Tử Dương

Chương 72: Tên ngốc không nhìn thấy bảo vật



Dịch giả: Ma Đạo Tử

Vừa nói xong, lập tức có vô số ánh mắt tập trung về phía hai người. Những người này đến từ nhiều nơi trong khu vực Man hoang nên cũng chẳng có mấy ai quen biết lẫn nhau. Bọn họ quay ra nhìn không phải vì thấy Mạc Vấn lạ mặt mà vì hắn lại đi mua vị liệt nữ không ai dám mua này.

Mạc Vấn xuyên qua đám người đi về phía đài gỗ, trên mặt không có chút biểu cảm nào. Ở một nơi không có kẻ nào lương thiện, nếu ra vẻ khiêm tốn thì chắc chắn sẽ bị người ta coi là con cừu non để làm thịt.

Mạc Vấn chậm rãi bước lên đài, đứng trước gã bán hàng nói. "Nàng này, ta mua."

"Tiểu đạo trưởng nhìn rất quen nha." Gã kia nhìn Mạc Vấn từ trên xuống dưới rồi lại liếc Lão Ngũ vừa bước lên đài.

"Giày của người cũng nhìn rất quen đó nha, hơn mười tên đồng bọn của ngươi hình như cũng đi loại này phải không?" Mạc Vấn cười lạnh, những quan binh này tới từ cảnh nội, tất nhiên là biết rõ chuyện hắn bị treo thưởng rồi.

Người bán nghe vậy thì hơi cúi xuống nhìn giày của mình rồi lại quay đầu nhìn về căn phòng phía tây, chỉ đành cười gượng, "Tiền trao cháo múc."

Mạc Vấn lấy bạc ở trong ngực ra đưa cho gã, rồi quay lại nhìn nữ tử đang sững sờ đứng đằng kia mà từ tốn nói, "Vị huynh đệ của ta kính trọng sự trinh liệt của cô nương nên nguyện ý chuộc thân cho cô. Đợi ta cởi trói rồi cô nương muốn đi hay ở thì tùy."

Nàng kia nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn và Lão Ngũ, lúc này khuôn mặt nàng đã sưng húp, mí mắt gần như không thể mở ra.

Mạc Vấn quay đầu liếc Lão Ngũ. Lão Ngũ cũng hiểu ý, tiến tới cởi trói và bỏ giẻ bịt miệng ra cho cô gái. Mạc Vấn vẫn luôn tập trung đề phòng, nhìn thấy cô gái kia sau khi được bỏ cái mã tước (hàm thiếc ở mồm ngựa) ra cũng không có ý định cắn lưỡi mới yên lòng.

"Ta muốn biết lai lịch của nàng, cái công văn kia cho ta xem một chút." Mạc Vấn nhìn người bán nói.

Gã kia do dự một chút rồi lấy từ trong ngực ra công văn đưa cho Mạc Vấn. Hắn vừa nhìn qua liền nhíu chặt lông mày, "Các ngươi thật là to gan lớn mật."

"Hắn đã phạm tội rồi, còn sợ gì nữa chứ?" Người bán cãi lại.

Mạc Vấn không thèm đáp lại gã mà quay đầu nói với cô gái. "Trước tiên rời khỏi đây đã, ta sẽ tìm cách trị thương cho cô nương."

Cô gái nghe vậy thì chậm rãi gật đầu, đang muốn bước đi thế nhưng vì quá đau nên không thể đi lại được.

Mạc Vấn thấy thế nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi cầm lấy hành lý trên vai Lão Ngũ. Gã biết ý bèn tiến đến ngồi xuống, cô gái kia ngại lễ nghi, do dự không dám tới, cũng không muốn trèo lên lưng gã.

Mạc Vấn bất đắc dĩ đành liếc mắt nhìn Lão Ngũ ra hiệu. Lão Ngũ hiểu ý, lập tức khom người cõng cô gái kia lên rồi bước xuống đài.

Mọi người ở bên dưới cũng đã nhìn quen tình cảnh này, không thèm để ý mà nhường đường cho ba người, sau đó lại thúc giục bên bán hàng kéo người mới ra.

