Tứ Hải Trọng Minh

Chương 169: Tịch Minh



"Mặc Hành Chính không có chuyện gì chứ?"

"Hành Chính không việc gì! Bọn họ biết rằng người sống mới có khả năng lấy ra làm điều kiện với ta."

Nam Nhan đáp một tiếng. Một đợt nguy cơ sinh tử vừa rồi tới quá nhanh, cũng may là mẹ nàng năm xưa lưu lại một thần niệm ở trên người nàng, ngăn trở mũi tên Đoạn Thiết một chút. Nếu không, lúc này nàng đã sớm thành linh hồn rồi.

Nhớ tới sức mạnh của mũi tên đó, Nam Nhan không khỏi lạnh sống lưng, vừa định hỏi thương thế của Kỷ Dương khi chính diện tiếp mũi tên, liền nghe hắn ho nhẹ một tiếng.

Kỷ Dương: "Không hỏi thêm chút gì sao?"

Nam Nhan: "Huynh có chuyện gì sao?"

Kỷ Dương: "Sư đệ ta không có việc gì, nhưng là ta rất có chút chuyện."

Nam Nhan: "Ta biết huynh rất có chút chuyện. Không phải thì huynh cho rằng ta vì cái gì mà một đường kéo theo huynh?"

Lúc này tứ bề một mảnh hỗn độn, các tu sĩ Nguyên Anh vừa chạy trốn hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy một mảnh rừng cây bạc đổ sụp, hết thảy bị sương giá ăn mòn.

"Làm sao lại có Hóa Thần tu sĩ!"

"Không phải Hóa Thần bình thường! Bực này khí tức.. Tất đã nhập Nhị suy!"

Trong khi nói chuyện, Nguyên Anh tu sĩ liên tiếp bóp nát mấy chục miếng phù lục, cấu trúc tầng tầng phòng hộ thuật pháp, nhưng rất nhanh, băng sương xâm nhập vào giữa, toàn thân bị chụp lên sương lạnh, hết thảy phòng hộ nháy mắt theo thân xác cùng một chỗ vỡ thành băng đỏ, nguyên thần Nguyên Anh nháy mắt bay ra.

Ở trung tâm sương lạnh, một khí tức vốn là tu vi Nguyên Anh, giờ phút này khí thế lại liên tục tăng lên, nhanh chóng vượt qua Hóa Thần, đưa tay chộp một cái. Nguyên Anh chạy trốn lập tức bị khống chế, bị hút vào lòng bàn tay đó, trong chốc lát hóa thành một đoàn tinh thuần bản nguyên linh khí, dung nhập trong tay Hoài Sương thượng sư.

"Là Tam suy." Hoài Sương thượng sư hấp thu Nguyên Anh xong, một thân linh lực phi tốc tăng vọt, hơi nghiêng người, há miệng ra, thanh âm quanh quẩn toàn bộ Uế Cốc: "Mẹ ngươi lúc còn sống còn nên kêu lão phu là tiền bối. Kéo theo một phế nhân thụ thương tích do mũi tên Đoạn Thiết gây ra, ngươi có thể trốn được ư?"

Hoài Sương thượng sư nói xong, song chưởng cũng vừa nhấc lên. Phía trên, vô số băng trùy nhô ra. Theo một tiếng "Rơi!" của lão, những băng trùy kia ầm vang như mưa như tiễn rơi xuống.

"Kẻ tu nghịch đạo, giết!"

Toàn bộ tâm Uế Cốc như gặp mù sương, trong chốc lát đã là một mảnh băng lam.

Một chỗ vách núi nơi xa, Nam Nhan đột nhiên bị băng trùy như mưa, bèn chống lên Kim Thân Phật tượng, tuy là ngăn trở được công kích của băng trùy nhưng linh quang cũng ảm đạm bất thường. Nàng nhìn một cái, đáy mắt run lên.

"Lão giả này tu đạo gì vậy? Tựa như so với Hóa Thần bình thường mạnh hơn."

"Lão nhân này từng tham chiến chinh phạt thế giới. Trước khi sư phụ ta nhập môn, lão vốn được Đạo Tôn hướng cho làm tông chủ đời tiếp theo của Đạo Thánh Thiên tông." Kỷ Dương cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay vừa nãy đón mũi tên Đoạn Thiết, giờ phút này mu bàn tay đã giống mạng nhện, rất nhanh liền sẽ kéo dài đến cánh tay.

