Tư Hôn Mật Ái

Chương 27: 27




Lăng Trình Tiện cười không phát ra tiếng động, nhưng lại thấy ngứa răng, hận không thể cắn cô một cái.Hôm đó y bị bỏ thuốc nên vô cùng điên cuồng, điên cuồng đến không nhìn nổi.


Còn Nhậm Nhiễm thì cuối cùng có hơi thê thảm, thê thảm đến giọng cũng khàn đi.Cô cảm thấy đầu mình thật sự bị rút gân rồi mới đồng ý với loại yêu cầu cùng xem video với anh.Tiếng ân ái kịch liệt trong video không ngừng phât ra, Lăng Trình Tiện ở bên cạnh bất mãn nói một câu: “Gào khóc thảm thiết như vậy còn ra dáng vẻ gì nữa.”“Có giỏi thì anh lên đi.”“Không phải cô ở phía trên sao?”Mặt Nhậm Nhiễm đỏ bừng, kéo chăn: “Được rồi chứ, tôi muốn đi ngủ.”Bàn tay của Lăng Trình Tiện đặt trong chăn, ngón trỏ quẹt qua quẹt lại, anh đã cảm thấy dao động từ lâu rồi, đặc biệt là khi nghe đến cuối cùng, giọng của bản thân anh truyền vào trong tai, anh lại càng không chịu nổi.“A…” Nhậm Nhiễm thấy bóng đen đè xuống, vội lật người muốn xuống giường, nhưng lại bị Lăng Trình Tiện nắm chân lại.“Tứ thiếu, anh cho tôi thấy khả năng tự kiềm chế của anh đi.”Lăng Trình Tiện mặc kệ những việc này: “Giờ tôi càng thích cho cô xem sức bật của tôi hơn.”Sau nửa đêm, gần như mỗi một chỗ trên người Nhậm Nhiễm đều bị đôi bàn tay kia sờ qua, nhưng cô vẫn cố gắng ngồi dậy xoá đoạn phim đi.Tay phải của Lăng Trình Tiện chống đầu, cười cô chuyện bé xé ra to: “Đã ở trong tay mình rồi, còn sợ gì nữa chứ?”“Xoá đi luôn không phải là tốt hơn sao.”Người đàn ông vỗ vỗ vị trí trước người mình, bảo cô nằm xuống.

Nhậm Nhiễm vừa nằm xuống giường thì đã bị y vòng chặt lấy eo: “Chuyện thứ hai mà cô nói hôm nay có phải là có liên quan đến Hoắc Ngự Minh không?”“Không phải, chỉ là nghe bà nội tôi từng nói, tôi không biết còn có thể nói gì, nên cầm qua đây dùng thử.”Ngón tay của Lăng Trình Tiện vòng quanh thắt lưng cô, như có điều suy nghĩ: “Vậy chuyện của em gái cô thì sao, tại sao lại nói ra?”“Lúc bạn của anh đưa ra đề nghị như vậy, anh cũng đâu có ngăn cản.” Nhậm Nhiễm đưa lưng về phía Lăng Trình Tiện, giọng nói trống rỗng: “Anh biết rõ bọn họ không có ý tốt, tại sao lại không bảo vệ tôi?”Bảo vệ cô?Lăng Trình Tiện suýt nữa đã muốn nói, đây là chuyện cười à.Từ nhỏ, Phó Thành Kình và anh đã mặc cùng cái quần mà lớn lên, Nhậm Nhiễm cô thì được xem là gì chứ? Chưa biết sau này cô có thể ở lại nhà họ Lăng lâu dài hay không, nhưng từ trước đến giờ trong lòng y chưa từng có suy nghĩ muốn bảo vệ cô.

Nhậm Nhiễm nắm lấy một bàn tay của y, đầu ngón tay của y hơi lạnh, cô nắm chặt lấy.Bỗng nhiên trong lòng Lăng Trình Tiện nảy sinh sự rung động, y hơi chật vật dùng sức rút tay về: “Ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm.”Hôm sau.Nhậm Nhiễm ngồi trong phòng khám bệnh, cô đang cúi đầu viết bệnh án thì có người gõ cửa tiến vào.Cô không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Chỗ nào không khoẻ?”Trần Mạn Văn đẩy bệnh án đến bên tay Nhậm Nhiễm, cô mở ra xem, là một bệnh án mới, trên đó chưa ghi chữ nào cả.“Xin hỏi cô có chỗ nào không khoẻ?”“Tôi muốn điều dưỡng sức khoẻ một chút, kỳ kinh của tôi không chuẩn, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến việc mang thai.”Nhậm Nhiễm nhìn tuổi tác ghi trên thẻ bệnh án, lại ngẩng đầu nhìn đối phương, đó là một gương mặt trái xoan điển hình, trang điểm nhẹ, đường nét gương mặt không tinh xảo lắm, nhưng trông rất thuận mắt.Điện thoại đặt trong ngăn kéo vang lên, Nhậm Nhiễm nói tiếng xin lỗi, nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị người gọi đến là Lăng Trình Tiện.Cô ấn nút nghe, để điện thoại lên bên tai: “Alo.”“Một lát tan ca đến đón tôi.”“Không phải anh có tài xế sao?”Lăng Trình Tiện mặc kệ: “Tài xế có việc, tôi lại không thể lái xe, nhiều nhất thì mời cô ăn bữa tối là được rồi.”“Vậy thì không cần đâu, tôi đang có bệnh nhân, Tứ thiếu tự gọi xe đi, tạm biệt.”Trần Mạn Văn nghe thấy hai chữ Tứ thiếu, đầu mày hơi động, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp.


