Tử Giang Thế Cô

Chương 53: Chương 53




Ngày hôm sau, Khúc Hồ giật mình thức dậy, cô vừa nằm ác mộng thấy mình bị ngã từ trên vách núi xuống, Trác Nghiêm Đắc Dụ đang đứng chỉnh lại y phục trên người, hắn quay lại nhìn cô :
-Mơ thấy điều xấu sao ?
-Ừ, Vương Gia định đi từ sớm sao ? – Khúc Hồ ngồi dậy xoa xoa đầu và nhìn hắn.
-Ta sẽ vắng mặt vài ngày, nàng nếu rảnh rỗi thì tự luyện kiếm, đừng tìm đường mà bỏ chạy. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nhắc.
Nói rồi hắn mang kiếm vào thắt lưng và rời đi, Khúc Hồ thở dài ra và gọi Y Nhi đến giúp cô thay y phục. Sau đó cô đi dạo xung quanh phủ, đám gia nhân tụ tập quét dọn sau vườn, thấy Khúc Hồ liền cúi người hành lễ, Nhất Tịnh đi theo phía sau bọn họ canh chừng thì đúng hơn. Khúc Hồ đứng ngẩn người ở gần hồ cá, Y Nhi cũng chỉ im lặng cúi đầu đứng gần đó, thật là chán hết sức, không khí ảm đạm chẳng có tí gì là vui vẻ. Khúc Hồ quay lại bảo Nhất Tịnh đi tìm sách binh pháp cho cô đọc thử, lưỡng lự không chịu đi, Khúc Hồ phải dùng danh dự mà thề trước mặt đám gia nhân là sẽ không bỏ trốn. Nhất Tịnh đi rồi thì Khúc Hồ mới ngồi phịch xuống ghế, cô gác hai tay lên thành ghế rồi hỏi :
-Y Nhi, còn bao lâu nữa thì đến tết đoan ngọ, ta đến đây cũng hơn một năm rồi nhưng vẫn chưa nắm bắt được thời gian.
-Còn 2 tháng nữa Vương Phi, hay nô tì giúp người phân định ngày giờ ? – Y Nhi nói.

-Khi khác đi, giờ ta không có tâm trạng. – Khúc Hồ phất tay chán chường.
Một gia nhân từ đâu chạy đến và quỳ xuống hành lễ rồi nói :
-Bẩm, có người tự nhận là biểu muội của Vương Phi xin được diện kiến người.
-Biểu muội ??? – Khúc Hồ trố mắt ra, nhưng cô có biểu muội nào sao.
-Dạ, Vương Phi. – Gia nhân kia cúi đầu trả lời.
-Đưa vào đây gặp ta thử, là ai nhỉ ? – Khúc Hồ hơi tò mò.
Một lúc sau thì Nhất Tịnh cũng vừa quay lại với một đống sách binh pháp trên tay, phía sau là người tự xưng là biểu muội của Khúc Hồ, việc đầu tiên là Khúc Hồ há hốc rồi tiếp đến là kiềm chế bản thân phì cười, Tử Triệt đây mà, đệ ta giả nữ nhi sao lại giống như thế được nhỉ ? Khúc Hồ cười khúc khích một chút rồi mới nói :
-Đúng là biểu muội của ta … biểu muội … lâu quá không gặp muội càng xinh đẹp ra …
-Hồ tỷ, tỷ đi lâu quá làm mọi người nhớ mong lo lắng rất nhiều nha. – Tử Triệt nói bằng tông giọng hết sức đáng yêu, Nhất Tịnh đứng gần đó mà cũng phải đỏ bừng mặt.
-Đến đây, Tử … Tử Tuyết … ha ha ha … ta xin lỗi nhưng … ha ha ha … - Khúc Hồ gục mặt xuống bàn mà cười ngây ngốc.
-H-Ồ …T-Ỷ … T-Ỷ … - Tử Triệt gằn giọng.
-Chúng ta vừa đi vừa nói, gặp muội ta mừng quá nên thái độ không được nho nhã lắm. – Khúc Hồ phân bua.
Tử Triệt sau khi cùng các Bá Tông, Nguyệt Vân và sư bá Thụy Vãn rời Giao Cốc đã âm thầm tiến vào cung, Tử Triệt vì nóng lòng muốn gặp lại người trong mộng nên đã trái lời hứa ban đầu giả thành nữ nhân suông sẽ trốn khỏi cung và tìm đến Dụ Phủ. Khúc Hồ ngày càng xinh đẹp đáng yêu làm Tử Triệt có chút ngẩn ngơ. Hai người đi ngang hàng nhau, Nhất Tịnh mặt đỏ bừng bừng đi tít tận phía sau, Khúc Hồ hỏi khéo :

