"Lão gia, yêu quái đi ra." Lão Ngũ vẻ mặt sợ hãi chỉ vào căn nhà cũ.
"Không cần sợ, yêu vật biến ảo thành người sẽ không xấu xí hơn âm hồn." Mạc Vấn xua tay cười nói.
Lão Ngũ nghe vậy lập tức bình tĩnh lại, thực ra khiến cho gã bình tĩnh chủ yếu là do thái độ ung dung của Mạc Vấn.
Tiếng bước chân trong căn nhà cũ cũng không dồn dập, thậm chí có chút chậm chạp. Sau vài tiếng chân, Mạc Vấn bỗng cảm thấy dị thường, tiếng bước chân của người bình thường dù gấp gáp hay thong thả nhưng đều có tiết tấu nhất định, nhưng tiếng bước chân trong nhà cũ lại không phải tiết tấu bước chân của người bình thường, âm thanh dậm chân rất không đều đặn.
Chốc lát sau tiếng bước chân đến ngoài cửa thì dừng lại, lão Ngũ càng thêm khẩn trương, thậm chí bắt đầu run rẩy. Ngược lại thái độ của Mạc Vấn lại càng ung dung, loại ung dung này một nửa xuất phát từ sự tự tin vào thực lực bản thân, còn một nửa có từ sự dạy dỗ của Thanh Dương Tử và Cổ Dương Tử. Đạo nhân thay trời hành đạo, cử chỉ phải có độ, gặp chuyện cần ung dung.
Trong nhà lập tức truyền đến âm thanh rút then cửa. Lão Ngũ nghe tiếng càng thêm căng thẳng, nhìn thẳng vào cánh cửa gỗ, hai tay cầm chặt Kim Tiền Kiếm chuẩn bị vung lên.
Thời này cửa chính đều được thiết kế mở vào phía trong, sau khi then cửa rút ra thì cửa chính theo đó mở vào trong, một cự nhân cao gần bằng cánh cửa xuất hiện trước mặt hai người. Nhìn qua thì bao quanh hạ thân của cự nhân này là một cái váy cỏ xấu xí, thân trên để trần, bộ ngực nhô lên rất to chứng tỏ nó là yêu vật giống cái biến ảo thành. Màu da phía thân trên có màu vàng xám, so với người bình thường thô ráp hơn rất nhiều. Gương mặt nó dài như quả mướp, có bảy phần giống người, chỉ là ngũ quan rất xấu xí, mới nhìn qua thì quả thực rất dọa người.
Yêu vật kia nhìn thấy hai người thì đầu tiên là sững sờ, sau đó lại trợn mắt, mở miệng phát ra âm thanh, "Ô ô..."
"Ô cái đầu nhà ngươi ấy." Khiến Mạc Vấn bất ngờ là yêu vật còn chưa dứt tiếng thì lão Ngũ đã xông tới, quát to một tiếng giơ Kim Tiền Kiếm lên chém tới yêu vật. Thực ra con người chỉ sợ hãi cái mình không thể biết trước, một khi thấy được bộ mặt thật của yêu vật thì sợ hãi ngược lại giảm đi rất nhiều.
Một kiếm này của lão Ngũ là dồn toàn lực, sau một kiếm chỉ nghe thấy một chuỗi âm thanh keng keng. Kim Tiền Kiếm là do nhiều đồng tiền xâu chuỗi bằng sợi tơ mà tạo thành, sao có thể sử dụng như đao búa thông thường, sau khi chém một kiếm đã lỏng lẻo sắp hỏng.
Sau khi cửa mở, yêu vật kia chỉ chú ý tới Mạc Vấn đang mặc đạo bào phía trước, không ngờ được lão Ngũ ở phía sau hắn sẽ bất ngờ tấn công, sự tình xảy ra quá nhanh nên nó không khỏi sững sờ một chút. Về phần lão Ngũ vừa ra tay đã hỏng binh khí cũng sửng sốt, nhưng phản ứng của hắn nhanh hơn yêu vật kia, sau khi sửng sốt thì lập tức khôi phục, xoay người nhặt một cục đá ném về phía yêu vật.
