Mồng bảy mồng tám tháng chạp, chân đông lạnh nứt nẻ.
Từ nhỏ đã nghe bà ngoại nhắc đến, cái nóng đầu giường đặt gần lò sưởi ở nông thôn phương Bắc cũng không làm ấm được bàn chân đi vào Giang Nam ẩm ướt lạnh lẽo, cả một mùa đông đều là băng tảng. Mỗi ngày ra khỏi ổ chăn vào sáng sớm là khó khăn nhất, chẳng qua hôm nay vẫn ổn, căn bản cô không ở bên trong chăn, nhìn thoáng qua thời gian, sáu giờ rưỡi!
Thời gian vừa vặn, Trì Tâm cấp tốc rửa mặt thay quần áo, đạp xe đạp ra ngoài.
Qua hai quảng trường, rất nhanh đã quẹo vào C Đại. Nhà ăn ở trường cũ đã mở, lũ chim học sớm đã lục tục ngo ngoe tiến đến mổ.
Thất nghiệp là một dự án có hệ thống, không nhất định phải đồng bộ với chuyển nhà, nhưng cô căn bản không có tiền tích góp, đốt thêm một tháng là có thể xin ăn luôn rồi. Gần như không hề nghĩ ngợi liền trả phòng ở đến gần thành phố trường Đại học cũ, tiền thuê nhà ở rìa thành phố - nông thôn rẻ, lại thêm có nhà ăn có thể ăn chực, có thư viện có thể tự học, tiền sinh hoạt giảm một nửa, quá thỏa đáng.
Mua cháo gạo kê, bánh bao đậu nóng hầm hập, lại thêm một khúc ngô mềm. Nhân sinh bảy năm, mấy canteen này ở C Đại, các dì ở cửa sổ nào là khẩu âm gì cô đều rõ ràng.
Bưng khay đến trong góc nhà ăn, cầm bánh bao nhỏ gặm một cái, trượt mở điện thoại. Hôm qua bận rộn, buổi chiều đặt yên lặng rồi không đụng điện thoại nữa, lúc này vừa mới mở ra liền thấy cuộc gọi và tin nhắn của Đóa Đóa.
Đóa Đóa: Trương Thái hậu làm vịt muối chuyển phát nhanh tới, cậu có một con.
Ai ya! Mẹ của Trương Chí làm vịt muối quả thực chính là YYDS*, Trì Tâm nhanh chóng gửi lại một tin: Được thôi được thôi, tớ đi đâu lấy?
*YYDS: mãi mãi là thần
Đóa Đóa: Cút!
Phì, Trì Tâm cười, đánh thức tên này mất rồi. Để điện thoại xuống, uống ngụm cháo, quá loãng, có điều ấm ấm nóng nóng.
"Bạn học, ghép bàn không?"
Ghép bàn? Đây mới sáng sớm, ở đâu ra...
Vừa ngẩng đầu lên, không chờ cô lên tiếng, vị "Bạn học" kia đã ngồi xuống. Nhìn cái vóc người như xe tăng này, một người đã chiếm toàn chỗ cho hai người ở đối diện.
Đại khái gian lận trong cuộc thi bị bắt được cũng chỉ như thế, Trì Tâm lúng túng hé miệng, "Phùng tổng..."
Trong khay của anh ta là một lon coca, một bát mì gà, thêm một muỗng ớt thật lớn, trộn đều, bắt đầu ăn như gió cuốn.
Đói. Cũng chưa từng nhìn cô.
Không phải lần đầu tiên cùng một chỗ ăn gì đó, cũng không có gì không quen, Trì Tâm cũng cúi đầu húp cháo.
Rất nhanh, anh ta đã ăn xong. Đĩa bát để qua một bên, nhìn cô, "Nhận sai đi."
Trì Tâm khẽ giật mình, chính cô cũng biết việc "Xử lí nguy cơ" kia lúc đó tệ đến mức nào, sớm muộn cũng có chuyện, không phải sao? Đến rồi kìa.
"... Xin lỗi."
"Chuyện gì xảy ra?"
"Ừm, không có gì, chỉ là... Cứ không làm chuyên nghiệp, bạn học hỏi, giáo viên hỏi, tất cả mọi người hỏi, có chút không đỡ được." Cái này... Không thể xem là nói láo. Lão tiên sinh từng gọi điện thoại, bạn học, đám đồng bọn sống dở chết dở kia gần như là gặp mặt liền hỏi, mức độ quan tâm gần bằng với vấn đề độc thân của cô.
"Không nói thật."
Dứt khoát như vậy, thật sự là xấu hổ. Trì Tâm thả thìa, nhấm nháp một miếng không có mùi vị.
