Tuy Kỷ Dương nói, Ứng Tắc Duy sẽ không cố ý phái người đến gây sự, nhưng Nam Nhan vẫn kéo hắn đi xa năm trăm dặm để đề phòng. Mấy ngày sau, nàng nhận được liên lạc của Nam Dịch, nói có thể sẽ xảy ra chuyện lớn ở thượng châu trong thời gian sắp tới, kêu nàng quay lại Thọ Sơn trước.
Nam Nhan nghĩ nghĩ, cảm thấy đối phương sẽ không tới lãnh thổ Mao Châu cướp người. Hơn nữa, nàng từ lâu đã muốn giúp ca ca thành Phật, liền kéo Kỷ Dương đi truyền bá Phật giáo mọi lúc mọi nơi, cố gắng để khiến hắn cảm nhận được tình yêu vĩ đại trên thế giới.
Nam Nhan: "Thiếu Thương, ngươi nhìn ngọn núi này, ngươi nghĩ tới cái gì?"
Kỷ Dương: "Ta có thể nói thẳng được không?"
Nam Nhan: "Cứ thoải mái nói ra."
Kỷ Dương: "Ngọn núi này trông giống như móng lợn vậy."
Nam Nhan đè nén cơn tức giận đang dâng trào, nói: "Ngươi nhìn thấy giống như móng lợn, đó là bởi vì trong lòng ngươi có móng lợn. Trong lòng ta không có móng lợn. Thứ ta nhìn thấy chính là búi tóc của Phật. Nhìn xem, còn có nước này. Ngươi còn nghĩ đến điều gì nữa?"
Kỷ Dương: "Súp móng giò lợn."
Nam Nhan: "Không được, ngươi nên thấy biển khổ vô biên. Chỉ có Phật sau ngươi mới là bờ, ngươi có thể quay đầu."
Tuy nhiên, khi Kỷ Dương quay lại, phía sau không có Phật, chỉ có Nam Nhan với vẻ mặt nghiêm túc.
Đôi khi chính hắn cũng không hiểu rõ giữa hắn và Nam Nhan, là ai đang tán tỉnh ai.
Mấy ngày nay, sau một đợt tấn công quy mô lớn của Thần Châu, chiến trường Thần - Tị đã hoàn toàn cắm cờ Long Đô. Sau đó, Ngục Tà Hầu phái sứ giả đến Thần Châu, hai đại lục tạm thời ngừng chiến.
"Kết quả điều tra của Chính Pháp Điện: Quỷ địa nuốt chửng một lượng lớn Nguyên Anh của chúng ta ở Tị Châu là do Âm Chúc phản loạn gây ra, và nó là do con người tạo ra.. Có người đã có được sức mạnh của Âm Chúc."
"Nhiều Nguyên Anh như vậy, chỉ sợ đều sẽ đột nhiên trở thành tay sai cho kẻ phía sau."
"A? Nếu người chết bị luyện thành Âm Chúc, chẳng phải là sẽ có tai họa sao?"
Trên chiếc thuyền hướng về Thần Châu, Nam Nhan nghe được toàn bộ lời bàn tán về quỷ thành. Thậm chí nàng còn ra khỏi phòng để hỏi thăm phản ứng của các bên.
Hành trình nhàm chán, có tu sĩ cũng chán nản, tuôn ra hết những tin đồn gần đây, từng câu một.
"Tị Châu đã mất đi số lượng lớn Nguyên Anh, trên chiến trường cũng không có tài nguyên. Lần này chiến tranh tạm thời đình chỉ, Ngục Tà Hầu cũng phải trả giá đắt. Đơn giản là giao ra hơn mười mạch linh thạch ở khu vực biển Kỳ Thiên Nguyên vẫn chưa đủ. Người ta nói rằng lão còn muốn gửi con gái của mình đến Thần Châu để kết hôn."
"Hả? Yêu nữ có phong cách dâm loạn đó à?"
