Tứ Hải Trọng Minh

Chương 153: Chính Pháp điện



"Núi Huyền Không ở Đạo Thánh Thiên tông tuy đang không ổn định, nhưng chúng ta sẽ không sợ nếu quái vật dám tấn công chúng ta. Nếu ngươi có dũng khí bước lên đất Tử Châu của ta, ngươi sẽ không bao giờ quay trở về được!"

Một lời gay gắt, Lục gia lại nhìn quỷ nữ với vẻ kinh ngạc và tức giận rồi vội vàng rời đi.

"Vậy ta cùng con gái cũng rời đi thôi. Triệu hoán U Tuyền Xuyên tiêu hao quá nhiều, lần sau ngục chủ có cần, chỉ cần gọi ta là được." Quỷ nữ nói xong, để lại một sợi tóc đen rồi rời đi.

Ân Gia không dám nhận, đành phải để Nam Nhan tiếp nhận. Sau khi đám mây quỷ xung quanh tan biến, tâm trạng của hắn ổn định lại, hắn thoáng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Mộng Oánh.

Khí chất chuyên nghiệp của hồ ly đột nhiên dâng cao, hắn mở một chiếc quạt và phe phẩy nó một cách duyên dáng, "Cô gái này trông rất quen.."

Nam Nhan sau đó giới thiệu, hỏi chuyện trước đây của Chử Ninh. Mộng Oánh giải thích ngắn gọn sự tình.

".. Xem ra tình thế rất rõ ràng. Một khi Long Vương chính thức tuyên chiến với Tử Châu, trong số mấy lục địa trung lập, ít nhất có Hợi Châu sẽ rơi vào tay Tử Châu. Nếu không nhanh chóng nhìn ra cơ hội, chắc chắn ta đã bị bị Chử Ninh giết chết. Và hắn sẽ hoàn toàn đầu hàng Tử Châu." Mộng Oánh hít một hơi thật sâu, lại nói: "Trước đó, ta nghe nói ở Ngụy Châu xảy ra chuyện."

"Hạ Tuyền ở Ngụy Châu đã bị đoạt."

Nam Nhan kinh ngạc nhìn Ân Gia, hắn dường như đã nghe nói về điều này trước đó, lại nói thêm: "Trên thế giới có chín ngục. Nếu có được năm trong số đó, có thể xây dựng Phong đô, chiếm đoạt Minh phủ. Đạo Thánh Thiên tông lấy thân phàm nhân, cố gắng giành lấy luân hồi của sự sống và cái chết. Xem lão già vừa rồi, nếu chúng làm được theo kế hoạch ban đầu của Đạo Thánh Thiên tông, bây giờ chúng hẳn sẽ có Phong, Minh, Nha và Hạ Tuyền trong tay."

Mộng Oánh rất nhanh hiểu ra, nói: "Đúng vậy.. Lúc ở Hợi Châu, ta thỉnh thoảng nghe trưởng lão Chử gia nói rằng, càng có chiến tranh, thế lực hắc ám ở những nơi này càng mạnh."

Dùng sự sống để nuôi cái chết, dùng con người để nuôi ma quỷ, Kỷ Dương ngay từ đầu đã âm mưu Cửu Địa.

Đầu tiên, tin tức được tung ra là để mọi người biết về sự tồn tại của Cửu Địa, sau đó để Ân Gia lấy được U Tuyền.

Trong Sơn Hải Cấm Quyết, hắn thậm chí còn phá hủy tượng Đạo tôn, chia Phong Tuyền thành hai, lấy đi quỷ lực tồn tại hàng ngàn năm và trao cho Mục Triển Đình linh lực của ngục vương và tượng Đạo tôn.

Đạo Thánh Thiên tông lần lượt mất U Tuyền và Phong Tuyền, không thể thành lập Phong đô chỉ với Minh Tuyền, Nha Tuyền và Hạ Tuyền, chỉ có hai cách - hoặc từ bỏ kế hoạch ngàn năm, hoặc phát động chiến tranh và chiếm lấy một ngục nữa.

Tất cả sự sống đều bị hủy hoại.

