Tứ Hải Trọng Minh

Chương 87: Ngũ Nguyên sơn



Nam Nhan đi tới cổng, quay đầu nhìn lại Tháp Thất Kiếp.

Tu viện Sầu Sơn hấp thụ năng lượng đất độc nhất của Thọ Sơn. Khi vào đó để tu luyện, cấp độ của tháp càng cao thì linh lực của tu sĩ sẽ càng mạnh, và linh lực sẽ được bổ sung một lớp Phật tính độc nhất của Sầu Sơn.

Nam Nhan phải mất hai tháng mới đồng hóa được toàn bộ linh lực của mình thành linh lực Phật giáo của Thất Kiếp Tháp. Khi thi triển bùa chú, cho dù không sử dụng Thất Phật Nghiệp Thư, vẫn có thể đạt được hiệu quả trấn áp ma quỷ và xua đuổi tà ma.

Ngay cả bản thân Nam Nhan cũng khó tưởng tượng được sức mạnh kết hợp của Phật lực này và Thất Phật nghiệp thư.

Khi nàng đi xuống hết con đường thiện và ác, nhìn thấy một con cáo bóng mượt ở cổng Phạn Hải phái.

Với vẻ xinh trai tinh tế, có linh trí, nó hoàn toàn mê hoặc một nữ tu từ một giáo phái khác đến bái Phật.

"Em trai, sau này em nhớ đến chơi ở Vân Thủ môn của chúng ta nhé!"

Ân Gia tỏ ra dễ thương nhìn nữ tu rời đi, sau đó trầm tĩnh lại nói với Nam Nhan: "Ngươi không cần nói gì cả, ta đã biết được rõ ràng sư phụ của nữ tu vừa rồi có biểu muội chính là vợ lẽ của đứa con ngoài giá thú của một trong bốn trưởng lão ma giáo Tị Châu. Nữ tu ấy cũng đang đến quỷ trấn ở Tị Châu để tìm hiểu về Hóa thần. Nàng ấy nói rằng gần đây có rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh nhận được thư đã đi tới đó. Ngươi có chắc chắn muốn tham gia vào việc này không? Lão hòa thượng không phải đã nói, nếu ngươi vượt qua con đường thiện ác thì sẽ có tư cách tham gia Sơn Hải Cấm Quyết ư?"

Nam Nhan suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: "Ta phải vào Cửu Kiếp Tháp xác nhận một chuyện. Chỉ có đế tử mới có thể vào."

Ân Gia nheo mắt nhìn cuộn giấy mà Nam Nhan mở ra một lúc, không khỏi nói: "Muội thật may mắn! Ta nghe nói nhiệm vụ được chọn ra bằng linh hỏa. Hay là muội bị người ta hãm hại rồi?"

Nam Nhan khiêm tốn xin ý kiến: "Nhị ca tính sao?"

"Theo ta thấy, trước tiên chúng ta đi Tị Châu mua váy đi."

Nam Nhan: "..."

* * *

Ba ngày sau, ở Tị Châu.

Phía bắc chiến trường Thần - Tị có một ngọn núi lớn trải dài trăm dặm, gọi là Ngũ Nguyên Sơn, quanh năm mưa gió, linh khí loãng. Các thành xung quanh cũng có rất ít tu sĩ.

Nhưng gần đây lại khác. Một hệ thống dịch chuyển mới được tạo ra gần chân núi Ngũ Nguyên, động phủ và cửa hàng của các tu sĩ mọc lên trong một đêm. Điều này khiến những người phàm chặt gỗ và trồng trọt ở gần đó tung ra tin đồn và nghi ngờ liệu Tị Châu có xây dựng thành trì mới ở đây hay không.

Nam Nhan đến đây đã được nửa ngày. Vừa đến nơi, nàng đã quyết đoán giấu đi khí tức và ngoại hình của mình, biến thành hình dáng một người phụ nữ cổ điển với đôi lông mày cong và đôi mắt hẹp mà nàng từng sử dụng ở Thần Châu trước đây. Nàng trông như thể đã già hơn mười mấy tuổi.

Sau khi ra khỏi trận pháp dịch chuyển, Ân Gia ôm một cái cây và buồn nôn một lúc. Sau khi hồi phục, hắn chạy đến tiệm áo váy. Không lâu sau, hắn bước ra với một chiếc váy đen thêu hoa văn quả lê trên tay, lắc lắc trước mặt Nam Nhan: "Sau khi chọn đi chọn lại thì chỉ có cái này tạm được. Loại lụa đen Tị Châu này khoe dáng rất tốt, nhưng nó quá mỏng."

Nam Nhan: "Nhị ca, ta thấy gần đây ngươi có chút đáng sợ. Cuối cùng ngươi đã ngộ ra được rồi, muốn làm muội muội của ta sao?"

