Ừng ực.
Ừng ực.Uống nước nãy giờ làm bụng của A Liệt trướng to lên, hắn bị người nắm đầu từ phía sau, lại thêm ở trong nước bó chân bó tay, bị nhấn mấy lần làm cho đầu óc càng thêm mụ mị, căn bản không có cách nào tránh thoát khỏi tay Nhậm Nhiễm.
Ra tay tàn nhẫn như vậy, hắn nghi ngờ Nhậm Nhiễm thật sự tưởng đem hắn nhấn chết trong nước.Không dễ dàng mới ngóc đầu lên khỏi mặt nước, hắn hướng lên bờ la to: "Tứ thiếu."Tiếng kêu muốn có bao nhiêu thảm thiết thì có bấy nhiêu, một số người còn liên tưởng đến hình ảnh một con vịt đực sắp bị người ta cắt tiết nữa.
Lăng Trình Tiện đứng trên bờ, đôi mắt dán chặt vào người Nhậm Nhiễm, không chút để ý đến A Liệt, còn đứng ở bên cạnh quạt gió thêm lửa: "Cứ để cho cô ta nhấn đi, tôi không tin cô ta có gan dám nhấn chết cậu."A Liệt méo miệng, trong lòng mắng to Lăng Trình Tiện, bà nó, đây là tiếng người sao, vợ chồng hai người đánh nhau mắc mớ gì người chịu trận là hắn chứ.
A Liệt sắp tắt thở tới nơi rồi, cánh tay siết lấy cổ hắn như một sợi dây leo dai dẳng có bứt như thế nào cũng chẳng đứt, "Chị dâu, chị tha cho em đi."Những người đứng trên bờ tiếp tục ném lưỡi câu tới, có vài lưỡi câu đánh lên người Nhậm Nhiễm, lúc này cô mới chú ý tới phần lưỡi câu đều được xử lý qua, sẽ không làm bị thương da thịt, nhưng hiển nhiên mấy cậu ấm cô chiêu cũng không phải lần đầu tiên chơi trò này.Nhậm Nhiễm càng nghĩ càng ghê tởm, hướng về phía Tống Nhạc An bảo: "Lột đồ của hắn xuống.""A." Tống Nhạc An ngơ ra, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn.Không chỉ Tống Nhạc An mà ngay cả A Liệt cũng đơ ra rồi, hắn sống tới chừng này tuổi còn phải bị bị phụ nữ trấn lột quần áo, nghe thôi đã thấy như sét đánh ngang tay, tnhưng không đợi y kịp phản kháng, Nhậm Nhiễm đã bắt đầu lôi kéo áo ngoài của hắn.Một lát sau Tống Nhạc An mới hiểu ra, cô cũng xông tới lột áo của A Liệt.Giằng co một hồi thì áo khoác của A Liệt đã rơi vào tay Tống Nhạc An, cô vội vàng khoác nó lên người, cài từng cúc một.Lăng Trình Tiện khuỵu đầu gối xuống, vốc một nắm nước tạt về phía Nhậm Nhiễm: "Bạn của cô quan tâm bạn bè như vậy, tôi chỉ là có ý tốt giúp cô ta mở rộng vòng quan hệ thôi mà.""Cảm ơn lòng tốt của Tứ thiếu, bạn của ngài chúng tôi cũng gặp rồi, chơi cũng chơi rồi, anh hẳn là hả giận đi, chúng tôi có thể lên được chưa?""Cô có thể đi lên, nhưng cô ta thì không thể." Lăng Trình Tiện khoanh tay, khóe môi hơi nhếch, không cần suy nghĩ đã nói thẳng.Nhậm Nhiễm vội vàng giải thích: "Anh muốn gì thì nhắm vào một mình tôi là được rồi, cần gì lôi kéo thêm bạn của tôi chứ."A Liệt sau khi được buông ra đã ba chân bốn cẳng trốn lên bờ.