"Nói đến chuyện này ta muốn cười! Không biết yêu nữ đó đã hại bao nhiêu người! Khi nàng ta trở lại từ quỷ địa, gương mặt trở nên cực kỳ đáng sợ, cho dù là Ngục Tù Hầu ra tay, phải mất một năm dưỡng thương mới có thể lấy lại được nhan sắc. Khi Long Vương tách nguyên thần đến Tị Châu đàm phán hòa bình, nhìn mụ phù thủy đó và nói thẳng rằng Thần Châu sẽ không cưới một người xấu xí đến mức này, kêu Ngục Tà Hầu nhanh chóng sinh thêm một đứa con khi còn trẻ."
"Và sau đó?"
"Sau đó chuyện gì xảy ra? Ta chỉ biết là yêu nữ tức giận đến mức đá một tiểu thiếp đang mang thai của Ngục Tà Hầu làm sẩy thai.."
Nghe như là việc nhà của Tị Châu, Nam Nhan vội vàng chuyển đề tài: "Sau này quỷ giới sẽ xử lý như thế nào?"
"Mặc dù mọi người đều nói là Đạo Thánh Thiên tông làm, nhưng Chính Pháp Điện lại nói đằng sau có ác linh. Hơn nữa, quỷ giới đã hoàn toàn biến mất, cho nên chúng ta tất nhiên chỉ có thể để bọn họ đi."
Mọi người dường như đã quen với cách làm của Đạo Thánh Thiên tông, sau vài câu giễu cợt cũng không còn ý định thăm dò nữa.
"Bọn họ dứt khoát nói là có ác ma xúi giục. Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sợ ác quỷ sẽ khống chế càng nhiều Âm Chúc do tu sĩ biến thành, đề nghị nên bầu một hoàng đế mới càng sớm càng tốt và lãnh đạo thế giới chiến đấu chống lại ác quỷ."
"Thần Châu, Hợi Châu là những người đầu tiên phản ứng về vấn đề này, đồng thời nói rằng họ sẽ thúc giục các đế tử của mỗi châu lục tu luyện và sớm bổ nhiệm một hoàng đế để cai trị các châu càng sớm càng tốt. Vì lý do này, Chính Pháp điện đặc biệt ban hành một thông báo ân sủng trong Sơn Hải Cấm Quyết: Đế tử từ mỗi châu lục có thể đưa chín người theo vào bí địa. Mọi người trong các châu lục đều phát điên khi nghe tin vui, và không nhiều người còn chú ý xem Đạo Thánh Thiên tông có thực sự giết chết hàng trăm Nguyên Anh đó hay không."
"Chà, cho dù có thêm mấy bí địa cũng không liên quan gì đến chúng ta. Ta thực sự ghen tị với những người tài năng có thể tham gia Sơn Hải Cấm Quyết. Cho dù họ không thể có được vương miện, cơ hội thành Nguyên Anh vẫn tốt hơn bên ngoài nhiều."
Nam Nhan nghe được lời này thì suy nghĩ. Sau sự kiện U Tuyền Xuyên, nàng đã sớm cho rằng vị trí của mình trong Sơn Hải Cấm Quyết đã mất; bây giờ nghe hai người thảo luận, nàng mới nhớ lấy ra cuộn giấy nhiệm vụ trong nhẫn Tu Di. Nhìn thấy nó, nàng sửng sốt.
Ban đầu trên cuộn giấy có ba nhiệm vụ. Hai nhiệm vụ thu thập tài liệu, nàng đã nhờ người hoàn thành. Nhiệm vụ tám sao còn lại, yêu cầu khám phá quỷ trấn, nói rằng do sự biến hóa của quỷ trấn, tất cả nhiệm vụ đều đã được rút lại, các tu sĩ có thể trực tiếp vượt qua cấp độ này, chỉ cần mang về vật phẩm tương ứng từ quỷ thành.
Nam Nhan tình cờ đã vẽ bản đồ U Tuyền một cách chi tiết, bèn đặt cuộn giấy lên trên bản đồ, chữ viết trên cuộn giấy đột nhiên thay đổi, sau đó một dòng chữ xuất hiện:
"Người thứ mười trong cuộc tuyển chọn đế tử của Sầu Sơn viện, Chân Viên."
Đã vượt qua khảo hạch một cách suýt soát, Nam Nhan nhất thời sợ hãi, nếu như thật sự không cẩn thận thất bại, khi trở về sẽ bị Bảo Kỳ Như Lai nói đến chết.
