Từ Giả Thành Thật

Chương 1: Dự tiệc



Bình Châu là thủ phủ của Tấn Trung*, phía nam thành có tòa Thuần Viên, là tư dinh của tổng tư lệnh lục quân Lục Trọng Sơn.

(*)Tấn Trung (tiếng Trung: 晋中), là một địa cấp thị tại tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc. Tấn Trung có diện tích 16408 km², trong đó khu vực thành thị là 1327 km².

Tấn Trung là một trong những cái nôi của nền văn minh Trung Quốc.

Sau nhiều thế hệ chủ nhân sửa chữa xây dựng, Thuần Viên gần như chiếm cả một con đường, ô tô lái thẳng vào, lúc nào cũng có thể gặp vệ binh áo xám cầm súng trường.

Hôm nay Thuần Viên tổ chức yến tiệc, trước cổng xe hơi ra vào liên tục, nghênh đón khách khứa, vô cùng náo nhiệt.

Vệ binh trước dinh thự kéo cánh cổng ra, Thẩm Phức bước từ trên xe xuống, chỉnh lại quần áo, quay đầu lại đưa tay đỡ Thẩm Lệnh Nghi xuống xe. Ô tô lái đi, Thẩm Lệnh Nghi lấy tấm thiệp mời nền đỏ mạ vàng từ trong túi xách tay bên người ra đưa cho vệ binh.

Hai chị em đi vào trong, vệ binh nhận thiệp mời vẫn đang nhỏ giọng thì thào.

"Hiệu lụa Hồng Phúc nhà họ Thẩm? Sao chưa bao giờ nghe nói đến? Trong thành Bình Châu có hiệu buôn này à?"

Vệ binh bên cạnh huých anh ta, ghét bỏ nói: "Đừng tỏ ra quê mùa thế. Ở Bình Châu chúng ta hất một ly trà ra ngoài, là không khéo hất trúng tám chín người tai to mặt lớn, ông quen biết được hết không?"

Hai chị em nhà họ Thẩm vào cổng, đi dọc theo hành lang, vượt qua cầu cong bắc qua hồ, đi tới phòng tiệc.

Bàn ghế gỗ hoa lê kiểu Trung Quốc, lại có thêm ghế sô pha và đèn treo pha lê kiểu Tây, không Tây cũng chẳng Tàu, dở dở ương ương, được cái náo nhiệt. Bên trong phòng đã có rất nhiều người, quần là áo lượt, hương thơm đượm tóc mai. Thẩm Lệnh Nghi và Thẩm Phức đi vào là lập tức bắt chuyện với mọi người, không ai biết họ, nhưng cũng không ai nói gì, trò chuyện xã giao hai ba lượt, ai cũng biết đến đôi chị em đến từ hiệu lụa Hồng Phúc Thẩm gia này.

Hai chị em phong lưu xinh đẹp, trang phục toàn thân đều đắt giá, nhất thời không ai cho rằng họ trà trộn lẻn vào.

Thẩm Lệnh Nghi mặc một chiếc sườn xám sa tanh đính hoa hồng đen ở thắt lưng, mái tóc mới uốn bồng bềnh như sóng nước ngày xuân, đôi mắt quyến rũ quấn triền như tơ. Cô nói chuyện cùng vài vị phu nhân, cầm trong tay một ly rượu tây, móng tay sơn đỏ, ngón tay thon thả xinh xắn khẽ cong lên. Cô thoáng ngoảnh đầu lơ đãng nhìn Thẩm Phức, ném cho cậu một ánh mắt.

Thẩm Phức mặc bộ vest mới tinh, trên cà vạt cài ghim kim cương, trên ngón tay cũng có một chiếc nhẫn kim cương.

Cậu nhận ám hiệu, kín đáo rút một điếu xì gà đưa cho nhân viên tạp vụ đi ngang qua, mượn cớ đi rửa tay, rồi ra ngoài, đứng trên một con đường cạnh bờ hồ, có thể nhìn xa xa cả hai đầu, phía sau là cửa sổ, nhìn thấy được đại sảnh, một vị trí nghe lén cực kỳ hoàn hảo.

Thẩm Phức hé môi khẽ huýt sáo một tiếng, một cái cửa sổ trên lầu mở ra, có người nhìn dáo dác xuống bên dưới thăm dò. Thẩm Phức dựa vào đá Thái Hồ ven bờ hồ, ngoắc ngoắc ngón tay về phía người kia.

Cái đầu nhô ra khỏi cửa sổ nhanh chóng rụt vào, chưa đầy một lát sau, có một cậu bé gầy gò nhỏ thó chạy từ đầu bên kia đường tới.

Thẩm Phức thấy cậu nhóc là cười.

