Tử Khái

Chương 11



Dương Thạc vội đứng lên, "A, vẫn chưa, em gái anh ấy đang trên đường, cũng sắp tới rồi."

"Được, nếu trong vòng nửa giờ không đến, thì còn cần..."

"Tôi, là tôi."

Bên ngoài phòng cấp cứu vô cùng yên tĩnh, câu này lắp ba lắp bắp, thanh âm không lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người quay đầu.

"Trì, Trì Tâm?" Đóa Đóa trừng tròn mắt.

"Cô là em gái của Hứa Trạm?" Y tá hỏi.

"Vâng, phải." Trì Tâm đi nhanh tiến lên.

"Đi theo tôi."

...

Trì Tâm từ văn phòng cấp cứu đi ra, mấy người đang vây quanh ở cạnh cửa, Dương Thạc trông thấy nắm lấy cánh tay cô, "Thế nào? Hứa Xử thế nào??"

"À, anh ấy đã tỉnh, " Trì Tâm nói, "Não chấn động rất nhỏ, rất may não không có xuất huyết và gãy xương. Ngoại thương khác đều đã xử lí, có chút mất máu, hiện tại phải làm phẫu thuật gãy xương bắp chân và mắt cá chân, các mục chỉ tiêu khác đều ổn, cụ thể tình huống gãy xương thế nào, y tá không nói."

"A a, đây... xem như vẫn ổn nhỉ? Chí ít đầu không sao, vừa rồi hôn mê dọa chết người rồi." Lâm Hiểu Văn vừa nói vừa tràn ra nước mắt, "Em, em cho là anh ấy..."

Đáp án này hiển nhiên không để Dương Thạc nhẹ nhõm bao nhiêu, tay vẫn siết chặt, cau mày không nói ra một chữ.

"Dương Thạc, cậu phải đi nghỉ ngơi, vết thương của cậu cũng không nhẹ." Trương Chí khuyên nhủ, "Nơi này bọn anh trông coi là được."

"Em xong rồi..." Dương Thạc cắn răng, "Vì sao em phải nói với anh ấy em lấy được bằng lái rồi? Ngày mai anh ấy còn có một cuộc họp quan trọng... Công ty còn không biết, em..."

"Mặc kệ như thế nào, đây là điều ngoài ý muốn, cũng không phải lỗi của cậu." Nghê Đóa Đóa nói.

Lời nói căn bản không vào tai, Dương Thạc nhìn người cúi đầu không tập trung trước mắt, "Trì Tâm... Trì Tâm?"

"Ừm, " Trì Tâm nuốt khan một cái, "Cậu phải nghỉ ngơi, cái khác, chờ anh ấy phẫu thuật xong lại nói."

"Còn nghỉ ngơi cái gì? Nếu Hứa Xử có chuyện, tớ mẹ nó còn sống gì chứ!"

Anh chàng đột nhiên nghẹn ngào.

"Nào đến nỗi đó?" Đóa Đóa nói, "Anh ấy gãy mắt cá chân, cũng không phải cắt cụt!"

"Chớ nói nhảm." Trì Tâm lầm bầm một câu.

Đóa Đóa sửng sốt, "...A, xin lỗi."

Trì Tâm không lên tiếng nữa, một mình đi tới góc của khu chờ, gọi điện thoại cho Trì Phương Hoa, nói ra tình huống đại khái.

"A, may mắn." Bên kia ống nghe nói, "Kết thúc phẫu thuật gọi điện thoại cho mẹ, tất cả thuận lợi, chú Hứa của con cũng không cần vội vàng trở về, dù sao cũng chỉ mấy ngày."

"Mẹ, hay là để chú Hứa về đi, anh ấy đó... Hôn mê một đoạn thời gian, có chấn động não, vết thương chằng chịt, cũng không ổn."

"Trước cứ phẫu thuật đi. Chú Hứa của con cho dù đến cũng không ở lại được bao lâu, con chăm sóc cậu ta cho tốt."

"Mẹ..."

"Mẹ cái gì mà mẹ!" Giọng Trì Phương Hoa nghiêm túc lên, "Con luôn luôn như vậy, tránh, tránh, tránh! Hứa Trạm là anh trai, lại là cấp trên của con, đây là cơ hội thân cận tốt biết bao, ở đâu ra nhiều lời như vậy!"

Nhắc tới cấp trên, Trì Tâm lập tức nhớ tới, "Vâng, con có thể chống đỡ hai ngày, nhưng con cũng đi làm, bận bịu lắm."

"Hứa Trạm là vì việc công xảy ra chuyện, công ty chắc chắn phải phụ trách, sẽ không không có hộ công. Lại biết con là em gái, người thân duy nhất ở Lăng Hải, làm sao lại không châm chước? Con ứng phó trước đã, sẽ không bắt con khóa lại!"

