Một nửa cơ thể côn trùng gắn trên ngọn cây phát ra tiếng nhai lạnh thấu xương. Huyết nhục từ trên cành và lá nhỏ xuống, thỉnh thoảng rơi xuống quả trùng, nhanh chóng bị trùng nuốt chửng.
Đẫm máu và rùng rợn.
Trùng Mẫu đang tập trung ăn. Nam Nhan thấy Mục Triển Đình chớp thời cơ nhanh như chớp chui qua lỗ cây, trong lúc nhất thời rất căng thẳng. Sau khi xác định rằng Trùng Mẫu không chú ý tới, Nam Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Hang động ngầm này vô cùng rộng rãi, nhìn lên có thể thấy rễ cây bạc rủ xuống từ mặt đất.
Nhựa cây Trùng Mẫu giống như sản phẩm chăm sóc da tốt nhất, nó thẩm thấu vào da rất nhanh. Da mặt của nàng vốn đã phơi nắng nhiều tháng sau khi khổ tu với Chân Hằng sư huynh, trong nháy mắt trở nên mịn màng như lụa. Nàng không khỏi thắc mắc: "Nơi này rộng lớn như vậy, làm sao lại xây tường cách xa cây Trùng Mẫu như vậy?"
Vân Niệm lắc đầu, "Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy loại cây Trùng Mẫu này. Cho dù trong sách cổ có một ít, nhưng trong đó miêu tả cũng không chi tiết."
Nam Nhan tiếp tục nhìn quanh hang động, với một linh cảm mơ hồ.
Một lúc sau, những tia sáng bạc bay ra từ những khoảng trống trên đỉnh hang, đó là một đợt bọ bạc đẩy những mảnh xương trên đỉnh hang sang một bên, sau đó hàng đống xác quái vật đẫm máu bị ném xuống hang. Trùng Mẫu ngậm con mồi vào miệng và tiếp tục nhai.
Đúng lúc này, trong đống xác quái vật trên mặt đất có thứ gì đó cử động. Một lúc sau, vật đó lặng lẽ ngẩng đầu lên từ đống xác được bọc trong một mảnh da quái vật dính đầy thịt.
Đó là một người sống đã thi triển một số thuật pháp đặc biệt, khi linh thức quét qua hắn ta sẽ cảm thấy hắn ta như một xác chết.
Vân Niệm ở bên cạnh đột nhiên bật dậy, trong mắt mang theo hận ý nhìn nam nhân đó, Nam Nhan nhanh chóng níu hắn lại.
"Làm sao vậy?"
"Hắn.. hắn chính là Hồ Duệ!" Vân Niệm nắm chặt tay, nói: "Là hắn thèm muốn rừng bạc, đẩy hai người của ta ra ngoài ngăn chặn đàn trùng!"
Nhưng cho dù hắn có ngàn vạn muốn thanh lý môn hộ, lúc này hắn cũng không dám lộ ra chút khí tức nào, dù sao Mục Triển Đình vẫn còn ở trong giếng linh khí.
Hồ Duệ bị Trùng Mẫu làm cho sợ hãi hồi lâu không dám cử động. Cho đến khi xác định Trùng Mẫu không phát hiện ra mình, hắn ta mới cẩn thận nhìn xung quanh. Hắn nhìn thấy linh khí thuộc tính Hỏa được bao phủ kỹ lưỡng dưới rễ của Cây Trùng Mẫu, lòng tham hiện lên trong mắt hắn.
Nhưng hắn không lập tức di chuyển mà nhìn xung quanh. Nhìn quanh mới phát hiện ra một cái hố nhỏ cao bằng nửa người mà đám Nam Nhan đã đào khi đi vào.
"Trời giúp ta!" Hồ Duệ mừng rỡ, lập tức từ dưới đống xác chết chậm rãi bò về phía rễ cây.
"Ngươi đi chặn cửa lại." Nam Nhan dặn, tập trung vào chuyển động của Trùng Mẫu, cúi xuống đi vòng qua đống đá ở bên cạnh.
Đúng lúc Hồ Duệ vừa chạm vào rễ cây, chuỗi tràng hạt của nàng quàng quanh cổ hắn và dùng hết sức lực kéo hắn lại.
Hồ Duệ vô cùng kinh hãi, nhưng rất nhanh sau đó phát hiện đối phương không sử dụng linh lực, nàng là nữ nhân. Sau khi sợ hãi liền trở nên rất tức giận.
"Sử dụng linh lực đồng nghĩa với cái chết." Nam Nhan truyền âm nói.
