Thẩm Phức ở Thuần Viên, lúc nhàn rỗi thường sẽ du hồ đọc sách, đối với chuyện ăn uống sinh hoạt hàng ngày đều rất hài lòng, Lục Ký Minh cũng không hạn chế hoạt động của cậu, thậm chí cũng không hạn chế Thẩm Lệnh Nghi tới Thuần Viên tìm cậu.
Thẩm Lệnh Nghi lâu lâu sẽ tới, Tiểu A không có tin tức, Vu Duy Hồng cũng không hề truyền tin tới. Vu Duy Hồng không chủ động liên hệ, Thẩm Lệnh Nghi cũng không tìm không thấy tung tích gã ta. Chị em hai người đã không còn quá nôn nóng lo lắng như lúc trước nữa, không có tin tức cũng coi như là tin tốt, tới đâu hay tới đó vậy.
Chương Chấn Lộ cầm binh ở phía bắc không trở về, Lục Ký Minh phát điện báo đi, lấy giọng điệu của Lục Trọng Sơn khiển trách mãi, hai bên điện báo đi điện báo lại, toàn bộ đều xuất hiện trên mặt báo chí; hai bên thì bên nào cũng lấy lí do chính nghĩa lẫm liệt. Bên này náo nhiệt, trung ương chính phủ tuyển cử cũng náo nhiệt không kém, cứ như cảm thấy náo loạn còn chưa đủ, chuyện chê cười còn ngại ít, anh vừa hát xong tôi lại lên sân khấu, làm cho người ta nhìn mà không kịp.
Lục Ký Minh ngày ngày bận rộn việc trong việc ngoài, rất ít có thời điểm nhàn rỗi, Thẩm Phức thỉnh thoảng nghe Thẩm Lệnh Nghi kể chút chuyện náo nhiệt bên ngoài, cảm thấy chính mình giống như thật sự trở thành kim ốc tàng kiều rồi, xương cốt đều lười vận động.
Thẩm Phức tìm được nơi tốt trong Thuần Viên, bên hồ có khối đá, lớn mà bằng phẳng, chạm vào mang tới cảm giác rất mát mẻ, bên cạnh có bụi hải đường Tây Phủ lớn, lại thêm nhiều loại cây hoa khác xanh tốt che chắn ánh nắng mặt trời, cách con đường đá trong hoa viên một đoạn, ít có người tới, thỉnh thoảng gió hồ nhẹ nhàng thổi tới.
Chiều nào Thẩm Phức cũng thích ở chỗ đó tránh nóng.
Có khi cậu sẽ thấy Chương Yến Hồi thần sắc vội vàng đi ngang qua đó. Hai mẹ con nàng hiện giờ cũng ở Thuần Viên, nói là ở thì có vẻ hơi khoa trương, không bằng nói là bị Lục Ký Minh giam lỏng thì hợp lý hơn, đây là thủ đoạn hắn thường dùng, phỏng chừng đây cũng là biện pháp dự phòng để cản bước Chương Chấn Lộ.
Chương Vương thị ngày ngày ở chỗ này làm người đàn bà đanh đá mắng chửi Lục Ký Minh, Lục Ký Minh dứt khoát không cho bà ta ra khỏi phòng, chỉ có Chương Yến Hồi có thể đi lại bên ngoài. Thẩm Phức có khi gặp được nàng, sẽ cười cười chào hỏi nàng một cái. Lục Ký Minh không thích mẹ con các nàng, nhóm người hầu thấy thế nên thường kiếm cớ gây sự, ngẫu nhiên Thẩm Phức thấy được, cũng sẽ giúp một phen.
Cậu từ trước đến nay không hề cảm thấy chán ghét Chương Yến Hồi, chỉ cảm thấy nàng đáng thương.
Ở Bình Châu cậu đã thấy không ít cô gái phong tư yểu điệu, ai cũng có điểm mạnh, giống như Thẩm Lệnh Nghi phong lưu quyến rũ, hoặc như Phương Viện thông minh khéo léo, đều là các đóa hoa kiều diễm nở rộ, chỉ có Chương Yến Hồi, rõ ràng cũng sinh ra trong gia đình giàu có, lại giống như bông hoa nhỏ mọc trong góc tường, khuyết thiếu ánh mặt trời, suốt ngày ủ rũ.
Thẩm Phức nằm trên tảng đá bằng phẳng bên hồ chợp mắt nghỉ ngơi, ánh mặt trời xuyên qua cành lá xum xuê, lác đác chiếu xuống khuôn mặt cậu. Cậu cảm thấy phiền, nhưng lại lười biếng không muốn động, chỉ nhíu nhíu mày.