Nam Nhan cũng không ngờ mũi tên kia lại đáng sợ như vậy, bối rối nói: "Ta có thánh dược chữa thương.."

"Đoạn Thiết có thể thí thần giết ma, thuốc trị thương của Nhân giới đều vô hiệu. Một khi nó khóa chặt thần hồn, không đốt rụi thì tuyệt sẽ không thể dập tắt." Kỷ Dương ngước mắt trông thấy mặt Nam Nhan đột nhiên trắng bệch như tờ giấy, cười cười, lời nói xoay chuyển, "Nhưng ta có quỷ thân."

Nam Nhan bỗng nhiên có chút nổi giận: "Có thể nói thẳng làm sao cứu huynh không?"

"Nàng nhìn phía trên, quen thuộc không?"

Sát lạnh, gió ngậm một tia huyết tinh cùng tro bụi khí tức thổi qua gương mặt, Nam Nhan mới đầu nhìn không ra nguyên trạng vách núi, thêm vài tia cảm giác quen thuộc.

"Dưới vách là Hoàng Tuyền của nhân gian, nơi hết thảy phàm nhân quay về. Bên trong Hoàng Tuyền, vô số tử hồn, chính là mệnh của ta." Kỷ Dương nói.

"Ngươi không có cơ hội đâu!"

Thân ảnh Hoài Sương thượng trong chốc lát hiện ra sau lưng họ.

Nam Nhan chỉ cảm thấy bên tai vù vù một tiếng, trên dưới quanh người truyền đến một cỗ lạnh lẽo thấu xương.

Một mảnh sương hoa lớn cỡ bàn tay từ trong tay Hoài Sương thượng sư hiện ra, như lông vũ bay lên, trôi về hướng Nam Nhan. Sương hoa này nhìn như nhỏ yếu, bản năng của Nam Nhan lại cảm thấy một cỗ nguy cơ đe dọa.

"Núi Xích Khâu, hiện!" Nam Nhan quyết định thật nhanh, một chưởng đập Thổ Ma châu mà hươu Cửu Sắc tặng cho vào lòng đất.

Nháy mắt, ngọn núi ầm ầm nhô lên từ dưới chân, đưa họ lên vách núi, mà sương hoa kia cũng vừa lúc đụng vào sườn núi. Lúc chạm đến núi đá, sương hoa lập tức hóa thành băng, từ sườn núi thẳng tắp phóng tới chỗ hai người bọn Nam Nhan.

Huyết sắc tỏa ra từ sâu trong con ngươi của Kỷ Dương. Tâm niệm vừa động, toàn bộ đáy Uế Cốc lập tức rung mạnh. Đảo mắt, sương máu ngút trời.

Hoài Sương thượng sư giật mình, thân hình hơi biến hóa, lại tạo ra vô số người băng có bộ dáng như lão, hướng phía Âm Chúc triều cường mà phóng tới.

"Âm Chúc quỷ triều, tà ma ngoại đạo! Lão phu thề phải thanh lý môn hộ!"

"Băng nhân hóa thân.. Khó trách muốn phái lão ta tới." Kỷ Dương nắm chặt tay Nam Nhan, "Đi!"

Nam Nhan gật đầu một cái, nhảy xuống tâm Uế Cốc.

Sau mấy chục hơi thở, Nam Nhan bỗng cảm thấy gió quanh mình bắt đầu chậm dần, cảm giác này cực kì khó chịu, tựa như hết thảy sinh cơ đều theo mình rơi xuống.

Nàng cảm thấy một cảm giác ngạt thở, linh lực cũng mất đi khống chế, thẳng tắp rơi vào hoàn toàn lạnh lẽo, tựa như vô hình trong nước sông.

Vô số khuôn mặt hỉ nộ ái ố vọt tới trước mắt nàng, ý đồ muốn chui vào trong óc của nàng, phát ra tiếng rít thê lương nhất của người trước khi chết.

"Cho ta thân xác! Ta muốn trở về tìm gã đàn ông phụ bạc kia báo thù!"

"Ta muốn gặp nữ nhi của ta, để ta hoàn dương! Để ta hoàn dương!"

"Mẹ, mẹ ở đâu.."

"Ác tặc, ta đã nói chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Chờ ta chiếm đoạt được người sống, ta liền phải trở về tìm ngươi!"