Hồ Duệ sống sót đến ngày hôm nay đương nhiên biết tu sĩ sử dụng linh lực sẽ sớm thu hút sự chú ý của Trùng Mẫu. Nhưng giếng linh khí đã gần như vậy trong tầm tay, hắn làm sao có thể từ bỏ.
"Đạo hữu.. Tiểu Bồ Tát!" Hồ Duệ không giấu được sự tức giận, nhưng vẫn cố gắng hòa giải, "Hay là chúng ta chia đôi linh lực thuộc tính Hỏa này nhé?"
Nam Nhan nhìn hắn, nói: "Làm sao ta biết ngươi sẽ không lừa ta?"
Hồ Duệ vội vàng nói: "Ta là người của Vân gia Thân Châu, từ trước tới nay cùng Mao Châu vẫn có quan hệ tốt. Chúng ta đã gặp nhau ở Vạn Bảo Các. Đúng rồi.. đế tử của bổn châu cùng ngươi còn là bạn bè phải không?"
Nam Nhan giả vờ suy nghĩ sâu xa rồi nói: "Đúng vậy, tạm thời ta tin ngươi, nhưng khẩu vị ta lớn nên không thể chia 5 - 5 được."
Hồ Duệ: "Vậy 4 - 6!"
Nam Nhan: "3 - 7."
Hồ Duệ: "4 - 6, không thể thấp hơn!"
Nam Nhan: "Không. Trước khi tới đây, sư huynh của ta đã bói cho ta một quẻ, nói 3 - 7 là cát tường."
Hồ Duệ gục xuống một lúc, sau đó nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có gì đó không ổn, cẩn thận lắng nghe tiếng gầm kỳ lạ phát ra từ giếng linh khí, rốt cuộc nhận ra: "Ngươi đang làm chậm trễ ta! Ngươi.. ngươi có đồng phạm. Hắn đã đi vào giếng linh khí từ lâu rồi!"
Nam Nhan siết chuỗi tràng hạt khiến hắn ta không thể cử động.
"Im lặng thì tốt hơn." Nam Nhan nói.
Hồ Duệ lúc đầu chỉ là tức giận, nhưng khi vô tình nhìn thấy Vân Niệm ở trong góc đang đi về phía cửa động, lập tức muốn phát điên, từ trong cổ họng nói: "Vậy ra ngươi và hắn cùng một bọn.. Nếu muốn chết, chúng ta cùng nhau chết đi!"
"Chân Viên tỷ tỷ, cẩn thận! Trên người hắn có tiên bảo!"
Vân Niệm lên tiếng thì đã muộn.
Nam Nhan thở dài khi nhận thấy mình không thể không gây sự chú ý với Cây Trùng Mẫu. Nàng giải phóng linh lực toàn thân, một bóng Quán Âm đột nhiên nở rộ bên ngoài. Cùng lúc đó, Hồ Duệ đã tung ra cái gọi là tiên bảo.
"La Thần cuộn!" Hồ Duệ hét lớn, ném ra một cuộn tranh.
Nó lập tức hóa thành một ngọn lửa mực rực cháy, trong nháy mắt biến thành một nữ tử mảnh khảnh, khuôn mặt mơ hồ, xoay một dải lụa.
Mọi thứ mà dải lụa chạm vào đều khô héo và mục nát. Mặc dù Nam Nhan rút lui để tự vệ nhưng không ngăn được hậu quả của việc một chiêu kia đánh mạnh vào cây Trùng Mẫu.
Máu như thác đổ, cơ thể côn trùng khổng lồ của Trùng Mẫu từ trên cao rơi xuống. Hàng nghìn cặp chân trong nháy mắt xuyên qua cành lá rậm rạp, vươn xuống như quái vật thời tiền sử.
Buổi diễn chính cuối cùng cũng đã đến.
Từ khóe mắt, Nam Nhan nhìn thấy ánh sáng đỏ và bóng tối không ngừng tuôn ra từ giếng linh khí. Khí tức của Mục Triển Đình càng ngày càng gần. Nàng nghiến răng cố gắng chạy xa để thu hút sự chú ý của cây Trùng Mẫu đang tức giận.
"Mực Sơn Đào trấn áp vạn ác!" Vân Niệm ở một bên kích hoạt bí bảo, mực lập tức hóa thành sương mù, tạo thành một phòng ngự vững chắc xung quanh cơ thể Nam Nhan.
"Đừng di chuyển, đừng để tặc tử kia trốn thoát!"