Đột nhiên cảm giác được một cái bóng rũ xuống mặt mình, Thẩm Phức hơi hơi mở mắt ra, liền nhìn thấy Lục Ký Minh.
Lục Ký Minh chống tay bên cạnh gương mặt Thẩm Phức, cúi đầu nhìn cậu, nói: "Em lười nhác nằm đây, làm tôi tìm hơi lâu đấy."
Thẩm Phức thấy hắn nghiêng người cúi đầu, tóc mái đều rũ xuống, hốc mắt có chút quầng thâm, hiển nhiên là ngủ không ngon. Thẩm Phức nhẹ nhàng thổi một cái, làm tóc mái hắn khẽ lay động.
"Tôi không bận rộn giống như đại thiếu, lâu ngày không có việc gì, cũng chỉ có thể lười nhác."
Lục Ký Minh thấy cậu cả người lười biếng mềm như bông, chính hắn cũng cảm thấy buồn ngủ, ngáp một cái. Nhất thời không ai lên tiếng, Thẩm Phức lại nheo lại mắt, một bộ dáng mơ màng sắp ngủ, nốt ruồi son bên mí mắt dưới ánh mặt trời, lộ ra chút hồng nhàn nhạt. Lục Ký Minh nhìn tới ngây người, bỗng dưng quên mất nguyên nhân mình tìm tới tận đây.
"A Phức, sắp chiến tranh rồi." Lục Ký Minh nói, "Chương Chấn Lộ cầm binh không về, cứ thế mãi, tất thành họa lớn."
Điều này nằm trong dự kiến của Thẩm Phức, cho nên cậu cũng không tranh luận gì, chỉ lên tiếng thể hiện rằng mình đã biết.
Lục Ký Minh chống khuỷu tay sát vành tai Thẩm Phức, ngón trỏ vuốt ve sống mũi thẳng tắp của Thẩm Phức, tiếp tục nói: "Tôi muốn tới tiền tuyến, em đi cùng tôi đi?"
Lời vừa dứt, Thẩm Phức hoàn toàn tỉnh táo lại.
Lông mi cậu run rẩy, chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Lục Ký Minh, cười nói: "Tấn Trung đều có hùng binh tướng mạnh, đại thiếu hà tất mạo hiểm như vậy."
"Tôi cần phải đi mà," Lục Ký Minh nói, "Nếu em không đi cùng tôi, tôi sẽ buồn lắm đó."
Thẩm Phức trong lòng biết, Lục Ký Minh đã muốn cậu đi, tất nhiên không cho cậu cơ hội cự tuyệt, nếu cậu nói không đi cũng chỉ phí công, cần gì phải nói nhiều rước mệt vào người nữa, đến đâu hay đến đó là được.
Nghĩ đến đây, Thẩm Phức chỉ có thể thở dài, nói: "Được rồi."
Lời đã nói xong, ai biết Lục Ký Minh cũng không đi, ngược lại đẩy đẩy Thẩm Phức dịch sang bên cạnh, xoay người leo núi đá bên hồ, nằm chen bên cạnh Thẩm Phức. Tảng đá tuy lớn, một người nằm trên đó thoải mái, hai người liền hơi chật, Thẩm Phức thiếu chút nữa bị hắn chen xuống, bất mãn hừ hai tiếng.
Hai người chỉ có thể gắt gao dựa gần, Lục Ký Minh cũng học theo bộ dáng Thẩm Phức, tay lót ở sau đầu, híp mắt, thoải mái mà thở dài một cái. Thẩm Phức bị hắn dựa gần, dần dần nóng lên, toàn thân dính dính, lại nhớ tới chuyện hắn nói vừa rồi, trong lòng bực bội, liền bật dậy, lại phát hiện Lục Ký Minh thế mà ngủ rồi.
Thậm chí ngủ đến là an ổn, Thẩm Phức quả thực không còn gì để nói.
Bốn phía không người, Thẩm Phức nhìn lồng ngực Lục Ký Minh phập phồng vững vàng, không nhịn được tự giễu mà thầm nghĩ, lúc này thiên thời địa lợi nhân hoà, nếu trong tay có vũ khí, thọc cho Lục Ký Minh vài phát xong đá xuống hồ, thật đúng là thần không biết quỷ không hay.
Thẩm Phức hơi có chút chột dạ mà rũ mắt xuống, trầm mặc không nói. Lục Ký Minh nhìn cậu, nói: "Lạ à nha, lạ lắm, cứ ở cạnh em là ngủ rất ngon."
Thẩm Phức nói: "Đại thiếu sao lại thiếu cảnh giác như vậy, không sợ tôi nổi ý xấu hay sao?"
Lục Ký Minh duỗi người, kéo thanh âm nói: "Người muốn hại tôi quá nhiều, em còn không được tính vào trong số đó đâu."
