Nam Nhan yên lặng chờ đợi bên ngoài Phật đường một lúc lâu với đôi lông mày cụp xuống, nghĩ rằng đế tử kiêu ngạo và có lẽ sẽ không cho phép nàng quấy rầy. Nàng thầm thở dài và định rời đi, nhưng lại nghe thấy giọng nói của đế tử bên trong Phật đường:
"Vì ngươi là đệ tử chân truyền của phái này, có thể cho phép ngươi ba khắc."
"Cảm ơn."
Nam Nhan thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, Khổ Tâm sư phụ có thâm niên cao, thuộc thế hệ đệ tử thứ ba của Phạn Hải phái, nên yêu cầu của nàng cũng có chút trọng lượng.
Trước khi bước vào Phật đường, nàng không nhìn thấy được vẻ mặt Tống Trục vặn vẹo.
Hắn thầm nghĩ: Ta đang nói cái gì vậy? Ba khắc gì chứ? Tại sao không nói ba ngày ba đêm chứ?
Nam Nhan cảm thấy cảm giác uy áp từ đế tử rất mạnh, vì vậy nàng không thể không thận trọng khi đi ngang qua hắn ta. Thấy hắn ta không nhìn sang, nàng vẫn khẽ gật đầu, rồi vén vạt áo và quỳ xuống bên cạnh hương án, liền thấy đế tử dựng thẳng kiếm trong tay lên, Nam Nhan kinh hãi run lên.
Nam Nhan thầm nghĩ, nhị ca nói rất đúng, Ngụy Châu nổi tiếng trọng kiếm, ánh mắt đế tử từ đầu đến cuối không rời khỏi kiếm.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, còn tưởng rằng hắn chú tâm với thanh kiếm nhưng chủ yếu là hắn đang nhìn hình ảnh nàng phản chiếu lên kiếm.
Nam Nhan đã yên vị và nhỏ giọng đọc Tâm Kinh.
Tống Trục ở cách xa bảy bước toàn thân cứng đờ, mặc dù đã tu tới Kết đan nhiều năm nhưng mồ hôi lạnh vẫn chảy ròng ròng trên lưng.
Nàng thật xinh đẹp.
Thời giờ trôi qua nhanh chóng. Nhìn thấy hương trên hương án không còn bao nhiêu, Tống Trục trong lòng có chút lo lắng và bối rối, hồi lâu mới điều chỉnh lại hơi thở, mạnh mẽ nói:
"Khi nào ngươi đi?"
Sau khi Tống Trục nói xong, cả người hắn ta như biến thành một tác phẩm điêu khắc bằng đá, thầm tự nói với bản thân:
Ngươi không muốn hỏi nàng ấy xem nàng ấy có muốn ở lại lâu hơn một chút không ư? Ta đang nói cái gì vậy?
Nam Nhan thầm nghĩ đế tử không dễ nói chuyện, nhưng nàng cũng chưa bao giờ dễ dàng từ bỏ, chần chờ một chút, nói: "Làm phiền đế tử đã lâu, ta hiện tại nên rời đi, nhưng tiểu ni được sư phụ ủy thác, ta muốn hiểu chuyện xưa qua tiếng đàn, nhưng nghe hồi lâu vẫn không hiểu. Đế tử một mực chuyên tâm vào việc này đã lâu, tiểu ni bạo gan hỏi, đế tử có thể tỏ cầm ý cho ta hiểu không?"
Từ khi thành Phật tử, Nam Nhan một đường tu luyện, không cầu phá hư không thăng tiên, mục đích là tiêu trừ nghiệp chướng ở nhân gian. Bởi vì giới luật nhà Phật có chút gò bó, nên khi làm Huyết Thủ Quan Âm xuất đạo, nàng đã nói dối hết sức. Câu nói trên cũng là một cái cớ của nàng.
Cầm ý.
Nhưng Tống Trục ở đằng kia bị phân tâm một lúc, nghe nhầm thành "tình ý".
Tống Trục mặt đỏ lên, nhắm mắt lại nói: "Nói lại lần nữa!"
"..."
Theo góc nhìn của Nam Nhan, khi nàng hỏi, Tống Trục đã bắt đầu cau mày, vẻ mặt thậm chí còn có chút hung dữ, cuối cùng mặt đỏ bừng vì tức giận, câu "Nói lại lần nữa!" dường như được hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Nàng nghĩ: Ta nói sai cái gì sao? Đế tử nóng nảy như vậy sao?
Nam Nhan đối với tu sĩ cùng cấp hoặc cao hơn nàng một chút là bất khả chiến bại, nhưng nàng cũng không phải không tự biết đây là đế tử, có ngạo khí thượng châu. Nàng cũng không dám khiêu khích hắn..