-Các huynh các tỷ vẫn khỏe chứ, mọi người đã có dự định gì chưa ?
-Vẫn rất tốt, nhưng mà sư phụ đã đích thân xuống núi đến tận nơi này, muội trái lệnh người liền tức tốc đến tìm tỷ. – Tử Triệt nói.
-Mọi người định bao giờ trở về. – Khúc Hồ hỏi.
-Cuối năm nay, lúc đó thứ sư phụ thích mới thu hoạch được nên bọn muội cũng phải chờ theo, tỷ có muốn đến ? – Tử Triệt nhìn sang cô.
-Vương Gia nhất định khó lòng mà chiều theo ý tỷ, nhưng đừng lo có thể ta sẽ gửi thư chuộc tội với sư phụ. – Khúc Hồ nói.
Vừa hay là Nghê Mật Quân cũng vừa xuất hiện, Tử Triệt nhận ra nàng ta, lúc trước cùng nhau lớn lên trong cung nhưng mà tính khí lại ngược nhau nên luôn xảy ra gây gỗ. Nghê Mật Quân cố tình khoe cái bụng lớn ra và nói :
-Ái chà … Hôm nay lại xuất hiện thêm một vị cô nương dung mạo thoát tục định mê hoặc Vương Gia sao ?
-Ngươi … - Tử Triệt tức giận ngay khi nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét này.

-Tử Tuyết. – Khúc Hồ chặn lại ngay.
-Cư xử như một nữ nhân vô lại, đúng là chỉ có những người giống nhau mới giao tiếp. – Nghê Mật Quân cười nhạo báng.
-Quận chúa, nên cư xử giống với danh xưng của mình, những lời nói bóng gió này đến tai Vương Gia nhất định không hay. – Nhất Tịnh lên tiếng.
-Các người đúng là chủ nào tớ nấy, một giuộc mà ra, đừng tưởng có Vương Gia chống lưng là muốn dạy đời quận chúa cao quý ta đây, ta có thể giết ngươi đấy. – Nghê Mật Quân lớn tiếng vô phép vô tắc.
-Nghê Mật Quân, đừng vô cớ gây sự, dù cô không coi trọng ta thì cũng nên chú ý đến Vương Gia, những lời nghịch thiên này đừng tùy tiện báng bổ ở đây. – Khúc Hồ lúc này mới đáp lại.
-Các người dám ý đông ức hiếp ta … - Nghê Mật Quân giận dỗi bỏ đi.
Nhân cơ hội Trác Nghiêm Đắc Dụ vắng mặt, Khúc Hồ liền hằng ngày đều tìm đến Tử Triệt tâm sự như hai tỷ muội lâu ngày không gặp, để tránh sinh nghi cho mọi người. Khúc Hồ cũng biết được khá nhiều chuyện đang diễn ra trong cung, Hạ Mãn Bạo Uy đang sắp khởi binh dưới sự tiếp tay của những người ở Giao Cốc, có thể thắng lần này thì tốt biết bao. Lưu lại Dụ phủ vài ngày thì Tử Triệt cũng đành cáo từ quay lại hoàng cung, trước khi đi còn bị Nhất Tịnh đến tìm và làm phiền, Khúc Hồ nhìn ra Nhất Tịnh đang có tình ý gì với Tử Triệt, nhưng đây là nam giả nữ thì làm sao thích lại được. Tử Triệt nghe Khúc Hồ nói lại thì cũng bối rối không kém, liền tức tốc chạy biến đi, cứ giả nữ nhân đến tìm cô cũng không phải ý hay, ngộ nhỡ làm Nhất Tịnh nảy sinh tình ý nam nữ thì có mà bại lộ hết thân phận.