Tứ Hải Trọng Minh

Chương 128: Kết Đan viên mãn



Nam Nhan rơi vào một màn sương mù dày đặc của linh lực nguyên thủy. May mắn thay, Phật tâm của nàng đã vững chắc, và nàng đột nhiên tỉnh táo sau tiếng gầm của thứ gọi là Mộc quỷ hầu bên dưới. Ngay khi một kết giới Phật lực được hình thành ở cửa hang, một tiếng gầm dữ dội vang lên từ bên dưới:

"Tế phẩm!"

Nam Nhan cau mày dùng Phật lực che lỗ tai, Phật quang ở cửa hang tỏa sáng bấp bênh. Bên ngoài có một vật đen tối giống như cành cây đập mạnh vào kết giới, khiến kết giới vỡ tan tại chỗ.

Không thể ngăn chặn nó!

Nam Nhan chật vật trốn vào trong hố, nghe thấy hình như có thứ gì đó đang trèo lên giếng linh khí để tìm mình, liền lấy bao kiếm Mộng Tiêu Lâu đưa cho ra, đặt ở cửa hang. Khi một con mắt khổng lồ rực lửa ma quái xuất hiện, nàng chỉ vào nó và một luồng kiếm khí cực kỳ lạnh lẽo bay ra từ vỏ kiếm.

Kiếm khí này giống như sương giá ngàn năm ở hạ giới, mọi thứ đều im lặng, tất cả quỷ dữ đều im lặng, những bóng ma gầm gừ xung quanh đều cứng đờ và tan biến. Sau khi nhìn thấy nàng, Mộc quỷ hầu ở lối vào của hang vỡ ra thành từng mảnh, rơi xuống.

"Thật.. quá tuyệt vời!" Bản thân Nam Nhan cũng sợ hãi và mất trí trong giây lát.

Rồi nàng nhanh chóng lợi dụng việc những con ma đang sợ hãi xung quanh để lao ra khỏi cửa hang và bay lên trên. Ngay khi nàng gần như chạm tới lối vào hang động, một sợi dây leo bên dưới bay tới quấn quanh mắt cá chân nàng.

Giọng nói lạnh lùng của Mộc quỷ hầu lại vang lên: "Ta được ngục chủ ra lệnh canh giữ giếng linh lực. Ma quỷ sẽ không bao giờ chết, và sự sống của ta sẽ không bao giờ bị dập tắt! Cuối cùng, một con người đơn thuần đã bước vào Quỷ giới của ta. Nếu ngươi thành thật hiến dâng máu thịt của mình, ta nghĩ ngươi bằng lòng hiến tế, như vậy ta có thể cho ngươi chức vụ sứ giả quỷ!"

Nam Nhan không có thời gian để suy nghĩ, ngay khi chuẩn bị sử dụng bao kiếm một lần nữa, làn da trên lưng nàng đột nhiên cảm thấy nóng, dây leo quấn quanh mắt cá chân nàng đột nhiên rút lại như thể nó gặp phải thiên địch. Sau đó Mộc quỷ hầu phía dưới phát ra một tiếng kinh hãi.

"Ngục chủ, thứ lỗi cho ta! Chuyện này ta không biết.. Dạ, dạ, lập tức quay về!"

Đúng lúc này, một đạo bạch quang đột nhiên từ cửa hang bay xuống, Nam Nhan lao ra ngoài. Khi tỉnh táo lại, nàng phát hiện kẻ đưa mình ra ngoài chính là con rắn trắng mà nàng đã gặp ở hẻm núi.

"Ngươi đã cứu ta à?"

Con rắn trắng giống như hươu cửu sắc, toàn thân toát ra khí chất ôn hòa. Nó trườn vòng quanh ôm lấy nàng, khẽ gật đầu, sau đó chạm vào chiếc nhẫn trên tay nàng.

Nam Nhan đột nhiên hiểu ra, từ trong nhẫn lấy ra Thổ Ma châu mà hươu cửu sắc đưa cho, hỏi: "Là vật này sao?"

Bạch Xà duyên dáng gật đầu với nàng, dường như thể hiện sự quy hàng nào đó.

Nam Nhan ý thức được điểm này, cầm Thổ Ma châu trong tay, đốt lên linh hỏa. Chỉ trong chốc lát, nàng có thể dễ dàng luyện chế Thổ Ma châu, sau đó quanh đôi mắt đen láy của nàng xuất hiện một vòng tròn nhỏ màu đỏ khó nhận ra.

