Tứ Hải Trọng Minh

Chương 85: Phá án



Thanh âm của Phật tu đó đặc biệt nhàn nhã, khiến Nam Nhan bình tĩnh lại, càng nhìn càng cảm thấy vị Phật tu này nhìn quen quen, nhưng lại không biết quen ở chỗ nào, nàng chỉ cảm thấy tu vi của đối phương trong chốc lát không thể dò được, mà lại cũng giống như một phàm nhân.

Nam Nhan do dự một chút, sau đó dùng kính ngữ nói: "Vãn bối còn đang có việc, cho nên sẽ không ở lại nữa. Nếu có thể, ta sẽ lại đến bái kiến tiền bối."

"Ừ." Hắn khẽ gật đầu, sau đó lại dùng giọng thuyết phục nói: "Vẫn còn sớm, sao không nghỉ ngơi thêm đi?"

Phật tu nói xong, vẫy tay sang một bên, nói: "Cám ơn!"

Cây dâu bên đường như có linh thức, rũ cành xuống, vừa vặn che cho hai người một mảng bóng mát.

Nam Nhan hơi giật mình, nàng nhìn thấy vị tu sĩ Phật giáo này không hề sử dụng linh lực nào, kinh ngạc nói: "Cỏ cây còn chưa có linh thức, tiền bối làm sao khiến nó ngoan ngoãn như vậy?"

Một chiếc lá dâu xanh rung rinh trên cuốn kinh trong tay Phật tu. Hắn nhặt chiếc lá dâu, nhẹ nhàng đặt cạnh gốc cây.

"Mười năm trồng dâu, cây cỏ hiểu lòng người." Vẻ mặt Phật tu điềm tĩnh khi nói, khiến người ta cảm thấy thư thái. Hắn nhìn Nam Nhan, giơ tay gõ nhẹ vào tai mình, nói: "Kiên nhẫn nghe, trên con đường này luôn có những âm thanh khác ngoài cây dâu."

Nam Nhan tỏ ra bối rối, nhưng nhìn thấy hắn mỉm cười khích lệ, nàng không khỏi nhắm mắt lại, cẩn thận lắng nghe.

Ban đầu chỉ là tiếng ve kêu và tiếng gió biển xào xạc xuyên qua ngọn cây, sau đó là tiếng kiến bò trên lá cỏ và tiếng nhện bắt bướm.

Nam Nhan không dựa vào linh thức của mình mà chỉ đơn giản sử dụng thính giác. Dần dần, nàng nhận thấy thính giác của mình đang mở rộng, không chỉ nghe được những chuyển động gần đó, mà còn cả thác nước nhỏ ở phía xa, tiếng tụng kinh trong điện đường và tiếng các nhà sư gánh nước quét nhà, những âm thanh ấy đồng thời lọt vào tai nàng.

Âm thanh lan rộng vô tận, cuối cùng cũng chạm đến bờ biển rộng lớn, kết thúc trong tiếng hát của những ngư dân đã về sớm.

Cảm giác này thật thần bí và tuyệt vời, Nam Nham đắm chìm trong đó hồi lâu, khi mở mắt ra lần nữa, Phật tu đã biến mất.

Nàng bối rối bước từng bước, vẻ mặt ngạc nhiên.

Âm thanh ma quỷ trước đó ồn ào bên tai nàng giờ đây mỏng manh như con ruồi, không còn có thể quấy nhiễu tâm trí nàng nữa. Mặc dù ảo ảnh lại xuất hiện trước mắt nàng nhưng không can thiệp được vào thính giác, áp lực của Nam Nhan đã giảm đi rất nhiều.

"Thì ra vị tiền bối này tới đây là để giúp ta giảm bớt thính giác."

Mỗi người sinh ra đều có năm giác quan: Thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác. Năm giác quan này dễ bị ngoại vật làm xáo trộn, do đó dễ bị thế gian làm phiền. Chỉ sau khi thành Nguyên Anh mới tìm được đạo của riêng mình và có được đạo tâm, có thể làm giảm sự ảnh hưởng của ngoại vật.

Ít nhất đối với Nam Nhan mà nói, từ giờ nàng sẽ không sợ ảo ảnh nữa.

Nam Nhan không tìm thấy Phật tu đó, chỉ có thể cúi đầu thật sâu trước cây dâu, rồi háo hức nhìn bảy trăm chiếc đèn lồng sen còn lại.