Vân Niệm gật đầu, hắn cũng biết ma quỷ ghét nhất người tu Phật, hiện tại Trùng Mẫu chỉ muốn bắt được Nam Nhan. Hắn quay người lại mới phát hiện Hồ Duệ lại nhân cơ hội nhảy lên cây và đưa tay hái quả trùng như pha lê trong suốt.
"Hồ Duệ! Sao ngươi dám!"
Hồ Duệ vốn rất ghét Vân Niệm, liền bứt một quả trùng, nhét vào trong ngực, nói: "Ngươi từ chối lời mời của Ngọ Châu, còn quản đến việc chúng ta làm giàu ư? Ngoại trừ xuất thân tốt hơn ta, thì bằng cách nào ngươi có thể sánh được với ta không? Tại sao tộc trưởng lại chọn ngươi làm đế tử chứ!"
Ngay khi hắn ta bứt quả trùng, toàn bộ cây vàng khổng lồ rung chuyển, rễ cây cố thủ ở miệng giếng đột nhiên siết chặt, bịt kín miệng giếng.
"Ngươi!"
Hồ Duệ liếc mắt nhìn miệng giếng, xoay người lao về phía cửa động, giễu cợt: "Bên dưới không phải là có bạn của ngươi sao? Giết ta chỉ tổ lãng phí thời gian.."
Vân Niệm nghiến răng lao về phía gốc cây, dùng hai ngón tay thi triển bí kỹ xuyên qua vỏ cây trùng.
Hồ Duệ cười thầm, thấy cửa động đã gần trước mặt, định dùng nó làm quân bài mặc cả sau khi ra ngoài, thuyết phục các đế tử các châu lục khác hợp tác đào thật tốt linh lực này. Đang vui vẻ nghĩ thì phía sau có Phật khí cực kỳ sắc bén đột nhiên ập đến khiến hắn đập vào bức tường bạch ngọc và ngã ra ngoài.
"Ta sẽ không chậm trễ!" Nam Nhan bổ sung thêm.
Vừa rồi nàng cũng không nhịn được, ước chừng xương của người đàn ông này đã gãy mất một nửa. Nhưng Trùng Mẫu phía sau cũng đã đến đúng như dự đoán.
"Gầm!"
Khoảnh khắc Trùng Mẫu điên cuồng lao về phía nàng, những con ong máu bay ra khỏi chiếc nhẫn Tu Di của Nam Nhan. Cuộc giao tiếp giữa Yêu tộc khiến Trùng Mẫu dừng lại.
Nhìn vẻ mặt hung dữ của Trùng Mẫu, Nam Nhan không nghĩ rằng Trùng Mẫu sẽ bỏ cuộc vì sự thuyết phục của ong máu. Quả nhiên, những con ong máu đã ghép thành một hàng chữ trước mặt nàng:
"Trùng Mẫu yêu cầu sự hy sinh của những người đi cùng ngươi để có thể tha cho một mình ngươi."
* * *
Sơn Hải Cấm Quyết là một không gian kỳ lạ, tuy bị chia làm bốn cõi nhưng chỉ cần đi theo hành trình tới Thập Nghiệp Sơn, cuối cùng họ cũng chỉ đến cùng một nơi - đó là Quỷ Môn quan.
Dưới ánh trăng, những bức tường thành đổ nát trải dài vô tận nhô lên trên mặt biển, lặng lẽ canh giữ ranh giới cuối cùng giữa Cửu Kiếp Hải và Thập Nghiệp Sơn, không bao giờ bị phá hủy qua hàng nghìn năm.
Khi Mặc Hành Chính dọc theo tường thành lao ra biển, hắn còn chưa kịp thưởng thức ánh trăng yên tĩnh trên biển, thay vào đó, hắn lo lắng giơ tay phi kiếm, chặn bước người ở bên cạnh tường thành phía trước.
"Dừng lại!"
Cơn gió lặng lẽ từ Thập Nghiệp Sơn thổi xuống mang theo mùi tiền giấy cháy khét, người trước mặt dường như chỉ còn một bước nữa là bước vào bóng tối vĩnh hằng.
Đôi mắt của Mặc Hành Chính tràn ngập màu đỏ ngầu, và hắn ta nói với giọng run rẩy: "Ngươi đã bị Đạo Thiên sư áp chế, cơ thể của ngươi đã bị Đạo khí tiêu diệt và sinh khí của ngươi đã tiêu tán. Nếu ngươi tiến thêm một bước nữa, hàng ngàn con quỷ ở Thập Nghiệp Sơn chắc chắn sẽ tràn đến chiếm lấy ngươi!"