Giọng của Lăng Trình Tiện mang theo sự ngang ngược không thể từ chối: “Đến đón tôi, tôi đợi cô.”“Biết rồi biết rồi.” Thật là, lãng phí thời gian của cô.Nhậm Nhiễm cúp máy, lại hỏi cô gái kia vài vấn đề: “Như vậy đi, cô đi làm kiểm tra trước đi.”“Được.”Đến thời gian tan làm, Nhậm Nhiễm kết thúc công việc trong tay, cầm lấy túi xách đi ra bãi đậu xe.Ngồi vào trong xe, Nhậm Nhiễm mới phát hiện cửa sổ bên ghế phó lái bị kéo xuống một nửa, chẳng lẽ sáng nay lúc đến cô đã quên đóng?Nhưng bây giờ là mùa đông, cô còn mở cửa sổ sao?Nhậm Nhiễm hơi nghi ngờ, nhưng trong xe cô lại không có vật gì có giá trị, không thể nào có trộm được.

Cô cũng không có thời gian để suy nghĩ kỹ, bởi vì bên kia còn có một ông lớn đang chờ cô đến đón.Cậu ấm như Lăng Trình Tiện thật là quái đản, vốn dĩ Nhậm Nhiễm định dừng xe ở bên đường, đợi anh tự đi ra là được.


Nhưng anh nói cái gì mà bên ngoài lạnh, không ấm áp, nhất quyết bắt cô phải vòng qua vòng lại trong khu thương mại, không dễ gì mới tìm được lối vào bãi xe dưới tầng hầm.Anh ngồi vào ghế phó lái, thắt dây an toàn, Nhậm Nhiễm khởi động xe: “Không phải anh thích ngồi đằng sau à?”“Sao, chẳng lẽ đây còn là vị trí cô dành riêng cho người khác sao?”“Vô vị.”Xe chạy ra ngoài, Nhậm Nhiễm không muốn tốn quá nhiều thời gian vào một bữa cơm tối: “Chúng ta ăn đại chút gì đó ở gần đây đi.”Lăng Trình Tiện nhìn bên hông cửa, ở đó có để một chai nước suối chưa mở, và mấy quyển sách.Anh tiện tay cầm lấy một quyển xem: “Cô lái xe mà vẫn đọc mấy thứ này sao?”“Đây là đồng nghiệp hỏi mượn tôi, tôi quên đưa cho cô ấy.”Lăng Trình Tiện lật ra vài trang, xem không hiểu, anh đặt quyển sách về lại chỗ cũ, nhìn thấy có một túi tài liệu được nhét ở đó.Nhậm Nhiễm tập trung nhìn con đường phía trước, Lăng Trình Tiện mở sợi dây buộc tập tài liệu ra.Xấp tài liệu dày cộm bên trong được anh rút ra, anh xem từng tờ từ trước ra sau, tất cả tình trạng của Trần Mạn Văn gần như đều được ghi rõ ràng, đến việc cô ta tốt nghiệp trường nào, bình thường thích đi dạo ở trung tâm thương mại nào cũng có.Sắc mặt của Lăng Trình Tiện từ từ lạnh đi, lật ra đằng sau, nhìn thấy ảnh anh và Trần Mạn Văn ở cùng nhau, bao gồm cả ảnh từng ăn cơm ở đâu, và cùng ra vào nơi ở của cô ta đều bị chụp được.Nhậm Nhiễm hỏi anh một câu, anh không trả lời, cô quay qua nhìn anh một cái.“Đây là gì vậy?”Lăng Trình Tiện giơ đồ trong tay lên: “Câu này phải là tôi hỏi cô mới đúng.”Nhậm Nhiễm thả chậm tốc độ, dừng xe bên đường, cô lấy tập văn kiện qua, đập vào mắt là tấm hình chụp chung của Lăng Trình Tiện và cô gái kia.Lúc đó cô chỉ cảm thấy hơi quen, nghĩ kỹ lại mới nhớ ra hôm nay cô từng gặp gương mặt này.“Cô cho người điều tra tôi?”Nhậm Nhiễm quả thật vô cùng oan ức: “Không có, tôi không rõ tại sao thứ này lại ở đây.”“Nhưng không phải là tìm được trong xe của cô sao.”Cô lật xem từng trang, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, ngoài miệng cô nói không để tâm đến mấy việc rách nát bên ngoài của Lăng Trình Tiện, nhưng ở sau lưng lại cho người điều tra y, đây không phải là vả vào mặt Lăng Trình Tiện sao?Nhậm Nhẫm không thể nào chứng minh mình đúng, thứ này là do chính tay Lăng Trình Tiện tìm thấy, ánh mắt của cô cố định ở trên một tấm ảnh, Trần Mạn Văn cười vui vẻ khoác tay Lăng Trình Tiện đi ra từ khách sạn Hilton.“Đây là người phụ nữ ở bên ngoài của anh?”Ánh mắt của Lăng Trình Tiện uể oải nhìn cô: “Phải, vậy thì sao?”Anh trả lời một cách thẳng thắn, chính là muốn nhìn xem cô có phản ứng thế nào.Ngón tay của Nhậm Nhiễm búng nhẹ tấm ảnh hai cái: “Vẻ ngoài hình như còn không bằng cái cô mà anh dẫn đến bệnh viện, đây là tình địch của tôi sao? Tôi chẳng để cô ta vào mắt.”.