Trì Phương Hoa ở bên kia điện thoại đã thu xếp thỏa đáng những xử lí của Viễn Du, Trì Tâm như thường lệ đối mặt với Thái hậu đột nhiên không nói nên lời.

"Tâm Nhi, con đó, " Hai bên trầm mặc một hồi, giọng điệu Trì Phương Hoa mới mềm chút, "Chính là đầu gỗ! Ở Lăng Hải có người anh trai như thế, người khác đều là cầu mà không được, con còn tránh! Chờ cậu ta biết, sẽ vui vẻ sao? Đây chính là người không dễ chọc. Còn có chú Hứa của con, chỉ có một đứa con trai như vậy, gấp muốn chết rồi, con gần như vậy mà không cần tới, mẹ làm sao nói với ông ấy? Khi không để mẹ đắc tội người ta phải không?"

"... Ồ, con biết rồi."

"Tốt, trước tiên nhìn chằm chằm phẫu thuật, lại nói chuyện sau."

"Ừm."

Cúp điện thoại, Trì Tâm tiện thể ngồi xuống ở cạnh góc tường. Nghê Đóa Đóa chờ ở cách đó không xa cùng đi qua, sát bên ngồi xuống.

"Trì Tâm, anh ấy thật sự là anh trai của cậu?" Đóa Đóa cẩn thận hỏi.

"Con trai chú Hứa."

"A? Trời ơi..." Nghê Đóa Đóa sốc, mặc dù mẹ Trì và chú Hứa kết hôn đã gần hai mươi năm, quan hệ này cũng không kém nhiều lắm so với gia đình nguyên gốc, nhưng mà, cái người gọi là anh trai này thật đúng là từ trên trời rơi xuống, làm bạn thân nhiều năm như vậy mà cô ấy cũng không biết chú Hứa còn có năng lực sinh con. "Vậy sao chưa từng nghe cậu đề cập đến... Ây, không đúng nha, anh ấy là trưởng phòng lớn mà! Làm sao cậu còn bị Viễn Du quét rơi??"

Đóa Đóa rốt cuộc phát hiện cái bug to đùng này, Trì Tâm ngẩng đầu lên, tựa lưng vào ghế ngồi, đầu chống lên bức tường lạnh lẽo.

Trần nhà trắng bệch, đèn trắng bệch...

<>

Quan hệ với người bệnh: Anh em.

Anh cô có dị ứng với cái gì hay không?

... Không biết.

Đầu anh cô trước kia có từng bị tổn thương không?

... Không biết.

Bình thường anh cô có bệnh mãn tính gì, có uống thuốc không?

... Không biết.

Trong đầu trắng sáng, Trì Tâm nhắm mắt lại, cố gắng tìm một loại cảm giác trong lòng mình.

Anh trai...

Anh trai...

Xương mác xương ống chân đều gãy, đó có bao nhiêu đau? Trên đầu bị thương, mấy chỗ trên người cũng có tổn thương, xương sống cũng cần uốn nắn, mất máu, hôn mê, gây mê toàn bộ...

Nghe vào tai, tim của cô thình thịch đập, nhưng chỉ có chính mình biết đó căn bản không phải lo lắng, chỉ là khẩn trương, khẩn trương đến muốn mạng!

Hứa Trạm, hai chữ này cùng với bất kì tin tức gì có liên quan đến rót vào trong tai cô liền hoàn toàn không thể suy nghĩ. Sau khi nhìn thấy Dương Thạc tốt lành đứng ở trước mặt cô, cô đã không còn lo lắng đến trận tai nạn xe cộ này nữa, bây giờ người lại giống quả bóng da bị xì khí, phồng không lên, xẹp không xuống, không biết nên để hơi sức ở đâu.

Y tá nói: Cô không phải đi ra, trong lúc phẫu thuật tùy thời có việc sẽ tìm cô.

Cô dựa vào tường, ngồi trong góc xa nhất của khu chờ.

Đạo nghĩa, cũng hẳn là chăm sóc anh, nhưng mà... Có thể không bị nhìn thấy hay không? Nếu cô biết ẩn hình thì tốt biết bao...

Hứa Trạm chán ghét cô, vô cùng chán ghét. Không gian của một người vốn là rất nhỏ, cô lại ba phen mấy bận nhất định phải xâm nhập, anh có thể không phiền sao?