Nam Nhan bất đắc dĩ đứng dậy rời đi: "Là tiểu ni đắc tội với đế tử. Ta không quấy rầy nữa."
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng sau khi nàng nói xong, sắc mặt Tống Trục lại tái nhợt.
Nam Nhan nhanh chóng bước ra khỏi Phật đường, suy nghĩ, rốt cuộc bỏ lại một câu: "Tiểu ni xin đợi ở chùa Bàn Âm. Nếu đế tử rảnh một lát, tiểu ni sẽ hầu trà phía sau núi.."
Nàng nói xong lại sợ người này lại giở mặt hổ nên vội vàng rời đi.
Nén hương cuối cùng trên hương án đã cháy hết, Tống Trục đặt thanh kiếm trong tay xuống, chống tay xuống đất, cảm thấy.. rất hạnh phúc, nghĩ:
Có thể hẹn hò với một nữ tu sĩ xinh đẹp như vậy.. Sư phụ, xem ra con đã phát huy rất tốt!
* * *
Hầu hết các phòng thiền trong ngọn núi phía sau chùa Bàn Âm đều trống, hầu hết các nhà sư đều đi chu du.
Nam Nhan đi một đường, không gặp nhiều tu sĩ, đẩy cửa thiền phòng ra, thấy Kỷ Dương đã đợi từ lâu. Thấy nàng đẩy cửa đi tới, hắn đặt quyển kinh Phật trong tay xuống, nhìn nhìn nàng từ trên xuống dưới một lúc, nói: "Bị từ chối?"
"Vị đế tử kia thật sự rất đáng sợ." Nam Nhan có chút sợ hãi ngồi xuống, "Ta vốn nên nghe lời nhị ca. Ta mới ở bên cạnh hắn nửa canh giờ, liền cảm giác mình ảnh hưởng đến tốc độ xuất kiếm của hắn."
"Ồ? Lúc đó hắn phản ứng thế nào?"
Nam Nhan xấu hổ nói: "Nếu ta ở lại nữa, ta sợ hắn sẽ đánh ta, vì vậy ta rời đi.. Thiếu Thương, có những rào cản xung quanh ngôi chùa Bàn Âm này, và ta thậm chí còn không thấy huynh đi qua lối vào chính. Làm thế nào huynh vào được đây?"
Kỷ Dương nói: "Ta tự xưng là đệ tử Đạo Thánh Thiên, quen biết ngươi, nên bọn họ cho ta tiến vào."
Nhiều lần Nam Nhan nghi ngờ rằng hắn hoàn toàn không bị mất trí nhớ. Nhưng mỗi lần nàng hỏi, hắn đều không hé răng nửa lời. Nàng rất muốn hỏi hắn một cách chi tiết, nhưng cũng nghĩ rằng mình đã ép hắn đi cùng, vì vậy nàng muốn đợi đến lúc chia tay sẽ giải quyết những nghi ngờ của mình.
Nam Nhan lại nói: "Trụ trì trong chùa và sư phụ của ta có quen biết. Trụ trì dễ nói chuyện, nói rằng thánh cầm là món quà từ Tử Châu, không phải là không cho người khác mượn, mà là cây đàn tranh này có linh khí, làm càn sẽ gặp phải phản ứng dữ dội."
Kỷ Dương ậm ừ, lại cầm quyển kinh Phật lên, nói: "Hai cây đàn đều là của bậc thầy chơi đàn. Muốn lấy, tất phải có chút khảo nghiệm."
Nam Nhan: "Đã nói vậy, huynh có muốn thử không? Ta sẽ gõ mõ đệm cho huynh."
"..."
Thật ra, đánh đàn không phải sở trường của Kỷ Dương, chẳng qua là do địa vị của hắn lúc bấy giờ đã định, quân tử cần phải thông thạo lục nghệ. Sở dĩ hắn không sợ khảo nghiệm là do đã từng được học chơi cây đàn này.
Lúc đó thầy hắn còn chưa mất trí.
"Thiếu Thương?"
Kỷ Dương thu hồi suy nghĩ vẩn vơ, nói: "Trong chùa có ước hẹn với đế tử Ngụy Châu, để hắn độc chiếm thánh cầm trong ba tháng. Tu sĩ trong chùa dễ nói chuyện, nhưng chưa chắc đã dễ dàng thuyết phục đế tử."
Nghe hắn nói như vậy, Nam Nham nói: "Thật sự làm sao có thể đợi ba tháng này! Ta đã mời hắn lát nữa uống trà hàn huyên. Nếu như hắn đêm nay không tới, ngày mai ta lại đi ép hắn. Nếu không hiệu quả, ta sẽ ép hắn vào ngày mốt."
Kỷ Dương chăm chú nghe nàng thì thào, đột nhiên giơ tay vén một lọn tóc lòa xòa trên má nàng ra sau tai, nói: "A Nhan."
