Tứ Hải Trọng Minh

Chương 76: Trai thẳng



Sau khi đến thượng châu, Mộng Oánh và Chử Kinh hối lộ thống đốc chiến trường và trở thành tu sĩ trong doanh trại Thần Châu. Nhưng suy cho cùng, tu vi của nàng thấp, mới ở giai đoạn đầu Trúc Cơ, dù rất cẩn thận nhưng đã mấy lần suýt chết trong tay ma tu.

Cho đến một lần, nàng mạo hiểm trên chiến trường và cứu một tu sĩ Long Sư Vệ bị trúng thi độc, sau đó bỏ lại Chử Kinh vô dụng và lên chiến thuyền trở về Long Đô.

Tu sĩ Kết Đan của Long Sư Vệ bị trúng thi độc, người ngoài không dám tới gần, chỉ có Mộng Oánh dọc đường chăm sóc chu đáo cho hắn. Hắn hoàn toàn bị Mộng Oánh mê hoặc.

".. Mặc dù những cao thủ đó ngày đêm làm việc để cứu người, nhưng tu sĩ bị thương vẫn quá nhiều. Có hơn 700.000 tu sĩ Thần Châu tham gia trận chiến, và có 10.000 hoặc 20.000 tu sĩ mỗi ngày đều bị trúng độc thi. May mắn thay, Thần Châu đã chuẩn bị đầy đủ cho chiến tranh, mỗi ngày chỉ có một số người bị thương nặng được vận chuyển về Long Đô."

Mộng Oánh đưa Nam Nhan đi hết nơi này đến nơi khác trong khu y tế để Nam Nhan cứu chữa, đồng thời quan sát Nam Nhan cẩn thận.

Mộng Oánh có trí nhớ rất tốt, luôn có cảm giác quen thuộc khi nhìn Nam Nhan cứu người. Khi phải thanh tẩy độc cho nhiều người cùng lúc, nàng phóng chuỗi hạt mang theo bên mình ra.

Nam Nhan đi loanh quanh trong khu phòng y tế trong hai canh giờ, đầu tiên là một đối một, sau đó thậm chí còn gom các tu sĩ bị nhiễm độc nặng cùng một chỗ để giải độc, điều này đã thu hút sự chú ý của các dược sư trong phòng y tế. Một số dược sư còn ngoan cố cho rằng phương pháp trực tiếp đốt độc thi của nàng là quá đáng, nhưng cũng may Mộng Oánh là người ngọt ngào, nói chuyện dễ nghe nên chủ động giúp nàng tránh khỏi vài làn sóng nghi ngờ.

Sau khi giải độc cho hơn 300 người, linh lực trong cơ thể Nam Nhan gần như cạn kiệt. Khi nàng bước ra khỏi phòng y tế nghỉ ngơi, Mộng Oánh rốt cuộc không nhịn được hỏi:

"Xin hỏi có phải chính là Chân Viên.. tiền bối?"

Nam Nhan kỳ thực không có ý giấu diếm nàng, nói: "Mộng đạo hữu, đã lâu không gặp."

Mộng Oánh thực ra có chút xấu hổ: "Vừa từ biệt ở thuyền cá voi, không ngờ tiền bối đã thành công đột phá Kết đan. Chỉ là không biết tại sao lại đi vào Long thành?"

Nam Nhan cẩn thận suy nghĩ, nói: "Bởi vì ta đắc tội người."

Mộng Oánh còn nhớ tới vẻ đẹp hiếm có của nữ tu này, cảm thấy hẳn là nàng ta đã thu hút một số ong bướm điên cuồng mà không thể đắc tội nên liền giấu mặt mà hành động.

Thật là một điều đáng ghen tị! Nếu nàng mà cũng xinh đẹp như vậy thì sao nàng còn phải lo lắng cho tương lai của mình ở đây nữa!

Nam Nhan thấy sắc mặt của nàng thay đổi mấy lần, khẽ thở dài, liền hỏi: "Sao Mộng đạo hữu lại cau mày?"

"Để tiền bối chê cười rồi. Sau khi chúng ta xuống thuyền cá voi, ta đi đến chiến trường Thần - Tị. Được ba tháng, Chử sư huynh bị thương trong một trận chiến, may mắn thay, gặp được một thành viên trong gia tộc từ Hợi Châu và được đưa đi. Chỉ còn một mình ta, lại bất lực, tình cờ gặp được Tần Hạo tiền bối của Long Sư Vệ. Lần này trở lại Long Thành, Tần Hạo tiền bối muốn cưới ta làm đạo lữ."