"Một giác quan đã được giải quyết, như vậy nếu có thể thu phục được số đèn còn lại, chẳng lẽ.. bốn giác quan kia cũng có thể giải quyết được?"

* * *

"Sầu Sơn này ban đầu nằm ở Phàm Châu. Sau khi A Lan Cổ Phật qua đời, đệ tử của ông là Tịch Minh sư phụ đã được Đạo tôn Tuế Hàn Tử mời chuyển Sầu Sơn đến Ngụy Châu và trấn áp một quỷ môn. Sau đó có Phạn Hải, và trở thành thánh địa của Phật giáo. Hàng ngàn chiếc đèn lồng hoa sen của con đường thiện và ác được Tịch Minh sư phụ dựng lên để tưởng nhớ A Lan Cổ Phật. Mỗi bậc thang đá cũng do chính ông quét dọn. Những người thí luyện sau này thắp sáng đèn hoa sen càng nhiều, càng có lợi cho tu hành.. Nghe nói, Phật tu thắp một ngàn đèn hoa sen sẽ có được lục giác của Phật giáo đáng giá năm trăm năm khổ tu." Bảo Kỳ Như Lai nói.

"Lão nạp siêng năng tu theo Tịch Minh sư phụ, đã ba quỳ chín lạy để leo lên thang, được giác ngộ bởi linh thức còn sót lại của sư phụ. Sau khi vào Tu viện Sầu Sơn, đã khổ luyện thêm hai trăm năm nữa. Từ đó trở đi, thính giác và xúc giác mới thoát khỏi ảo ảnh và trở về trạng thái thực sự." Pháp tọa rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Nam Nhan bước qua ranh giới của chiếc đèn lồng hoa sen thứ 400. Ngài ngừng nói một chút và sau đó thay đổi vẻ mặt: "Sao sau khi nghỉ ngơi, đột nhiên lại nhanh như vậy?"

Nam Nhan xác thực rất nhanh, mặc dù ảo ảnh trước mắt khiến cho thị giác và xúc giác của nàng đau nhức, nhưng nàng biết cơ hội hiếm có, nên lợi dụng sự giải phóng của thính giác mà lao qua năm trăm chiếc đèn lồng như chạy nước kiệu.

Và trên đường đi, mỗi khi đi ngang qua một chiếc đèn lồng hoa sen, nàng có thể cảm nhận rõ ràng linh hỏa của mình đang lớn dần lên từng chút một. Linh hỏa vốn chỉ quấn quanh kim đan, giờ đã lớn đến cỡ lòng bàn tay, như thể nó đã hấp thu một ít linh hỏa trong đèn hoa sen, giống như lửa Phật.

Nam Nhan tự nghĩ, chẳng lẽ linh hỏa của nàng có cùng nguồn gốc với lửa của đèn sen? Nếu không, tại sao linh hỏa của nàng lại mạnh hơn từng chút một khi nàng đi ngang qua đèn sen?

Việc tu luyện linh hỏa ở giai đoạn Kết Đan là cực kỳ khó khăn, lượng linh hỏa của hầu hết các tu sĩ Kết Đan đã được xác định ngay khi họ thăng cấp. Trừ khi một linh căn đơn hỏa như Mục Triển Đình thu phục được Đại Nhật Hỏa Tinh mới có thể tăng cường linh hỏa.

Linh hỏa càng mạnh thì mức độ tôi luyện kim đan trong giai đoạn Kết Đan càng cao.

Trong mắt Nam Nhan hiện lên một tia hưng phấn, nàng tiếp tục leo lên cao hơn. Khi nàng đi qua sáu trăm chiếc đèn hoa sen, ảo giác thiện ác trước mặt nàng đã đạt đến mức độ đỉnh điểm đối với Kết Đan, nàng chóng mặt, phải dừng lại lần nữa và nghỉ ngơi.

Trong chớp mắt, nàng đang nghỉ ngơi, người tu sĩ Phật giáo với chu sa trên lông mày lại xuất hiện bên cạnh. Nhưng lần này, hắn ta dường như không nhìn thấy Nam Nhan và vội vàng đi ngang qua.

"Tiền bối?"

Nam Nhan ngẩng đầu lên, thấy mái tóc đen như lông quạ của Phật tu đó đã hơi nhợt nhạt, thân thể đã trở thành hình dáng trưởng thành của một thiếu niên. Nghe thấy tiếng gọi của nàng, hắn chỉ liếc nhìn thoáng qua rồi tiếp tục bước về phía trước và biến mất nhanh chóng.