Nam Nhan vừa hỏi xong, một cây trâm ngọc đã bị Ân Gia ném về phía nàng. Nàng nhanh chóng trốn sang một bên, liếc nhìn cây trâm cắm trên tường phía sau với đôi mắt co giật.

Sau khi Ân Gia ở một bên hoàn khí xong, khắp người hắn hiện lên một luồng ánh sáng ảo ảnh. Trong nháy mắt, hắn biến thành Nam Nhan, mặc đồ đen, diễn xuất một phiên bản quyến rũ của Nam Nhan. Điểm khác biệt duy nhất là đôi mắt của hắn vẫn có màu tím.

Ân Gia che mặt, nói: "Ta luôn cảm thấy tình huống này không đơn giản, có thể có người chú ý tới ngươi thông qua linh hỏa, cho nên ta và ngươi chỉ đơn giản là trao đổi thân phận mà thôi."

Nam Nhan rất cảm động: "Nhị ca đừng lo lắng. Nếu như ngươi chết, về sau ta sẽ chăm chỉ tu luyện, nỗ lực giúp Thiên Hồ tộc của ngươi thoát khỏi phong yêu trận càng sớm càng tốt."

"Ngươi có muốn đánh nhau với ta trên đường không?"

Sau khi nhéo nhau một lúc, đến khi các tu sĩ đi ngang qua nhìn họ, hai người mới thong thả bước đến địa điểm đã thỏa thuận với trưởng lão của Vô Tương phái: Một nhà đấu giá ở Dần Châu.

Địa điểm đã thống nhất là một tòa nhà nhỏ tối tăm, trước cửa treo một tấm huy hiệu giáo phái giống như mặt nạ. Có hai tu sĩ trong giai đoạn đầu Kết Đan đang canh cửa.

"Hai vị khách quý được Đại trưởng lão Vô Tương phái mời đến phải không?"

"Đúng vậy."

"Mời lên lầu."

Nam Nhan vừa lên lầu đã cảm nhận được khí tức uy nghiêm trong tòa nhà này. Họ được dẫn lên tầng hai, có sáu luồng khí tức Nguyên Anh đập vào mặt họ.

Hơn nữa, đó đều là ma tu.

Trong mắt Nam Nhan hiện lên một tia khác thường. Ân Gia đứng ở trước mặt nàng, chủ động nói: "Tiền bối Vô Tương phái, vãn bối tới đây theo hẹn."

Một vị tu sĩ Nguyên Anh chột mắt ngồi ở giữa nói vẻ bất ngờ: "Thì ra là hai cô gái."

Một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bộ dáng xấu xí, tựa hồ vừa mới đột phá, liếc nhìn xung quanh hai người bọn Nam Nhan, đột nhiên cười tà, nói: "Đại trưởng lão, trước khi tới, huynh đều không nhắc tới đây là hai vị kiều khách."

"Dự trưởng lão, nói đến chuyện này, sở dĩ Vô Tương Tông ta trong sáu tháng này bổ sung được thêm bốn Nguyên Anh, có thể đuổi kịp đại sự này, là nhờ hai vị tiểu hữu đây nguyện ý bán quả Sương Nguyên cho ta."

Vị trưởng lão có vẻ ngoài xấu xí cười khúc khích nói: "Thì ra ta có thể thành Nguyên Anh là do ta có duyên với hai cô gái này. Đại trưởng lão, sao không giao cho ta nhiệm vụ bảo vệ hai cô gái này!"

Đại trưởng lão Vô Tương phái do dự một chút, nhưng nhìn thấy bọn Nam Nhan lạnh lùng thờ ơ, liền ho nhẹ một tiếng và nói: "Vậy thì làm phiền lão sư đệ."

Nam Nhan và Ân Gia vẫn im lặng. Khi được mời ngồi ở hàng ghế phía sau, cả hai đều vểnh tai lên để lắng nghe cẩn thận những thông tin mà họ đang nói đến.

Sự việc này bắt đầu trên chiến trường Thần - Tị, một nhóm ma tu bị tu sĩ Thần Châu truy đuổi và lạc vào dãy núi Ngũ Nguyên. Trong cuộc chạy trốn, họ phát hiện ra một thành ẩn giấu trong núi.

Thành này rất kỳ lạ, nó chỉ xuất hiện vào lúc hoàng hôn và biến mất sau khi mặt trời mọc. Những người vào thành chỉ có một đêm để khám phá và phải thoát ra trước bình minh. Nếu không rời khỏi thành kịp thời, ngày hôm sau, họ sẽ trở thành du hồn lang thang trong thành.