Nam Nhan vẫn còn nhớ, trước kia Kỷ Dương thỉnh thoảng khen ngợi Mộng Oánh, nói cô gái này là tu sĩ có thể leo lên bất cứ nơi nào. Nghĩ rằng tu sĩ có thể gia nhập Long Sư Vệ ở Thần Châu nhất định phải có lý lịch tốt, nàng nói: "Đây không phải là chuyện tốt sao?"

Mộng Oánh cười khổ lắc đầu: "Sao có thể dễ dàng như vậy được? Gia tộc Tần Hạo tiền bối khá nổi tiếng ở Long Đô. Làm sao có thể cho phép hắn kết hôn với một tu sĩ bình thường đến từ Phàm Châu? Người của gia tộc hắn vừa mới đến gặp ta, nói chỉ có thể cho ta làm vợ lẽ; nếu ta yêu cầu nhiều hơn, đừng trách bọn họ không nhớ tới ân cứu mạng của ta."

Nam Nhan: "Vậy Tần Hạo nói thế nào?"

Mộng Oánh giả vờ thở dài: "Hắn có thể làm được gì? Nam nhân đều như nhau, còn có thể làm trái ý muốn của gia tộc ư? Hắn nói chỉ để ta làm thiếp từ ba đến năm năm, khi nào có con, hắn sẽ giúp ta trở thành đạo lữ chính thức. Thật sao chứ? Tiền bối là một người tu luyện Phật giáo, có thể giải thích cho ta biết tại sao một số người sinh ra đã có tất cả mọi thứ trên thế giới này và tại sao một số người phải bắt đầu như một con kiến và làm việc chăm chỉ mà vẫn bị coi thường? Cũng giống như tiền bối, tiền bối sinh ra đã có đủ mọi thứ. Với vẻ đẹp đáng ghen tị như vậy, dù đã trốn vào Phật giáo, nếu một ngày nào đó mong muốn được trở lại trần tục thì có vẫn có hàng ngàn thuộc hạ sẵn sàng cúi đầu phục tùng. Nhưng ta.."

"Ta sinh ra không có dung mạo này." Nam Nhan nhẹ nhàng lần chuỗi hạt, nói: "Ta sinh ra từ nhỏ xấu xí, thường xuyên vì dung mạo của mình mà bị bắt nạt, đánh đập."

Mộng Oánh trên mặt chăm chú nghe, nhưng trong lòng lại không đồng ý, cảm thấy Nam Nhan đang cố tình bịa chuyện để soi sáng cho mình.

Nam Nhan chậm rãi nói, mày và mắt cụp xuống, như đang nói chuyện của người khác: "Mẹ ruột của ta đã bảo vệ ta rất chặt chẽ. Chỉ cần ta chịu ủy khuất, bà nhất định sẽ lấy lại công bằng cho ta. Ta biết mẹ mắc bệnh tim nên dù sau này có bị đánh đập thế nào đi chăng nữa, về nhà cũng sẽ giả vờ đã có một ngày vui vẻ.. Đúng là mỗi người sinh ra đều có xuất thân khác nhau, nhưng đó không phải là lý do chính. Lý do chính là những người mà ngươi gặp."

Có lẽ giọng điệu của nàng quá chân thành, Mộng Oánh tuy có âm mưu nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Tiền bối không gặp phải người xấu sao?"

"Đúng vậy, về mặt này, ta có thể hơn ngươi rất nhiều." Ánh mắt Nam Nhan dần dần trở nên dịu dàng khi nhớ lại quá khứ, "Ta sinh ra trong vòng tay của một người mẹ rất tốt, lớn lên bên cạnh vài huynh đệ rất tốt. Và trước khi biết mình lớn lên sẽ trở thành người như thế nào, những người mà ta gặp đều nhất quyết rằng ta sẽ không lạc lối."

Mộng Oánh lắc đầu nói: "Ta vẫn không tin, xuất thân nghèo hèn xấu xí sao có thể so sánh với phượng hoàng trên cành? Giống như trong tông môn trước đây của ta có một tiểu sư muội.."

Nam Nhan khi còn nhỏ tạo ra một cảm giác hiện diện mạnh mẽ đến mức Mộng Oánh khó có thể quên được, nhưng nàng chỉ nói nửa chừng thì ngừng.

Nam Nhan: "Sao ngươi không nói tiếp, Mộng đạo hữu?"