Nam Nhan chưa từng thấy qua Địa Ngục, nhưng nàng nghĩ nếu quả thật có Địa Ngục, dạng sắp bị vô số tử hồn có ý đồ đoạt thân xác này nhất định là Địa Ngục tàn khốc nhất.

Thần hồn rung chuyển, nàng cảm thấy một đôi tay lạnh buốt nắm ở eo của nàng, ôm chặt nàng, đồng thời lạnh giọng nói với những tử hồn kia: "Cút."

Càng có thêm tiếng rít thê lương từ những tử hồn bên trong truyền ra, huyết hồng thủy triều trước mặt chia hai bên, nàng rất nhanh được đưa lên bờ.

Trong đầu dần dần bình tĩnh lại, Nam Nhan mở mắt ra, chỉ thấy mình nằm tại một mảnh hoa chập chờn trên bờ, hoa màu đỏ ngòm, phảng phất tới từ địa ngục.

Hoàng Tuyền xuyên.

Nơi này, tất cả thiên địa là một mảnh huyết hồng. Nàng nhìn thấy ngay phía trên mây hồng vần vũ, không ngừng truyền đến thanh âm giao đấu của Hoài Sương thượng sư cùng Âm Chúc quỷ triều. Đoán chừng không đến một lát, Hoài Sương thượng sư liền sẽ truy sát tới.

Nàng ngồi dậy, lại trông thấy Kỷ Dương nhắm mắt nhúng bàn tay bị mũi tên Đoạn Thiết xuyên qua vào Hoàng Tuyền Xuyên. Nước sông cuồn cuộn, vô số tử hồn bị hút vào chỗ hắn bị thương, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khép miệng vết thương lại.

Hoàn toàn không giống người sống.

Nam Nhan không nói một lời đứng dậy. Mà Kỷ Dương liền định thần, gọi nàng lại: "A Nhan."

"Ta không phải muốn đi." Nam Nhan nói, "Huynh chữa thương đi, ta tìm cách cản lão ta."

Kỷ Dương nghe nàng nói không đi, mới để quỷ khí tràn vào, dần dần an định lại, hắn lấy lại bình tĩnh, nói: "Hoài Sương tu luyện đến cảnh giới Tam suy, sở tu công pháp có thể thu nạp tinh khí linh lực của người khác cho mình dùng. Công pháp này nhìn như tà dị, lại được Đạo Thánh Thiên tông tán thành, cũng không thuộc tà đạo. Chưa tu luyện đến chương Diệt Tội của Thất Phật Nghiệp Thư, nàng không đả thương đến lão ta được."

Nam Nhan nhíu mày một cái. Đây chính là cách Đạo Thánh Thiên tông chưởng khống thiên hạ. Không phải là đen trắng đều từ bọn hắn một hơi nhận định ư! Thuận thì sống, nghịch thì vong.

"Huynh cần bao lâu?"

"Hành Chính còn ở bên ngoài, ta cần một quãng thời gian khởi động Thương khung Đoạn giới, đem người không liên quan truyền tống ra khỏi Uế Cốc."

"Vậy Hoài Sương?"

"Không cần quản. Tự sẽ có người quản."

Nam Nhan sửng sốt một chút, sau đó một loại bất an cùng buồn vui lộn xộn cảm xúc hiện lên ở trên mặt, nàng nôn nóng nhìn xung quanh một trận, nói: "Liền.. ngay ở chỗ này?"

Sau khi vết thương trên lòng bàn tay Kỷ Dương miễn cưỡng khép miệng, hắn mò lên một chiếc lá Bồ Đề từ trong Hoàng Tuyền Xuyên. Cái lá đó đến từ thượng du, cùng lá Bồ Đề mà Nam Nhan sở hữu giống nhau như đúc.

Nam Nhan theo bản năng chụp tay lên tim, muốn cảm ứng được gì đó, nói: "Ông ấy còn sống sao?"

"Thiên Nhân ngũ suy, có thể siêu thoát nhân thế luân hồi. Nam Phương Chủ mất đi trái tim cũng có thể ôm thương thế mà tại thế nhiều năm, huống chi Phật Sám Chủ."

Kỷ Dương vừa mới nói xong, phía trên Uế Cốc liền có một mảnh băng sương ăn mòn vào, Hoài Sương thượng sư với khuôn mặt dữ tợn xông qua vô số Âm Chúc cản trở, trong tay nắm một cây băng mâu thẳng tắp hướng Nam Nhan đánh tới.