Nàng cảm thấy.. nàng có thể cảm nhận được từng cây cỏ trên núi Xích Khâu, đồng thời cũng có thể nhìn thấy rõ ràng tình cảnh bi thảm của những tà tu bị ong máu truy đuổi.

"Thì ra Cửu Sắc tiền bối nói đúng, cái giếng linh khí này cũng là chiến trường Yêu tộc, sao có thể dễ dàng như vậy trao cho ta.." Nam Nhan có chút bối rối.

Sau đó nhớ lại Mộc quỷ hầu vừa mới gọi "Ngục chủ" khiến nàng nghi hoặc.

Tất cả các giác quan đều được mở rộng, nàng bất đắc dĩ quét qua khu vực này năm sáu lần. Ngoại trừ nàng, trong ngoài hẻm núi không có ai khác, sau đó nàng thấp giọng lẩm bẩm: "Thiếu Thương, nếu có ở đây, hãy ra mặt đi!"

Hắn có ở đây không, hay đã bị những cao thủ Đạo Thiên đó phát hiện khi ở Đạo Thánh Thiên tông?

Nam Nhan cau mày suy nghĩ, mãi đến khi vảy rắn lạnh lẽo chạm vào mu bàn tay nàng, nàng mới nhận ra rằng con rắn trắng đang ngậm vài miếng giống như ngọc trong miệng, muốn đưa cho nàng.

"Đây là?" Nam Nhan thoạt đầu không nhận ra, nhưng vừa cầm lấy, nàng đột nhiên nhận ra: "Ngọc nguyên thủy!"

Mục tiêu chính của chuyến đi này là giếng linh lực. Một số giếng linh lực đã được luyện hàng ngàn năm, và một số tinh hoa sẽ được hình thành, tương đương với viên linh ngọc hàng đầu trong thế giới tu luyện. Và điểm mấu chốt là linh khí của linh thạch và linh ngọc thông thường không thể mang ra khỏi Sơn Hải Cấm Quyết, còn ngọc nguyên thủy có thể mang được ra ngoài.

Không chỉ những tu sĩ đang kẹt ở cảnh giới Hóa Thần đại viên mãn mới bị ám ảnh bởi thứ này, mà ngay cả những tu sĩ Hóa Thần bình thường cũng điên cuồng vì nó. Thu được ngọc nguyên thủy và sử dụng nó một cách hợp lý, hoàn toàn có thể tăng năng lực của Hóa Thần lên 7 phần. Nam Nhan tin rằng ngay cả khi đưa ra vật này và yêu cầu một tu sĩ Hóa Thần phản bội giáo phái, vẫn là có đủ sức mạnh đàm phán.

Mảnh ngọc này chính là tinh hoa của linh lực thuộc tính Mộc. Nam Nhan chỉ cầm lấy và hấp thu không đến mười hơi thở, đã cảm giác được Mộc linh căn trong ngũ hành linh căn của mình đã tràn đầy đến mức gần như tràn ra ngoài, nên nàng nhanh chóng phong ấn nó lại và cất nó vào trong nhẫn Tu Di.

Sau khi điều chỉnh khí tức thêm vài canh giờ, Nam Nhan duỗi người, nhẹ nhàng thở ra một luồng khí đục ngầu, trong cơ thể phát ra một tiếng "rắc" nhẹ nhàng, nàng thở ra luồng khí bình thường, cuối cùng hoàn thành thăng cấp lên cấp độ tiếp theo.

Cảm giác này thật tuyệt, cứ như thể nàng sẽ sớm gia nhập hàng ngũ những người thực sự quyền lực trên thế giới này.

Nhưng Nam Nhan biết rằng con đường này là khởi đầu cho hành trình thực sự của mình trên đấu trường. Ở con đường tiếp theo, nàng sẽ phải đối mặt với những đối thủ còn đáng sợ hơn.

Trong mắt Nam Nhan lộ ra ý chí chiến đấu. Khi nàng chuẩn bị chiến đấu lần nữa với Nguyên Ngang và Lô Thắng, đột nhiên nhìn thấy những vảy màu xanh lam trên con rắn trắng bên cạnh nhấp nháy. Nhìn kỹ hơn mới biết, kỳ thực chúng đang tạo thành dòng chữ của con người để nàng đọc được:

"Có cần thông báo cho các bộ lạc ở núi Xích Khâu để cống nạp những nam thú cường tráng trong bộ tộc cho sơn chủ không?"

Nam Nhan nhớ lại hươu cửu sắc đã nói về "nối dõi", lập tức sợ hãi rút lui, nói: "Việc sinh sản của ta.. chuyện cả đời của ta, ta sẽ tự mình giải quyết. Không biết ngươi có biết xung quanh đây, phía Đông có giếng linh lực thuộc tính Hỏa không?"