Mộng Oánh nói: "Tiền bối, xin thứ lỗi, tiểu sư muội của ta chết trẻ ở bí cảnh, con đường trường sinh rất ngắn ngủi, sợ quỷ thần quấy nhiễu, cho nên không dám bàn luận về cuộc đời của người đã khuất."

Nam Nhan: "Ồ, thật đáng tiếc."

Mộng Oánh vội vàng nói: "Nhưng sư muội của ta có một người ca ca rất may mắn, hiện tại đang có địa vị cao ở Long Đô. Ta đã lang thang khắp Long Đô suốt một tháng, chỉ muốn gặp huynh ấy. Nếu có thể nhận được phúc lành của huynh ấy, sẽ giúp ta rất nhiều trong việc khẳng định bản thân ở Long Đô."

Nam Nhan nghe theo lời của nàng ta, suy nghĩ một chút. Người ca ca của nàng có chức vụ cao ở Long Đô, đó không phải là.. đại ca sao?

Nam Nhan nói: "Người ngươi nói tới chính là đế tử Mục Triển Đình?"

Mộng Oánh có chút đỏ mặt, gật đầu: "Chính xác."

Nam Nhan không khỏi nhớ tới cô gái này từng tán tỉnh rất nhiều nam nhân trong Dương Nguyệt Tông, sau đó quả quyết mượn Chử Kinh giúp mình bước lên con đường tới thượng châu. Nghĩ đến lúc này nàng ta lại muốn dùng tình bạn của người quen cũ để tiếp tục leo lên.

Nhưng Nam Nhan lại nghĩ đến văn tình của ca ca mình, bèn niệm A Di Đà Phật trong lòng và nói: "Đêm qua hắn bị thương. Muốn gặp, ta có thể giúp tiến cử. Nhưng không biết đạo hữu.. khả năng thi thư ra sao?"

Mộng Oánh: ".. Thi thư?"

Nam Nhan: "Không sai! Hắn hiện tại rất hiểu biết, thích cùng văn nhân thảo luận thơ ca."

Mộng Oánh nghe vậy, hai mắt sáng lên, lập tức nhanh chóng bày tỏ lập trường của mình: "Khi còn là cư sĩ, ta được một đại học giả dạy dỗ, có thể viết được vài bài thơ ngắn."

Nam Nhan bỗng nhiên cảm thấy đáng tiếc: "A, được rồi.. Ta chỉ là muốn ngươi chú ý.."

Đang lúc nói chuyện, nơi xa truyền đến một trận thanh âm. Một vị tu sĩ Nguyên Anh vẻ mặt vui mừng bay tới phòng y tế, triệu tập dược sư phụ trách.

"Nghe nói có cao thủ có năng lực thần kỳ giải độc thi? Long Huyền vệ chúng ta có bốn Nguyên Anh cũng bị nhiễm thi độc, mau mời cao thủ ra đây!"

Nam Nhan lúc này linh lực đã cạn kiệt, nên cùng Mộng Oánh đi ra bên ngoài phòng y tế trò chuyện. Nghe thấy tu sĩ Nguyên Anh lớn tiếng tìm kiếm mình, nàng lấy ra hai viên linh thạch trung phẩm, nắm trong tay để khôi phục linh lực, hỏi Mộng Oánh: "Ta đến đây chữa trị không nói cho ai biết, có gì cần chuẩn bị không?"

Mộng Oánh nói: "Tiền tuyến Thần Châu có bốn đội vệ binh. Long Ngư Vệ đều là tu sĩ Luyện Khí. Long Xà Vệ đều là tu sĩ Trúc Cơ. Long Sư Vệ đều là tu sĩ Kết Đan. Long Huyền Vệ là tu sĩ Nguyên Anh, cấp cao nhất, tuy số lượng ít nhất nhưng lại là lực lượng chủ lực trên chiến trường, các cao thủ cấp cao hơn Kết Đan do Mao Châu phái đến đều được phân công đến Long Huyền Vệ để hỗ trợ."

Tu sĩ Nguyên Anh công lực rất lớn, quả thực cần nhiều tài nguyên hơn, Nam Nhan không phải không thể hiểu được, nhưng rất nhanh đã nghe được tu sĩ Nguyên Anh bắt đầu chỉ trích:

"Các ngươi cũng nên tỉnh táo hơn đi, không phải là chúng ta đã phân Phật tu Trúc Cơ trị bệnh trừ tà ở đây, còn Phật tu Kết Đan nên dẫn đến Long Huyền Vệ trước ư!" Nói xong, tu sĩ Nguyên Anh liếc nhìn trong phòng có một tu sĩ Trúc Cơ, trên người vẫn còn Phật quang, bất mãn nói: "Chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, các ngươi cứ tùy tiện trị đi. Chúng ta đã phải chờ đợi quá lâu rồi."