Khi nàng cầm cuộn giấy quay lại phòng tìm Kỷ Dương, thấy hắn đang chống cằm, mở cuộn tranh mà Ứng Tắc Duy đưa ngày hôm đó ra, nhìn kỹ.
Nam Nhan ngồi đối diện hắn, nói: "Trước giờ ta cũng không dám mở ra nhìn xem. Cuộn tranh này có chỗ nào không ổn sao?"
"Cuộn tranh này không phải là một bức tranh đơn giản, mà là cách vẽ độc đáo của bậc thầy Đạo giới. Có thể lưu giữ một sự kiện cũ mà chính mắt không nhìn thấy trong cuộn tranh thông qua nhận thức về một mảnh trời và đất. Mặc dù kém xa so với gương Nghịch Minh của Đạo Thánh Thiên nhưng cũng là một bảo bối độc nhất vô nhị trên thế giới." Kỷ Dương ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt nàng mơ hồ, liền giải thích thêm: "Gương Hoàng Tuyền chính là một bảo vật tâm linh mô phỏng gương Nghịch Minh. Tuy nhiên, gương Hoàng Tuyền luôn chỉ là một hình ảnh hư ảo, còn gương Nghịch Minh có thể cho phép người ta quay trở lại quá khứ. Thứ này vượt qua các quy luật của trời và đất, giống với Xích Đế Yêu Tâm, đều phá vỡ ranh giới giữa sự sống và cái chết, cùng với vương miện Sơn Hà Hải biết hết cổ kim, được gọi chung là Phá thế tam bảo."
Nhưng ngay cả khi Nam Nhiêu có được trái tim kỳ diệu như vậy, cuối cùng vẫn chết.
Nam Nhan cười khổ một lát rồi nói: "Vậy, qua cuộn tranh này, ta có thể gặp lại mẹ không?"
Kỷ Dương nhìn vào mắt nàng, nói: "Những gì muội nhìn thấy sẽ chỉ là một số chuyện cũ về mẹ. Ta còn phải nói một điều nữa: Giọng nói và ngoại hình tuy rõ nhưng vẫn là chuyện quá khứ. Không thích hợp để tập trung vào chúng."
Nam Nhan: "Nếu ta nhìn thấy mẹ mà mãi không chán, ngươi có đánh thức ta dậy không?"
Kỷ Dương ân cần nhắc nhở: "Quấy rối giấc mơ của người khác là không lịch sự. Ta chỉ coi như là cảnh cáo thôi. Nếu ngủ lâu, không thể tự bảo vệ, e rằng sẽ không phải là một điều an toàn."
Nam Nhan trầm mặc một lát, sau đó ngồi xuống, đẩy hắn sang một bên, đặt tay lên cuộn tranh, mặt không biểu cảm nói: "Nếu ta ở Phàm Châu, không biết sẽ báo quan bao nhiêu lần! Mau ngồi xuống và bảo vệ ta!"
"Được được."
Nam Nhan hít một hơi thật sâu và giải phóng linh thức. Linh thức vừa chạm vào bề mặt của cuộn tranh, tầm nhìn của nàng tối sầm lại.
Toàn thân nàng như chìm trong một lớp mực dày. Không biết qua bao lâu, một mảng tái nhợt đã đẩy bóng tối trước mắt nàng đi. Chỉ trong chốc lát, nàng phát hiện sự tồn tại của mình đã không còn, toàn bộ cơ thể nàng đều không còn nữa. Thân thể dường như đã biến thành một ngọn núi và một ao nước, một cái đình và một khóm hoa núi.
Đây là một ngọn núi, tuy mặt trời vẫn treo lơ lửng trên bầu trời nhưng phía trên mây lại có bầu trời đầy sao. Trong bầu trời đầy sao có dòng linh tuyền chảy qua, vô cùng đẹp đẽ.
"Nam phương chủ, Nam phương chủ!" Một tu sĩ giống như thị vệ vội vàng từ thượng nguồn đi tới, nhìn những chiếc phụ kiện cài tóc đều là kiểu dáng của hàng trăm năm trước.
Tu sĩ bay rất lâu mới nhìn thấy một đình cỏ. Có hai người đang ngồi trong đình, ngồi đối diện nhau chơi đàn hạc.
Là cậu nàng và.. Ứng Tắc Duy.