Yêu vật kia thấy thế giơ tay muốn chống đỡ, nhưng chậm nửa nhịp nên bị hòn đá đập trúng đầu. Lão Ngũ một kích đắc thủ, lập tức cúi đầu tìm đá ném tiếp. Ngoài cửa có rất nhiều đá, có lẽ là do đám trẻ con ném vào rồi tích dần lại nên mới nhiều như vậy, lão Ngũ chọn trong đó một cục đá cỡ quả dưa chuột rồi ném về phía yêu vật. Yêu vật kia mặc dù cao lớn nhưng phản ứng rất chậm chạp, chỉ có thể giơ tay ngăn cản chứ không thể phản công lại.
"Lão gia, mau ra tay đi." Lão Ngũ vừa ném vừa quay đầu hô lớn.
Mạc Vấn nghe vậy nhưng vẫn không động thủ, mà đang hứng thú đánh giá yêu vật trong nhà. Yêu vật này hành động chậm chạp, không phải do cầm thú biến hóa, sau khi cửa mở cũng không thấy âm khí tràn ra mà lại là dương khí phả vào mặt, không rõ yêu vật này rốt cuộc là vật gì biến ảo thành?
Lão Ngũ động thủ không lưu tình, không cho đối thủ có cơ hội phản công, cầm lấy cục đá dồn sức ném tới tấp.
Yêu vật kia chưa từng gặp loại đấu pháp này nên trong thời gian ngắn bị lão Ngũ làm cho luống cuống tay chân, chỉ có chống đỡ mà không hề có lực hoàn thủ.
Lão Ngũ thắng thế nên dũng khí càng tăng, liên tục hô lớn, ra tay liên tục.
Yêu vật kia bị đau quá cuối cùng nổi giận, dùng tay trái ngăn thế công của lão Ngũ, tay phải chụp vào cổ hắn. Lão Ngũ thấy thế vội vàng thi triển thân pháp, thoắt một cái đã ở trong sân, tấn công phía sau yêu vật. Yêu vật kia xoay người lại muốn bắt nhưng lão Ngũ liên tục thi triển thân pháp, sau khi tránh ra một chỗ khác lại tiếp tục đánh tới.
"Lão gia, mấy gã đạo sĩ đến hàng yêu trước đây nhất định là bọn lừa đảo, gia hỏa này chẳng qua chỉ là cái bao cỏ mà thôi." Lão Ngũ chiếm được thế thượng phong nên vô cùng đắc ý.
"Đừng có khinh địch." Mạc Vấn lên tiếng nhắc nhở. Những đạo sĩ đến trước đó sở dĩ không hàng phục được yêu vật này có lẽ là bởi bọn họ dùng phương pháp đối phó với yêu vật thông thường, mà yêu vật trước mắt này lại không hề có yêu khí nên đương nhiên sẽ không có hiệu quả.
"Không có chuyện gì, nó không bắt được ta đâu." Lão Ngũ tránh sang bên trái yêu vật, lại vung tay đánh tới.
Phát đánh này có lẽ trúng vào chỗ yếu của yêu vật, nó vô cùng giận dữ nên tốc độ tăng nhanh không ít, giơ tay đánh bay hòn đá trong tay lão Ngũ rồi dễ dàng dùng một chưởng đánh hắn nằm sấp trên mặt đất.
"Lão gia, mau hỗ trợ ta." Lão Ngũ lật người lại cầu cứu Mạc Vấn.
"Không đánh lại thì ngươi định làm gì?" Mạc Vấn nghe vậy vẫn không ra tay. Hắn đã nhìn ra yêu vật này không khó hàng phục, nhân cơ hội tốt này để cho lão Ngũ luyện tập, sau này có gặp việc hàng yêu trừ ma sẽ không bị lúng túng.
"Lão gia, giờ là lúc nào rồi mà cậu còn tỉa tót câu chữ a." Lão Ngũ dựa vào thân pháp cuống quýt né tránh.
Mạc Vấn nghe thấy nhưng không ra tay mà đề khí nhảy lên cửa lầu. Lão Ngũ thấy vậy cũng lập tức bắt chước làm theo.
