Tứ Hải Trọng Minh

Chương 68: Cố nhân



Cách đó hàng nghìn dặm, Tống Trục, đế tử Ngụy Châu, đang một mình bước đi trên con đường núi phủ đầy tuyết. Ngọn núi tuyết dưới chân hắn được bao phủ bởi những thanh kiếm khổng lồ gãy vụn. Suốt từ dưới núi lên, không có sinh vật sống nào. Khi thỉnh thoảng có con chim bay qua mà đến gần, chúng sẽ bị giết chết bởi linh kiếm bay lượn ở đây, không có ngoại lệ.

Đây là thánh địa của những kiếm tu, được gọi là Đỉnh Thiên Xã.

Khi lên đến đỉnh núi, sẽ nhìn thấy một bức tường băng trải dài lên bầu trời, xung quanh bức tường băng có hàng ngàn kiếm tu đang ngồi, mỗi người đều bị bao phủ bởi sương giá và tuyết, đôi mắt nhắm nghiền, một thanh kiếm trong vỏ nằm cùng họ. Nhìn kỹ hơn có thể thấy những kiếm tu này đều đang lĩnh hội kiếm ý uy nghiêm phát ra từ bức tường băng.

Tống Trục giảm tốc độ, đi thẳng đến vách băng, quỳ xuống, cung kính gọi: "Sư phụ."

Ngọn gió lạnh như kiếm trên đỉnh Thiên Xã đột nhiên dừng lại. Một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ bức tường băng:

"Có chuyện gì à?"

"Long Vương thỉnh sư phụ tới Long thành một chuyến." Tống Trục nói.

"Lý do là gì?"

Tống Trục do dự một chút rồi nói: "Hôm nay là ngày sinh nhật của đế tử Thần Châu."

Hắn vừa nói lời này, mấy kiếm tu trước bức tường băng còn chưa ngộ sâu đột nhiên mở mắt ra với vẻ mặt kỳ quái.

Thần Châu và Ngụy Châu từ trước tới nay có thù oán, ngày sinh nhật của đế tử Thần Châu có quan hệ gì với bọn họ? Sao có thể chỉ vì ngày sinh nhật của một tiểu bối mà quấy rối nơi ẩn cư của Kiếm hùng Ngụy Châu?

Bên kia bức tường băng im lặng một lúc, sau đó có trả lời: "Ngao Quảng Hàm có thiệp mời không?"

Tống Trục lấy ra một cuộn giấy có hình rồng màu vàng sậm, dùng hai tay nâng lên, cảm thấy cuộn giấy trong tay rất nóng: "Trước giờ, sư phụ ẩn cư, không quan tâm đến chuyện thế tục, chưa bao giờ nhận được bất kỳ thư từ nào. Gần đây, thượng châu đã xảy ra chuyện. Mọi thứ, tất cả chi tiết, Long chủ đã viết trong này. Cái gọi là lời mời tất cả các cường giả từ khắp các châu lục đến dự sinh nhật đế tử Thần Châu là vô nghĩa, nguyên nhân thực sự.. là chuyện của Nam phương chủ."

Nghĩ tới sự liên quan to lớn, Tống Trục cảm thấy mơ hồ. Thấy trong tường băng đã lâu không có hồi đáp, đệ tử bên cạnh nghi ngờ nói: "Sư phụ không lập tức từ chối, nhất định có lý do, ta đoán ông ấy sẽ nhận lời. Sư huynh sẽ đi cùng sao?"

Tống Trục đáp: "Ta đương nhiên phải đi cùng sư phụ."

"Mà sư huynh lần trước từ Mao Châu trở về rất kỳ quái, huynh có phiêu lưu gì không vậy?"

Phiêu lưu?

Suy nghĩ của Tống Trục trôi đi và hắn nói: "Ta đã gặp một Phật tu mà ta sẽ không bao giờ quên."

"Người tu theo đạo Phật đối lập với những kiếm tu như chúng ta, họ không giỏi tấn công. Người đó đã lọt vào mắt xanh của sư huynh, hẳn là một người có năng lực."

"Đúng vậy, người đó khác với những tu sĩ khác." Tống Trục nhớ lại lúc vội vã chia tay ở chùa Bàn Âm, nói: "Lúc đó, đế tử Thần Châu đến quấy rầy ta, đành phải hẹn người đó gặp lại sau. Nếu người đó cũng đến Thần Châu, chúng ta sẽ có thể gặp lại."