Phật tử có sự do dự như vậy là điều tự nhiên, Nam Nhan im lặng hồi lâu rồi nói: "Ta vốn cho rằng Đạo Thánh Thiên tông với ta là thù hận cá nhân; cậu ta, Long Vương và những người khác có lẽ không muốn khơi dậy chiến tranh; nên ta đã kiên nhẫn chịu đựng cho đến bây giờ. Nhưng không ngờ bọn họ sẽ tấn công Ngụy Châu trước. Chúng ta có thể đến Ngụy Châu xem tình hình bây giờ như thế nào không?"

Ân Gia lắc đầu nói: "Ta nghe tiểu quỷ báo tin, Đạo Thánh Thiên tông lợi dụng tình hình hỗn loạn ở Hạ Tuyền, phái người vào sâu trong đó để đoạt lấy vương miện của ngục chủ Hạ Tuyền Xuyên. Mộng Tiêu Lâu đã chặt đầu một thượng sư Hóa Thần tứ suy. Nhưng cuối cùng, Huyền Tể của Đạo Thánh Thiên tông đã ra tay và phong ấn ông ấy dưới lòng đất ở quỷ vực. Nơi đó thần và quỷ đều không thể tiếp cận được. Chúng ta chỉ mới ở cảnh giới Nguyên Anh nên không thể tới đó."

Mộng Oánh cũng nói: "Thật sự là hỗn loạn. Đạo Thánh Thiên tông núi đổ, Thần Châu tuyên chiến, châu chủ Ngụy Châu bị trấn áp, hỗn loạn như vậy.."

Ân Gia nói: "Còn phải nói thêm một điều nữa, Phong Yêu trận đang loạn lạc, tổ linh của Yêu tộc muốn lên bờ báo thù."

Trong nhất thời im lặng, Nam Nhan bỗng nhiên nói: "Đừng quên tranh chấp giữa các châu đều do Chính Pháp điện kiểm soát."

* * *

Hai ngày sau, tin núi Huyền Không của Đạo Thánh Thiên tông rơi xuống lan truyền khắp các châu, mọi người nhất thời hoảng sợ.

Phía đông Tử Châu có một tòa điện trời lơ lửng trên biển, nhìn từ xa trông như được xây trên mây. Đặc biệt, phía trước quảng trường của chính điện trung tâm có một đài cao trăm thước có khắc bốn chữ "Chính Pháp Thiên Đạo", nó kết nối bầu trời với mặt biển, là biểu tượng của nơi này - Tượng đài Chính Pháp Thiên Đạo.

Trong một căn phòng ở bên cạnh, một người chấp pháp có tu vi Kết Đan nghi ngờ nhìn Mộng Oánh và Nam Nhan phía sau.

"Các vị.. đến đây để tố giác tội phạm?"

"Đúng vậy." Mộng Oánh đã khóc ướt đẫm cả hai chiếc khăn tay, "Ta và chồng ta đang chuẩn bị rời khỏi Tử Châu, nhưng không ngờ trên đường lại bị một số ma quỷ cướp giết. Chồng ta đã bị giết vì cố bảo vệ ta. Ta.. ta vẫn còn đứa con chưa chào đời của Chử gia trong bụng, nên ta xin các đạo sĩ ở Chính Pháp Điện chủ trì công đạo cho Hợi Châu!"

Nàng hét lớn đến nỗi người tiếp nhận công vụ giật mình, phải an ủi: "Chử phu nhân, đừng lo lắng. Hai ngày qua, ma quỷ đã quấy nhiễu Đạo Thánh Thiên tông. Hàng trăm người đã tố cáo tội ác. Không thể báo cáo mọi chuyện cùng một lúc. Nhưng vì sự việc xảy ra ở Tử Châu, nên trước tiên phu nhân hãy ở lại Chính Pháp điện vài ngày. Sau khi tìm hiểu rõ ràng, ta có thể trả lời cho phu nhân."

Mộng Oánh liên tục gật đầu nói: "Đạo hữu, nhất định phải giúp ta. Thiếu chồng, ta làm sao có thể sống được.."

Tu sĩ chấp pháp nói: "Phu nhân đừng quá đau buồn. Đây là lệnh bài.. Nhưng người đằng sau phu nhân là ai?"

Phía sau Mộng Oánh là một nữ tu ôm một con cáo trắng, nghe vậy liền nói: "Ta là bà đỡ."

".. Phu nhân tìm bà đỡ sau một tháng mang thai ư?"

Nam Nhan: "Tốt nhất là nên chuẩn bị sẵn sàng."