"Một tháng, còn chưa bịa xong?" Nói rồi anh ta mở lon coca nốc mấy ngụm, "Hay là, cô cảm thấy đời này không gặp lại nữa?"
"Xin lỗi, Phùng tổng."
Khuôn mặt nhỏ ngượng ngùng, gần như mấy chữ đều lầm bầm ra. Biết rõ có chuyện không nói, chuyện này còn có quan hệ rất lớn với anh ta, nhưng anh ta lại không nỡ ép cô. Phùng Khắc Minh cắn răng nhìn chằm chằm mấy giây, móc một tờ giấy gấp đôi từ trong ngực ra, đưa tới.
Trì Tâm chần chờ một chút mới nhận lấy, mở ra xem, ông trời của tôi!
"Năm ngoái Moss chuẩn bị không đủ, năm nay phải bắt đầu thật sớm, cô tới không?"
Cầm trong tay chính là bảng thư mời cho giải thi đấu cải tiến xe Tokyo.
Đây là thi đấu cấp bậc cao nhất ở Châu Á, nói là đua xe, thực ra là áp dụng chế độ thi đấu của Mỹ, thi đấu là đội xe. 72 giờ cải tiến đối kháng, chế độ sàng lọc. Chuyên gia ô tô chuyên nghiệp nhất tháo gỡ linh kiện tan tành để xác định và đánh giá, tay đua xe ưu tú nhất phe thứ ba lái thử.
Điểm kích thích nhất của thi đấu này là thua đều quét sạch, bên thắng chỉ có một. Tiền thưởng và xe cũng không tính là gì, đây là đấu trường mà mỗi thợ cơ khí cải tiến khát vọng tranh đấu nhất!
Trong nước điều kiện có hạn, ở mặt này cất bước muộn, nhưng mấy năm gần đây truy đuổi cũng mạnh mẽ. Hai năm trước, MC Tiểu Phàm chơi cải tiến đầu máy đến từ Thủ đô, đã đạp xuống quán quân hàng năm "Rats Hole" của Mỹ!
Ở trong nước xe cải tiến không được phép lên đường, hạn chế rất nhiều, trừ nhiệt huyết và tinh lực, còn phải có thực lực kinh tế tuyệt đối để chèo chống. Các loại linh kiện, kĩ thuật đến từ các nơi trên thế giới, có một số phải đích thân đến tại chỗ mới có thể mua được. Đúng là "Cải tiến nghèo ba đời, chơi xe hủy cả đời"! Ở Lăng Hải có thực lực không ít, nhiều năm như thế vẫn kiên trì không ngừng, Thản tổng xuất thân lính thiết giáp xông pha đi đầu.
Lúc trước cô tiến vào Moss, tìm tới Phùng Khắc Minh, đã rất thỏa mãn. Mà bây giờ, bảng thư mời đội xe Moss thế mà bày ở trước mặt cô!
Đời này, nếu, cô thật sự có mệnh xuất chiến, đây có thể là một lần gần nhất, một lần sau cùng, một lần có một không hai!
Tim đập thình thịch, vài trang giấy rất mỏng, giống như vương miện nâng trong tay trong mộng tưởng rất xa vời...
Thế nhưng, trên giấy xuất hiện khuôn mặt ôn hòa kinh khủng kia, nháy mắt lạnh buốt... Nếu Hứa Trạm biết, vậy làm sao bây giờ?
Chiếc guồng nước nhỏ bị rơi hỏng kia và con chó lớn kia, cô suýt chút không còn linh hồn...
"Thế nào?" Phùng Khắc Minh hỏi.
"Ngài..." Ngài không phải có người bạn từ nhỏ tên Hứa Trạm à? Hai người có bao nhiêu thân thiết? Có phải còn thường xuyên gặp mặt, gặp mặt sẽ nhắc đến giải thi đấu cải tiến sao? Có thể không nhắc đến tôi không? Anh ấy sẽ đến xem sao?
Đều là nói nhảm!
Mộng tưởng và ác mộng, cái nào quan trọng hơn?
Vấn đề tôn nghiêm cùng sinh tồn, rốt cuộc có người đáp rõ hay chưa?
"Hả?" Phùng Khắc Minh không hiểu.
"Phùng tổng, ngài có thể để tôi suy tính một chút không?"
Xùy, Phùng Khắc Minh cười, con chuột thấy dầu thắp còn phải suy tính? Thật sự là gặp tà.
Trì Tâm có chút xấu hổ, mím chặt môi, ánh mắt tự động mờ nhạt bảng biểu, thật khó chịu!
Cái dụ hoặc trí mạng này, căn bản người chịu không được! Tiểu ác ma dục vọng trong lòng đã đang ra roi thúc ngựa phản bội người hai mươi năm trước đã có thể dọa cô tè, thế nhưng, lí trí vẫn còn, may mắn vẫn còn, trước mắt hiện ra khuôn mặt ôn hòa kia của "anh trai"...