"Lão gia, sao cậu không đánh nó?" Lão Ngũ trong lời nói có chút bực bội.
“Yêu vật ma quỷ có không ít, sau này sẽ gặp rất nhiều tình huống hiểm nghèo, hôm nay lấy con yêu vật ngốc nghếch này luyện tập một phen, giúp ngươi hiểu rõ hơn." Mạc Vấn cúi đầu đánh giá yêu vật trong sân, yêu vật kia không nhảy lên, cũng không nói chuyện mà chỉ đứng trong sân kêu lên ô ô.
"Yêu vật biến ảo thành người, nếu như có thể nói tiếng người tức là đã thành tinh lâu năm, cần phải cẩn thận. Nếu như không thể nói chuyện thì đạo hạnh cũng không quá cao, không khó để đối phó." Mạc Vấn nhân cơ hội truyền thụ cho lão Ngũ những kiến thức căn bản.
Lúc này lão Ngũ đang lật ngói nhà ném xuống yêu vật, nghe vậy vội vàng gật đầu đáp lại.
"Còn nữa, yêu vật biến ảo hình người, nếu như nước da trắng trẻo mịn màng chính là đạo hạnh của nó đã cao thâm, còn nếu da thịt thô ráp thì là thành tinh chưa lâu." Mạc Vấn giơ tay chỉ vào yêu vật trong sân nói.
"Lão gia, gia hỏa này là từ cái gì biến ra mà trông khó coi như vậy?" Lão Ngũ lúc này đã không còn sợ sệt, ném mảnh ngói cũng chỉ là đùa giỡn chứ không phải là đánh thật.
"Ta cũng không biết." Trong lúc nói chuyện, Mạc Vấn lấy dụng cụ vẽ phù trong ngực ra, tiện tay vẽ một đạo phù rồi đưa cho lão Ngũ. "Đi xuống thử nó một lần."
"Đây là phù gì vậy?" Lão Ngũ lấy tay nhận lấy phù chỉ (lá bùa), "Hỏa phù, bình thường khi hàng yêu chỉ cần lấy Dương khí tương khắc. Yêu vật này bản thân mang tính Dương, vì vậy không thể sử dụng phương pháp âm dương, trước hết chỉ có thể phân biết Ngũ hành tương ứng của nó, tiếp đó dùng phù chú khắc chế. Ta nghi yêu vật này là thảo mộc thành tinh, dùng hỏa phù thử trước xem sao." Mạc Vấn nói ra.
Lão Ngũ nghe vậy bỗng nhiên tỉnh ngộ, tung người lướt xuống cửa lầu, thoát cái đem hỏa phù dán vào trán yêu vật. Cùng với một tiếng gầm rú đau đớn, yêu vật biến mất không thấy đâu, còn phù chú nhẹ nhàng rơi xuống đất.
"Nó biến đi đâu rồi?" Lão Ngũ lo sợ bị yêu vật âm thầm đánh lén, vột vàng lướt trở lại cửa lầu.
Mạc Vấn nghe vậy không trả lời, mà đứng ở cửa lầu nhìn ra xung quanh. Một lát sau, ánh mắt hắn dừng lại trên thân cây liễu già kia.
"Thụ (cây) tinh?" Lão Ngũ dựa vào ánh mắt của Mạc Vấn, đoán ra yêu vật lúc trước là do cây liễu trước cửa biến ảo thành.
"Đúng, vì bản chất nó là cây mang tính dương, nên sau khi thành tinh không thấy có âm khí." Mạc Vấn gật đầu nói.
"Cây liễu? Cây liễu kiểu gì mà có cái này?" Lão Ngũ đưa tay chỉ vào ngực mình (ý nói có hai gò bồng đảo đó:v).
"Là cây liễu cũng phải phân đực cái, nếu không thì làm sao sinh sôi được." Mạc Vấn nhảy xuống cửa lầu, đi đến bên cạnh cây liễu xem xét, cây này có lẽ sinh trưởng đã rất lâu rồi, kích thước lớn bằng hai người ôm, cao đến mấy trượng, cành lá xanh tốt.
