Tứ Hải Trọng Minh

Chương 144: Không tức là sắc



Nam Mô A Di Đà..

"Nếu địa ngục không trống rỗng, Địa Tạng không thể thành Phật. Ma quỷ muốn báng bổ Phật tâm. Không biết Phật làm sao có thể độ được ma quỷ?"

Nam Mô A Di Đà..

"Ta hỏi Phật giả, sao Phật giả không nói gì? Hay là Phật đã cởi áo cà sa thì không còn chịu bố thí cho ta đi về cõi Cực Lạc nữa?"

Nam Mô..

Những kinh Phật mà nàng thuộc lòng nhiều năm, như bị ma quỷ quấy nhiễu, không nhớ nổi một chữ, Nam Nhan ngước mắt lên mà không cố ý tránh né, giữa hơi thở nóng hổi đang ở rất gần, nàng thì thầm: "Thiếu Thương, ngươi đã bị quỷ khí ăn mòn."

"Quỷ khí ăn mòn có thống khổ đến đâu cũng sẽ không khiến ta cảm thấy khó chịu."

Nam Nhan biết ý chí của hắn mạnh mẽ đến mức nào, cho dù vào lúc này, trong mắt hắn vẫn có một chút kiềm chế, ánh mắt hắn nhìn từ chóp lông mày của nàng đến đôi môi hồng nhạt, rồi dừng lại.

"Có một số việc luôn là đàn ông chủ động phải không?" Hắn đột nhiên hỏi sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu.

Nếu là người khác, hành vi như vậy là hoàn toàn không thể chấp nhận được, nhưng.. đôi khi ngay cả bản thân nàng cũng không thể phủ nhận.. rằng sự thiên vị của nàng đã vượt quá giới luật cuối cùng của Phật tu.

Có gì đó bắt đầu phát ra tiếng động trong lồng ngực nàng.

Nam Nhan loạng choạng suy nghĩ, vô thức tìm tràng hạt, lại nhớ ra mình đã cất đi.

"Phi lễ!"

Nam Nhan không hề nhúc nhích, chỉ có chuỗi tràng hạt vừa rút ra lăn xuống đất.

Lúc đầu, đó là một cách tiếp cận mang tính thăm dò, nhưng sau đó hắn nhanh chóng buông bỏ sự dè dặt mà mình đã giữ trong nhiều năm. Hắn có vẻ hơi thô lỗ, nhưng sẽ không bao giờ bị Nam Nhan tránh né được, hắn sẽ luôn khiến nàng trầm luân trước khi nàng tỉnh táo lại.

Mỗi cái chạm môi lưỡi, mỗi hơi thở dường như đang nói lên một lời: Ác thần đang van xin nàng bố thí.

Nam Nhan bối rối suy nghĩ rất nhiều. Khi còn nhỏ, nàng học đọc và viết, nàng rất kính sợ và ngưỡng mộ Thiếu Thương. Khi lớn lên, nàng bối rối và phức tạp.

Gió trên ngọn cây di chuyển ba lần. Có thể nghe thấy côn trùng đêm đang bò trong những ngọn cỏ, xa xa có thể nghe thấy tiếng nhỏ giọt xuyên qua kẽ đá, nhưng những âm thanh này dần dần bốc hơi trong sự quấn quýt thiêu đốt, cuối cùng chỉ còn lại tiếng tim đập của nhau.

Mãi đến khi nàng phát ra một tiếng kêu khe khẽ trong cổ họng, Kỷ Dương mới có thể buông nàng ra, nhưng vẫn không chịu rời xa, hắn ôm cổ nàng, nhẹ nhàng liếm đôi môi đã chuyển từ hồng nhạt sang đỏ hồng của nàng. Những ngón tay còn lại chạm vào cổ áo dọc theo chiếc cổ thon, chậm rãi nhưng dứt khoát đẩy chiếc váy cưới màu đỏ rực sang một bên.

Sau khi để lộ nửa bờ vai tròn như ngọc, Nam Nhan giữ tay hắn: "Hôm nay ngươi nhất quyết phá hỏng việc tu hành của ta à?"

"Tự hủy huyết hồn, nàng còn dám cả gan nói ta phá nàng tu luyện? Nếu không muốn, hãy phong ấn nguyên thần cùng quỷ khí của ta, ta sẽ không phản kháng."

Hắn làm điều đó với tâm lý liều lĩnh nhất định sẽ mất tất cả, nói xong lời này, cảm thấy cơ thể căng thẳng và cứng ngắc trong tay mình dần dần thả lỏng, thậm chí còn chủ động ôm lấy vai hắn.