"Vậy con cáo trong tay ngươi là sao?"

Nam Nhan: "Đây là thực phẩm bổ sung."

Con cáo trắng gặm cánh tay của nàng và không buông ra cho đến khi họ được đưa vào một nhà khách ở Chính Pháp điện.

Mộng Oánh cố gắng ngăn cản cuộc chiến nhưng không thành công nên chỉ có thể chuyển chủ đề và nói: "Mục đạo hữu rốt cuộc đã vào Chính Pháp Điện, đồng thời lấy hiệu là Văn Khúc Hành Quân. Theo truyền thống của Chính Pháp Điện, đó hẳn là người phán xét mọi vấn đề của chúng ta. Mà tất cả các ngươi đều là huynh đệ tỷ muội, tại sao không đến gặp và thảo luận vấn đề này?"

Nam Nhan và Ân Gia ngay lập tức chuyển thù địch thành tình bạn: "Không, không, không, ngươi nhớ nhầm rồi. Chúng ta không phải là huynh đệ, huynh muội ruột thịt."

Mộng Oánh: "Nhưng trước kia ở Đạo Thánh Thiên tông, hắn ước gì có thể nói cho cả thế giới biết ngươi là muội muội của hắn.."

Nam Nhan: "Hắn quyết tâm chinh phục thế giới văn học. Ta đã cố gắng thuyết phục nhưng vô ích. Mối quan hệ huynh muội đã rạn nứt theo năm tháng."

Mộng Oánh: "Đến vậy sao?"

Nam Nhan rút cánh tay ra khỏi miệng con cáo trắng, chỉ vào hai câu đối trên khung cửa và yêu cầu nàng tự mình trải nghiệm.

"Đảm bảo an toàn nghiêm ngặt luyện đan

Vui vẻ tu luyện trường sinh vô sự.."

Các tòa nhà ở tu giới không sử dụng kiểu câu đối, nhưng không hiểu vì lý do gì mà trong Chính Pháp điện, trước mỗi cánh cửa lại có một cặp câu đối màu đỏ tươi vẫn còn dấu mực, điều này cực kỳ không hợp lý.

Mộng Oánh đọc một mạch, trong lòng cảm thấy ngột ngạt. Khi Ân Gia miễn cưỡng triệu hồi một con quỷ nhỏ để tìm hiểu rõ tình hình, mới hiểu ra tại sao điện Chính Pháp mới rơi vào tay Mục Triển Đình mà chỉ trong vòng hai ngày đã ra tình trạng này.

".. Vì các trưởng lão của Chính Pháp Điện nắm giữ quyền lực to lớn, các vụ núi Huyền Không sụp đổ và phong ấn Kiếm hùng Ngụy Châu hoàn toàn không được báo cáo với hoàng đế, khiến hoàng đế không có việc gì làm ngoài việc để lại thư pháp ở khắp mọi nơi."

Nam Nhan nhớ lại chuyện năm đó của Kỷ Dương, nghiêm túc nói: "Bởi vì Chính Pháp Điện bị Đạo Thánh Thiên tông khống chế?"

"Chính Pháp điện phụ trách xét xử những vụ án lớn trong giới tu luyện, ngay cả Đạo Thánh Thiên tông cũng không thể trực tiếp quản lý nó. Quả thực có những trưởng lão trong Chính Pháp điện xuất thân từ Đạo Thánh Thiên tông, nhưng quyền lực của trưởng lão chỉ là một phần. Vị trí của hoàng đế đã bị bỏ trống từ lâu, vì vậy họ luôn thay mặt thực thi quyền lực. Bây giờ Đạo Thánh Thiên tông gần như bị xé nát, họ tiếp tục kiểm soát Chính Pháp điện mà không quan tâm đến thể diện, lấy cớ hoàng đế còn trẻ, không hiểu chuyện."

Nam Nhan lại nói: "Ta từng nghe Long Vương nói, muốn phán phạt từ Chính Pháp Điện có thể dâng lên hoàng đế và hội trưởng lão, hoặc có thể quỳ xuống cầu xin ân điển từ Thiên Đạo Chính Pháp đài - là do một vị tu sĩ tối cao cổ xưa lập ra, nó được hình thành bởi nguyên linh hợp lại và tuyệt đối công bằng, phải không?"