Khi Phật tu đó vừa rời đi, Nam Nhan đột nhiên ho khan, một luồng sương mù xám xịt từ giữa các ngón tay bay ra, trong nháy mắt bị đèn hoa sen thiêu rụi, mùi máu và thịt thối vương vãi trong mũi cũng biến mất trong nháy mắt.

Hai giác quan: Vị giác và khứu giác đều giải quyết xong!

Nam Nhan dường như hiểu rằng tiền bối này không phải là một người sống, mà là tàn ảnh của một đấng đại năng trên con đường thiện và ác. Tiểu hòa thượng lúc đầu là một đứa trẻ, và người vừa mới ở dưới cây dâu là một thiếu niên. Đi tiếp, nếu gặp lại hắn, xúc giác và thị giác sẽ khôi phục về chân thực.

Khổ Tâm sư phụ từng nói, có một số tu sĩ Hóa Thần sống sót qua ngũ suy, đặc biệt là ở giai đoạn sau của ngũ suy, họ thường là già nhưng có dáng vẻ tuổi thanh xuân; dặn nàng phải lịch sự khi gặp những tu sĩ trẻ nhưng làn da xanh xao.

Nghĩ đến đây, Nam Nhan cảm thấy không khỏi tò mò, nàng chưa từng gặp qua tu sĩ nào ở ngũ suy. Nghe nói Huyền Tể cũng ở ngũ suy. Nếu có thể thành công sống sót, bước tiếp theo của ông ấy sẽ là gì? Có thể là thăng thiên.

Nói cách khác, nàng sẽ phải đối mặt với kẻ thù là thiên nhân ngũ suy.

Kẻ thù này đứng đầu thế giới về tu vi và quyền lực. Mà người tu luyện Phật giáo cấp cao ở đây không có ý đồ xấu với nàng.. Đây sẽ là cơ hội tuyệt vời để thấy sức mạnh của Ngũ suy.

Tâm lý đã ổn định, Nam Nhan nghiến răng nghiến lợi tiếp tục tiến về phía trước.

Con đường thiện ác là con đường rèn luyện tâm hồn. Sau khi các ngôi sao xuất hiện trên bầu trời, Nam Nhan đã giống như lên núi đao, đôi khi trước mặt là núi xác và biển máu, và đôi khi có sự cám dỗ của thiên ma. Khi nàng đến được đèn hoa sen thứ 700, nàng ngã chúi về phía trước, hoảng sợ lấy một vốc đan dược và nuốt chửng, sau đó hoàn toàn uể oải trên cầu thang đá và bất động.

"Chân Viên!" Một thanh âm uy nghiêm từ xa truyền đến, "Ngươi đã vượt qua khảo nghiệm con đường thiện ác ở Thọ Sơn, ngươi đã thắp sáng 700 chiếc đèn hoa sen, có tư cách tu luyện ở Thất Kiếp Tháp. Ngươi có muốn ta dẫn ngươi vào Sầu Sơn môn không?"

Nam Nhan nằm trên bậc đá cử động ngón tay, ngước khuôn mặt tái nhợt lên, mở đôi môi xám xịt nói: "Tiền bối, xin cho phép ta tiếp tục thí luyện."

Giọng uy nghiêm hừ lạnh: "Linh lực của ngươi trống rỗng, tinh thần kiệt quệ, thân thể bị tổn hại khắp nơi. Nếu đi thêm nữa, ngươi sẽ phải đối mặt với tâm ma tương đương với Nguyên Anh trung kỳ, mạng sống của ngươi sẽ gặp nguy hiểm."

Nếu bỏ lỡ lần này, sẽ không bao giờ có cơ hội đối mặt với tu sĩ Ngũ suy trước khi phải đối đầu với Huyền Tể.

"Tiền bối, xin.. cho phép ta tiếp tục!"

Có vẻ không hài lòng với việc nàng đánh giá quá cao năng lực của mình, giọng uy nghiêm nói: "Vậy ngươi tự lo liệu!"

Thị lực của nàng mờ đi. Nam Nhan chật vật leo lên cầu thang đá, nàng thực sự phải leo lên, bò lên từng chút một. Leo được dăm ba bậc thì phải uống vài viên đan dược để duy trì sức lực. Đạt tới 800 bước, nàng phát hiện đã hoàn toàn mất liên lạc với cơ thể mình.

