Tử Dương

Chương 573: Thích khách



Dịch: phuongkta1

Biên: argetlam7420

Chúc Quân Mộng thực sự điên rồi, gã chém giết người vợ kết tóc xe duyên với mình, rồi cầm thanh đao trong tay canh giữ ở cửa phòng che giấu vàng bạc, đi qua đi lại tuần tra, một bước không rời.

"Đại sư, không thể can thiệp vào tâm thần gã." Ngay lúc Khổng Tước Vương muốn ra tay cứu chữa, Mạc Vấn hiện thân bên cạnh mỉm cười lắc đầu, đây là quy củ mà hai người định ra trước khi tỷ thí.

"Nam mô A di đà phật." Khổng Tước Vương dừng lại lui về phía sau, xướng tụng Phật hiệu.

"Đừng tới đây, đừng tới đây, những thỏi vàng này là của ta, của ta." Chúc Quân Mộng hét lớn với Khổng Tước Vương cùng Mạc Vấn, hai mắt trợn lên, vẻ mặt kích động.

"Lão nạp còn chưa thi hành Phật hiệu." Khổng Tước Vương bất đắc dĩ lắc đầu.

Mạc Vấn nghe vậy mỉm cười, xoay người khoát tay áo với Âm sai câu hồn, ý bảo y rời đi trước.

Thủ hạ của Hắc Bạch Vô Thường có không ít quan sai âm ty, người đến cũng là một trong số đó, nhận ra Mạc Vấn, thấy hắn nhúng tay liền chắp tay rời đi.

"Đại sư, nếu cứu gã chính là ngài thua." Mạc Vấn phất tay đưa hồn phách của Chúc phu nhân về thân thể, lại dùng linh khí chữa lành vết thương, giúp người đàn bà kia sống lại, người do hai khí âm dương ngưng tụ mà thành, Tiên Nhân lại có thể điều khiển hai khí âm dương, cải tử hoàn sinh không phải là việc khó.

Khổng Tước Vương nghe vậy nhíu mày không nói.

Mạc Vấn thấy thế chậm rãi há miệng, sở dĩ trước kia hắn dùng chữ "cứu" chính là vì muốn tâng bốc vẻ từ bi trong lòng Khổng Tước Vương, để thúc giục lão nhanh chóng ra tay, chỉ cần Khổng Tước Vương ra tay chính là nhận thua, chẳng qua Khổng Tước Vương nhìn rõ dụng ý của hắn, cũng không nóng lòng ra tay chữa trị cho Chúc Quân Mộng, quên mình vì người là phải trả giá thật lớn.

Chúc phu nhân tưởng chết mà sống lại, phát ra tiếng rên rất khẽ từ trong phòng, Chúc Quân Mộng nghe thấy thanh âm, cầm đơn đao trong tay xông vào trong phòng, thấy vợ mình ngồi dậy liền vung đao chém, “Những thỏi vàng này là của ta, đừng hòng đem cho nhà mẹ đẻ ngươi."

Tuy nhiên trong chớp mắt đơn đao chém trúng cổ của người phụ nữ kia, hai người lại không hề ra tay ngăn cản, một cái nháy mắt của người thường ở trong mắt Tiên Nhân cũng không hề nhanh, bất cứ khi nào hai người cũng đều có thể ra tay ngăn cản trước khi đơn đao chém trúng cổ người phụ nữ này.

Đơn đao trong tay Chúc Quân Mộng cũng không chém trúng người đàn bà kia, lúc cách cổ cô ta chỉ một chút xíu thì ngừng lại, đương nhiên chuyên này không phải do gã chủ động dừng tay, mà là do Khổng Tước Vương ra tay can thiệp.

Chốc lát sau Chúc Quân Mộng ném đơn đao ra, ngạc nhiên nhìn vợ của mình, đưa tay chỉ mặt đất mở miệng hỏi, "Vết máu từ đâu ra thế?"

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn." Mạc Vấn mỉm cười xướng đạo, Khổng Tước Vương trị Chúc Quân Mộng hết điên loạn, đương nhiên đã ảnh hưởng đến thần trí của gã, keo này Khổng Tước Vương thua.

"Nam mô A di đà phật." Khổng Tước Vương chắp tay trước ngực niệm Phật.

"Hòa thượng đạo sỹ từ nơi nào đến, đi tới nhà ta để làm gì." Chúc Quân Mộng nghe được âm thanh của hai người, quay đầu quát hỏi.