Phụ nữ đúng là không dễ chọc, nhất là người phụ nữ của lão đại, có đánh hắn hắn cũng không dám đánh trả.Hắn chật vật leo lên bờ, toàn thân ướt sũng, Phó Thành Kình tiện tay ném cho hắn một cái khăn tắm."Cảm ơn Phó thiếu." Hắn lấy khăn tắm trùm lên đầu rồi lẫn vào đám người cùng xem kịch.Nhậm Nhiễm nhìn Tống Nhạc An vẫn còn hoảng sợ bên cạnh, cô nâng tay vỗ nhẹ bờ vai Nhạc An, nhỏ giọng dỗ dành, "Không sao rồi, đừng sợ.""Nhiễm Nhiễm, tớ không muốn ở đây nữa." Tống Nhạc An dán sát người Nhậm Nhiễm, làm như vậy cô mới có được một chút cảm giác an toàn."Chúng ta đi." Nhậm Nhiễm biết Tống Nhạc An bị dọa không nhẹ, lúc này rời đi ngay mới là tốt nhất.Nhậm Nhiễm kéo Tống Nhạc An sang một bên, cô leo lên trước, trên bờ có người muốn tiến lên ngăn cản nhưng Lăng Trình Tiện chưa mở miệng nên bọn họ cũng không dám tùy tiện hành động, dù sao thì Nhậm Nhiễm cũng là Lăng thiếu phu nhân hàng thật giá thật, không thể đùa quá trớn được.Có một người đàn ông khác bước tới, cởi áo khoác của mình ra đưa cho Tống Nhạc An: "Cô dùng áo của tôi đi, mặc như vậy sẽ bị cảm lạnh đó."Nhậm Nhiễm vô thức đem Tống Nhạc An đẩy về phía sau lưng, trong mắt đều là phòng bị, lo sợ bọn họ lại nghĩ ra chiêu trò gì chỉnh hai người, cô không tin cả đàn cừu đen lại lọt ra một con cừu trắng đâu."Không cần, trong phòng tôi có đồ rồi." Nhậm Nhiễm lạnh giọng, đối với đám người này rất có ác cảm.Bọn họ hiển nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho Tống Nhạc An, cả đám xúm đến quây quanh hai người, càng lúc càng ép sát.Nhậm Nhiễm nhăn mày, nước trên người không ngừng tí tách nhỏ xuống, dù có lạnh đến đâu cũng không tưới diệt được một bụng lửa giận trong người cô.Một người đàn ông tiến lên muốn mạnh mẽ cởi áo khoác của Tống Nhạc An xuống, Nhậm Nhiễm nghiêng người cản một bước, tay người đàn ông nắm lấy vai áo của cô, thuận thế kéo xuống.Hôm nay Nhậm Nhiễm mặc một chiếc áo len thấp cổ, cứ như vậy kéo xuống làm lộ cả bờ vai cô.Người đàn ông sợ hãi rút tay lại, nhưng chung quy đã trễ rồi.
Có người từ phía ngoài xông vào tới, một cước đá thẳng vào eo hắn, trực tiếp đạp y té nhào xuống đất.
Lăng Trình Tiện nộ khí xung thiên, mặt mày như la sát quát lớn "Cút, tất cả cút hết."Người đàn ông lồm cồm bò dậy, y biết mình gây họa rồi nên không nói lời nào liền bò dậy rời đi.Phó Thành Kình ra hiệu cho mọi người ra ngoài, còn Tống Nhạc An trốn sau lưng Nhậm Nhiễm, chỉ nắm chặt lấy cổ áo không dám ra tiếng.Nhậm Nhiễm nắm tay Tống Nhạc An, cũng không biết do ngâm trong nước quá lâu hay bị kinh hách mà mặt mũi Tống Nhạc An tái mét "Tớ đưa cậu về.""Không cần đâu, khi nãy tớ lái xe tới." Tống Nhạc An nói với Nhậm Nhiễm, ánh mắt vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông trước mặt."Vậy chúng ta đi thay quần áo trước."Tống Nhạc An run bần bật, lén nhìn về phía Lăng Trình Tiện, cô lúc trước cảm thấy bản thân là kiểu người không sợ trời không sợ đất, còn không phải là bởi vì chưa gặp qua kẻ nào tâm ngoan thủ lạt như Lăng Trình Tiện hay sao.Lần này Lăng Trình Tiện không cản cô, Nhậm Nhiễm đưa Tống Nhạc An lên lầu, để cho Tống Nhạc An ngâm nước nóng làm ấm thân mình.Hai người thân cao không khác biệt lắm, Nhậm Nhiễm chọn một bộ quần áo vừa ấm áp vừa thoải mái cho Tống Nhạc An, sau đó bản thân cũng đi sang phòng khác tắm một cái."Cậu sấy tóc đi." Nhậm Nhiễm kéo hộc tủ muốn lấy máy sấy tóc đưa cho Tống Nhạc An."Không cần đâu." Tống Nhạc An tiến lên, từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy Nhậm Nhiễm.Khóe mắt Nhậm Nhiễm cay cay, cô xoay người lại ôm Tống Nhạc An vào lòng: "Nhạc An, thật xin lỗi."Tống Nhạc An lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải, là do tớ ngốc quá, không có phòng bị liền bị lừa đến đây rồi.
Hắn ta tìm tớ tính sổ cũng đúng thôi, dù sao cũng do tớ mới khiến hắn ta mất mặt ở đám cưới mà, chỉ là…"Tống Nhạc An ngập ngừng, vành mắt cô đỏ hoe, vòng tay ôm lấy Nhậm Nhiễm càng siết chặt "Nhiễm Nhiễm, cậu sau này phải sống như thế nào, có phải cậu sống ở đây không tốt không?"Quả thật sống không tốt chút nào.Nhậm Nhiễm và Lăng Trình Tiện không phải người cùng một thế giới.