"Được thôi." Phùng Khắc Minh rốt cục gật đầu, "Cô phải cho tôi thời gian lại tuyển người. Trước Tết?"
Còn có ba tuần. Trì Tâm cảm thấy đây thật sự thư thả nhất, vội vàng gật đầu, "Ừm ừm."
"Cô làm sao cho tôi biết?"
"Gửi email công ty ngài được chứ?"
Phùng Khắc Minh cắn răng, mẹ nhà nó, khi nào mới gỡ chặn số di động của tôi?
Khuôn mặt nhỏ thành kính, hơn một tháng không gặp đã không còn dương quang sáng lạn, hăng hái đã từng, dáng vẻ có chút quầng thâm mắt vẫn đáng yêu như thế, khó trách những ngày này anh ta ngủ không ngon, thật là mỗi ngày đều thiếu khuôn mặt này. Phùng Khắc Minh khoan dung cười cười, "Được thôi, chờ tin của cô."
Cháo đã nguội.
Sau khi Thản tổng như tháp sắt hùng hùng hổ hổ rời đi, canteen lại khôi phục náo nhiệt khoan thai ngày xưa.
Nếu tới cái deadline này có thể thế nào? Đâm chết à?
Trì Tâm nhụt chí ghé vào trên bàn ăn, ngẩng đầu nhìn chén cháo. Thật phế.
...
996.
Từ khi lên thẳng tầng mười hai, Dương Thạc liền bắt đầu thời gian trước sau không thấy mặt trời. Có điều, anh chàng không chút nào để ý, bởi vì, đại lãnh đạo ở ngay bên người.
Hứa Xử giống như lúc huấn luyện, cũng không bởi vì biến thành cấp trên lệ thuộc trực tiếp, không ở trước mặt người khác mà lộ ra "bộ mặt thật". Làm việc có quy hoạch, quản lí thời gian trâu bò, nhật trình có sắp xếp đầy cũng đâu vào đấy, cái này làm cho áp lực của Dương Thạc nhỏ đi rất nhiều.
Làm thư ký mới, bọn họ còn trong quá trình thích nghi, Hứa Xử rất có kiên nhẫn, có báo cáo sẽ mang theo anh chàng cùng sửa chữa, giải thích mỗi một chỗ vấn đề. Vừa nghe, vừa nhớ, Dương Thạc không thể không cảm thán sao một người có thể suy tính vấn đề toàn diện được như thế, không thể nói là tỉ mỉ, chỉ có thể nói là tỉ mỉ dị thường, thuận tiện lặng lẽ cảm thán: Đầu năm nay, còn có nét chữ xinh đẹp như vậy!
Trưởng phòng Bộ công trình của Viễn Du, đi theo anh, Dương Thạc kiến thức được cái gì gọi là tài nguyên nhân tế. Anh chàng cảm thấy lo lắng khi trước thật quá buồn cười, nói gì mà hành chính và chuyên nghiệp mâu thuẫn, tại trước mặt Hứa trưởng phòng, thiếu một điểm đều là làm không được.
Ngắn ngủi hai tháng, trong lòng Dương Thạc đã rõ ràng quy hoạch tương lai của mình, hoặc là nói là Hứa Xử để anh chàng biết rõ nhìn thấy tương lai: Quản lí công trình chuyên nghiệp. Từng có bối cảnh chuyên nghiệp vững vàng, con đường này, chỉ cần Hứa trưởng phòng chăm sóc thêm chút, chính là đường cái bằng phẳng!
Mà lại, bí ẩn nhỏ mà đám anh em từng đưa ra kia sau khi anh chàng đến tầng mười hai rất nhanh đã có đáp án. Thư ký cũ của Hứa trưởng phòng đúng là một cô gái, làm một năm đã trực tiếp từ chức đi. Nghe nói là khi Hứa trưởng phòng lấy lí do không tiện đi công tác điều cô ấy đến những ngành khác, đã tự mình từ chức.
Một cái xuất nhập nhân sự rất bình thường, có điều, lúc Dương Thạc đang sắp xếp phòng thư ký, phát hiện một cuốn lịch ngày nhỏ rơi xuống giữa tường và phía sau ngăn kéo, bên trên là chữ viết xinh đẹp xếp đầy nhật trình công việc, cô gái dường như còn thích vẽ mấy hình hoạt hình nhỏ, đều có những ghi chú nhỏ của mình trên tranh. Một bức lại một bức, đây không phải là đang ghi chép nhật trình của ông chủ, đây là đang ghi chép kế sách của mình, mặc dù không có một chữ mập mờ, nhưng là lặng lẽ ái mộ bừng bừng trên giấy.