"Đại sư, những hoàng kim không dùng đến kia nên trả về quốc khố, nhà cửa ruộng đất thì đưa cho gã a." Mạc Vấn mỉm cười gật đầu với Chúc Quân Mộng, sau đó bóng người tan biến.

Khổng Tước Vương chậm rãi lắc đầu, sau đó bóng hình cũng tan biến.

Ngay trong lúc này bản thể của Mạc Vấn luôn luôn ở Đại quốc, đại quân hiện tại đã lên đường.

"Vì sao chân nhân lại bật cười." Hoàng Y Lang nghi hoặc nhìn về phía Mạc Vấn.

"Như ngươi tính toán, trong bao lâu là có thể đánh chiếm toàn bộ nước Yên?" Mạc Vấn không trả lời vấn đề của Hoàng Y Lang mà chỉ vào phía đại quân đang ra khỏi thành hỏi.

"Nếu như ở Trung thổ thì chỉ cần một năm là đủ, nhưng mùa đông nơi đây thực sự khá dài, nên cần ba năm." Hoàng Y Lang đáp, mặc dù Mạc Vấn chưa hề ra trận nhưng đã lập ra con đường hành quân và sách lược công thành tốt nhất cho bọn họ, một chút chi tiết đều có cân nhắc, mỗi một thành trì đều có một cái túi gấm, điều bọn họ cần chỉ là theo kế mà hành động.

"Các ngươi vất vả rồi." Mạc Vấn khẽ gật đầu, thực ra hắn cũng không hài lòng với khoảng thời gian ba năm, nhưng hắn không hề mở miệng thúc giục, nếu như làm vậy có thể khiến Hoàng Y Lang lo sợ mà phạm sai lầm, mặc dù hắn không mở miệng thúc giục nhưng Hoàng Y Lang cũng sẽ cố hết sức tăng thêm tốc độ, chỉ muốn cho hắn một chút vui vẻ.

"Chân nhân." Hoàng Y Lang nhìn về phía Mạc Vấn.

Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày trầm ngâm, hắn biết rõ Hoàng Y Lang đang muốn hỏi điều gì, trước mắt đại quân đã xuất phát, có một số việc không thể kéo dài được nữa, nhất định cần phải cho Hoàng Y Lang một câu trả lời rõ ràng.

"Giống như ngươi nói, chỉ để lại một đứa con gái." Sau khi trầm ngâm thật lâu thì Mạc Vấn mở miệng nói ra, không quan tâm tất cả hành động của Mộ Dung Chấn Hùng là vì điều gì, những chuyện mà gã làm đều muôn lần chết không hết tội, muốn khiến gã biết tội mà không tự sát, cũng chỉ có thể lưu lại đứa con gái đang còn nhỏ của gã, khiến tâm hồn gã luôn tồn tại lo lắng trên thế gian, nhưng điều kiện tiên quyết là cần phải giết chết toàn bộ họ hàng thân thiết của Mộ Dung Chấn Hùng, không thể để những người khác thay gã chăm sóc cho cô con gái nhỏ tuổi kia.

"Chân nhân, muốn thành việc lớn không nên câu nệ tiểu tiết." Hoàng Y Lang mở miệng an ủi.

Mạc Vấn nghe vậy khoát tay áo, hắn cũng không hề bận tâm khi làm ra quyết định như vậy, nếu đứng ở trên lập trường những người có người thân bị lão ta ăn thịt thì giết chín đời cũng không quá đáng.

"Chân nhân còn có chỉ thị gì." Hoàng Y Lang hỏi, lúc này quân đi trước đã sắp rời khỏi thành, gã và Tiêu Ngọc Lan muốn đi theo đại quân.

"Không nhất thiết phải là ba năm, năm năm, mười năm cũng có thể được." Mạc Vấn thuận miệng nói ra, nói xong lại căn dặn một lần nữa, "Không được tự mình mạo hiểm, nếu như bị Tiên nhân gây khó xử, lập tức đốt hương báo cho ta."

Hoàng Y Lang gật đầu đồng ý, "Chân nhân muốn tới nơi đâu."

"Đi tới nước Tấn một chuyến." Mạc Vấn nói ra, chuyện của Mộ Dung Chấn Hùng không thể giải quyết, cùng lúc Hoàng Y Lang ra trận hắn muốn tới nước Tấn độ hóa tên Lý Công Hạo say mê rượu kia trước, mà mục tiêu của Khổng Tước Vương chính là con quỷ háo sắc tên là Khúc Chính của nước Tần.