Thẩm Phức lười đáp lời, từ trên khối đá xoay người nhảy xuống, dần dần đi xa. Lục Ký Minh nhìn thân ảnh cao gầy của cậu dần dần biến mất giữa đám hoa cỏ xanh um tươi tốt, không khỏi xuất thần.
Hắn cũng không phải nói bừa, lúc ở bên cạnh Thẩm Phức, rõ ràng là ngủ rất ngon. Mỗi người bên người hắn đều mang tâm tư riêng, so sánh ra, vẫn là tâm tư tính tình Thẩm Phức dễ hiểu hơn cả. Thẩm Phức thông minh, có khi to gan lớn mật, dám đưa trán lại gần họng súng, có khi lại nhát gan, nhốt trong căn phòng nhỏ tối tăm liền bị dọa tới tự làm bản thân đổ máu.
Lúc gạt người thì cười đến mức như tắm mình trong gió xuân, lúc tức giận thì trong lòng mắng chửi trăm ngàn câu, trên mặt lại vẫn bày ra bộ dáng cười vui vẻ nhất.
Mấy ngày gần đây xử lý chuyện của Chương Chấn Lộ tới đau cả đầu, đã vài ngày không ngủ được giấc nào ra hồn, vừa mới buồn ngủ, nhưng Thẩm Phức vừa đi, cơn buồn ngủ cũng đi theo Thẩm Phức luôn rồi, ngay cả tiếng ve cũng làm người bực bội. Lục Ký Minh thở dài một tiếng, xoay người nhảy xuống, đuổi theo Thẩm Phức.
Biết được Thẩm Phức muốn theo Lục Ký Minh đến tiền tuyến, Thẩm Lệnh Nghi trầm mặc thật lâu.
Thẩm Phức nói: "Đừng lo lắng, Lục Ký Minh có mưu đồ lớn, định sẽ không đẩy chính mình với hiểm cảnh, đi theo hắn sẽ không có việc gì đâu."
Đây chẳng qua chỉ là lời an ủi mà thôi, trong lòng hai chị em đều hiểu rõ. Nguy hiểm thực sự không đáng sợ nhưng đáng sợ là bản thân lâm vào nguy hiểm mà không biết. Lục Ký Minh tiếc mạng bản thân hắn, nhưng không nhất định sẽ tiếc mạng của Thẩm Phức. Trong mắt người ngoài, hai người họ là nghiệt duyên oan gia, dù có làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng cũng muốn bên nhau, trên thực tế là như nào, chính bọn họ đều rõ ràng.
Thẩm Lệnh Nghi thở dài một tiếng, nói: "Nói không chừng, nếu lúc trước chúng ta thành thật mà làm mấy công việc đứng đắn, tuy khổ chút, nhưng cũng không đến mức lo lắng hãi hùng như hiện giờ, ly tán tứ phương." Nói thì đơn giản, nếu là trong thời bình cơm no áo ấm, tự nhiên không cần bí quá hoá liều như thế, nhưng sinh ở loạn thế, mạng người như cỏ rác, làm gì có nhiều lựa chọn như vậy.
Chị em hai người nhất thời không nói chuyện, lúc sau nói lời tạm biệt.
Xuất phát ngày ấy, Lục Ký Minh gây ra động tĩnh rất lớn, toàn thành Bình Châu đều bị kinh động.
Xe quân đội xếp thành một hàng dài từ cửa thành, quân kỳ đều cắm trên nóc xe, đón gió bay phần phật. Phần lớn bộ phận quân binh đều đã đóng quân ở phụ cận ga tàu hỏa, chuẩn bị xuất phát, bộ phận còn lại ở trong thành lúc này đơn giản mà nói là gióng trống khua chiêng để lòe thiên hạ thôi.
Thẩm Phức cùng Lục Ký Minh ngồi cùng chiếc xe, Chương Vương thị cùng Chương Yến Hồi ngồi ở chiếc xe phía sau, đi theo bọn họ.
Có lẽ là vì trước khi xuất phát còn phải diễn thuyết động viên cho nên Lục Ký Minh mặc nguyên bộ quân phục, phù hiệu huân chương trên tay áo đều mới tinh, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Mũ dạ gác ở một bên, tua trắng trên mũ lay động theo chuyển động của thân xe. Trên đùi hắn đặt bội kiếm vẫn tra vỏ, chuôi kiếm khắc chín con sư tử, nhìn qua cũng không phải kiếm mới, có phần hơi cũ, nhưng không hề làm giảm đi uy thế.
Lục Ký Minh lạnh mắt nhìn người vây xem bên ngoài, lúc trầm mặc lại lộ ra vẻ nghiêm nghị không thể trêu tới.