Nghe vậy, đồng môn cho rằng Tống Trục đã gặp phải kẻ thù truyền kiếp của mình, đến Thần Châu quyết đấu, liền nói: "Nếu vậy, sư huynh nhất định phải cẩn thận, không nên tùy tiện đến hẹn."

Tống Trục vốn đã rất khẩn trương, nghe vậy, vội vàng xin lời khuyên: "Cẩn thận như thế nào?"

Người đồng môn trịnh trọng nói: "Kiếm tu chúng ta không dễ dàng rút kiếm ra khỏi vỏ, vì ý đồ của kiếm ẩn trong vỏ. Thời điểm kiếm được rút ra khỏi vỏ, sự sống hay cái chết sẽ được quyết định. Khi sư huynh nhìn thấy người đó, thanh kiếm đã được định đoạt rút ra khỏi vỏ, thể hiện khí tiết kiếm tu."

Tống Trục nói: "Ta hiểu rồi, xem ra lần trước ta đến chỗ hẹn đã quá khinh suất rồi."

Trong lúc trò chuyện, tất cả những kiếm tu trên đỉnh Thiên Xã đột nhiên giật mình, những thanh kiếm trên đầu gối của họ đồng thời kêu lên như thể chúng nghe thấy âm thanh của thiên đường.

"Sao sư phụ lại tức giận?"

Hàng ngàn tu sĩ đều thay đổi sắc mặt. Trước khi năng lượng kiếm dữ dội sau bức tường băng bùng nổ, họ nhanh chóng bay ra khỏi đỉnh Thiên Xã. Họ ngạc nhiên quay nhìn lại và thấy một vết nứt lớn trên bức tường băng, sau đó nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên, bức tường băng vỡ thành từng mảnh. Giữa đá và tuyết, một kiếm sĩ với khuôn mặt lạnh như sương chậm rãi bước ra.

"Tống Trục."

Tống Trục dũng cảm tiến lên, cúi đầu nói: "Tham kiến sư phụ."

Sư phụ hắn một tay cầm thư do Tống Trục đưa tới, tay kia cầm thanh kiếm tám mặt được phong ấn trong bao kiếm bằng đồng, hai mắt nhắm chặt, như đang đè nén cơn tức giận.

"Tới Long Đô nói cho Ngao Quảng Hàm biết, Mộng Tiêu Lâu sẽ đến cuộc hẹn."

"Sư phụ đi đâu vậy ạ?"

Một khe nứt hư không mở ra trước mặt Mộng Tiêu Lâu, ông bước vào, giọng nói trầm và tức giận: "Đạo Thánh Thiên tông!"

* * *

Cùng lúc đó, một số lãnh đạo của các lục địa lớn cũng nhận được lời mời từ Long Đô. Trong lúc nhất thời, âm thanh dịch chuyển xuyên qua hư không vẫn tiếp tục.

Còn ở Long Thành, ở trung tâm những tòa nhà cao tầng được canh giữ, có một tòa tháp cao cả trăm thước và được canh gác nghiêm ngặt.

Nam Nhan đã bị giam trong tòa tháp này được chín ngày, mặc dù những người hầu đến phục vụ hàng ngày đều rất tôn trọng và không có dấu hiệu coi thường nhưng nàng vẫn cảm thấy bất an.

Ít nhất dựa trên vài ngày nghe ngóng vừa qua, hóa ra mặc dù mẹ nàng và Long chủ gần như đã trở thành một cặp đạo lữ nhưng mối quan hệ của họ thực sự không tốt chút nào.