"Chân nhân giữ gìn sức khỏe thật tốt, hai người chúng ta đi trước." Hoàng Y Lang chắp tay từ biệt Mạc Vấn.

Mạc Vấn mỉm cười gật đầu, quay người khẽ gật đầu với Tiêu Ngọc Lan nơi xa, đưa mắt nhìn hai người mang quân ra trận.

Sau khi hai người kia rời đi, Mạc Vấn đi tới cổng lầu nói rõ mấy câu với hoàng đế nước Đại, sau đó thuấn di tới đô thành nước Tấn - Kiến Khang, nơi mà hắn đã xa cách từ lâu.

Cảm giác đầu tiên của Mạc Vấn khi tới nước Tấn chính là thân thiết, hắn là người nước Tấn, ngoài ra ở nước Tấn còn có bạn bè của hắn.

Đến được đây nhưng Mạc Vấn cũng không nóng lòng đi đến phủ đệ của Lý Công Hạo, mà lại đi tới phủ tướng quân Trương Động Chi.

Mạc Vấn cùng Trương Động Chi chính là bạn bè chí cốt, hắn trực tiếp hiện thân ở viện chính của phủ tướng quân, sau khi hiện thân lại lập tức phát giác được bầu không khí khác thường, trong nội viện cực lớn của phủ tướng quân vắng vẻ không người, mà chỗ tối thì đang có bảy vị cao thủ Tử Khí đang hô hấp chậm rãi ẩn nấp.

Ngay lúc Mạc Vấn đang âm thầm nghi hoặc, lập tức có mấy bóng người lao ra từ hành lang cùng phía sau bụi cây, trên nóc cũng xuất hiện bốn người, chia nhau chiếm đoạt bốn phía nóc nhà.

"Hay lắm tặc tử, cuối cùng đã chờ được ngươi đến rồi." Trong nội viện có ba người đều là đạo nhân trung niên, người cầm đầu lại cầm trường kiếm trong tay, mặt mũi tràn đầy lửa giận nhìn Mạc Vấn.

Mạc Vấn nghe vậy càng thêm khó hiểu, liếc mắt đánh giá bảy người trong nội viện cùng nóc nhà, bảy người này thuộc các tông của Tam Thanh, ba người trong nội viện cầm trong tay vũ khí vây quanh hắn, mà bốn người trên nóc nhà thì tay cầm phù bút, đang nhanh chóng vẽ viết phù chú trên nóc nhà, không hỏi cũng biết phù chú được viết ra chính là Định Khí Phù, mục đích là phòng ngừa hắn trốn đi.

Ngay lúc Mạc Vấn đang dò xét mọi người, một tên đạo nhân trên nóc nhà sườn đông thấy rõ bộ dáng của hắn, quá sợ hãi kêu lên, "là Thiên Khu chân nhân."

Sáu vị đạo nhân còn lại nghe được giọng nói của người này, ngạc nhiên kinh hãi, cấp tốc lui về phía sau.

"Người đến có phải là Thiên Khu chân nhân." Đạo nhân trên nóc nhà sườn đông quay về phía Mạc Vấn hô.

"Đúng là bần đạo, Trương tướng quân hiện ở nơi nào." Mạc Vấn mở miệng hỏi, căn cứ hành động cùng thần sắc của mấy người kia, hắn mơ hồ đoán được trong phủ tướng quân đã xảy ra chuyện.

Mạc Vấn nói xong, có mấy người theo bản năng nhìn về phía hậu viện, Mạc Vấn thấy thế, biết rõ Trương Động Chi đang ở hậu viện, liền xoay người đi đến chỗ đó.

"Xin chân nhân dừng bước." Đạo nhân lui về phía sau trước kia thấy Mạc Vấn muốn đi tới trước cửa hậu viện, hoảng hốt lách mình, ngăn cản đường đi của hắn.

"Mạc Vấn." Hậu viện truyền đến giọng nói của Trương Động Chi.

"Tướng quân dừng bước, chờ chúng ta xác định thực sự là Thiên Khu chân nhân rồi hai người sẽ được gặp mặt." Người cản đường lúc trước quay đầu hô.

Mạc Vấn nghe vậy biết rõ mấy người kia đang nghi ngờ hắn chính là người khác biến đổi dung mạo, tâm niệm chớp động, từ trong cơ thể tràn ra bảy luồng linh khí trói chặt bảy người này lại, rồi cất bước đi đến hậu viện, khi tới đó lại chỉ thấy Trương Động Chi chống hai cây nạng, đứng thẳng ở dưới mái hiên.