Nam Nhan sợ hãi, nhưng rất nhanh chóng phát hiện ra rằng Ứng Tắc Duy bên cạnh cậu mình còn trẻ vẫn có đôi mắt đen, vì vậy có một chút vẻ ngoài mà một người thường nên có, và hắn trông có phần giống với Kỷ Dương.
Điều đáng tiếc là cậu của nàng đã bị mù từ nhỏ và không có thái độ mưu mô với người khác. Cậu nghiêm túc dạy cầm nghệ cho Ứng Tắc Duy, người được coi là bạn thân.
"Hôm nay là sinh nhật Đạo tôn, huynh nên là người biểu diễn chính, ta sẽ đệm theo."
Ứng Tắc Duy nói: "Kỹ thuật đàn của Dịch Cốc tốt hơn ta rất nhiều, sao phải khiêm nhường như vậy?"
Nam Dịch cười: "Hôm qua tỷ tỷ ta lấy nước Hồn Hà làm rượu, làm trái ý Đạo tôn, tốt nhất là ta đừng quấy rầy trước mặt Đạo tôn nữa."
Lúc này thị vệ vừa tới tìm Nam phương chủ đã đáp xuống bên ngoài đình và cúi chào.
"Hai vị thiếu gia, không biết hai vị có nhìn thấy Nam phương chủ không? Tiệc sinh nhật Đạo tôn sắp bắt đầu, nhưng phương chủ lại say rượu, biến mất, không biết ở đâu."
"Tỷ tỷ lại say rồi sao?" Nam Dịch nghe xong cười khổ nói, "Vậy thôi, để ta đi tìm. Nếu không thể tham dự yến tiệc, xin thay mặt ta cáo lỗi với Đạo tôn."
Nói xong, hắn đột nhiên nghe thấy trong đình cỏ một mảnh hỗn loạn. Nghi hoặc, hắn chỉ có thể lắng nghe và nghe được một câu duy nhất:
"Không cần tìm, nàng đã trở lại."
Bên ngoài đình là dòng suối. Giữa tiếng nước, tiếng chuông gió theo gió xa xa. Ở khúc quanh của con suối có một chiếc bè tre bồng bềnh xuôi dòng, một người say khướt nằm trên chiếc bè tre với mái tóc dài xõa ra khỏi mép bè, cùng đôi chân trần trắng như tuyết dưới bộ quần áo màu đỏ chìm trong nước.
Người đang tìm người cũng là một người đàn ông, nhưng Tử Châu vẫn luôn là nơi lễ độ. Nhìn thấy cảnh tượng này, hắn ta lắp bắp nói: "Nam phương chủ không đi giày, không đi tất, không nên mạo phạm như vậy.."
Nam Dịch mặc dù không nhìn thấy, nhưng cũng biết tỷ tỷ của hắn có lẽ lại đi lang thang, bèn vội vàng theo tiếng động đi đến bên bờ suối, nhẹ nhàng gọi: "Tỷ tỷ, đã đến giờ, nên đi dự tiệc!"
Chiếc bè tre va vào đá chốc lát, chuông gió treo trên cánh buồm tre vang lên điên cuồng, bàn tay trần vô thức chạm vào dòng suối tạo nên gợn sóng, Nam Nhiêu bất giác lật người và rơi xuống dòng suối, phát ra tiếng ùng ục.
Truyện được cập nhật tại TruyenMoi!
"Tỷ tỷ!" Nước không sâu, Nam Dịch vội vàng kéo Nam Nhiêu ra khỏi nước, nói: "Như vậy làm sao có thể khiến Đạo tôn nguôi giận?"
Nam Nhiêu tựa hồ vẫn còn chưa tỉnh, nàng vén một nắm mái tóc dài ướt đẫm, liếc nhìn thị vệ đang ngơ ngác nhìn mình, giọng nói có chút khàn khàn yếu ớt:
"Đạo Tôn lão tổ đang tổ chức sinh nhật, sao lại gọi ta? Rượu trong yến tiệc đã cạn rồi, đệ đệ, ngươi cũng uống được à? Sao không để ta đi bắt hai con hạc mà nhắm rượu?"
"Hả? Trong động phủ của Tắc Duy thiếu hai con hạc, là cô nương làm à?"