Nam Nhan lập tức kích hoạt Phật ngôn gông xiềng, ý đồ ngăn cản một trận, lại ngay khi băng mâu quét xuống một cái, liền vỡ nát hầu như không còn.

Linh lực chênh lệch quá lớn.

Hoài Sương thượng sư cười gằn nói: "Lão phu không tin mệnh số của ngươi sẽ lớn hơn mẹ ngươi! Xuống dưới đó bồi liệt tổ liệt tông Nam gia đi!"

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh. Ngay khi Hoài Sương thượng sư cách bọn họ mười trượng, biển hoa hai bên bờ Hoàng Tuyền xuyên bỗng nhiên bay ra vô số Phật ngữ gông xiềng.

Mới đầu, Nam Nhan còn nghĩ là thuật pháp của mình có hiệu quả, nhưng sau một khắc, đã thấy khuôn mặt Hoài Sương thượng sư thảng thốt, thân hình liên tục né tránh, băng mâu trong tay loạn vung. Sau dăm ba hơi thở, lão liền phảng phất bị một bàn tay vô hình bóp chặt cái cổ, thật cao nhấc lên.

Nam Nhan: "Cái này.."

Kỷ Dương: "Bình tĩnh mà xem xét, ta nắm chặt thời gian khôi phục thương thế, không phải sợ Hoài Sương. Phải sợ chính là Phật Sám Chủ."

Trong lòng Nam Nhan có một tia linh cảm không lành, "Nói thế là sao?"

Kỷ Dương vừa vẽ phù văn quỷ dị, vừa lộ vẻ cảm khái, hồi ức trước kia, "Năm đó ta có thể ra khỏi Uế Cốc, là nhận lời nhờ vả của ông ấy, giúp đỡ bảo hộ nàng, nhưng về sau kìm lòng không được.. Như suy bụng ta ra bụng người, ta mà là Phật Sám Chủ, chắc chắn sẽ giết kẻ không tuân thủ lời hứa."

Truyện được đăng duy nhất tại TruyenMoi.me!

Nam Nhan: ".. Ta còn chưa từng thấy huynh khẩn trương như vậy. Các trưởng bối nói tính tình của ta cùng phụ thân tương tự. Dù như lời huynh nói, ông ấy không có Phật Cốt Thiền Tâm, không ổn định tâm tính, nhưng làm cao tăng Phật môn cũng không đến nỗi trực tiếp động thủ đi!"

Kỷ Dương: "Vậy nàng biết không có trái tim cảm giác như thế nào sao?"

Nam Nhan: "Sẽ thiếu thông minh?"

Kỷ Dương: "..."

Nam Nhan: "Bần ni phiến diện cho rằng Tịch Minh thượng sư tính tình còn rất tốt."

Nàng nói đến đây, đằng xa, Đạo Thiên thượng sư bị dị lực vô hình bóp cổ đã trực tiếp ngã mạnh vào lòng đất, thân thể bị Phật lực trực tiếp ép thành mảnh vỡ, nguyên thần hốt hoảng chạy trốn chưa xa; trong sương mù, một bông huyết liên được tạo thành từ Phật ngữ trong chốc lát bay ra, khóa lại nguyên thần kia, trực tiếp ném vào Hoàng Tuyền Xuyên. Lập tức, vô số tử hồn cùng Âm Chúc nhào tới, tiếng Đạo Thiên thượng sư rú thảm bên trong dần dần tiêu vong.

".. Chí ít so với mẹ ta tốt hơn." Nam Nhan nói bổ sung.

Kia chính là Thiên Nhân tam suy, đẳng cấp có thể làm chủ một châu.

Kỷ Dương: "Như trưởng bối nói, tính nết của nàng xác thực không phải giống Nam Phương Chủ."

Xa xa, Phật ngữ gông xiềng hóa thành từng mảnh tàn đỏ quang ảnh phiêu tán giữa thiên địa, tiếng quỷ đột nhiên dừng lại, sau đó cả thiên địa đều an tĩnh lại, chỉ còn lại Hoàng Tuyền róc rách rung động.