Con rắn trắng gật đầu, ánh sáng xanh trên vảy lại lóe lên: "Ở Đông Kiếp Hải chỉ có giếng linh lực Thủy Mộc, còn giếng linh lực thuộc tính Hỏa là hang ổ của bọ bạc Trùng Mẫu, chủ nhân của Nam Kiếp Hải, rất nguy hiểm."

Nam Nhan đã nghe hươu cửu sắc nói những con bọ bạc Trùng Mẫu mạnh mẽ như thế nào, nhưng nàng càng lo lắng hơn cho Mục Triển Đình. Khi còn nhỏ, nàng đã nói với hắn cả ngày về việc đứa con của định mệnh sẽ nhảy từ vách đá xuống và không chết. Điều này khiến Mục Triển Đình cũng bị tẩy não, chỉ cần hắn không thể chết thì sẽ hướng tới cái chết. Không biết làm sao sống sót được đến bây giờ.

Nếu là hắn, cho dù biết có Trùng Mẫu.. sợ là hắn cũng phải chui vào miệng chúng để cướp thức ăn.

Không, đại ca nàng phải chết ở bên ngoài!

Nam Nhan quyết định, nói: "Ta có một.. người thân không thông minh lắm. Có thể hắn ta đã đột nhập vào địa bàn của Trùng Mẫu. Có cách nào để giải cứu hắn ta mà không xảy ra xung đột không?"

Bạch Xà đáp: "Trùng Mẫu hung dữ, khó thuyết phục, nhưng sơn chủ có thể dẫn theo huyết ong trong núi, dùng bạo lực chống lại bạo lực."

Nam Nhan: ".. Yêu tộc các ngươi đều nói chuyện bằng nắm đấm sao?"

Bạch Xà duyên dáng đáp: "Chuẩn rồi!"

Nam Nhan: "Ngươi học cách nói này từ ai vậy?"

Bạch Xà: "Báo cáo sơn chủ, tiểu yêu mấy ngày trước đã nuốt chửng du hồn của một người, đọc ký ức của hắn mới học được cách nói này."

Nam Nhan cuối cùng cũng hiểu tại sao những con quái vật giống như tiên này lại có linh lực như vậy.. Chúng chỉ kén ăn và không ăn máu thịt nhưng vẫn có thể nuốt chửng linh hồn.

Cơ hội rất hiếm nên Nam Nhan đã tu luyện linh lực thêm ba ngày nữa. Cho đến khi không thể luyện thêm linh lực thuộc tính Mộc nào nữa, nàng dừng lại và định lên đường đến giếng linh khí thuộc tính Hỏa. Trước khi rời đi, Bạch Xà đưa nàng đi thăm Huyết Nữ Vương của núi Xích Khâu.

Khi Nam Nhan theo Bạch Xà đến miệng núi lửa, nhìn thấy một con ong máu khổng lồ không thể tả nổi nhô ra từ đỉnh núi trong suốt như thủy tinh, nàng sốc đến mức không dám bước tới, vì vậy Bạch Xà chỉ có thể đi lên để gặp ong chúa, bày tỏ mong muốn đến lãnh thổ của Trùng Mẫu.

Nữ hoàng Huyết Ong nghe Bạch Xà giải thích đầu đuôi, nói: "Mặc dù Trùng Mẫu cùng tộc với ta, nhưng bọn họ dùng huyết thực thay thế linh lực, bây giờ bọn họ đã trở nên hung dữ và điên rồ. Hươu chúa vốn muốn hợp nhất với Kim Cánh Huyền Cang để tiêu diệt họ, kết oán từ lâu. Nay sơn chủ nhất quyết muốn đi, Trùng Mẫu có thể sẽ không chịu dưới trướng Hươu chúa."

Bạch Xà rít lên: "Núi Xích Khâu vốn là lãnh thổ của Yêu tộc. Hậu duệ của hoàng tộc cuối cùng cũng đến đây, ưu tiên hàng đầu là nối dõi. Nàng ấy nói rằng xung quanh vẫn còn một số người của Nhân tộc, và trong đó có rất nhiều người mà nàng đang tìm.. Ta nghĩ, vì chấn hưng Yêu tộc, chúng ta nên khuyến khích sơn chủ ra ngoài tìm kiếm phối ngẫu."