Loại du hồn này nằm ở giữa nguyên thần của tu sĩ và Âm Chúc, dần dần sẽ hóa thành Âm Chúc. Những người trốn thoát khỏi thành đều nhất trí nói rằng họ đã nhìn thấy tàn hồn của các tu sĩ trong thành.

Sau đó, Hoắc Vô Kỵ, phó giáo chủ của Thiên Tà giáo, biết được chuyện này và đích thân đến núi Ngũ Nguyên để điều tra. Ông ta đưa ra kết luận rằng thành này là tàn tích của một thủ đô vào thời cổ đại, bầu không khí đặc biệt của trái đất giam giữ tàn hồn của một số lượng lớn tu sĩ Hóa thần; kêu gọi tất cả các tu sĩ Nguyên Anh từ khắp lục địa đều đến đây để mượn đường thành Hóa thần.

Chuyện này cũng đã được thủ lĩnh Tị Châu - Ngục Tà Hầu chấp thuận. Nếu số lượng lớn tu sĩ Nguyên Anh có thể mượn đường thành Hóa thần, tình thế chiến đấu vốn không thuận lợi của Tị Châu sẽ trong nháy mắt áp đảo Thần Châu hùng mạnh.

Trong thế giới của người tu luyện, tu vi quyết định tất cả.

"Một khi tu sĩ đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, tu vi tiến bộ sẽ cực kỳ chậm." Đại trưởng lão Vô Tương tông thở dài, "Mạng sống ta không còn bao nhiêu. Một khi ta chết đi, sẽ chỉ còn lại một người là Tông chủ ở cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ. Sao không nhân cơ hội này tái đấu một lần nữa!"

Những người khác cười nói: "Lần này mười Nguyên Anh của Vô Tương Tông ta vào quỷ giới, mượn đường thành Hóa Thần. Ngay cả Thiên Tà giáo cũng sẽ phải kinh ngạc. Một khi đạt được gì đó trong quỷ giới, từ đó trở đi, chúng ta có thể trở thành một trong những giáo phái hạng nhất ở Tị Châu."

"Được rồi, ngày mai trước khi mặt trời lặn hãy tập hợp lại ở núi Ngũ Nguyên. Thiên Tà giáo sẽ phái người phụ trách chuyện này."

"Vô Kỵ tiền bối sẽ tới sao?"

"Nghe nói, Vô Kỵ tiền bối đang rèn luyện Đoạn Thiết đến thời khắc mấu chốt, cho dù có đến cũng sẽ muộn một chút. Về phần Thiên Tà giáo, một hậu bối sẽ được phái đi phụ trách, dùng linh bảo của ông ấy."

Toàn thân chấn động Nam Nhan khi nghe tin về hậu bối của Hoắc Vô Kỵ. Sau đó, người của Vô Tương phái giải tán. Ngày hôm sau, chiếc thuyền bay của họ vào núi Ngũ Nguyên, mối nghi ngờ này của nàng càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Nơi bọn họ đáp xuống là một rừng cây chết. Rõ ràng vẫn là ban ngày, nhưng lại có ảo giác ảm đạm u ám.

Nhìn xung quanh, có hàng trăm linh khí Nguyên Anh với khí thế mạnh mẽ. Trong đó cũng không ít giáo phái giống như phái Vô Tương, mang theo một vài đệ tử ở cảnh giới Kết Đan.

Dự trưởng lão cố gắng tìm hiểu lai lịch của hai người bọn Nam Nhan trên đường đi, nhưng họ cứ khăng khăng không nể mặt, khiến ông ta dần mất kiên nhẫn. Ngay khi đến núi Ngũ Nguyên, ánh mắt của ông ta đã bị thu hút bởi một xe sáu bánh, ở giữa có khắc hình con rắn.

Kéo xe không phải là linh thú mà là người sống. Không chỉ vậy, khi rèm xe được mở ra, một người phụ nữ quyến rũ xuất hiện, tu vi của nàng đang ở giai đoạn cuối của Kết Đan. Nàng dùng đôi mắt đẹp nhìn quanh bên ngoài xe, liếc qua Dự trưởng lão, cau mày rồi nằm xuống xe trong vòng tay của một lô đỉnh đẹp trai.

"Đó là.. con gái của Ngục Tà Hầu!" Dự trưởng lão hiển nhiên rất hưng phấn, "Nghe nói Ngục Tà Hầu có một cặp sinh đôi một rồng một phượng, rất yêu thích mỹ nhân. Đặc biệt là Lệ Miên, có cung điện hoan lạc xuất thần, trong đó có vô số mỹ nam, nhưng vẫn là không thể thỏa mãn sự thèm ăn của nàng ấy.. Không biết lần này nàng ấy để mắt tới ai."

Lệ Miên?

Nam Nhan nhớ rằng Lệ Trì, đế tử của Tị Châu, có một muội muội tên là Lệ Miên. Hẳn là người trước mặt này. Vì vậy nàng không thể không nhìn lại lần thứ hai.