Nam Nhan nghe xong cảm thấy không thích hợp. Bởi vì giai đoạn Nguyên Anh là một bước ngoặt lớn trong thế giới tu luyện, chỉ cần tu sĩ đạt đến Nguyên Anh, linh khí của hắn sẽ dần dần chuyển hóa thành nguyên khí. Nguyên Anh có thể một mình trốn thoát, ma khí khó có thể ngăn chặn. Khi đến lúc chữa lành cơ thể hoặc tìm thấy một cơ thể mới chết một cách tự nhiên, thông qua đúng cách, hắn ta có thể sống sót. Thi độc sẽ chỉ làm cho tu sĩ Nguyên Anh cảm thấy khó chịu, nhưng thực sự không có nguy hiểm đến tính mạng.

Ngay cả tu sĩ Kết Đan khi đối mặt với độc thi cũng có tỷ lệ sống sót cao. Tính mạng thực sự gặp nguy hiểm chỉ có tu sĩ Luyện Khí và Trúc Cơ, cấp thấp hơn.

Mộng Oánh ở trong Long Xà Vệ, bất mãn nhỏ giọng nói: "Tài nguyên cung cấp cho Long Huyền Vệ ở tiền tuyến đã đầy đủ, huống chi đây là Long Đô, bọn họ cũng không cần phải chiến đấu.."

Tu sĩ Nguyên Anh của Long Huyền Vệ nghe dược sư giải thích, liếc nhìn Nam Nhan dưới gốc cây trước cửa, sau đó bước tới nói với Nam Nhan: "Ngươi là Phật tu từ Mao Châu à?"

Nam Nhan gật đầu: "Đúng vậy."

Tu sĩ Nguyên Anh nói: "Ở đây hôi thối quá! Sư đệ của ta bị thi độc đâm vào ngón tay, đau đến không chịu nổi, mời đi theo ta."

Nói xong, hắn xoay người định rời đi, nhưng đi được hai bước, hắn phát hiện Nam Nhan vẫn không nhúc nhích, cau mày nói: "Ngươi đứng ở nơi đó làm gì?"

Nam Nhan cụp mắt xuống nói: "Ở đây có các tu sĩ khác đang đợi bần ni giải độc cho họ. Tiền bối vui lòng để lại địa chỉ, tiểu bối sẽ đến thăm sau."

Tu sĩ Nguyên Anh nhướng mày nói: "Phí tổn chi cho Phật tu của Long Huyền vệ cao hơn nhiều so với của đám tu sĩ cấp thấp này!"

"Tiền bạc là thứ ngoài thân, công đức là vô lượng, hy vọng tiền bối sẽ hiểu." Nam Nhan nói xong liền quay người đi về phía một phòng y tế khác.

"Chỉ là Kết Đan thôi mà, sao dám phớt lờ ta?" Hắn vừa nói vừa lao về phía Nam Nhan.

"Chân Viên tiền bối, hãy cẩn thận!"

Nhanh như chớp, chiếc kẹp tóc bằng xương trên đầu Nam Nhan phát ra ánh sáng trắng mờ ảo, bao phủ cả Mộng Oánh, lòng bàn tay tên Nguyên Anh rơi vào ánh sáng trắng và bất động.

Tu sĩ Nguyên Anh sửng sốt, tuy rằng một chưởng này của hắn chỉ dùng hai phần lực, nhưng nó tuyệt đối có thể làm trọng thương một tu sĩ Kết Đan, không ngờ rằng nàng lại mang theo một loại pháp bảo như vậy. Một ngọn lửa tấn công hắn ta từ phía sau.

"Lão Huyền Nham! Sao dám cướp người của Long Sư Vệ!"

Tu sĩ Nguyên Anh quay người chặn lại, không ngờ ngọn lửa lại có năng lượng kỳ dị, rơi xuống không tản mát, nhanh chóng đốt cháy linh lực bảo hộ, rơi xuống áo choàng của hắn, buộc hắn phải cởi áo để tránh bị bỏng cơ thể.