"Đúng vậy, sau vụ thảm sát ở Linh Lung Kinh, hội đồng trưởng lão của Chính Pháp điện vốn muốn tuyên án tử hình Nam Dịch, nhưng Nam phương chủ đã đi khắp nơi để thu thập nghi ngờ, hứa với Thần Châu nhiều khoản bồi thường khác nhau và quỳ xuống trước Chính Pháp Thiên Đạo đài, sau khi chịu lôi vấn ba ngày ba đêm, mới xin được giảm án."

Nam Nhan nghe vậy, trong lòng bàn tay bỗng nhiên có thứ gì nóng nóng, nàng nhìn xuống, phát hiện trên lòng bàn tay mình xuất hiện một đạo tia sáng nhàn nhạt thuộc về gương Nghịch Minh.

"Vậy nếu ở trước Chính Pháp Thiên Đạo đài, cầu tâm thí luyện và buộc tội Huyền Tể của Đạo Thánh Thiên tông về cái chết của mẹ ta, có được không?"

Ân Gia đột nhiên biến trở lại hình dạng con người, vỗ vào đầu nàng, "Đừng điên! Đạo Thánh Thiên tông đã muốn moi trái tim của muội từ lâu. Đây là tiền đồn của Đạo Thánh Thiên tông. Nếu đụng vào, mọi người sẽ bị giết. Ta không thể cứu muội."

"Ta rất tỉnh táo." Nam Nhan nói, "Nếu tấm bia Chính Pháp Thiên Đạo thực sự có linh hồn, quyền lực của hội đồng trưởng lão sẽ bị phá hủy. Về phần Huyền Tể của Đạo Thánh Thiên tông, ông ta quyết tâm kéo toàn bộ thế giới loài người vào nguy hiểm vì đại nghiệp của bản thân, người thế gian hẳn là có quyền được biết, chuyện này ưu nhược có thể do dư luận phán xét."

* * *

"Chao ôi.."

Người hầu vừa dán bùa đuổi ma quỷ lên tường xong quay đầu nhìn Mục Triển Đình đang cầm bút gác bên tai, khóe mắt giật giật, hỏi: "Hoàng đế, sao lại thở dài nữa?"

Mục Triển Đình dùng ngón trỏ xoay chiếc vương miện Sơn Hà Hải và nói: "Trước Sơn Hải Cấm Quyết, các trưởng lão ở Thần Châu đã nói với ta rằng chỉ cần ta đội chiếc vương miện này thì tất cả những thi từ ca phú được viết bởi văn nhân mặc khách trong thiên hạ sẽ tự động đến trong tâm trí ta, làm phong phú tâm hồn văn học của ta. Nhưng ta đã nghiên cứu nó được ba ngày rồi. Chiếc vương miện cũ này lạnh và nặng, sau khi đội nó rất lâu, ta thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng muỗi kêu. Nó chẳng dạy ta kiến thức chết tiệt nào cả! Ngươi nghĩ sao? Có phải là giả không?"

Người hầu cười khan, nói: "Hoàng đế nói đùa rồi! Nhiều Hóa Thần tiền bối đang nhìn như vậy, sao có thể là giả được? Vương miện Sơn Hà Hải quả thực có thể biết được thiên hạ sự tình. Tiền hoàng đế chỉ luyện hóa một ngày một đêm trước khi bắt đầu xử lý đại án ngũ nghịch của tu giới."

Mục Triển Đình trầm giọng nói: "Vậy ngươi đang nói ta chưa đủ khả năng giác ngộ sao?"

"Không dám, không dám.. Được rồi, nếu như hoàng đế thật sự kích hoạt không được, có thể hỏi các trưởng lão."

Mục Triển Đình trợn mắt nói: "Những vỏ cam cũ kỹ đó ư? Bọn họ đều liếm mặt nói rằng họ vì ta, yêu cầu ta bắt đầu từ từ, nhưng cuối cùng họ chỉ đưa cho ta những vụ cấp một, hai, ba này.. Ngũ trưởng lão của Vân gia Thân Châu cưới thiếp là mèo yêu, sinh ra một con chuột con, chuyện này cũng nằm trong sự khống chế của ta sao?"

Người hầu run rẩy nói: "Vậy ngài muốn cấp mấy?"