Làm một người đàn ông như anh chàng còn chống cự không được lực tương tác của Hứa Xử, nữ sinh lại gánh thế nào cho được? Sau khi xem xong Dương Thạc cho vào máy cắt giấy hoàn toàn nát vụn, anh chàng là thư ký, bảo hộ tư ẩn của ông chủ là chức trách anh chàng.
Hôm nay chưa đến 5 giờ đã xử lí xong công việc, cửa phòng làm việc của lãnh đạo còn đóng, có điều buổi tối anh có một bữa tiệc, hẳn là rất nhanh cũng phải đi. Dương Thạc quyết định xem lại kế hoạch hành trình đến hiện trường Giang Châu vào ngày mốt, đây là lần đầu tiên đơn độc cùng lãnh đạo đi công tác, hơn nữa còn là anh chàng lái xe, phải làm tốt phương án dự bị. Mặc dù Hứa Xử là người khiêm tốn, nhưng, tỉ lệ chấp nhận sai sót vẫn rất thấp.
Cửa phòng làm việc mở, Hứa Trạm khoác áo khoác trên cánh tay đi tới, đưa văn kiện đã kí xong cho Dương Thạc, "Hôm nay về sớm một chút đi."
"À vâng."
Cất kĩ văn kiện, Dương Thạc đeo balo, lại cầm lấy túi mua sắm bên cạnh, căng phồng, đuổi kịp Hứa Trạm.
Hai người cùng đi đến thang máy, thấy ông chủ nhìn thoáng qua cái túi chứa một đống lớn đồ ăn vặt này trong tay anh chàng, Dương Thạc cười, "Mẹ Trương Chí làm vịt muối, mấy người chúng tôi đều có một con. Đây là cho một người khác, cô ấy ở xa, không tới lấy được, tôi hẹn đem đến cho cô ấy, thuận tiện mang thêm ít đồ ăn khác."
Hứa Trạm cười cười, "Quan hệ của sư huynh đệ các cậu tốt như vậy, lão tiên sinh nhất định rất vui mừng."
"Vâng, mỗi năm tiên sinh chỉ tuyển một người, dịp lễ Tết có thể gọi được đều gọi đến náo nhiệt một chút, rất thân."
"Năm nay của cậu cũng một người là cậu?"
"À, không, chúng tôi là kì cuối cùng, hai người." Dương Thạc thoáng dừng lại, "Đây chính là cho cô ấy, cô ấy thất nghiệp."
"Vậy sao?"
"Vâng, kiểm tra vào Viễn Du chúng ta, không thi đậu."
"Ồ."
Thang máy tới, hai người vào thang máy, Dương Thạc đè xuống tầng hầm ga-ra, lại đè xuống lầu một đại sảnh.
Yên tĩnh.
Dương Thạc kìm nén đến rất khó chịu, rất muốn hỏi một câu: Vì sao Trì Tâm không thi đậu? Hứa Xử ngài có thể giúp chúng tôi hỏi một chút không? Nhưng mà, không dám. Mấy tháng nay cùng lãnh đạo, anh một chữ "Ồ" cuối lời, liền không thể nói thêm gì nữa, huống chi, tên Trì Tâm kia cũng liên tục căn dặn đừng nhắc tới.
"Vì sao kì này của các cậu sẽ tuyển hai người?"
Ông chủ đánh vỡ trầm mặc, Dương Thạc vội vàng đáp, "Chúng tôi là kì cuối cùng mà lão tiên sinh dẫn dắt, tiên sinh hẳn là muốn bồi dưỡng thêm một người."
"Nếu như chỉ tuyển một người, là cậu sao?"
Hả? Dương Thạc sửng sốt một chút, đôi mắt ôn hòa mang nụ cười này, câu hỏi lại sắc bén như thế. Nghĩ hai giây, Dương Thạc lắc đầu.
"Ồ, không phải sao?"
"Không phải đâu." Dương Thạc ngại ngùng gãi đầu một cái, "Thi viết đã kém người ta hai mươi điểm rồi, thi đợt hai cũng không nâng lên được."
Hứa Trạm cười nhạt một tiếng, "Thật sao?"
"Mà lại, cô ấy là nữ sinh. Mấy năm nay Lục lão tiên sinh đều không có học trò nữ, trước kia còn từng bị lấy ra chất vấn là kì thị giới tính. Cho nên đại khái coi như điểm số như nhau, trường học cũng sẽ ưu tiên suy xét tuyển nữ sinh." Nói, Dương Thạc dừng một chút, "Cái đó, tự chúng tôi cũng đều nói, làm sao cô ấy lại không thi đậu vào Viễn Du chứ?"