"Chỉ cần nhắc đến, lúc Long chủ còn trẻ, có rất nhiều bất bình với Nam phương chủ. Ví dụ như năm đó, người kế vị các châu đến Đạo Thánh Thiên tông nghe lão đạo sĩ thuyết pháp, bọn họ ở đó sẽ có đồ ăn và chỗ ở. Chỗ của Nam phương chủ cạnh Long chủ. Nam phương chủ lúc đó cũng rất nghịch ngợm, muốn dùng nước sông Hồn Hà ở Đạo Thánh Thiên tông để nấu rượu, liền đến sông trộm nước vào giữa đêm. Nước trong Hồn Hà là từ ý nghĩ của người đã khuất tạo thành, làm sao có thể tùy tiện lấy đi? Mặc dù nếu lấy được thì tính mạng của tu sĩ cũng không gặp nguy hiểm gì, nhưng cơn ác mộng chiếm hữu linh hồn sẽ khó tránh khỏi trong ba đến năm ngày. Buổi tối đó, Long Vương đi ra tìm Nam phương chủ, phát hiện nàng không có ở phòng, đuổi theo nàng, phát hiện nàng đang muốn múc nước Hồn Hà. Bị phát hiện, Nam phương chủ đã đá Long Vương xuống Hồn Hà rồi bỏ chạy, khiến Long Vương bị ma nữ ám và ca hát suốt đêm. Nghe nói đó là bài hát cuối cùng mà Long chủ hát trong đời. Thật khó chịu nổi mà! Ngày hôm sau, Long chủ tức giận đến mức đi tìm Nam phương chủ để làm cho ra lẽ. Để tránh ngài ấy, Nam phương chủ đã trốn khắp nơi trong Đạo Thánh Thiên tông. Cuối cùng, nàng chạy đến suối Âm Dương Tuyền và đổi ngược nhãn Âm Tuyền với Dương Tuyền. Kết quả là, Long Vương đi vào trong, bị nữ đạo sĩ đang tắm đánh rất nặng, mất hết nhân phẩm."

Nam Nhan nghe suốt một canh giờ về mối thù giữa mẹ nàng và Long vương, trong lòng run lên, cảm thấy bữa ăn nhẹ trước mặt là một bữa ăn chặt đầu, sợ hãi đến mức nhanh chóng nhét một miếng bánh Tiên Đào vào miệng, cẩn thận hỏi: "Suối Âm Dương Tuyền là gì vậy?"

"Cô nương chắc không biết rằng ở Đạo Thánh Thiên tông có hai suối Âm Tuyền, Dương Tuyền nổi tiếng. Các nữ tu sĩ tắm ở Âm Tuyền và các nam tu sĩ tắm ở Dương Tuyền. Nước suối có tác dụng thần kỳ với linh khí. Sau này, Nam phương chủ cũng cảm thấy mình đã làm quá đáng. Đúng vậy, vốn dĩ nàng muốn xin lỗi, nhưng sau khi Long chủ bị đánh ra khỏi Âm Tuyền, tức giận đến mất hết lý trí, không chịu nghe lời nào, và đá Nam phương chủ vào Dương Tuyền."

Nam Nhan: "Lúc đó ở Dương Tuyền có người sao?"

"Có khá nhiều, đặc biệt là có Mộng Tiêu Lâu, kiếm hùng của Ngụy Châu, bị Nam phương chủ trực tiếp đè lên." Người hầu kể cho Nam Nhan câu chuyện này trở nên trầm giọng hơn, "Nghe nói rằng Mộng tiền bối lần đó đã vô tình mất nụ hôn đầu."

Thật là một cú ngã mạnh mẽ!

"Về sau, tính tình của Long Vương càng ngày càng tệ. Cô nương thấy đấy, mái hiên ở Long Thành chúng ta dày hơn rất nhiều so với các mái nhà ở lục địa khác, điều này là để ngăn chặn sấm sét. Nếu Long chủ phẫn nộ, sấm sét từ bầu trời xanh sẽ đánh vào mái nhà giữa ban ngày."

Đang lúc các nha hoàn nói chuyện, ngoài cửa truyền đến một tiếng sấm rền vang, sau đó một tia sét giáng xuống, Nam Nhan rõ ràng cảm giác được mái nhà phía trên tháp bị sét đánh, rung chuyển.

"Nhìn xem, Long Vương lại tức giận rồi, lần này không biết tại sao lại tức giận."

Nam Nhan cũng không biết, nhưng nàng biết rằng Long chủ chắc chắn sẽ tức giận khi nhìn thấy mặt nàng.

Lúc này, nàng không đeo mặt nạ, khuôn mặt giống với mẹ, giống như tội phạm bị truy nã ở Long đô này. Nàng trước đó vẫn còn có chút tự phụ; dù sao trên đường đi, nàng phát hiện Nam Nhiêu có quan hệ với rất nhiều nhân vật lớn trong tu chân giới. Nhưng hiện tại, điều này khiến nàng có chút bối rối.