"A Nhan?"

Nam Nhan cúi đầu không nói gì, mái tóc dài xõa xuống một bên, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Người xuất gia kiêng rượu thịt và sắc dục, nhưng người xuất gia cũng không nói dối."

Vừa nói, nàng vừa chỉ vào trái tim hắn rồi chỉ vào trái tim mình, trong mắt hiện lên một cảm xúc kìm nén.

Trong lòng nàng yêu hắn sâu sắc, nhưng không dám nói ra, không thể nói ra.

Kỷ Dương tựa đầu vào nơi có trái tim nàng, cẩn thận lắng nghe, thanh âm ấm áp uy lực, hắn nhắm mắt lại, để cảm xúc lắng xuống một chút, sau đó hỏi: "Vậy tại sao nàng không trở lại cuộc sống thế tục?"

Nam Nhan ra hiệu cho hắn thả nàng xuống, nói: "Khi đến lúc, ta sẽ nói."

"Tại sao không phải bây giờ?" Kỷ Dương thấy nàng cười không trả lời, hắn không cam lòng cắn môi nàng, xoa xoa hồi lâu mới nói: "Chắc không phải lần đầu tiên ta để nàng đi.. Hả?"

Kỷ Dương bất ngờ nhận ra mình không dùng chút sức nào, nhưng Nam Nhan cũng không rời ra, ngược lại ôm cổ hắn, vùi đầu vào vai hắn, toàn thân bắt đầu cảm thấy nóng dị thường.

Chiếc váy cưới màu đỏ đung đưa nhẹ nhàng trên sàn, hoa văn phượng xinh đẹp tỏa ra ánh sáng lung linh màu đỏ vàng, như xuyên qua mắt cá chân, đầu gối.. và thậm chí cả kinh mạch lên xuống trên cơ thể nàng.

"Ta cảm thấy hơi kỳ lạ."

Hắn nhìn thấy Nam Nhan đang ôm vạt váy trên vai mình với vẻ mặt bối rối, một vầng sáng hồng nhạt lan từ má đến cổ, thậm chí cả dưới xương đòn, đôi mắt thường ngày điềm tĩnh của nàng bắt đầu mờ đi.

Kỷ Dương suy nghĩ một chút, đột nhiên nhận ra - đối với con chim non đã bắt đầu nghi thức thức tỉnh, trong khi huyết mạch được thanh lọc, thời kỳ động dục độc nhất của yêu tộc cũng sẽ đến. Nếu nàng vẫn còn ở lãnh địa của Kim Cánh Huyền Cang, những đại yêu đó đương nhiên sẽ giúp nàng trấn áp, sau đó để nàng chọn đối tượng mình thích.

Nhưng ở đây..

Đây là một thung lũng hoa hoang vắng trong Cửu Kiếp Hải, chỉ có biển cỏ và những cây lạ như ngọc trắng nhìn chằm chằm vào.

Hắn vậy mà đã chộp đúng thời cơ.

Một sợi tóc mát lạnh chạm xuống ngón tay, Kỷ Dương ôm nàng cao hơn, cúi đầu cắn vào góc áo yếm màu hoa mai nhạt lộ ra của nàng, sau đó ngước mắt nhìn nàng có chút khao khát. Bỏ qua đôi mắt đỏ như máu đáng ngại, khuôn mặt đẹp như vậy lại có chút khổ hạnh này có thể gọi là vô hại.

Hắn mơ hồ thì thầm: "Hãy nhớ rằng, ta đã phạm phải tội lỗi không thể tha thứ nhất trong số tất cả những sinh linh mà nàng đã độ qua."

* * *

Sau bình minh ngày hôm sau, một con hươu cửu sắc nhỏ phát ra ánh sáng trắng bạc xuất hiện trong khu rừng hoang vắng này, nó cúi xuống né tránh đám quỷ khí thủ vệ đáng ngại, lặng lẽ lẻn vào trung tâm khu rừng.

Không lâu sau, nó nhìn thấy mục tiêu của mình - dưới gốc cây ngọc, trên chiếc ghế dài được làm tạm thời, một người phụ nữ mặc Thiền y màu trắng trơn đang ngủ yên bình.

Con hươu nhỏ hưng phấn dùng cặp sừng mới nhú đẩy vào eo nàng, dùng sức đánh thức nàng dậy.