Nhóc mặc đồng phục của người hầu Thuần Viên, học theo phong cách áo trắng quần đen của người hầu phương Tây, nhưng dáng người của cậu nhóc nhỏ con, tay áo ống quần đều thừa ra cả đoạn hệt như trẻ con trộm mặc quần áo của người lớn.

Thẩm Phức chỉnh lại cổ áo xô lệch của cậu nhóc cho ngay ngắn, nói: "Tiểu A, sao rồi?"

Tiểu A có một khuôn mặt mà lẫn vào đám đông là tìm không ra, cũng không phải là xấu, mà là bình thường không có gì nổi trội. Dung mạo của Thẩm Phức và Thẩm Lệnh Nghi hợp với việc ra đầu sóng ngọn gió, còn cậu nhóc này thì hợp với việc trà trộn vào đám đông, huống hồ nhóc còn có bản lĩnh nhìn qua, nghe qua là không quên.

Cậu nhóc kể lại toàn bộ tin tức nghe được trong mấy ngày ẩn trong Thuần Viên cho Thẩm Phức nghe: "Yến hội được tổ chức cho đại thiếu gia nhà họ Lục - Lục Ký Minh và tiểu thư nhà họ Chương - Chương Yến Hồi, nhưng hình như Lục Ký Minh không thích tiểu thư nhà họ Chương."

Thẩm Phức ngước nhìn thoáng qua cửa sổ, hỏi: "Người nào là Chương tiểu thư?"

Tiểu A chỉ cho cậu nhìn, Thẩm Phức nhìn thoáng qua, cười nói: "Không lo rồi, vị họ Chương này nào có đẹp bằng một nửa chị mình."

"Vậy người họ Lục kia đâu?" Thẩm Phức hỏi.

"Không vui vẻ gì, cả ngày không thấy mặt," Tiểu A nói, "Ở trong phòng sách cuối tầng ba."

"Anh đi xem thử."

Tiểu A lại nói thêm: "Bên trong còn có người nữa."

"Là ai?"

Tiểu A đáp: "Hồng quan (*) Lăng Tiên Nhi của Yên Hoa gian, nhưng hình như bọn họ đánh nhau bên trong hay sao ấy, lúc thì kêu đau lúc thì kêu đừng, lại còn rên la khiếp lắm, em đứng cách một cánh cửa cũng nghe thấy..." [:)))]

(*) Hồng quan (红倌): Chỉ kỹ quan bán dâm, khác với thanh quan (清倌) bán nghệ không bán thân.

Yên hoa (烟花) thường dùng để chỉ khu đèn đỏ, phố làng chơi thời xưa, cụm từ thường thấy là "yên hoa liễu hạng".

Thẩm Phức hiểu ngay tức khắc, "ây dô" một tiếng vội che miệng cậu nhóc lại, nói khẽ: "Chuyện này không thể nói to được đâu, ngại chết."

Tiểu A không hiểu mô tê gì, hơn nửa khuôn mặt bị cậu bịt kín, mắt trợn tròn xoe, không rõ cho lắm. Thẩm Phức vỗ vỗ đầu nhóc, thổi tóc mái rũ xuống trán, nói: "Được rồi, anh đi xem sao, rồi sẽ dẫn hắn xuống dưới lầu. Em để ý thám thính thêm nhiều tin tức. Lúc về nhà nhớ lấy ít bánh ngọt, anh thấy tay nghề của đầu bếp làm món ngọt của Thuần Viên khá được."

Tiểu A khẽ gật đầu, chạy về theo đường cũ.

Thẩm Phức xoay xoay chiếc nhẫn kim cương trên tay, canh chuẩn lúc không ai chú ý, đi thẳng lên cầu thang dẫn lên lầu. Trước khi đi còn quay đầu nhìn thoáng qua, Thẩm Lệnh Nghi rất biết ăn nói, xinh đẹp động lòng người, trở thành tiêu điểm của bữa tiệc là lẽ dĩ nhiên, còn Chương Yến Hồi thì vẫn mang dáng vẻ thiếu nữ, mặc sườn xám rộng tay lỡ, nhìn rất lỗi thời. Cô ấy đang ngồi trong góc khuất cúi đầu không nói năng gì, chỉ có mấy cô gái vây quanh, đều mang dáng vẻ bực bội bất bình.

Thẩm Phức chắc mẩm trong lòng, nghe nói Lục Ký Minh này là loại phong lưu trăng hoa, lần này nhìn trúng ai không cần nghĩ cũng biết. Lục Trọng Sơn được coi như vua cõi Tấn Trung, nhà họ Lục nhìn đâu cũng thấy xa hoa lãng phí phú quý giàu sang, lần này phải đào mỏ thật lực.