Nam Nhan ngẩng đầu lên và nói: "Cái gì?"
"Ngươi đã không còn là một đứa trẻ ngây thơ. Ngươi tu theo Phật gia. Nhưng người thường, có bao nhiêu người có thể cưỡng lại ngươi?"
"..."
Nam Nhan đột nhiên không dám nói nữa, cảm giác được Kỷ Dương lại gần một chút, nhẹ giọng thì thầm:
"Ta cũng sẽ tức giận."
Nam Nhan đột nhiên nhận thấy một cái gì đó.
Nàng vẫn luôn coi Kỷ Dương như ca ca của mình. Nếu đối phương thật sự mất trí nhớ, như vậy từ khi nàng gặp hắn trên thuyền cá voi, tất cả những hành vi mà nàng bám lấy hắn.. chẳng khác gì một nữ tu phù phiếm với lục căn ô uế.
Cách nàng đối xử với Thiếu Thương, có thể nàng nghĩ đến sự ngưỡng mộ khi còn bé, nhưng bây giờ đã chia tay ở Uế cốc, đã hoàn toàn biến thành sự hối hận. Nàng bám lấy hắn, nàng chỉ muốn nói chuyện với hắn, muốn hắn nhớ lại chút kỷ niệm xưa.
Nhưng Thiếu Thương lại nghĩ như thế nào? Trước đây hắn rất thực tế; hiện tại cùng hắn ở bên cạnh đã lâu, lại không thể thành thật.
Bầu không khí đình trệ một hồi, chính là không biết nên nói như thế nào. Nam Nhan đột nhiên phát hiện bên ngoài thiền thất truyền đến một luồng khí tức, sau khi đi tới cũng không nói gì, đứng ở ngoài cửa.
"Là đế tử.. hắn thật sự đã tới." Nam Nhan ngẩng đầu nhìn, thấy bên ngoài vẫn còn tối, vội vàng kéo Kỷ Dương lên, đẩy hắn ra sau bình phong.
Kỷ Dương khẽ thở dài một tiếng, nói: "Sớm biết! Đã sớm nhìn thấu không nói, vì nói xong liền quên người cũ."
Nam Nhan lại đẩy hắn ta vào trong bình phong, nói: "Dùng hạt châu cá mập bạc che giấu khí tức đi, đừng nói nữa."
"Tại sao?"
Nam Nhan mấy lần mở miệng, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói ra một câu: "Phá ta tu hành!"
Nàng nói xong liền xoay người đi mở cửa. Không biết có nghe lầm hay không, luôn cảm thấy sau lưng có tiếng cười khúc khích.
Nam Nhan hít sâu hai hơi không khí mát mẻ để bình tĩnh lại, rồi mở cửa: "Đế tử bằng lòng đến gặp, tiểu ni thật là vinh hạnh.."
Nam Nhan chưa nói hết câu thì một luồng kiếm khí ập đến. Khi nàng nhìn kỹ hơn, thấy đế tử Ngụy Châu đột nhiên luyện kiếm trong sân của nàng.
Quả nhiên, hắn là một tên ngốc cuồng kiếm, có thể luyện kiếm mọi lúc mọi nơi trong sân của người khác.
Nam Nhan yên lặng đóng cửa lại, nghi ngờ mình tính lầm. Nghe thấy bên ngoài không còn tiếng múa kiếm, nàng lại mở cửa ra. Lần này, đối phương rốt cuộc bình thường xuất hiện ở cửa.
Tống Trục vì quá căng thẳng nên múa một bài kiếm ngoài cửa để trấn tĩnh lại, thấy nàng ra mở cửa, liền lạnh như băng nói: "Chân Viên sư thái, Tống mỗ theo hẹn mà đến đây."
"..."
Chân Viên sư thái suýt chút nữa mất bình tĩnh: "Đế tử gọi ta là gì?"
Trước khi Tống Trục đến đây, hắn đã hỏi thăm các nhà sư trong chùa, mọi người đều nói rằng sư thái là danh hiệu vinh dự cao nhất dành cho một nữ tu Phật giáo. Nhìn phản ứng của Nam Nhan, dường như có điều gì đó không ổn, hắn lo lắng nói: "Không phải ư?"
Nam Nhan dùng ánh mắt phức tạp nhìn đối phương, nói: "Đế tử, mời vào."
Tống Trục vào ngồi ngay ngắn. Và từ khóe mắt, hắn nhìn thấy Nam Nhan mặc một chiếc áo thiền màu trắng giản dị, tay áo xắn lên rót trà, động tác đều đẹp mắt. Trái tim hắn như được ngâm trong nước ấm, và tan dần.