Vị khách vừa tới, không ai khác, chính là Mục Triển Đình, trên trán hắn quấn băng, nhưng vẻ mặt vẫn tràn đầy nghị lực, hắn dẫn theo một đám tu sĩ Long Sư Vệ với vẻ mặt hung dữ lao tới: "Lại là ngươi! Mỗi ngày đều muốn trộm tiên dược của chúng ta, hiện tại ngay cả tu sĩ cũng không tha! Nếu có năng lực, hãy mang sổ sách của Long Huyền Vệ cùng đi đến chỗ Long Vương tranh tài!"

Huyền Nham đại sư hừ lạnh một tiếng: "Chiến tranh sắp xảy ra, ta chỉ vì tình hình chung mà yêu cầu điều động hợp lý mà thôi. Được rồi, vì đế tử đang tấn công tu sĩ Nguyên Anh chỉ vì một tu sĩ cấp thấp, nên ta không thể nói gì nữa. Chuyện xảy ra hôm nay ta sẽ báo với tất cả Long Huyền Vệ của mình!"

Nói xong, hắn ta không thèm bận tâm nữa mà bỏ đi.

Một Long Sư Vệ bên cạnh nói: "Đế tử không nên tranh cãi với hắn về chuyện này. Hắn tới đây chuyên để khiêu khích người, khiến người sau khi thành Nguyên Anh ở Sơn Hải Cấm Quyết cũng khó có thể chiếm được Long Huyền Vệ."

"Đó là chuyện của vài năm sau. Hãy lờ hắn đi và giải tán đi!"

Mục Triển Đình nghe nói có người tới Long Sư vệ của hắn để tìm phiền phức, lập tức nhảy xuống giường lao tới, không ngờ chính là Nam Nhan đang tìm phiền toái. Hắn đi tới, đang định hỏi nàng chuyện gì đang xảy ra thì bất ngờ nhìn thấy nàng ôm một nữ tu với khuôn mặt tái nhợt.

Nữ tu nhìn thấy hắn, sắp khóc nói: "Mục sư huynh.."

Mục Triển Đình nghe được danh xưng này, cả kinh, cố nhớ lại nhưng vô ích, dùng thần thức hỏi Nam Nhan: "Ai?"

Nam Nhan nhắc nhở: "Là Mộng Oánh sư tỷ trước kia ở Dương Nguyệt Tông, từng cùng chúng ta vào sơn môn."

Mục Triển Đình liền nói: "Là ngươi, sao ngươi lại tới Thần Châu?"

Nhìn thấy đệ tử cùng tông môn bị bỏ rơi trước đây đã trưởng thành thành một thiếu niên tuấn tú, Mộng Oánh đột nhiên cảm thấy hưng phấn, nói: "Ta đến đây vì trận chiến Thần - Tị, không ngờ lại gặp được Mục sư huynh."

Nam Nhan mặc dù là tu sĩ, nhưng trước đây cũng đọc rất nhiều truyện, nghe hiểu ý tứ, nói: "Mộng đạo hữu vừa mới chặn giúp ta một chưởng, ta nghĩ hẳn là bị thương.."

Mục Triển Đình đặc biệt thoải mái xua tay: "Ngươi ngu ngốc sao? Dù ngươi có mạnh đến đâu, ngươi có thể mạnh hơn Phật tu không? Lần sau, để nàng ấy chặn cho ngươi, nàng ấy sẽ không chết đâu."

Nam Nhan thầm chửi hắn.

Sau khi khôi phục được một nửa linh lực, nàng vẻ mặt vô cảm nói rằng mình phải đến xem những tu sĩ bị nhiễm độc thi khác, sau đó tách khỏi Mục Triển Đình và rời đi.

Mộng Oánh vui mừng khôn xiết, cố ý muốn nắm bắt cơ hội. Tuy hai người chưa từng tiếp xúc qua lại nhưng nàng vẫn có thể dùng lời nói hùng hồn của mình nhắc lại quá khứ.

".. Nói ra thì thật xấu hổ, lúc đó ta còn trẻ, ngu dốt, thậm chí còn không thể bày tỏ tình cảm của mình với người mình yêu. Cho nên sau này chúng ta chia tay, chỉ có thể hối hận." Mộng Oánh ngượng ngùng nói.

Mục Triển Đình bị kéo vào hồi tưởng rất lâu, chỉ có thể gật đầu nói: "Không sao đâu, khi còn nhỏ, ai có thể biết tương lai hắn là người hay ma? Người đó lớn lên có xấu xí không?"

Đôi mắt Mộng Oánh ngấn nước, dùng giọng điệu ôn hòa mà nàng đã luyện tập nhiều năm hỏi: "Huynh có thấy mình xấu không?"

Mục Triển Đình: "Xì! Ta vừa có tài vừa đẹp!"