Đối phương bình tĩnh nói: "Không sao đâu, ta và ngươi cũng không phải là lần đầu tiên rời khỏi Thập Nghiệp Sơn. Nhân tộc có thể rời đi, ma quỷ không thể rời đi ư?"
Đôi mắt của Mặc Hành Chính đỏ hoe và nói: "Ngươi thực sự sẽ hoàn toàn phản bội Đạo Thánh Thiên tông ư? Ngươi có biết rằng những gì phía trước là con đường ma quỷ, sẽ không bao giờ tái sinh.. Đó là nghịch đạo!"
"Nghịch đạo?" Nghe như một từ quen thuộc, với đôi mắt buồn và nụ cười đông cứng trong đêm tối, Kỷ Dương nhẹ nhàng nói: "Chúng ta từ nhỏ đã được dạy dỗ trở thành những tu sĩ cầm kiếm tu luyện ngũ luật của thế giới, mỗi lời nói và hành động của một người phải là tấm gương cho thế giới."
Mặc Hành Chính trịnh trọng nói: "Đúng vậy, ta tin tưởng sư phụ. Sư phụ là số một trong tu chân giới, chính là người dạy dỗ chúng ta, nuôi dưỡng chúng ta.. Ông ấy sao có thể làm hại ngươi?"
Trong thanh âm của Kỷ Dương mang theo một tia châm chọc: "Ngươi không biết sao? Ta đều phạm phải tất cả: Chiếm thân, nghịch đạo, nhập ma.. Mà thứ nhất là chiếm thân."
Sự thật đẫm máu khiến người ta bối rối nhiều năm đã được vạch trần. Mặc Hành Chính theo bản năng lùi lại một bước, khàn giọng nói: "Ngươi chiếm thân? Làm sao ngươi có thể chiếm thân? Ta tưởng ngươi chỉ muốn thay đổi diện mạo để tránh khỏi Đạo Thánh Thiên tông. Ta tưởng thân thể của ngươi đã được đưa ra khỏi Sơn Hải Cấm Quyết. Ta còn.. Ta đến bây giờ không đột phá Nguyên Anh, chỉ vì muốn qua Thập Nghiệp Sơn xem ngươi có phải chết thật rồi hay không."
Mặc Hành Chính biết rất rõ về hắn. Hắn cực kỳ có tư cách, có sư phụ xuất sắc và được đào tạo xuất sắc.. Khi nắm quyền, hắn nghiêm khắc và trừng phạt nhiều tội nhân.
Điều buồn cười là chính hắn lại trở thành một kẻ tội đồ như vậy.
Kỷ Dương dùng tay che đi con mắt phải có chút vặn vẹo của mình, nói: "Với khuôn mặt này, ngươi còn nhớ ta là ai không? Ngươi đã không còn là một tiểu bối chỉ có thể trốn ở Vạn Bảo Các trước tượng Đạo tôn mà khóc, thậm chí đột phá Trúc Cơ còn khó.. Ngày hôm đó, khi Đạo Thiên thượng sư đến Chính Pháp Điện để tìm ta, ông ấy chỉ muốn nói với ta rằng hãy cẩn thận, có người đang cố buộc tội ta phản bội giáo phái."
Mặc Hành Chính lộ ra vẻ đau đớn, khàn giọng nói: "Ngày hôm đó.. ngày người ta nói ngươi bị ám sát, đã xảy ra chuyện gì?"
Kỷ Dương không nói gì. Mặc Hành Chính lo lắng tiến về phía trước hai bước, nói: "Ngươi giấu diếm tất cả những gì đáng lẽ người khác phải biết để có thể cứu mạng người đó ư! Ta không sợ chết, ta chỉ sợ không biết gì cả. Chết tiệt! Đây là Sơn Hải Cấm Quyết, chính pháp thiên địa sẽ không tính ở đây, ngươi hãy nói cho ta biết!"
Giao tranh hồi lâu, trước mắt Kỷ Dương dường như hiện lên một bóng người. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi kể lại chuyện lúc đó:
"Ngày đó, ta đang định khắc toàn bộ sự thật lên tấm bia Chính Pháp Thiên Đạo để cho thế gian thấy. Đạo Thiên thượng sư đã đến truyền tin, nói rằng sư phụ đã trấn áp tà linh của Hồn Hà Thiên Thác, bị tổn thương linh khí, sợ sẽ chết sớm, muốn gặp ta lần cuối, để ta khắc bài vị cho ông ấy."