Đây là bí mật giữa bọn họ, không có người thứ ba biết, tựa như năm đó "Ba" và "Anh trai" trong miệng cô đột nhiên biến mất. Nhiều năm như vậy, giống hai đường thẳng không ở cùng một vĩ độ, bất kể đấu đá lung tung như thế nào cũng sẽ không giao nhau. Hiện tại đột nhiên xoắn lại với nhau, trở tay không kịp.

Anh đang trong cơn gây tê, mở mắt tỉnh lại chính là đau đớn to lớn, nếu như nhìn thấy cô nữa, trời mới biết... Vết thương đã khâu xong có thể rách ra hay không???

Chán ghét, là cảm xúc con người không cách nào che giấu nhất, anh không thể cho phép cô làm công ở chỗ bạn thuở nhỏ, chẳng lẽ còn nguyện ý lúc mình đi xuống thảm hại nhất thấy được cô? Liếc mắt thôi cũng có thể bùng nổ huyết áp! Nhớ kĩ trong phim truyền hình diễn, vì hồi phục sau phẫu thuật bác sĩ luôn cho người khiến bệnh nhân xúc động vào danh sách không cho phép đi vào thăm viếng, cho dù là chú cảnh sát hình sự, cô hẳn là cũng thuộc về loại này.

Tuyệt đối thuộc về.

Trì Tâm thở một hơi, bên Thái hậu cô không dám chống lại, nhưng nhất định phải nói rõ ràng với bác sĩ, nếu không thật sự xảy ra chuyện gì, coi như hối hận không kịp.

"Ấy, Dương Thạc tới."

Trì Tâm đang cố gắng nghĩ sẵn trong đầu nên nói thế nào với bác sĩ, ngẩng đầu nhìn thấy Dương Thạc vết thương chồng chất còn đang thấm máu, Trì Tâm nhanh đứng dậy nghênh đón, đây mới là nguyên nhân chủ yếu nhất mà cô giờ khắc này ở nơi này, "Sao cậu còn không đi nghỉ ngơi?"

"Trì Tâm, công ty bên kia tớ còn chưa thông báo, muốn liên lạc với không?"

Trì Tâm sững sờ, mới phát hiện tất cả mọi người đang nhìn cô, trách nhiệm đột nhiên rơi vào trên vai cùng dấu chấm hỏi trong mấy đôi mắt này, cô không biết cái nào nặng hơn.

"Cái đó..." Trì Tâm nhấp môi dưới, thanh âm phát khô, "Bây giờ đang phẫu thuật, trời cũng muộn, người của công ty đến cũng phải chờ, không bằng chờ anh ấy tỉnh rồi nói sau?"

Nghe vậy, Đóa Đóa nhẹ nhàng ôm vai cô. Cô thế mà là em gái của Hứa trưởng phòng, chuyện này ở trước mặt mấy người bọn họ không thua gì một quả mìn lớn, nổ tung dáng vẻ nói dối trước đó của cô rõ ràng. Nhưng loại trường hợp này tất cả mọi người khắc chế rất khá, dù vậy, dù sao cũng là bạn bè gần gũi nhất, bọn họ hiển nhiên nhìn ra được cô căn bản không làm chủ được.

"Ừm, như vậy cũng được." Trương Chí gật gật đầu, "Phẫu thuật còn phải mấy tiếng, anh đi mua chút đồ ăn cho mọi người. Dương Thạc, cậu mau đi nằm xuống nghỉ ngơi."

"Ừ, " Dương Thạc đồng ý, "Lão đại, anh mang theo Đóa Đóa và Hiểu Văn đi ăn cơm đi, không cần tất cả mọi người chịu đựng."

Lâm Hiểu Văn không chịu đi muốn ở cùng Dương Thạc, thế nhưng anh chàng rất kiên quyết, bị thương thành dạng này cô ấy cũng không dám tranh đành phải đi theo Trương Chí và Đóa Đóa. Khu chờ bỗng nhiên an tĩnh lại, bốn phía hẻo lánh, ánh đèn lạnh lẽo buồn tẻ.

Hai người ngồi xuống cạnh nhau, Dương Thạc lấy ra một tấm thẻ, "Trả tiền thuốc men."

Trì Tâm vội nói, "Không cần, tớ có, thật."

"Cầm đi. Chờ Hứa Xử tỉnh, cũng không cần đến." Nói, anh chàng hơi dừng, "Tớ đây cũng không phải là hối lộ."

"Nói nhăng gì đấy." Trì Tâm nhíu mày, nhận lấy, "Cảm ơn cậu."