Rời khỏi con phố kia, Mạc Vấn nhanh chóng tìm đến một quán trọ. Quán này ở trong trấn, trông khá rộng rãi, bởi vì đón khách nên giờ này vẫn chưa đóng cửa.

"Chọn một căn thượng phòng chất lượng tốt nhất cho nữ tử tạm trú, cùng một phòng nữa cho huynh đệ ta." Mạc Vấn nói với chủ quán.

"Thượng phòng với phòng trọ bình thường không ở gần nhau, nhỡ mà nàng chạy mất thì chúng ta không chịu trách nhiệm." Chủ quán kiến thức rộng rãi, biết rõ cô gái này là hai người mua được.

"Không thành vấn đề." Mạc Vấn khoát tay.

Chủ quán ngẩng đầu nhìn Mạc Vẩn rồi quay lại bảo tiểu nhị đi trước dẫn đường.

Người đời nhiều khi hiểu nhầm, thực ra thượng phòng cũng không phải chỉ gian phòng ở trên lầu mà để nói căn phòng ở chính giữa. Phòng của cô gái kia là ở góc đông bắc, tiểu nhị sau khi bước vào liền thắp sáng ngọn đèn cầy. Lão Ngũ tiến tới đặt nàng lên giường ở chính giữa phòng.

"Đa tạ công tử cứu giúp." Cô gái vừa được đặt lên giường, lập tức hướng về phía Mạc Vấn quỳ xuống. Hành lễ của nữ tử được chia làm đại trung và tiểu, nàng quỳ lạy chính là đại lễ.

Mạc Vấn thấy thế thì vội vàng lách người tránh đi. "Là huynh đệ của ta nhờ ta cứu cô kìa." Vừa nói xong hắn bèn liếc nhìn Lão Ngũ ra hiệu cho gã tới nâng nàng dậy.

Lão Ngũ sững sờ một chút rồi tiến lên đỡ lấy cô gái, nàng còn đang định hướng gã quỳ lạy.

"Ngươi mau đi mang cho Vương tiểu thư chút cơm canh." Mạc Vấn nhìn Lão Ngũ nói.

Lão Ngũ nghe vậy dạ một tiếng rồi cùng với tiểu nhị đang chờ một bên đi khỏi cửa.

"Vương tiểu thư, cô cứ an tâm nghỉ ngơi, đợi khi thương thế chuyển biến tốt rồi hãy quyết định đi hay ở." Mạc Vấn từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc đặt lên bàn. "Nếu đã có chỗ để đi thì chút bạc này lưu lại làm lộ phí cho cô."

Cô gái vốn đã ngồi lên giường thấy thế thì lại lần nữa quỳ xuống bái tạ, nghẹn ngào rơi lệ.

"Nam nữ thụ thụ bất thân, cô nương mau mau đứng dậy đi. Ta đi tìm chút thảo dược cho cô." Mạc Vấn quay người đi ra ngoài, cũng không nâng nàng dậy.

Hắn vừa đi vào phòng trước cửa quán trọ đã thấy Lão Ngũ đang đợi ở dưới bếp ăn. Gã vừa thấy Mạc Vấn liền vội vàng đi tới đón. "Lão gia, chúng ta ở phòng Đông Sương số ba."

Mạc Vấn nghe vậy thì gật nhẹ. "Cô gái này rất trinh liệt, ngươi phúc duyên thâm hậu, cần phải biết lấy mà quý trọng."

"Khó coi muốn chết, lại còn nói ngọng nữa." Lão Ngũ bĩu môi nói.

"Ngươi cái tên ngốc này mới không nhìn ra bảo bối. Vương tiểu thư nếu không gặp phải chuyện rủi ro này thì nào đến phiên ngươi." Mạc Vấn mở miệng răn dạy. "Vương tiểu thư đang gặp phải chuyện không hay, ngươi phải chăm sóc nàng thật tốt, ở bên cạnh ân cần, muốn có được trái tim của nàng không phải là khó."