Khi nhìn lại, nàng mới nhận ra nam lô đỉnh phía sau Lệ Miên có hai, ba phần giống Kỷ Dương.

Đây là Tị Châu, Lệ Miên không tránh né người ngoài, nhẹ nhàng thở dài nói: "Ẩn sư huynh sao còn chưa tới? Ta đuổi theo hắn từ chiến trường đến tông môn chúng ta, cuối cùng rốt cục lạc vào nơi hoang vu này, hắn vẫn không hiểu được suy nghĩ của Miên nhi, điều này khiến ta rất buồn."

Lô đỉnh bên cạnh nói: "Miên nhi, đừng tức giận, chính là nam nhân kia không biết thưởng thức, mời hắn đến Thiên Đường Điện chơi hết lần này đến lần khác nhưng hắn lại không để ý đến chúng ta.. Hừ, hắn là đồ đệ của phó giáo chủ nhưng ở Tị Châu có ai dám xúc phạm con gái của Ngục Tà Hầu chứ?"

Lệ Miên vừa nghe hắn nói xong, sắc mặt nhất thời tối sầm lại, dùng lòng bàn tay đánh mạnh một chưởng vào lô đỉnh, đánh hắn chết rồi ném ra khỏi xe, hét lên: "Sao ngươi dám! Chỉ là một lô đỉnh Trúc Cơ, trước mặt ta nói nhảm!"

Tu sĩ đi theo cô nàng ở ngoài xe đã quen với tính cách không ổn định của cô nàng. Sau khi âm thầm hỏa táng tên lô đỉnh đã chết, ông nói: "Phó giáo chủ chỉ định Ẩn sẽ mở ra quỷ thành. Tiểu thư nếu có chuyện gì, đợi khi về cũng không muộn."

Lệ Miên khịt mũi nói: "Nếu hắn biết điều thì thôi. Nếu không, ta sẽ lột da của hắn, làm thành mặt nạ, tối tối cùng ta đàn hát.."

Nam Nhan nghe hồi lâu, cảm thấy Lệ Miên là kẻ biến thái nhất mình từng gặp trong đời, sau đó ánh mắt tối sầm, động tác lần tràng hạt càng lúc càng nhanh, một lúc sau dường như không thể nhịn được, chỉ vào bên đó nói: "Nhị ca, có nhìn thấy người phụ nữ mặc áo tím đang tựa vào cánh tay của một người đàn ông cường tráng kia không?"

Ân Gia: "Ta nhìn thấy. Trông quen quen. Sao vậy?"

Nam Nhan: "Mắng nàng ta đi."

Ân Gia: "Sao ngươi không mắng?"

Nam Nhan: "Ta đã không chửi mắng ngoài đường kể từ khi trở thành tu sĩ. Ta nhất thời không thể nghĩ ra lời."

Ân Gia: "Ta không để bụng nếu muội thử mắng ta đâu."

Nam Nhan hít một hơi thật sâu và thì thầm bằng giọng thở dốc: "Đồ cáo!"

Ân Gia: "Có thể mắng kiểu khác được không?"

Nam Nhan: "Hồ ly tinh!"

Ân Gia: "Từ giờ trở đi, tình huynh muội của chúng ta cắt đứt!"

Trong khi họ nói, một nửa mặt trời đã lặn ở phía Tây. Ngay khi ánh sáng trên bầu trời dần dần thay thế bằng màu xanh đậm, một làn sương mù lạnh lẽo màu xám từ những cây khô phía xa tràn ra.

Sau đó, một thành khổng lồ từ từ xuất hiện trong màn sương tối. Trên cao hình như có người ngồi trên tường thành cầm chiếc đèn lồng màu xanh lục.

"Đã đến lúc rồi mọi người.."

Lời còn chưa dứt, một tu sĩ Nguyên Anh sốt ruột hóa thành cầu vồng lao vào quỷ thành.

"Quỷ trấn đã mở ra! Thì ra nó thực sự tồn tại!"

"Ta vượt ngàn dặm để mượn đường thành Hóa Thần cũng không vô ích, ta sẽ là người đầu tiên!"

"Người của phái Vô Tương, nhanh chóng tiến vào, nắm lấy cơ hội!"

Trong khi mọi người nói, một người khác lặng lẽ nhìn mọi thứ điên cuồng trong thành, đôi mắt ẩn giấu ở giao điểm của ánh sáng và bóng tối cuối cùng trước khi mặt trời lặn hoàn toàn, giống như một loại báo săn mồi nào đó, thầm lẩm bẩm:

"Con đường đến địa ngục còn rất xa, hãy.. đừng ngần ngại chỉ giáo cho ta!"