Đã lâu lắm rồi Nam Nhan mới ngủ như người phàm lâu như vậy. Khi mở mắt ra, nàng cảm thấy toàn thân đau nhức, sau đó mọi chuyện tối qua không tự chủ được ùa vào đầu.

Khuôn mặt thở hổn hển, mái tóc ướt đẫm dính vào má, xương quai xanh nhấp nhô..

Hơn nữa, chủ thể của tất cả những điều này lại là một chàng trai trẻ trông chỉ mười sáu, mười bảy tuổi.

Thật vô đạo đức, đó là một tội lỗi!

Nam Nhan vùi mặt vào trên ghế ngọc, chậm rãi nắm chặt nắm đấm, đấm mấy cái, quay đầu nhìn con hươu đang nhảy nhót xung quanh, nói: "Ngươi cao hứng cái gì? Yêu tộc không đánh nhau với Thập Nghiệp Sơn ư?"

Con hươu nhỏ kêu hai tiếng, há miệng phun ra một tia sáng, giọng nói của Hươu chúa từ trong ánh sáng truyền ra:

"Thời gian có hạn nên ta sẽ kể ngắn gọn. Hai ngày trước, đỉnh Thập Nghiệp Sơn sụp đổ, và một vết nứt không gian đã sinh ra. Linh lực sắp thất thoát. Ta đã liên lạc với tất cả yêu thú trong Cửu Kiếp Hải. Chẳng bao lâu nữa, toàn bộ Cửu Kiếp Hải sẽ bị hủy diệt, sẽ bị giới lực mất cân bằng dẫn vào Nhân giới."

Nam Nhan bỗng nhiên thần sắc nghiêm nghị: "Như vậy có phải sẽ có hại cho nhân gian không.."

"Đừng hoảng sợ." Giọng nói của Hươu chúa thậm chí còn có vẻ thoải mái hơn một chút, "Ta vốn tưởng rằng kết quả của Thập Nghiệp Sơn và Cửu Kiếp Hải sẽ là sự sống và cái chết, hoặc cùng nhau sụp đổ. Bây giờ có cơ hội đi đến một nơi là thế giới loài người ổn định hơn, nhiều duệ tộc của ta sẽ sống sót hơn."

Nam Nhan im lặng một lúc, nhìn năng lượng thần tiên mờ ảo, giống như con hươu cửu sắc chỉ có trong thế giới cổ tích, nàng không thể không nghĩ đến mợ Kiều Nương của mình và buồn bã nói: "Nhưng trong nhân gian, tu sĩ là trên đỉnh trời. Tuy rằng ta không đứng ở góc độ tu sĩ xem xét việc này, ta vẫn phải báo trước cho các ngươi biết.. Nếu Cửu Kiếp Hải tiến vào nhân gian, chưa nhắc đến yêu tộc, chỉ riêng mấy giếng linh lực đó cũng chắc chắn sẽ dẫn đến một cuộc chiến tranh bi thảm hơn."

Hươu chúa nói: "Ta đã biết từ lâu, sẽ cố gắng hết sức để đoàn kết tất cả các lãnh chúa để chuẩn bị nhiều hơn. Tốt nhất là liên lạc với hậu duệ của Yêu quốc đang sinh sống trong thế giới loài người. Chỉ cần chúng ta vững vàng, chúng ta sẵn sàng chia sẻ linh lực với nhân loại."

Nam Nhan không khỏi nghĩ đến Ân Gia, hắn ta cũng là hoàng thất của Yêu tộc, hắn ta đã làm mọi cách để cứu Thiên Hồ tộc, nhưng cho dù Thiên Hồ tộc có được giải cứu thì cũng sẽ khó có thể tự mình sinh tồn. Sẽ tốt hơn nếu đến lúc đó ở bên những tộc đến từ Cửu Kiếp Hải. Yêu tộc hợp nhất thành một thế lực. Họ xuất thân cao quý và không quan tâm đến máu thịt của con người, và họ sẽ không gây ra hỗn loạn như một số ác yêu. Chỉ cần làm tốt, có thể tìm được một nơi để ở trong thế giới loài người.

Chỉ là Ân Gia ra đi chưa trở lại, Nam Nhan cũng còn không biết mình đang làm gì nên không dám tùy tiện hứa hẹn điều gì. Lúc này Hươu chúa tựa hồ đã nhận ra điều gì đó, một giọng nữ dịu dàng cười: "Cuối cùng thì ngươi cũng tìm được đúng đối tượng rồi à?"

Nam Nhan: ".. Ngươi làm thế nào biết?"