Lúc này, nàng ngửi thấy mùi rượu quen thuộc.

Vệ Sương Sầu!

Nam Nhan vừa mở mắt ra, mọi thứ trước mắt lại trở nên rõ ràng, bên cạnh nàng là vị tu sĩ có chu sa giữa lông mày. Nhìn thấy nàng kinh ngạc, người tu sĩ Phật giáo không khỏi theo bản năng giấu rượu trong tay đi. Nhưng rồi cảm thấy vô ích nên chỉ có thể đặt ngón trỏ lên môi làm động tác im lặng.

"Suỵt.."

Tóc hắn đã bạc trắng hơn rất nhiều, nhưng vẻ mặt lại ôn hòa hơn lần trước nhìn thấy. Khi thấy Nam Nhan nhìn thẳng vào ly rượu trong tay mình, mặt hắn hơi đỏ lên, "Rượu bị cấm ở Thọ Sơn, vì vậy đừng nói cho ai biết."

"Tiền bối.. Rượu này từ đâu tới?"

Rõ ràng là hắn ta đang bối rối, như thể mình đã làm sai điều gì, cất rượu đi, chậm rãi nói: "Có lần ta đến nhà một người bạn thân để dẫn linh hồn người vợ đã khuất của huynh ấy. Người vợ đã khuất của huynh ấy không muốn gặp huynh ấy, tự mình tách ra ba hồn và bảy phách. Người bạn của ta đã phải mất chín mươi chín năm để tìm lại tất cả các mảnh linh hồn. Huynh ấy nhờ ta tập hợp các mảnh linh hồn lại với nhau và cứu người vợ đã chết của huynh ấy.."

Nam Nhan kiên nhẫn nghe: "Sau đó thì sao?"

"Bạn của ta có một cô con gái. Khi ta ghép linh hồn của mẹ nàng ấy, nàng ấy thường nằm trên tường nhìn lén. Nàng ấy luôn nói với ta rằng nàng ấy nợ ta một ân huệ và hỏi ta muốn gì."

Nam Nhan không khỏi khẩn trương: "Tiền bối trả lời như thế nào?"

Những ngón tay của Phật tu kia đan vào nhau, trong đôi mắt thanh khiết của hắn hiện lên một tia bối rối: "Một hòa thượng không có ham muốn, nhưng nàng ấy luôn nói muốn trả ơn cho ta. Nàng ấy đến đây mỗi ngày và kể lại việc nàng ấy bị cha mắng, nàng ấy chiến đấu với trúc mã của nàng ấy như thế nào, người ngoài khen ngợi nàng ấy như thế nào.. Nàng ấy rất đẹp.. Hơn nữa, nàng ấy còn nói rằng thích nấu rượu, muốn làm một loại rượu đặc biệt cho ta."

Vệ Sương Sầu hóa ra lại là nỗi buồn của con đường Thiền.

Đừng! Đừng như những gì Nam Nhan đang nghĩ..

Lúc này, trong đầu Nam Nhan hiện lên khuôn mặt của Ngao Quảng Hàm - kẻ sẽ giết bất cứ ai động đến mẹ nàng, cũng như kiếm pháp chấn động của Kiếm hùng Ngụy Châu.

Có rất nhiều nghi phạm, nhưng không ngờ rằng lại có một người theo đạo Phật đáng bị nghi ngờ nhất.

Sắc mặt Nam Nhan cứng đờ, toát mồ hôi: "Tiền bối, ngài có thấy người tặng rượu cho ngài giống ta không?"

Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy cô gái sắc mặt xám xịt, trên mặt có hai dòng máu và nước mắt, ngũ quan nhất thời khó nhận ra. Hắn nhìn chằm chằm một lúc, sau đó giơ tay đỡ chiếc lá rơi hóa thành khăn tay lau mặt Nam Nhan từng chút một.

Tại sao nàng lại cảm thấy trên mặt hắn có chút ân cần chu đáo?

Nam Nhan để cho hắn lau mặt, vẻ mặt ngơ ngác. Sau khi lau sạch, hắn kêu lên một tiếng.

Nam Nhan run rẩy hỏi: "Tiền bối có thấy ta giống nàng ấy không?"

Phật tu kia cẩn thận nhìn một lát, nghiêng đầu, vẻ mặt ôn hòa hiền lành nói: "Bần tăng cảm thấy khá giống nhau."

Phá được án rồi!