Nam Nhiêu quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Ứng Tắc Duy trong đình cỏ, nói với vẻ mặt không hề sợ hãi: "Đúng vậy, ta cũng đã nhổ nguyệt đàm mà ngươi trồng trong cung vào tháng trước. Lấy nguyệt đàm, ta sẽ trả cho ngươi một vò rượu và xem như không có chuyện gì xảy ra, nhé?"
Nói xong, nàng ném cho hắn một vò rượu.
Ứng Tắc Duy bắt lấy vò rượu xong, im lặng hồi lâu. Nam Dịch còn chưa biết xin lỗi thế nào thì nghe thấy hắn đứng dậy, ôm đàn trong tay, nói: "Đã đến giờ rồi, ta đi bái kiến Đạo tôn trước. Hẹn gặp lại sau."
Hắn ta bước đi rất nhanh. Nam Dịch sợ đắc tội với hắn nên đành phải nói với Nam Nhiêu: "Tắc Duy có tính kỷ luật rất cao, sao lúc nào tỷ cũng chọc huynh ấy?"
Nam Nhiêu chặc lưỡi, đôi mắt phượng xinh đẹp khẽ nheo lại: "Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, quân tử và lãng tử làm sao có thể ở bên nhau? Ai bảo cha nghe lời hoang đường của Đạo tôn mà phạm sai lầm! Để cho hắn đi theo quản ta à? Nếu thậm chí không cảm thấy thoải mái thì tại sao phải quan tâm!"
Nam Dịch lặng lẽ thở dài: "Tóc phụ thân lại sắp bạc một phen rồi."
Nam Nhiêu cười khúc khích, xua tay, ảo ảnh lông phượng trên người nàng tụ lại rồi tản ra, hóa thành một bộ váy màu đỏ, sức quyến rũ của nàng khi ra khỏi nước bỗng trở nên khó có thể đạt tới và uy nghiêm hơn một chút.
"Đừng lo lắng, người cai trị Dần Châu sẽ không bao giờ bị quấy rầy bởi tình yêu đơn thuần của những đứa con mình."
Mỗi lần Nam Dịch đi theo tỷ tỷ đến dự tiệc như vậy, đều nhận được rất nhiều ánh mắt kỳ quái.
Suy cho cùng, mọi người đều biết Nam phương chủ gần như kế thừa hoàn hảo mặt bá đạo nhất của Xích Đế, bất kể phong thái hay ngoại hình, đi đến đâu đều phải đè ép sự có mặt của mọi người.
Mọi người ghen tị với vẻ đẹp và quyền lực của nàng, nhưng đồng thời họ không khỏi bị thu hút sâu sắc bởi hai thứ này.
Phía trước, phía sau và bên trái nàng, mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh, chỉ có nàng là rất tùy hứng, điều này khiến những người ngồi bên phải không hài lòng.
Ngao Quảng Hàm kỳ thực đã nhịn rất lâu, khiển trách: "Đạo tôn ở trên đó, ngươi có thể ngồi yên được không?"
Nam Nhiêu mới nhấp một ngụm rượu trước mặt, đã thấy khó chịu vì rượu của Đạo Thánh Thiên tông quá nhạt. Nghe vậy, nàng dùng ngón út móc chiếc vòng đồng trên bình rượu, lắc nhẹ, nhìn chằm chằm vào hắn. Đôi mắt phượng quyến rũ siết chặt đối phương. Đá bay đôi guốc gỗ trên chân, một đôi chân ngọc trắng như tuyết khiêu khích nhô ra từ góc áo choàng đỏ, đặt thẳng lên bàn phía trước.
Nàng nhẹ nhàng mở đôi môi đỏ mọng, cười nói: "Hàm Hàm nói gì vậy? Nhiêu Nhiêu không nghe rõ."
Người phía sau nhanh chóng giữ lấy Ngao Quảng Hàm đang gần như lập tức muốn lao ra đánh Nam Nhiêu, "Thiếu gia, bình tĩnh! Nam phương chủ dù sao cũng là nữ nhân!"
Ngao Quảng Hàm tức giận nói: "Nàng ta là loại phụ nữ gì vậy! Ngày nào nữ tặc này chưa bị trừ bỏ, ta đều sẽ ăn không ngon, ngủ không yên!"