Thẩm Phức đã quen nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của hắn, lúc này nhìn thấy bộ dáng này thật mới mẻ, nhịn không được mà đánh giá hắn. Lục Ký Minh quay đầu lại nhìn cậu một cái, bật cười, thoáng chốc như băng sơn tan rã, trở lại bộ dáng thường ngày.
Thẩm Phức nhìn ra ngoài cửa sổ, sắp ra khỏi cửa thành, người vây xem vô cùng náo nhiệt. Lục Trọng Sơn ở Tấn Trung kinh doanh nhiều năm, cũng có chút người súng bái, hiện giờ thay đổi thành Lục Kí Minh làm chủ, mọi người cũng vẫn là tràn đầy nhiệt tình, đầu đường cuối hẻm đều tới đưa tiễn.
Ra khỏi cửa thành không xa chính là ga tàu Bình Châu, sớm đã có tàu chờ sẵn, trên nóc tàu cũng cắm quân kỳ, trông khá uy phong. Súng ống đạn pháo đã chất lên tàu, nhóm quân binh đông nghìn nghịt mà xếp hàng bên ngoài. Trước khi tới ga tàu, Lục Ký Minh cư nhiên còn mời tới phóng viên, nhiếp ảnh gia cũng máy ảnh chất lượng cao, đèn flash lóe lên, phát ra tiếng tách tách vang dội, khói trắng từng đợt từng đợt.
Trước khi xuống xe, Lục Ký Minh đội mũ lại ngay ngắn, thắt quai mũ dưới cằm, vành mũ đè trên phía chân mày.
Hắn nói: "Em lên tàu trước đi, trông chừng hai mẹ con họ."
Dáng người hắn đĩnh bạt, bội kiếm đeo bên hông, sải bước về phía trước, đèn flash liên tiếp chớp động.
Thẩm Phức thầm nghĩ, Lục Ký Minh xuất hiện trên báo chí hẳn là rất đẹp.
Xe chở cậu tới thẳng ga tàu hỏa, cậu cùng mẹ con Chương Yến Hồi lên xe trước. Chương Yến Hồi gặp lại cậu, vội vàng cười với cậu, lại sợ mẫu thân nhìn thấy, tỏ vẻ sợ hãi, bước chân vội vàng. Chương Vương thị nhìn qua tiều tụy một chút, thấy Thẩm Phức, mày nhảy dựng, hình như định mắng, lại cố kỵ hàng vệ binh súng ống đầy đủ kia, cho nên chỉ đành hậm hực mà ngậm miệng lại.
Tuy rằng là ra tiền tuyến, nhưng chỗ ngồi trong khoang tàu vẫn thoải mái như cũ.
Chương Vương thị oán hận mà trừng mắt nhìn Thẩm Phức một cái, tự mình đi vào khoang tàu, Chương Yến Hồi vội vàng đi theo phía sau mẫu thân. Thẩm Phức cũng lười nói với hai người họ, ngồi bên cửa sổ. Chỗ ngồi của cậu chắc hẳn là trong khu vực dùng dùng cơm, trên bàn thậm chí còn trải khăn ren, bên cửa sổ còn có bình hoa nhỏ, bên trong thả cắm một cành hoa bách hợp* tươi mới.
[Mn biết ý nghĩa hoa này hem, ý là mong trăm năm hòa hợp á. Anh Lục đang bị condi tình iu quật rồi đấy, bản thân anh ta chưa nhận ra thui:)) ]
Cậu vừa ngồi xuống, liền có vệ binh đưa lên một ly hồng trà nóng hổi, còn có sữa bò cùng đường cát.
Thẩm Phức có chút không hiểu mà khuấy ly trà, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng hoan hô vang như sấm rền, còn mơ hồ có tiếng hô khẩu hiệu. Thẩm Phức ở xa nên không rõ Lục Ký Minh đã nói những gì trước quần chúng, nhưng lúc này xem ra, hẳn là nói rất ra gì này nọ đấy chứ.
Kể cũng lạ, Thẩm Phức thầm nghĩ.
Hao tổn tâm cơ, đem Lục Trọng Sơn kéo xuống, tay cầm quyền to, hô một tiếng là có người hưởng ứng. Lục Ký Minh lại chỉ cho là tầm thường, trong mắt không có một chút khát vọng cuồng nhiệt đối quyền thế, không sa vào trong đó, ngược lại khí chất càng thêm lạnh lùng.
Nhóm quân binh có danh sách đội, thứ tự lên xe, tiếng động cơ tàu hỏa vang lên, hơi nước tỏa ra mờ mịt như mây, trên sân ga đầy tiếng ồn ào.