Chẳng lẽ khi nhiều người yêu cũ tập hợp lại để đối đầu nhau thì cha ruột của nàng sẽ lộ mặt?

Nha hoàn thấy Nam Nhan ngẩn ngơ, liền nhìn chằm chằm vào mặt nàng một lúc, che miệng cười nói: "Cô nương và Nam phương chủ quả thực rất giống nhau, chỉ là ăn mặc giản dị hơn một chút. Nếu mặc chiếc váy chu tước minh tiêu đó vào, cô nương cũng sẽ là người đẹp nhất thế giới."

Một thị nữ khác nói: "Đáng tiếc, váy chu tước minh tiêu lại nằm trong Bảo thất Long gia, cho dù muốn lấy ra cũng phải được sự đồng ý của ba vị trưởng lão tối cao mới được."

Nam Nhan lúc này không có nhiều thời gian để suy nghĩ về một bộ váy đẹp. Trong lòng nàng đang run rẩy. Khi Long chủ nhìn thấy khuôn mặt của nàng, ông ta liệu có nhớ ra mối hận của mình và phái nàng đến gặp mẹ nàng ngay tại chỗ không?

Nam Nhan thân là tu sĩ, càng nghĩ càng cảm thấy Phật tâm rung động, cho đến khi có người tới báo tin, thị nữ bèn nói: "Nam tiểu thư, Long chủ mời tiểu thư."

Nam Nhan nghe thấy bên ngoài có tiếng sấm, không khỏi co người lại thành một quả cầu nhỏ: "Bần ni.. Bần ni tâm tình không ổn, có thể cho ta ở dưới gầm bàn nghỉ ngơi một lát được không?"

Nói xong, nàng nghe nha hoàn cười nói: "Cô nương đừng sợ, không phải kêu cô nương đi gặp Long Vương. Dật Cốc tiên sinh của Xích Đế Dao cung đang ở đây."

Cậu!

Nam Nhan vội vàng ra khỏi tháp Triều Ngọc. Ngoài sân, có một cầm tu mù đứng trước cửa với vẻ mặt u sầu.

Sau đó hắn tựa hồ cảm giác được Nam Nhan đang chạy về phía mình. Khi hắn quay người lại, sắc u ám trên lông mày đã nhạt đi bảy phần.

"Cậu!" Nam Nhan cảm thấy mình được cứu mạng, nhanh chóng nhảy tới trước mặt Nam Dịch: "Phong Yêu Trận mọi chuyện ổn chứ?"

"Ừm, biến hóa trước đó hình như là sự thức tỉnh của rùa Tu Di ở đáy trận pháp phong ấn yêu. Sau khi trấn áp hồi lâu, có phản hồi từ Yêu quốc dưới đáy biển rằng rùa Tu Di lại ngủ rồi.. Một thời gian nữa, những tu sĩ Hóa Thần khác sẽ tới kiểm tra." Nam Dịch nhận thấy nàng không sao, bèn nói: "Ta nghe nói con đi ra ngoài liền bị Nguyên Anh truy đuổi. Là tu sĩ ở Dần Châu ư?"

Nam Nhan sửng sốt: "Cậu đã về Xích Đế Dao cung?"

"Chuyện này ta không muốn gây phiền cho con, nhưng Nam gia của ta quả thực có chút ân oán xưa cũ, sát nhân truy đuổi nhất định do thái phi phái tới."

Vân thái phi là mẹ ruột của Nam Dịch. Nam Nhan vốn không muốn nhắc đến chuyện này, chỉ nói: "Con chỉ muốn tìm mẹ con, tra ra hung thủ là ai. Giải quyết xong mối hận này, con không còn yêu cầu gì nữa."

"Tỷ tỷ nếu thấy ta làm cho con chịu ủy khuất như vậy thì hẳn sẽ mắng ta." Nam Dịch nói, "Con là huyết mạch của Nam gia. Thái phi cũng không thể quyết định được việc con có nhận tổ tiên của mình hay không. Ta đã liên lạc với Trưởng lão tối cao đang bế quan trong Xích Đế Dao Cung. Trước khi đến đây, ta cũng đã thông báo cho Thân Châu để người của Vân gia đến đón thái phi về Thân Châu tạm thời chăm sóc."