Ngược lại, Nam Nhan mặc dù cảm thấy nói chuyện với đế tử rất dễ đau lòng, nhưng nàng vẫn cố gắng:
"Loại trà này được sản xuất ở Phàm Châu. Nó khác với những loại trà khác. Nó mọc bên đầm sen. Sau khi rang, lá trà giống như ngọc đen, nhưng màu nước trà lại giống như ngọc bích. Nó được gọi là Hà Tiền Mặc Ngọc. Không biết có vừa mắt đế tử không?"
Tống Trúc muốn cho nàng mặt mũi, bưng chén trà lên khen: "Trà ngon."
Nam Nhan: ".. Ngon ở đâu?"
Tống Trục thành thật bày tỏ suy nghĩ của mình: "Đủ xanh rồi."
Để tránh bị hắn ta làm tức chết khi nói về chủ đề này, Nam Nhan cuối cùng đã từ bỏ cách kéo chủ đề từng lớp, và trực tiếp nói về đàn.
"Đế tử có biết lai lịch của cây đàn Tửu Thương trong Phật đường không?"
"Ta biết." Tống Trục không dám nhìn thẳng đối phương, chỉ có thể nhìn chằm chằm tấm bình phong bên cạnh, nói: "Là đồ của Huyền Tể, Đạo Thánh Thiên. Ta may mắn được đi theo thiên sư mấy chục năm trước, khi đó thiên sư đánh đàn có thể thu hút trăm hạc đua tiếng."
Đạo Thánh Thiên là nơi sinh ra thiên đạo, môn chủ của Đạo Thánh Thiên tông xưng là Huyền Tể. Còn thiên sư là một danh hiệu truyền từ đời này sang đời khác, mỗi một môn chủ của Đạo Thánh Thiên tông kế thừa danh hiệu này đều phải có tài năng chấn động tương ứng.
Nam Nhan thấy Tống Trục không nhìn mình mà quay sang nhìn tấm bình phong bên cạnh, trong lòng chấn động. Nàng không ngờ thứ thần kỳ như ngọc cá mập bạc lại có lúc thất thủ, kiếm tu quả là đáng sợ!
Sợ rằng Thiếu Thương sẽ bị phát hiện, Nam Nhan vội vàng hơi nghiêng người về phía Tống Trục từ bên kia bàn trà, nhanh giọng nói: "Thành thật mà nói, ta có một ca ca rất thích âm nhạc, không biết đế tử có cho phép huynh ấy thử một chút không?"
Tống Trục cảm thấy bây giờ mình đang bị nướng trên lửa. Hắn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể Nam Nhan, và đối phương vẫn đang rất gần hắn.
Hắn thầm kêu trong lòng: Sư phụ, con bối rối quá! Năm ngoái đến tìm người của Đạo Thánh Thiên tông xem bói phán rằng năm nay ta có hy vọng kết được đạo lữ. Chẳng lẽ chính là như vậy sao?
"Đế tử nếu có điều gì vướng mắc, liền có thể nói ra. Nếu như có bất kỳ điều kiện nào, tiểu ni nguyện dùng toàn lực đáp ứng."
Nam Nhan kinh hãi nhìn hắn ta đang nhìn chằm chằm vào hướng bình phong. Và ngay trước khi hắn ta dường như sắp gật đầu, đột nhiên có một cú rung động nhẹ, như thể ai đó đã đánh vào kết giới của chùa Bàn Âm.
Tống Trục lập tức đứng dậy và nói: "Có người muốn đến chùa để chiếm đoạt thánh cầm ư?"
Nghe điều này, linh thức của Nam Nhan mở rộng ngay lập tức và nàng phát hiện ra rằng có hàng trăm luồng khí độc đang tiến đến phía trước chùa Bàn Âm.
"Thần Châu muốn truy tìm người xâm phạm Linh Lung Kinh, xin trụ trì giúp đỡ một chút!"
Một kiếm tu của Ngụy Châu đi cùng Tống Trục đã đến tìm hắn ta, vội vàng nói: "Đế tử! Đế tử của Thần Châu đột nhiên đến đây, nói rằng muốn vào chùa để tìm người.. Có vẻ như một trong những người mà họ tìm là Chân Viên sư thái."
Nam Nhan không ngờ người Thần Châu lại đuổi theo nhanh như vậy, vừa định giải thích, Tống Trục đã nổi giận, lập tức vung kiếm trong tay lên nói: "Người Thần Châu luôn hống hách, đặc biệt là đế tử mới được bổ nhiệm, Mục Triển Đình! Sư thái, đừng hoảng sợ, ta sẽ dạy cho người này một bài học."
Kiếm tu thường di chuyển cực nhanh, trong nháy mắt đã bay ra khỏi cửa núi, chỉ để lại Nam Nhan bị sốc.
Đế tử mới? Mục Triển Đình?