Bọn họ cho dù là gia thế, lối sống, tính cách hay quan điểm đều hoàn toàn trái ngược nhau.Sở dĩ có thể sống chung dưới một mái nha là do cô bị Nhậm gia ép gả cho Lăng Trình Tiện, bọn họ để mặc cô ở đây tự sinh tự diệt, không một cuộc điện thoại, không một câu quan tâm, không ai nghĩ đến sống chết của cô, càng đừng nói đến vui sướng hay buồn khổ."Nhiễm Nhiễm, hay là cậu về nhà đi."Nhậm Nhiễm cười khổ trong lòng, nơi đó sao có thể gọi là nhà.Lăng Trình Tiện tựa người vào cửa, từng câu từng chữ của hai người trong phòng đâm vào tai y, trong lòng vô cớ bực bội."Cậu đang tính dùng hơi ấm gia đình tới sưởi ấm tớ sao? Tớ đều bị cậu nói đến sắp khóc rồi." Cuối cùng Nhậm Nhiễm cười nói: "Nhạc An, tớ ở đây khá tốt."So với Nhậm gia thì Lăng gia tốt hơn nhiều.Tống Nhạc An hít hít cái mũi: "Nhưng mà Lăng Trình Tiện là một tên vương bát đản."Tống Nhạc An bị Lăng Trình Tiện đùa giỡn cả buổi sớm đã nghẹn một bụng hỏa, lúc này không có mặt y ở đây liền không kiêng nể gì mà mắng ra tiếng."Được rồi, mau về đi, sau này nếu không phải tớ hẹn cậu thì cậu không cần tới, tớ tiễn cậu về nhà."Thấy tóc Nhậm Nhiễm còn ướt, Tống Nhạc An nói: "Không cần đâu, lăn lộn nãy giờ cậu cũng mệt mà, tớ tự đi được."Đợi lúc hai người ra ngoài đã không thấy bóng dáng Lăng Trình Tiện đâu, Tống Nhạc An lái xe rời đi, chiếc xe đã khuất bóng từ lâu nhưng Nhậm Nhiễm vẫn đứng ở cổng không vào.Nhậm Nhiễm sợ những người đó sẽ không tha cho Tống Nhạc An, thần kinh cô đến giờ vẫn còn căng chặt.
Liên lụy Tống Nhạc An hoàn toàn là lỗi của cô, nếu lúc đầu nhẫn nhịn một chút có lẽ đã không có chuyện ngày hôm nay rồi.Lăng Trình Tiện đợi trong thư phòng nãy giờ vẫn không đợi được Nhậm Nhiễm đến tìm y hỏi tội.
Y đứng dậy tìm khắp nơi, phòng ngủ của hai người trống rỗng, bước ra ban công vẫn không thấy người đâu, lúc đang định rời đi thì ánh mắt lướt qua bắt gặp thân ảnh của Nhậm Nhiễm đang ngồi trong khu vườn dưới lầu.Sắc trời đã không còn sớm, gió đêm lạnh lẽo thổi lướt qua khiến mái tóc của cô bay tán loạn, lớp quần áo mỏng manh căn bản không thể cho cô chút ấm áp nào.
Lăng Trình Tiện chống nhẹ tay lên lan can, nhìn xuống Nhậm Nhiễm đang ngồi trên băng ghế dài, đôi mắt cô vô hồn nhìn thẳng, lạnh lẽo và cô độc.Tống Nhạc An vừa về đến nhà liền gọi điện thoại thông báo cho Nhậm Nhiễm, lúc này tảng đá đè nặng trong lòng Nhậm Nhiễm mới giảm bớt.Nhậm Nhiễm ngồi đó đã nửa tiếng, Lăng Trình Tiện cũng đứng ở trên lầu nhìn cô nửa tiếng.Y dần mất kiên nhẫn, trong lòng càng không cam tâm, hôm nay y đã đem Tống Nhạc An ra trút giận nhưng tại sao đến bây giờ vẫn chẳng thấy thoải mái chút nào.
Lăng Trình Tiện nhìn pho tượng dưới sân, càng nhìn lại càng tức.Nhậm Nhiễm đang ngồi ngẩn người thì nghe thấy tiếng bước chân sột soạt bên tai, cô cũng không ngẩng đầu lên xem, không phải không muốn mà là cô mệt rồi, cuộc hôn nhân của bọn họ cũng như một đám cháy vậy, càng cháy càng hăng, có dùng nước tạt cũng không diệt được, còn thiêu rụi mọi thứ xung quanh.Bầu không khí im lặng có thể tức chết người, Lăng Trình Tiện thấy cô không ngó ngàng đến mình nên quyết định lên tiếng trước.
Đáng tiếc ai có thể mong chờ Lăng tứ thiếu nói ra lời vàng ngọc."Sao vậy, cô không thấy trò câu cá hôm nay đặc sắc sao?"Nhậm Nhiễm nghiêng đầu nhìn y: "Tứ thiếu cảm thấy chơi như vậy rất vui?""Đương nhiên là vui rồi, đáng tiếc tiệc vui mau tàn, tôi đang nghĩ xem hôm nào rảnh sẽ tổ chức một buổi câu cá lớn hơn nữa, mời thêm nhiều người nữa lúc đó chắc sẽ càng vui hơn."Nhậm Nhiễm đứng dậy, "Được thôi, bây giờ tôi chơi với anh có được không? Tôi không có áo tắm, nhưng mà có thể trực tiếp cởi đồ bên ngoài nha.
Anh muốn chơi thì tôi cùng anh chơi, hà tất gì tốn công đi tìm người ngoài.".