"Việc này.. Trực tiếp đưa Vân thái phi đi, Xích Đế Dao Cung sẽ không phản đối sao?"

Nam Dịch nói: "Xích Đế Dao Cung của họ Nam."

Vân thái phi tựa như đang che trời trong Xích Đế Dao cung. Tuy nhiên, sở dĩ Xích Đế Dao cung trụ vững được nhiều năm là bởi vì trong cung có một số trưởng lão bế quan, những trưởng lão này đều là những tướng lĩnh quyền lực dưới thời Xích Đế chỉ huy, đương nhiên nghe theo lời của huyết thống Xích Đế.

Nam Dịch nói thêm: "Lát nữa ta sẽ đi đẩy lùi đám Dần Châu đến Long Đô gây rối. Kẻ nào dám truy đuổi huyết mạch của Xích Đế thì phải trả giá."

Nam Nhan đã nhìn thấy dáng vẻ trước đây của cậu mình từ trong gương Hoàng Tuyền, ông ấy luôn hiền lành, không nóng nảy và đối xử tốt với người khác. Không ngờ rằng sau khi rời Phong Yêu Trận, ông ấy quyết đoán xử lý mọi việc như vậy.

"Cậu đã vất vả vì con rồi!"

Nam Dịch lắc đầu, kêu Nam Nhan đưa ngọc mệnh của Nam Nhiêu, cảm giác được mảnh ngọc vỡ trong tay lạnh lẽo, trong mắt lộ ra vẻ đau đớn: "Ta vốn tưởng rằng tỷ tỷ ít nhất sẽ sống lâu hơn ta, nhưng chuyện gì đã xảy ra? Ai đã làm gì khiến ngay cả trái tim mà Xích Đế tạo ra cũng không thể cứu được mạng tỷ ấy.."

Khi Nam Dịch nói như vậy, Nam Nhan cảm thấy linh lực xung quanh mình hơi biến dạng, đồng thời nhận ra rằng Nam Dịch dường như khó kiểm soát cảm xúc của mình hơn so với các tu sĩ bình thường. Sợ rằng Nam Dịch có thể rơi vào trạng thái điên loạn như ở Linh Lung Kinh một lần nữa, nàng nhanh chóng nói: "Long chủ đã triệu tập những người có liên quan. Mọi người đến Long Đô để đối mặt với nhau. Và khi đến thời điểm, họ sẽ tìm ra sự thật. Cậu ơi, bây giờ hiếm có dịp, để con kể cho cậu nghe chuyện của mẹ con và con ở Phàm Châu.."

* * *

Trước cổng chính Long Đô, Long vương Ngao Quảng Hàm đã đánh Mục Triển Đình suốt buổi chiều, rồi ném hắn cho dược sĩ ở Long Đô, sau đó đi đến tháp Triều Ngọc nhưng không vào, đứng ngoài cửa một lúc lâu, quá nửa canh giờ.

Bên cạnh ông là một lão nhân có vảy rồng trên lông mày, lão nhân này là một tu sĩ đang ở cảnh giới Hóa thần, nhưng nhìn vẻ mặt rất kính trọng Ngao Quảng Hàm.

"Long chủ, nếu ngài thực sự không muốn nhìn thấy con cháu của Nam phương chủ, thì đợi sự việc giải quyết xong hãy đuổi nàng ấy đi."

"Im đi." Trong con ngươi thẳng tắp của Ngao Quảng Hàm lộ ra vẻ tức giận, đẩy người tùy tùng sang một bên, giọng tức giận nói: "Ai nói muốn đuổi nó đi? Nếu là máu mủ của ta thì thôi. Nếu là nữ tặc kia ở Phàm Châu cùng người khác, ta.."

Ông ta chưa kịp nói xong thì đã dừng lại, nhưng cơn tức giận tột độ trong lời nói của ông ta đã khiến tùy tùng bên cạnh run lên vì sợ hãi.

"Năm đó Nam tộc nợ Thần Châu chúng ta. Giờ Nam Dịch ở bên trong, nếu như không tiện cho Long chủ, sao không về trước giải quyết việc quân sự? Tị Châu xui xẻo kia gần đây đã yên tĩnh, không biết Hoắc Vô Kỵ đang làm cái gì."