"Người anh em, ngươi tới thật đúng lúc, nếu như đến muộn mấy ngày chỉ sợ sẽ không gặp được ta rồi." Trương Động Chi muốn đi xuống bậc thang.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Mạc Vấn lách mình tiến lên đỡ gã, cùng lúc đó thả bảy người bị giữ ở trước viện ra.

"Đêm qua ngu huynh bị ám sát, hai chân bị thương, không thể đi lại." Trương Động Chi muốn vỗ vào bả vai Mạc Vấn, nhưng sau khi buông lỏng cây nạng khỏi tay mình thì gần như mất thăng bằng, vội vàng nắm lại cây nạng.

"Thích khách là người như thế nào." Mạc Vấn hỏi.

"Không trông thấy bộ dáng." Trương Động Chi nói với bảy vị đạo nhân đang từ sau chạy tới, “Chư vị không cần khẩn trương, là người bạn cũ của ta tới gặp."

Mạc Vấn quay đầu đưa tay với bảy người kia, sau đó đỡ Trương Động Chi tiến vào phòng, những người trong Trương gia đều tới chào hỏi hắn, sau khi hàn huyên Trương Động Chi nói ra, "Người anh em, ngươi đã đắc đạo thành Tiên, nhanh giúp ta chữa lành hai chân đi."

Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu, dựng thẳng chưởng làm đao, tách vải gạc và thanh nẹp trên hai đùi Trương Động Chi ra, chỉ thấy xương đùi hai chân Trương Động Chi đã gãy, bầm tím một mảng.

Mạc Vấn xuất ra linh khí nhằm cảm nhận chỗ xương gãy của Trương Động Chi, lúc xác định được vị trí và mức độ gãy xương, trong lòng bỗng nhiên sinh ra nghi hoặc, "Vì sao đối phương lại chỉ làm huynh bị thương?"

"Sao ta biết được, có chuyện gì vậy?" Trương Động Chi thấy mặt Mạc Vấn lộ vẻ nghi hoặc, mở miệng hỏi.

"Kẻ tổn thương huynh là người của Đạo môn, tu vi không hề thấp, chỗ xương gãy của huynh cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là lúc này khó đi lại nhưng sau khi lành sẽ không có di chứng về sau." Mạc Vấn nói ra.

"Ngụ ý của ngươi là ta cần phải cảm tạ tên thích khách này ra tay nhẹ nhàng?" Trương Động Chi mỉm cười.

"Nếu người này muốn lấy tính mạng của huynh thì dễ như trở bàn tay, nhưng người này cũng không muốn giết huynh, chỉ muốn khiến huynh không thể đi lại, hơn nữa lúc ra tay đã bảo đảm sau khi tổn thương của huynh lành sẽ không để lại di chứng." Mạc Vấn lắc đầu nói ra.

"Trước tiên ngươi hãy nối hai chân của ngu huynh lại rồi nói cũng không muộn." Trương Động Chi thúc giục.

Hai tay Mạc Vấn đặt song song nhau, ấn lên hai chân Trương Động Chi, Trương Động Chi chưa từng nghĩ đến Mạc Vấn sẽ ra tay nặng như vậy, kêu thảm một tiếng rời chỗ đứng lên, sau khi đứng lên lại phát hiện đau đớn đã biến mất, thử đi vài bước mới phát hiện đã khỏi hẳn.

"Trong thời gian gần đây Kiến Khang đã xảy ra những chuyện gì." Mạc Vấn hỏi, Trương Động Chi chính là trung thần dưới trướng Chu quý nhân, chuyện gã bị ám sát rất có khả năng có liên quan tới việc tranh quyền đoạt lợi trong triều đình.

Trương Động Chi phất tay đuổi người nhà cùng a hoàn đi, chờ mọi người rời khỏi nơi đây mới mở miệng nói ra, "Nửa tháng này trong triều đã có năm vị đại thần bị ám sát bỏ mình, đều là trọng thần nghiêng về phía Chu gia."

"Hung thủ là người nào." Mạc Vấn hỏi.

"Không ai biết được." Trương Động Chi từ đầu giường cầm ra một viên ngói xanh đưa về phía Mạc Vấn, "Đây là thứ hung thủ để lại đêm qua."

Mạc Vấn nhận lấy mảnh ngói nhìn thoáng qua, chỉ thấy phía trên viết là "Giam lỏng nửa tháng, nếu như rời cửa phủ, lấy tính mạng của ngươi."