chính sự Đô Đốc, công việc của Tân Châu do hai người cùng quản lí.

Buổi chiều, Mạc Vấn cùng hai viên quan mới trúng tuyển ngồi chơi nói chuyện, Lão Ngũ sau khi tra xét nhà kho liền chạy đến phòng bên cạnh ngủ trưa.

Buổi chiều giờ Thân, Mạc Vấn bỗng nhiên cảm ứng được Dạ Tiêu Diêu đốt phù gọi, điều khiến cho y ngạc nhiên là Dạ Tiêu Diêu sao lại ở Thượng Thanh Quan lúc này.

“Lão Ngũ, về nhà một chuyến, Dạ Tiêu Diêu có việc tìm ta.” Mạc Vấn đánh thức Lão Ngũ.

Lão Ngũ nghe vậy vội vàng đứng dậy, cấp bách chở Mạc Vấn bay về phía tây nam.

Lúc chạng vạng tối, hai người trở lại Thượng Thanh Quan, Dạ Tiêu Diêu cảm ứng được khí tức của hai người, chưa đợi hai người hạ xuống đất đã cưỡi chim điêu tới đón.

“Xảy ra chuyện gì.” Mạc Vấn hỏi.

“Bồ Hùng bênh tình đã quá nặng, không thể cứu chữa, trước khi lâm chung muốn gặp mặt ngươi….”