Ngao Quảng Hàm không nhúc nhích, một lúc sau mới nói: "Tại lãnh thổ của Long Đô, tại sao ta phải trốn tránh những người họ Nam? Chúng ta hiện tại đi vào tra hỏi bọn họ!"

Tuy nhiên, sau khi tiến vào tháp Triều Ngọc, ông ta đã cố tình che giấu sự hiện diện của mình. Khi ông ta đi đến một bồn hoa trong sân, nhìn thấy ở đằng xa, một nữ Phật tu mặc áo trắng đi theo Nam Dịch. Khi khuôn mặt của nàng lộ ra, tùy tùng rõ ràng thấy Ngao Quảng Hàm sững người.

".. Mẹ con không ăn Tết. Mãi đến đêm giao thừa, con nhìn thấy bọn trẻ nhà hàng xóm cầm phong bao lì xì đỏ, con mới quay lại xin mẹ. Lúc đó mẹ con mới lười biếng lấy ra hai đồng tiền đồng ở dưới đáy hộp, quấn nó vào một chiếc khăn tay màu đỏ và đưa cho con. Nó được coi là một phong bao đỏ."

"Lúc trước ta còn tưởng rằng ta là người duy nhất trong cung thích giao lưu với phàm nhân. Thì ra, tỷ tỷ ta cũng có được hạnh phúc trần tục như vậy ở Phàm Châu."

Nam Dịch đang chú ý đến những câu chuyện thú vị giữa Nam Nhan và mẹ nàng, nhưng khi Ngao Quảng Hàm nghe thấy điều này từ xa, ông cảm thấy rất tiếc.

Nam Nhiêu đã bao giờ phải chịu ủy khuất như thế đâu, nàng ấy sống một mình trong cảnh nghèo khó như vậy với đứa con của mình ở Phàm Châu sao?

Tùy tùng ở một bên nhìn thấy Ngao Quảng Hàm vừa kinh ngạc vừa tức giận, thấp giọng hỏi: "Long Vương?"

"Đi.." Ngao Quảng Hàm dường như đã dùng hết sức lực và nói: "Đi lấy một phong bao màu đỏ."

"Dạ? Long Vương, chúng ta là thượng châu, mà giờ cũng không phải Tết Nguyên Đán, cho nên không có."

"Rác rưởi, không ai biết làm sao? Mang cho ta.. ngọc ấn Vương Cường kinh."

Thần Châu hiện tại có sáu kinh đô, đều là những nơi thịnh vượng, Vương Cường kinh là một trong số đó, bao trùm diện tích ngàn dặm, ai nắm giữ ngọc ấn thì chính là chủ nhân của nơi này.

Tùy tùng vội vàng khuyên nhủ: "Long chủ, hãy suy nghĩ kỹ đi! Vương Cường kinh quan trọng đến mức ngay cả đế tử cũng không được giao phó. Nếu người nhất quyết làm như vậy, cô nương này nhất định sẽ thu hút sự chú ý của người khác."

"Cũng đúng. Vậy, tạm thời giữ lại đi." Ngao Quảng Hàm cau mày, cân nhắc cẩn thận, "Vậy thì mang chìa khóa vào Bảo tàng Long Gia cho ta."

Tùy tùng gần như quỳ xuống: "Long chủ! Nàng ấy có thể không phải huyết thống Ngao gia ta!"

Ngao Quảng Hàm tức giận nói: "Mặc kệ là ai! Nữ tặc kia sống chết không rõ, tại sao không giao đứa nhỏ cho ta? Cho rằng ta và Thần Châu dễ bắt nạt như vậy sao?"

Tùy tùng nhìn ông ta lên cơn một lúc lâu mới nói: "Đã lâu như vậy, Long chủ, đừng chạy trốn nữa. Hỏi bọn họ xem Nam phương chủ còn sống hay chết, chúng ta cũng có được kết cục."

Ngao Quảng Hàm không nói nên lời, dựa vào tường hồi lâu, ánh mắt tựa như xuyên qua hư không trở về quá khứ.

"Làm sao để kết thúc? Từ mười sáu, mười bảy tuổi cho đến ba, bốn trăm năm trước, nàng ấy đã liều mạng sống vì ta, còn ta đã giết người vì nàng ấy. Nhiều khi ta không biết nên hận hay nên giữ nàng ấy.. Ngươi nói cho ta biết, làm thế nào để kết thúc nó?"