Sự vụ của Chính Pháp điện được chia thành chín cấp, từ thấp đến cao. Những sự kiện lớn như chiến tranh trong giới tu luyện được xếp vào cấp chín, hội đồng trưởng lão hiện tại sẽ không để Mục Triển Đình nhúng tay vào.

"Ta không có hy vọng gì vào cấp chín. Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng phải gửi cho ta cấp sáu hoặc bảy.. Ta nghĩ hội Nho giáo và văn gia Thân Châu rất phù hợp với ta. Ta trước kia ở Thần Châu xa không đuổi kịp, bây giờ đã đảm nhận chức vụ trong Chính Pháp điện; người xưa có câu: Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn; ta cũng không nên tiếc công sức mà hoàn thành điều gì đó cho thế hệ tương lai trong giới văn học.."

"Hoàng đế!" Người hầu kinh hãi quỳ trên mặt đất, ngập ngừng hồi lâu mới nói: "Việc này ngài đừng vội. Nếu ngài lo lắng không thể luyện hóa được vương miện Sơn Hà Hải thì sao không đến Thiên Đạo Chính Pháp Đài và thử xem. Nghe nói nếu có thể vượt qua được bài kiểm tra của Thiên Đạo Chính Pháp Đài thì tấm bia đó có thể tiếp nhận yêu cầu phán xét của bất kỳ ai."

Mục Triển Đình nghe được lời này, vui mừng khôn xiết, cầm vương miện trên tay, chạy ra ngoài, vừa quan sát tình hình trong Điện Chính Pháp suốt chặng đường, vừa vui vẻ bay về phía Thiên Đạo Chính Pháp đài. Nhưng trước khi tiếp đất, hắn đã nhìn thấy vô số linh quang lóe lên xung quanh, có người hét lên ở phía Chính Pháp Thiên Đạo đài:

"Ai dám đột nhập cấm khu Thiên Đạo đài!"

Mục Triển Đình nhìn xuống và thấy một ấn Phạn ngữ đẫm huyết sắc phá vỡ sự phong tỏa của một nhóm tu sĩ, mà chủ nhân của nó bước vào Chính Pháp Thiên Đạo đài và quỳ xuống cùng tư thế với mẹ nàng năm xưa.

"Nam Nhan, thành viên lưu lạc của Nam gia Dần Châu, hy vọng Chính Pháp Thiên Đạo Đài sẽ xem xét lại cái chết của mẹ ta - Nam phương chủ."

Người xung quanh đều kinh ngạc, đều giơ cao pháp khí, "Nàng ta là tội phạm bị truy nã của Đạo Thánh Thiên tông, bắt lấy nàng ta!"

"Ai dám!"

Vương miện trong tay Mục Triển Đình rung lên, âm thanh trực tiếp vang vọng với tấm bia Thiên Đạo, tạo thành một kết giới ngăn cản tất cả các tu sĩ chấp pháp.

Họ nhìn Mục Triển Đình trước mặt với vẻ kinh ngạc và tức giận, nói: "Hoàng đế đang làm gì vậy? Công khai bảo vệ kẻ có tội trước Thiên Đạo đài? Hội đồng trưởng lão có quyền luận tội hoàng đế và yêu cầu thoái vị!"

"Ta không hiểu. Đây có phải là Chính Pháp điện của tu giới? Hay là Chính Pháp điện của Đạo Thánh Thiên tông?" Mục Triển Đình quay sang Nam Nhan và nói: "Cứ làm việc của muội đi! Nếu nơi được gọi là công bằng nhất tu giới cũng không hơn gì thế này, thì chiếc vương miện này cũng nặng quá rồi, ta không cần bận tâm đến nó."

Trong lúc mọi người đang quan sát, Thiên Đạo Chính Pháp Đài phát ra một thần lực uy áp nặng nề. Khi trời đất yên tĩnh lại, một thanh âm vang vọng truyền đến từ Thiên Đạo Chính Pháp Đài: "Ngươi muốn kiện ai?"

Nỗi tức giận và oán hận tích tụ trong lồng ngực nhiều năm bộc phát ra trước tượng đài được mệnh danh là Thiên Đạo, Nam Nhan cuối cùng cũng gọi ra cái tên mà không ai dám gọi:

"Người mà ta muốn yêu cầu công đạo chính là Chưởng môn Đạo Thánh Thiên tông, Ứng Tắc Duy."