Kỷ Dương đưa tay phất một cái, sương đỏ ở thượng du tản ra, sau đó Nam Nhan trông thấy biển hoa khẽ đung đưa, một gốc Bồ Đề cô độc đứng yên ở phía cuối. Gió thổi qua, mang theo từng chiếc lá Bồ Đề bay xuống Hoàng Tuyền Xuyên.

Nam Nhan luống cuống dùng ánh mắt dò hỏi Kỷ Dương một chút, hắn nhẹ nắm lòng bàn tay của nàng.

"Đã đến Hoàng Tuyền; nếu như Hoàng Tuyền không tận, ông ấy liền vĩnh thế không cách nào rời khỏi nơi này." Kỷ Dương đứng dậy, đi sang một bên, "Đi đi! Nếu nàng cần ta, ta tự sẽ tìm đến nàng."

Nam Nhan đứng tại chỗ, đình trệ hồi lâu, mới chầm chậm xuyên qua biển hoa, đi đến phía gốc Bồ Đề kia. Đợi nàng thấy rõ ràng, liền phát hiện trên gốc Bồ Đề này, mỗi một chiếc lá đều viết một câu Phạn ngữ.

Nàng rốt cục có cảm giác, hoàn chỉnh Thất Phật Nghiệp Thư cũng là dễ như trở bàn tay, nhưng nàng hiện tại không có tâm tư này.

Đợi ánh mắt từ trên tán cây rời đi, bước chân nàng bỗng nhiên cứng đờ.

Dưới cây, đưa lưng về phía nàng, một bóng người đang ngồi.

Nàng không biết ông ấy ở nơi đó từ lúc nào, chỉ cảm thấy ông ấy tựa như duy nhất giữa thiên địa, không có ai biết ông ấy bỏ lỡ bao nhiêu, cũng không người nào biết ông ấy si chờ bao lâu.

Phật Sám Chủ, Thiền sư, hay còn là.. Phụ thân.

Nam Nhan mấy lần muốn mở miệng, nhưng lại không biết nói từ đâu. Cuối cùng lại là Tịch Minh mở miệng trước:

"Nàng ấy thất ước, thật sao?"

Nam Nhan yên lặng. Khi nàng nhếch môi, nặng nề gật đầu, một chuỗi Phật châu trượt từ tay áo Tịch Minh rơi xuống đất, đứt đoạn, lăn đầy đất.

"Nhóm bằng hữu cũ của mẹ ta muốn chiêu hồn tụ phách cho bà. Nếu như.. Thiền sư nguyện ý, mời theo ta về Mao Châu, tụ hồn chuyển sinh cho mẹ ta." Nam Nhan nói khẽ.

Lá Bồ Đề ào ào bay thấp, sợi tóc bạc rơi vào giữa lông mày, hai mắt thanh tịnh phản chiếu huyết sắc khắp núi đồi, ánh sáng nhạt nơi đáy mắt và những huyết sắc kia cùng nhau chầm chậm héo tàn.

Tịch Minh nhẹ nhàng lắc đầu. Ngay lúc Tịch Minh đứng dậy, Nam Nhan cảm thấy người mà nàng đang nhìn thấy cũng không phải là tâm thủ giới Phật giả, chỉ là một khách qua đường ở nhân gian.

"Nhưng ta không muốn nàng ấy vãng sinh cực lạc, chỉ muốn nàng ấy và ta cùng một chỗ lưu tại thế gian."

Khi Tịch Minh đứng dậy, lá Bồ Đề xanh tươi dần dần vàng úa khô mục.

Nam Nhan phảng phất ý thức được cái gì, bỗng nhiên tiến lên hai bước, "Vì sao lại để tan hết công đức?"

Phật giả tu hành vì thành Phật. Tu tới như Tịch Minh, chính là đời này không cách nào phá giải, sau khi viên tịch cũng tự nhiên được chứng chân Phật.

Được chứng chân Phật, là đại nguyện cuối cùng của tất cả Phật giả.

Trong mắt Tịch Minh không buồn cũng không vui. Khắp nơi bay ra hoa lá khô mục. Hắn thấp giọng phát thệ:

"Cổ Phật ở trên, từng phê mệnh ta: Sinh như tàn đèn, đêm dài Tịch Minh. Ta tu đạo chín trăm năm, độ người, độ ma, độ thương sinh; nguyện bỏ chín trăm năm công đức, đổi một người chuyển thế phàm trần, đổi ta nhặt lại thất tình, đổi ta sinh sát yêu hận, đổi ta.. Thành ma."