"Lão gia, nàng quá xấu rồi, ngươi đừng để cho ta lấy nàng." Lão Ngũ năn nỉ. Vương tiểu thư kia mặt mũi bầm dập, miệng lệch mắt nghiêng, dung mạo thật là quá dọa người.

"Nhìn mặt mà chọn người mất Tử Vũ (1). Vương tiểu thư thân hình thướt tha, khuôn mặt chắc hẳn sẽ không khó coi. Thế nhưng phải đợi những vết sưng của nàng biến mất mới thấy được khuôn mặt xinh đẹp của nàng, mồm miệng bị lệch như vậy cũng là do bị đánh mà thôi." Mạc Vấn quay người đi về hướng quầy hàng.

"Lão gia, tính khí của nàng không hiền thục. Những việc nàng làm trên đài gỗ cậu đều đã nhìn thấy, nếu không đeo cái hàm kia thì nàng thậm chí sẽ căn người đó." Lão Ngũ vội vàng kéo Mạc Vấn lại.

"Vì bảo vệ trinh tiết mà không tiếc tính mạng, nữ tử như thế ngươi có thể tìm ở đâu chứ?" Mạc Vấn khó chịu nói.

"Lão gia, van xin cậu, thả nàng đi đi." Lão Ngũ lại năn nỉ.

"Cũng được, nếu nàng muốn đi thì để nàng đi, nếu không thì lưu nàng lại, ngươi muốn cưới nàng hay không thì để sau này tính." Mạc Vấn quay người đi về hướng quầy hàng, hỏi xem tiệm thuốc ở chỗ nào. Sau đó, hắn đưa hành lý lại cho Lão Ngũ, rồi một mình đi ra ngoài tìm thuốc.

Vương tiểu thư thân hư khí nhược (suy yếu), lại bị thương nên cần dùng dược thảo bồi bổ hoạt huyết làm chủ vị. Tiệm thuốc trong trấn rất nhỏ, bán dược cũng không nhiều, thế nên thuốc cần thiết không đủ. Mạc Vấn phải vắt hết óc nghĩ ra phương thuốc và dược vật, mượn ấm để sắc thuốc rồi mang về. Khi trở lại phòng thì phát hiện Lão Ngũ cũng không ở đây, từ khe cửa hắn có thể nhìn thấy Vương tiểu thư kia đang ngồi trước bàn ăn cháo, tuy đang đói nhưng nàng khi ăn vẫn không mất tướng. Tiểu thư khuê các cùng với con gái nhà quê khác biệt lớn nhất chính là ở khí độ tao nhã.

Dừng chân trước vửa một lát, Mạc Vấn cũng không tiến vào mà trở lại chỗ ở, đẩy cửa vào, nhìn thấy tên Lão Ngũ kia đang nằm trên giường ngáy to như sấm.

"Đừng giả bộ ngủ nữa, mau đem chén thuốc này cho Vương tiểu thư uống." Mạc Vấn đặt chén thuốc lên bàn rồi quay người đi tới một cái giường lớn ở chỗ khác.

Hắn nói xong mà vẫn không thấy Lão Ngũ có phản ứng gì, bèn nhíu mày đi tới chỗ của tên này. Nhưng còn còn chưa đến gần giường thì lão Ngũ đã bật dậy, cầm lấy chén thuốc chạy ra ngoài. Chỉ trong chốc lát gã đã quay về, lại nằm vật ra giường ngủ không thèm nói gì với Mạc Vấn.

"Ngươi đã biết nàng là người phương nào chưa?" Mạc Vấn thấy thế cũng biết Lão Ngũ đang tức giận.

"Không biết." Lão Ngũ không dám không lên tiếng, có điều lời nói lại có chút oán giận.

"Nàng chính là thiên kim tiểu thư nhà Thượng Thư Lệnh." Mạc Vấn nói, công văn trên ngực gã buôn người kia có viết rõ lai lịch của cô gái này. Nàng chính là con gái của Thượng Thư Lệnh Vương Hiền, Vương Nguyên Dung. Vương Thượng Thư chiếm đoạt ruộng đất của dân bị bắt đi sung quân, tất cả nữ quyến và người hầu trong nhà đều bị lưu vong.