Khi Mạc Vấn đang quan sát cây liễu thì lão Ngũ từ trong sân chạy ra, cầm lấy phù chú dán lên cành cây, vừa dán xong đã lập tức rơi xuống.
"Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, Hoàng phù đã sử dụng rồi thì không dùng lại được nữa." Mạc Vấn cười nói.
"Lão gia, ngươi lại vẽ thêm một đạo phù nữa đi." Lão Ngũ chìa tay ra đòi hỏi.
Mạc Vấn không vẽ phù nữa mà đưa tay chỉ vào cây liễu nói với lão Ngũ, "Ngươi hãy nhớ kỹ, phàm là thảo mộc thành tinh, bản thể đều không thể thay đổi được, chỉ có thể thần thức xuất khiếu. Giống như cây liễu thành tinh này, ban ngày cũng có thể hiện thân, nhưng chúng nó đều không đi được xa, chỉ có thể hoạt động trong khu vực mà rễ cây có thể vươn tới."
"Thần thức của nó thu về rồi, làm sao có thể bắt nó đi ra?" Lão Ngũ hỏi.
"Đừng vội hàng nó. Cây liễu này sinh trưởng có chút kỳ lạ, tán cây nghiêng về phía Bắc, bao phủ căn nhà, so với cây liễu thông thường rất khác biệt, nhất định là có nguyên do." Mạc Vấn quay người đi về phía ngôi nhà.
Trong sân của khu nhà cũ bao phủ toàn cỏ dại, tường chính phòng và chuồng ngựa đều bị hủy hoại, nóc nhà có nhiều chỗ thủng. Riêng ba gian Đông sương lại hết sức nguyên vẹn. Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy hai vách tường ngăn trong Đông sương đã đổ sập, nam bắc hoàn toàn thông nhau tạo thành hình dạng (căn phòng) dài và hẹp, nền nhà chất đầy ván và cột gỗ, xếp chồng chất lên nhau, trải dài đến hết phòng.
"Lão gia, sao lại có nhiều gỗ vậy?" Lão Ngũ không hiểu nhìn những mẩu gỗ kia.
"Không biết." Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu, trầm ngâm một lát rồi vẽ một đạo phù đem đến gần đống gỗ, sau khi tới gần lá phù không thấy dán lên.
"Lão gia, cậu đang làm gì vậy?" Lão Ngũ không hiểu vì sao.
"Những mẩu gỗ này đều thuộc Càn." Mạc Vấn thu lại phù chú, nhíu mày nói ra.
"Thuộc Càn là thế nào?" Lão Ngũ hỏi tiếp.
Mạc Vấn không trả lời câu hỏi của lão Ngũ mà xoay người ra ngoài. Lão Ngũ thấy vậy cũng vội vàng đi theo.
Trở lại sân, Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cây liễu kia mọc nghiêng rất nhiều về phía bắc, che phủ toàn bộ khu vực Đông sương.
Chốc lát sau, Mạc Vấn thu hồi ánh mắt rồi đi ra ngoài, từ cổng sân đi về phía nam.
"Thụ yêu kia thì thế nào, không hàng nữa ư?" Lão Ngũ nhanh chân đuổi theo Mạc Vấn.
Mạc Vấn chậm rãi lắc đầu, cũng không trả lời.
"Thật vất vả mới gặp được yêu tinh, cứ như vậy mà bỏ qua?" Lão Ngũ lớn tiếng hỏi.
"Nó không gây tội ác, không cần phải trách phạt." Mạc Vấn gật đầu, nói.
"Vì sao?" Lão Ngũ hỏi.
"Thảo mộc thế gian đa phần là cành lá hướng về phía mặt trời, nhưng nó lại hoàn toàn trái ngược." Mạc Vấn dừng chân quay đầu lại, nhìn về phía cây liễu trong màn đêm, sau một hồi lâu lắc đầu thở dài, "Nếu có người đối đãi với ta như thế, cho dù thịt nát xương tan ta cũng sẽ không phụ nàng…"