Anh chàng ủ rũ, mặt trắng như giấy, máu trên trán càng chói mắt đến gay gắt. Doạ đến anh chàng, mấy năm này sớm chiều ở chung, Trì Tâm chưa từng thấy Dương Thạc sa sút tinh thần như thế, giống như rút gân, hoàn toàn không có tinh thần. Cô rất muốn an ủi anh chàng, nhưng nghĩ đến người "anh trai" kia, đầu óc liền trống rỗng, một chữ cũng không nói lên lời. Chuyện này, nếu như đổi là cô, cô sẽ muốn chết.

"Trì Tâm, "

"Ừm, "

"Cậu và Hứa Xử... Là xảy ra chuyện gì?"

Không nói anh trai cậu, mà nói là "Hứa Xử", ba năm đồng môn, có chút trực giác quả nhiên là giấu không được. Trì Tâm rủ tầm mắt, "Anh ấy... Rất không thích tớ. Đặc biệt, phiền."

"Thật sao?" Tiếng Dương Thạc càng khàn, "Khó trách trước đó cậu không cho nhắc."

"Ừm."

"Vậy đợi khi anh ấy ra tới, không sao chứ?"

"... Không biết."

"Aiz..." Tiếng nói làm hao mòn, hai người đồng thời thở dài, cùng nhìn về phía đèn "Yên lặng" trắng bệch, bỗng nhiên đồng bệnh tương liên, hai người đều lung lay sắp đổ.

...

Ngoài cửa phẫu thuật, giống như thế giới hoàn toàn đứng im, vật sống duy nhất là chiếc đồng hồ đĩa tròn trên tường kia, từng giây từng phút, đơn điệu quay.

Vừa rồi đi xử lí chi phí xong, y tá không để cô đi ra, nhưng Trì Tâm ở trong đại sảnh quanh đi quẩn lại, vẫn chạy ra ngoài.

Lát nữa anh tỉnh lại, khẳng định là... Để trần, sẽ cần rất nhiều thứ.

Nên mua gì? Kì thật trong đầu chỉ có cái bóng lưng áo khoác đen kia cùng với căn phòng chỉnh tề cứng nhắc mười mấy năm trước kia. Không biết có phải là kí ức khi còn bé sẽ phóng đại quá mức hay không, chỉ biết nếu như đó là thật, cái hình tượng kia chính là tổ hợp của chứng ép buộc + bệnh thích sạch sẽ.

Chọn quý nhất, nhặt tốt nhất.

Giờ phút này trong ngực ôm một bao lớn, cũng không biết mua đủ chưa. Đóa Đóa nói cho cô ấy nhìn xem, Trì Tâm không cho.

Cô không phải là người có thể làm nhiều việc cùng lúc, trừ đếm kim phút, cô cũng không có tâm tư cúi đầu mở điện thoại. Trong lòng ngóng trông nhanh, lại ngóng trông chậm, đập lung tung lộn xộn, thật không biết người từng ở đây làm thế nào vượt qua được...

Mười một giờ, đèn phẫu thuật rốt cuộc tắt.

Phòng giải phẫu bên kia có cửa trực tiếp thông tới phòng bệnh, bệnh nhân đã đẩy qua, từ cửa bên này chỉ có bác sĩ và y tá đi ra thông báo. Hết thảy thuận lợi, đêm nay ở phòng quan sát theo dõi, nếu không có gì bất ngờ, xế chiều ngày mai liền có thể chuyển qua phòng bệnh bình thường.

Bác sĩ bàn giao thêm một số việc chú ý, sau đó nhìn bọn họ một đám người lao nhao, tuổi đều không lớn không nhỏ này, dặn dò, "Đừng ảnh hưởng bệnh nhân nghỉ ngơi, người thân cũng chỉ một người vào trong ở cùng là được."

"A, tốt quá, " Đóa Đóa ưng thuận, "Trì Tâm, vậy cậu..."

Trì Tâm sững sờ, một chữ cũng không vào được lỗ tai, mắt thấy bác sĩ muốn đi vào, mau chóng đuổi theo qua, "Bác sĩ! Bác sĩ, tôi có một vấn đề muốn hỏi ngài."

"Cô là em gái của bệnh nhân?"

"Vâng vâng!"

"Có vấn đề gì?"

"Tôi và anh tôi đã rất lâu không gặp, tôi sợ anh ấy trông thấy tôi sẽ đặc biệt... Ảnh hưởng cảm xúc, sẽ không tốt." Cô có thể là tối kị trong việc hồi phục của anh, bác sĩ hẳn là có thể nghe hiểu, "Tôi có thể ở bên ngoài trông coi trước được hay không, chờ y tá có gì cần hỗ trợ, tôi lại đi vào?"

"Hả?" Bác sĩ kinh ngạc nhìn cô, "Anh cô xác nhận một câu cuối cùng trước khi gây tê chính là: Em gái tôi đã đến rồi sao?"

Cái gì??!