"Thượng Thư Lệnh là quan gì vậy?" Lão Ngũ nghe vậy hiếu kì hỏi, gã biết Thượng Thư Lệnh là quan nhưng không biết chức to thế nào.

"Thượng Thư Lệnh là quan nhị phẩm, đối mặt với quân vương (khi đứng trong điện thì đứng ở hàng cao nhất), là đại quan có thực quyền to lớn trong triều." Mạc Vấn mở miệng nói.

"Cha nàng làm quan lớn như vậy, làm sao nàng có thể bị người ta bán đi chứ?" Lão Ngũ khiếp sợ, lập tức ngồi dậy.

"Phụ thân nàng vì phạm tội nên liên lụy đến nàng." Mạc Vấn nói.

"Nàng họ Vương, cha nàng có phải thân thích với đám Vương gia kia không?" Lão Ngũ chỉ về phía đông.

"Có lẽ là dòng họ của Vương thị bằng không thì không thể có được chức quan có thực quyền như vậy." Mạc Vấn gật đầu nói. Thông qua chuyện này hắn mơ hồ cảm giác được hoàng gia nước Tấn cùng với Vương gia quyền cao chức trọng dường như không hòa hợp, hai bên luôn muốn phân cao thấp, tranh quyền với nhau. Thượng Thư Lệnh là đại quan triều đình, chỉ là xâm phạm đến ruộng đất của dân liền bị bãi chức sung quân thì đúng là chuyện bé xé ra to. Việc này rõ ràng cho thấy hoàng gia đang muốn tước quyền của Vương gia. Mà chuyện này rất dễ làm cho người ta chú ý, tùy tiện lấy cớ rồi cách chức sung quân vị quan lớn như vậy, từ đó có thể thấy được mâu thuẫn giữa hoàng gia và Vương gia đã cực kì sâu sắc rồi. Thời cuộc hỗn loạn chính là lúc hoàng gia cần người tài, đáng tiếc tu vi bản thân không tinh thông không thể nào tham gia, đành lãng phí một thời cơ tốt.

"Vương gia có cừu oán với ta, phải lập tức đuổi nàng này đi mới được." Lão Ngũ cũng không biết suy nghĩ trong lòng Mạc Vấn, cái gã quan tâm là mình tuyệt đối không thể lấy một cô ả xấu xí thế này.

"Nàng đã không có nhà để về, đuổi đi đâu được?" Mạc Vấn lắc đầu nói.

"Đưa bạc cho nàng, để nàng trở lại Đô thành." Lão Ngũ chỉ về phía đông. "Nếu cậu còn lo lắng thì để ta mướn cho nàng một cỗ xe ngựa."

"Ngươi chẳng biết gì về luật lệ Đại Tấn cả, người đã bị lưu vong làm sao có thể trở lại quê cũ?" Mạc Vấn nhíu mày nói.

"Vậy sao cậu còn nói là đi hay ở tùy ý?" Lão Ngũ lộ vẻ nghi hoặc.

Mạc Vấn nghe vậy thì bất đắc dĩ thở dài. "Đó là ta lấy lui làm tiến, để cho nàng an tâm. Hơn nữa hàng ngày ngươi lại ân cần chăm sóc cho nàng, vào thời điểm sa cơ mà được người khác đưa than ngày tuyết (2), nàng chắc chắn sẽ nhớ tới cái ân này. Như là ngày thường, nàng cũng không thèm nhìn đến ngươi đâu."

"Lão gia, cậu tha cho ta đi, ta chỉ là một kẻ đầy tớ chạy việc, không cần một lão bà trí thức thông hiểu lễ nghĩa gì hết. Cái bộ dáng của nàng lúc nửa đêm làm ta phát sợ." Lão Ngũ nức nở.

"Việc này quyết định vậy đi. Ngày ngày ngươi phải ân cần chăm sóc, an ủi nàng. Nếu ba ngày sau ngươi còn không có ý muốn cưới, đến lúc đó ta tuyệt không cưỡng ép ngươi. Còn nếu trong ba ngày này, ngươi mà có dám lãnh đạm dù chỉ một chút thì ta nhất định sẽ đem nàng gả cho ngươi. Ta không tin ta không làm chủ được việc này." Mạc Vấn nghiêm mặt mở miệng, nói xong liền nhắm mắt niệm kinh, không thèm để ý Lão Ngũ nữa.