Ong chúa ngay lập tức bị thuyết phục, lập tức ra lệnh cho những con ong máu tinh nhuệ nhất trong 10.000 cái tổ đi ra ngoài và đi theo sơn chủ, đồng thời nghiêm túc dặn: "Ngoài việc bảo vệ sơn chủ, nếu gặp phải nam thú nào mà sơn chủ thích, cho dù là Nhân tộc, bất kể giá nào cũng phải mang về cho sơn chủ thưởng thức!"

Nam Nhan đi lang thang dưới chân núi một lúc, vốn cho rằng huyết ong rất mạnh, vô cớ làm phiền sẽ không tốt, nhưng không ngờ chỉ trong chốc lát, con rắn trắng đã xuống núi với một đàn ong máu hung dữ.

"Đây.. đều là do Ong chúa ban cho sao?"

Những con ong máu này, mỗi con đều to bằng lòng bàn tay, mỗi con mang theo ba loại túi độc: Tê liệt, ăn mòn và chất độc không thể giải thích được, càng hút máu càng hưng phấn. Có mười nghìn con ong ở bên cạnh, Nam Nhan gần như có cảm giác mình có thể đi nghênh ngang trong Cửu Kiếp Hải. Nàng cảm động, hơi bối rối: "Điều này thật sự thích hợp sao?"

Bạch Xà vô cùng chắc chắn nói với nàng: "Sơn chủ yên tâm. Có bọn họ ở đây, tâm nguyện của sơn chủ nhất định sẽ thực hiện được."

Nam Nhan suýt chút nữa lau nước mắt, "Thật sự không biết phải cảm tạ thế nào."

Bạch Xà: "Mong muốn của sơn chủ chính là mong muốn của chúng ta."

A, những người bạn nhỏ trong Yêu tộc thật thân thiện! Quả nhiên sư phụ nói đúng, tình yêu vĩ đại tồn tại trong trái tim của vạn vật trên thế giới.

Khẳng định lại quan niệm về Phật giáo và Đạo giáo, Nam Nhan đưa những con ong máu vào một không gian đặc biệt thích hợp cho linh trùng trong nhẫn Tu Di và lên đường đến phần phía nam của Cửu Kiếp Hải.

Được Huyết Ong giúp đỡ dẫn đường, Nam Nhan nhanh chóng đến được phía nam vào ngày thứ tư.

Khác với môi trường của thung lũng núi rừng ở phía đông, phía nam là một đầm lầy, và những loài bò sát có vảy ẩn nấp trong nước bùn, thỉnh thoảng nhảy ra ngoài để cố gắng săn nàng. Cho đến khi Nam Nhan hơi giải phóng yêu lực của ong máu, những yêu thú cấp thấp đó mới dần dần bình tĩnh lại.

"Linh khí thuộc tính Hỏa và Kim rất nhiều." Nam Nhan tình cờ giết chết một con thằn lằn đen vẫn còn táo bạo cố gắng cắn đứt một cánh tay của nàng. Khí tức hấp thụ được là thuộc tính Hỏa, khiến khí hải căng đầy linh khí thuộc tính Mộc mà nàng hấp thụ mấy ngày trước từ ngọc nguyên thủy được hỗ trợ, cảm thấy một chút ấm áp cân bằng.

Một lúc sau, đôi tai của Nam Nhan giật giật, nàng nghe thấy một âm thanh kinh hoàng phát ra từ phía xa tại một đầm lầy cây khô. Nàng lập tức bay về hướng ấy và ngay sau đó nghe thấy âm thanh của một Nho tu nghiêm túc đọc thơ:

"Ánh sáng rực lửa xua tan mặt trời đen tối

Vạn cỏ cây không mọc không sinh!"

Ba vị Nho tu tạo thành một trận tam quang, cùng nhau niệm. Trong phút chốc, năng lượng kinh khủng của thiên địa hóa thành ngọn lửa, lao về phía sương mù bạc ở một bên. Tiếng kim loại va chạm lập tức vang lên, phần lớn sương bạc ngưng tụ thành những quả cầu bạc nhỏ rơi xuống đất.

Sau khi ngọn lửa tắt, bóng đen bên ngoài của quả cầu bạc nhỏ bong ra, lại biến thành sương mù bạc, lao thẳng về phía ba người.

Nam Nhan nhìn kỹ và thấy rằng sương bạc được tạo thành từ những con bọ bạc có kích thước bằng con muỗi, không biết có bao nhiêu con. Trên ngón tay của Nho tu đã có vài con bọ bạc, chúng dần dần lan rộng sang toàn bộ lòng bàn tay của hắn.

Sắc mặt Nam Nhan trở nên ngưng trọng, nàng dùng năm ngón tay kết ấn, chỉ vào bạch trùng, trong miệng niệm một câu tiếng Phạn.