"Khối ngọc thuần khiết dưới người ngươi là bảo bối hiếm có, không dùng để tu hành, lại chỉ dùng để ngươi nằm ngủ. Giống như lúc mới lấy vợ, ta chỉ muốn dành những điều tốt đẹp nhất trên đời cho nàng ấy."

Xung quanh không có ai, mặt Nam Nhan vẫn đột nhiên đỏ bừng, nhưng lại luôn cảm thấy lời nói kia có gì đó không ổn: "Ngươi nói ngươi có.. phu nhân?"

Hươu chúa: "Đúng vậy, ta là cha của hai đứa trẻ."

Nam Nhan: ".. Nhưng ngươi lại có giọng nữ dịu dàng như vậy?"

Hươu chúa trìu mến nói: "Đương nhiên là lừa gạt những người trẻ tuổi như các ngươi."

Ồ, con Hươu Nữ Thần này hóa ra lại là con đực.

Con hươu nhỏ cũng cười khúc khích một lúc, Nam Nhan có chút ngại. Đột nhiên con hươu nhỏ nhảy lên, như gặp phải điều gì đó vô cùng kinh khủng, lao vào sâu trong rừng rậm như tia chớp.

Nam Nhan bối rối nhìn nó bỏ chạy, đang ngơ ngác thì có người ôm lấy nàng từ phía sau, thân hình hắn cao hơn tối qua một chút, đã gần giống một thanh niên rồi.

"Đêm qua A Nhan hét lớn, phàn nàn về thân thể trẻ con của ta suốt nửa đêm.. Đây là bởi vì quỷ khí còn chưa ngưng tụ, ta vốn muốn luyện hóa nó trong lúc nàng đang nghỉ ngơi, nhưng không ngờ nàng lại có thể dậy sớm thế.." Giọng nói vang lên bên tai nàng tràn ngập niềm vui rõ ràng.

Nam Nhan lắp bắp nói: "Ngươi.. ta.. đêm qua chúng ta.."

Kỷ Dương nói: "Đêm qua mây mưa vần vũ, ta không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nếu nàng thấy không yên tâm thì sao chúng ta không ra ngoài bái thiên địa?"

"..."

Nam Nhan lần này cũng không phản bác mà chỉ thở dài, nhét chuỗi tràng hạt vào, nghĩ đến khi trở lại Sầu Sơn viện sẽ bị ăn đòn mất! Nàng trước hết thầm xin lỗi tất cả chư Phật trên thế giới rồi mới quay đầu nhìn bộ dạng hiện tại của Kỷ Dương.

Đây là một khuôn mặt có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác. Nếu không phải đang nhìn nàng, vẻ mặt của hắn chắc chắn sẽ cao quý và lạnh lùng, giống như lần đầu gặp, mặc dù có thể nói chuyện thoải mái nhưng nụ cười của hắn xa cách ngàn dặm.

Sau khi ngây ngẩn như vậy, Nam Nhan phản ứng lại, phát hiện linh lực của mình đã khôi phục sung mãn, huyết hồn không còn yếu ớt nữa, liền nói: "Ngươi nghĩ thế nào về những lời vừa rồi của Hươu chúa?"

Kỷ Dương áp trán mình vào trán nàng, cụp mắt xuống nói: "Đoạn ta là bạn tình ư?"

".. Đoạn Cửu Kiếp Hải bước vào thế giới loài người."

Kỷ Dương hừ một tiếng, tựa hồ không mấy quan tâm đến những khúc mắc này, mười ngón tay nắm chặt mu bàn tay Nam Nhan, nói: "Người ngoài đến định cư ở tu chân giới là chuyện lớn. Có quyền lên tiếng chính là người thượng châu. Hiện tại Thần Châu cùng Tị Châu vừa mới đình chiến, chỉ cần Cửu Kiếp Hải chịu từ bỏ một vài giếng linh khí, chuyện này có chỗ có thể thương lượng."

"Dễ vậy ư?"

Kỷ Dương nói: "Đừng quên tại sao Sơn Hải Cấm Quyết tồn tại. Trong chuyện này, quyết định của hoàng đế là quan trọng nhất."

Nam Nhan chợt nhận ra: "Ta đã không chú ý tới việc chưa quyết định được người thắng cuộc cuối cùng ở cuộc chiến đó."

Kỷ Dương: "Hả? Ta chưa nói sao? Triển Đình vừa văn võ song toàn, vừa là đứa con của vận mệnh. Nếu ta không cản trở thì hắn chính là chủ nhân của vương miện Sơn Hà Hải chứ còn ai!"