Lão Ngũ thấy Mạc Vấn tức giận, cũng không dám nói thêm gì nữa, đành nằm trên giường trằn trọc.

Mạc Vấn niệm kinh được nửa canh giờ liền mở mắt ra. Lão Ngũ vừa thấy vậy liền vội vàng lên tiếng. "Lão gia, nàng là đại tiểu thư nhà quan, chắc chắn sẽ không hầu hạ cậu đâu, mà sau này sợ rằng ta còn phải hầu hạ nàng nữa."

"Cả nửa canh giờ ngươi chỉ đi suy nghĩ mấy thứ này sao?" Mạc Vấn đứng dậy thu dọn giường chiếu. "Ngươi cứ yên tâm, con gái quan lại đều phải học nấu ăn, nữ công gia chánh, bằng không sau này gả vào nhà chồng sẽ làm cho đằng ngoại mất mặt. Sau khi các nàng xuất giá thì cũng không cần làm những việc này, nhưng làm và không làm là một chuyện, biết làm hay không lại là một chuyện khác."

Lão Ngũ ngạc nhiên trừng mắt, thật vất vả mới nghĩ ra được một kế thoát thân lại không có hiệu quả.

Một đêm vô sự, sáng sớm hôm sau Mạc Vấn cùng Lão Ngũ đi tới trước phòng của Vương Nguyên Dung gõ cửa. Vương cô nương liền đứng dậy mở cửa, sau khi nủ một đêm, khuôn mặt chẳng những bớt sưng mà thậm chí còn nặng hơn.

Mạc Vấn đoán không sai, Vương cô nương không còn chỗ để đi nên tình nguyện đi theo hai người, giặt giũ nấu ăn để báo đại ân.

Mạc Vấn nghe vậy thì liên tục gật đầu. "Rất tốt, rất tốt."

Lão Ngũ nghe vậy liền lắc đầu liên tục. "Đã xong, đã xong." (Đoạn này đối kinh thật:D)

(1)

Theo “Hàn phi tử - Hiển học” ghi chép lại, Khổng Tử có 3.000 đệ tử, trong đó có một người tên là Đạm Đài Vũ có tướng mạo khác biệt so với người bình thường. Vậy nên Khổng Tử cho rằng tài năng và đức hạnh của Đài Vũ cũng không được như thường nhân. Tuy nhiên, sau khi ở cùng một thời gian, Khổng Tử phải hoàn toàn thay đổi cách nghĩ trước đây của mình.

Khổng Tử còn có một đệ tử tên là Tể Dư. Lúc mới gặp bởi vì Tể Dư ăn nói lưu loát siêu phàm, vậy nên Khổng Tử cho rằng anh ta là người có trí tuệ phi thường. Tuy nhiên về sau lại phát hiện trí tuệ của Tể Dư lại không giống như những lời nói ra.

Có hai người học trò này làm minh chứng, Khổng Tử cảm thán nói: “Nếu như ta đơn thuần dùng bề ngoài để phán xét tốt xấu của một người, sẽ bỏ sót nhân tài như Tử Vũ; nếu như ta chỉ dựa vào lời nói ban đầu để cân nhắc tài hoa, thì sẽ ngộ phán như Tể Dư vậy."


(2) Câu này giống như một nắm khi đói, ví von tại hoàn cảnh khó khăn lại được người ta trợ giúp. Nghe nói ngày mùa đông trời rất lạnh, Tống Thái Tông mặc áo lông chồn, ngồi ở trong phòng sưởi ấm còn thấy lạnh nên nghĩ rằng thời tiết lạnh thế này những dân chúng kia thiếu quần áo ít củi lửa hẳn càng lạnh hơn. Thế nên mới lệnh cho Khai Phong phủ doãn giúp đỡ những dân chúng ít quần áo, củi lửa kia. Đây là giai thoại về "Đưa than ngày tuyết"