Thẩm Phức nhẹ cất bước lên lầu, đặt chân như mèo con, giày da để lại chút tiếng động trên sàn gỗ chưa phủ sáp.

Khách khứa và người hầu đều ở dưới lầu, trên tầng ba không có ai, nhìn xung quanh, cửa nẻo hai bên hành lang đều đóng chặt chẽ.

Thẩm Phức đi thẳng qua, vành tai khẽ nhúc nhích, nghe thấy trong một căn phòng có động tĩnh. Thẩm Phức chậm rãi nhích lại gần, đến khi tới nơi lại im bặt như thể không có tiếng động gì.

Thẩm Phức dán tai qua cẩn thận nghe ngóng, đặt tay lên trên chốt cửa, nhẹ nhàng xoay vặn, cửa không khóa. Cậu nhẹ tay nhẹ chân, đẩy cửa ra từng chút một.

Rèm cửa dày bên trong đều được kéo kín, cũng không bật đèn, một khoảng tranh sáng tranh tối, liếc qua thấy lờ mờ mấy giá sách lớn. Thẩm Phức chỉ kịp nhìn như vậy, một giây sau cậu đã bị kéo vào trong, cửa bị đóng "sầm" một tiếng.

Cậu giật nảy cả mình, muốn quăng cánh tay đang kéo cậu xuống theo bản năng, nhưng cậu nhịn lại được. Người đang kéo cậu toàn thân đầy mùi rượu, hòa với chút hương nước hoa cologne. Thẩm Phức hơi chút thất thần là bị điện giật đến nỗi mềm người ngã xuống sô pha, người kia đè lên cậu, nóng hừng hực.

Thẩm Phức thử thăm dò gọi hỏi: "Đại thiếu gia?"

Người kia vùi mặt vào hõm vai cậu, lúc nói chuyện hơi thở phả ra toàn là mùi rượu, như muốn làm say người.

"Cuối cùng em cũng tới rồi..."

Bên ngoài vang lên tiếng người, hình như có ai đó tới, rầm rĩ ồn ào, có lẽ có vài người. Nghe tiếng thì đều là con gái, giọng người này còn cao hơn người kia.

"Sao anh họ không gặp ai nhỉ? Yến Hồi chị đừng sợ, bọn em đưa chị đi tìm anh ấy..."

"Anh ấy được coi là chủ nhà đấy, không chịu gặp người là định làm gì?"

"Để xem... Ở đâu được... Có khi nào ở phòng sách không..."

Tiếng nói càng lúc càng gần, Thẩm Phức hơi cuống, vươn tay đẩy người đang đè bên trên ra. Sau giây lát, cậu cảm thấy chỗ vành tai ướt nhẹp nóng rẫy —— Vành tai bị ngậm lấy.

Da gà toàn thân Thẩm Phức nổi lên, cậu giữ lấy bả vai người kia, eo dồn lực, xoay người một cái, đổi vị trí trên dưới.

Thoáng chốc, cửa bị mở ra, tiếp đó có người kêu tối, sau đó của sau đó, "tách" một tiếng, đèn được mở lên, trong phòng sáng trưng, mấy cô gái thi nhau la lên hoảng sợ.

Trên ghế sô pha đối diện với cửa, quần áo Thẩm Phức xộc xệch, thở hồng hộc, còn người đàn ông bị cậu cưỡi lên thì vì ánh đèn đột nhiên sáng chói mà hơi híp mắt, nằm trên ghế, có vết rượu vang trên chiếc áo khoác đen giản dị mặc ở nhà, vạt áo phanh rộng, trên lồng ngực màu lúa mạch còn vài vết cào ám muội.

Lục Ký Minh vẫy vẫy tay với Thẩm Phức đang cưỡi trên eo mình, ánh mắt mông lung.

Thẩm Phức nghĩ bụng: Toi rồi, giờ có trăm cái miệng cũng không giải thích được.

___________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Xuân Nhật Phụ Huyên: Truyện này là thời dân quốc hoàn toàn không có thật, không liên quan trực tiếp đến các sự kiện lịch sử, nhân vật lịch sử ngoài đời. Bên trong có một số chi tiết liên quan đến các phương diện sinh hoạt, phong tục tập quán thời Dân Quốc đến từ 《Nửa đời trước của tôi》,《Đi tới Dân Quốc》cùng các sách báo tạp chí liên quan, hiểu biết nông cạn về lịch sử thời quân phiệt đến từ《Trung Quốc quân phiệt chính trị》, những đoạn văn được trích dẫn trực tiếp sẽ ghi chú nói rõ lại một lần nữa. Viết bộ truyện này (so với những bộ truyện trước) càng cần nhiều dung lượng não hơn, hi vọng nhận được nhiều nhận xét đóng góp và phản hồi của mọi người, cảm ơn!