Tu La Giới Chí Tôn

Chương 105: Ly biệt



Trường Ngạo nhìn Võ Thừa gương mặt cương nghị bất khuất, Võ Thừa miễm cười vỗ vai Trường Ngạo một cái.

- Có lẽ ta không cùng đi với đệ được.

Trường Ngạo đôi mắt thoáng hiên lên nổi mất mát thế nhưng rất nhanh được thai thế bằng sự quyết tâm. Từ sự việc lúc trước xảy ra ở chiến đài hắn đã phần nào hiểu rõ sự nhỏ yếu của bản thân khi đối diện với địch nhân của Võ Thừa, hắn cũng mơ hồ hiểu được sấp tới đây Võ Thừa sẽ phải đối diện với nguy cơ rất lớn, có thể là phải đối diện với sinh tử, cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt.

Nhìn Võ Thừa thật kỷ, hít một hơi thật sâu hắn mở miệng.

- Đại ca ta sẽ trở nên mạnh mẽ để rồi vào một ngày kia cùng huynh đứng ở một chiến tuyến thống khoái đánh nhau.

Võ Thừa nghe Trường Ngạo nói thì ngửa cổ lên ha hả cười lớn một tiếng rồi hung hăn vỗ vai Trường Ngạo nói.

- Tất nhiên ngày đó sẽ đến, ta rất chờ mong.

Hai thanh niên nhìn nhau một cái rồi cùng cười ha hả.

- Đi, vào trong ta cùng đệ hôm nay uốn rượu..

Trường Ngạo gật mạnh đầu, hai người vừa xoay người định đi vào trong đình viện chợt bên ngoài cửa lại có giọng vang lên.

- Đại ca, ta cũng muốn uốn.

Võ Thừa nhìn ra cửa chỉ thấy Mị Nhi không biết từ lúc nào đến, nàng vận một bộ y phục màu đỏ như thường lệ có thể thấy một thân hình vô cùng hợp lý đứng đó với gương mặt xinh đẹp tuyệt trần.

Trường Ngạo nhìn Võ Thừa đầy thâm ý một cái rồi cũng nói.

- Mị Nhi cô nương cũng muốn uốn thì chúng ta cũng không cự tuyệt làm gì đại ca a.

Hắn nhướn nhướn với Võ Thừa, võ Thừa cười khổ một cái cũng nói.

- Rượu nặng lắm ta không ép a.

2 canh giờ sau. Trên bàn đá trong đình viện Trường Ngạo từ lúc nào đã nằm gục xuống bàn, Võ Thừa đôi mắt cũng mơ hồ còn Mị Nhi nàng lúc này gương mặt ửng đỏ vì men rượu cộng với bộ vấy của nàng thoạt nhìn như một đóa hoa hồng đang rộ sắc. Liếc nhìn Trường Ngạo nàng khẻ miễm cười nói.

- Xem ra muội phải về rồi, hôm nay thật vui vẻ không biết đến khi nào mới có thể được cùng một chổ như thế này với huynh nửa.

Đôi mắt Mị Nhi trở nên mê ly giống như ẩn chứa 3000 viên pha lê trong xuốt. Võ Thừa cười cười cầm một chén rót đầy lên ngửa cổ uốn sạch.

- Rượu này nặng thật. Ta uốn có vài chén mà ngồi nói nhảm với các ngươi rồi, đến a uốn thêm 1 chén nào...

Mị Nhi thoáng sửng sốt nhìn Võ Thừa thật sâu một cái rồi gương mặt miễm cười, xem ra câu hỏi của nàng sẽ không có câu trả lời.

Mị Nhi cầm chén rượu bằng 2 tay nàng cũng uốn một hơi cạn sạch đặt chén rượu xuống nàng đứng dậy chấp tay với Võ Thừa lên tiếng.

- Đại ca ta xin phép cáo từ. Ta được Lục Chấn Hà trưởng lão chọn đi đến Chấn Hà Tông tu luyện, có cơ hội huynh hãy đến đó một chuyến.

Nói xong nàng lấy từ trong nhẩn chử vật một cái chuôn bạc nhỏ bằng ngón tay đặt trên bàn.

- Thứ này tặng huynh.

Không nói gì thêm nửa nàng xoay người bước ra ngoài đình viện, nhìn theo bóng lưng của nàng mang theo một chút hiu quạnh cùng cô đơn Võ Thừa thở dài lắc đầu. Hắn làm sao say đến nổi lời nói cùng tâm trạng của Mị Nhi cũng không hiểu chỉ là..

Hắn vô thức đưa tay lên vị trí trái tim mình hắn mơ hồ tìm đến cảm giác ấm áp, trong vô thức hắn như thấy bản thân đã từng có một bóng hình bao phủ hết thải trái tim hắn thế nhưng rồi dường như bóng hình ấy không còn tại thế hay đã rời đi đến một nơi xa xôi nào đó cùng với sự bi thương hắn cũng không còn được nghe trái tim hắn đập nữa, giống như nó đã chết rồi..

Buôn chén rượu xuống hắn cầm lấy nửa vò rượu còn lại ngửa cổ uốn sạch ánh mắt có chút mơ hồ dìu Trường Ngạo về đình viện của hắn, Hạ Khuê gương mặt hòa ái đi ra đở lấy nam tử của nàng. Võ Thừa cũng không nói gì nhiều, chào hỏi vài câu rồi cũng trở về đình viện của hắn.

-

-

3 ngày thơi gian trong giới tu luyện chỉ là cái chớp mắt. Trường Ngạo cùng đám người Hạ Bằng cùng Hạ Chính đứng trước đại sảnh phủ thành chủ thành Ngan Bạc đợi sứ giả đến đón về tông môn. Lúc này 12 người được Tông môn trung cấp thu nhận đều có mặt ở đây, Võ Thừa cùng Tinh Gia cũng đến để tiển đưa mọi người.

Một tiếng chim rít lên nghe vô cùng chói tay vang lên ở xa xa nhưng rất nhanh đã có thể thấy nó bay đến tốc độ khá nhanh con yêu thú nàychỉ mất vài phút con chim này đã bay đến phía trên đầu mọi người,cơ thể nó khá lớn ước chừng xảy cánh hơn 50m với cơ thể như vậy có thể nghĩ sự hung mãnh của nó. có thể thấy một người trung niên đang đứng trên đầu con chim lớn này hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra đám người phía dưới đang đưa cặp mắt đầy rung động nhìn lên người con thú này.

- Yêu thú cấp 4, Phi Mão Ưng.

Rất nhanh con Phi Mão Ưng này đã đáp xuống quản trường to lớn nhìn thấy ánh mắt của các thanh niên lần đầu nhìn thấy một yêu thú cấp bốn to lớn được thuần hóa tỏ ra tràng đầy rung động. Ánh mắt con Phi Mão Ưng thấy biểu tình của mấy thanh niên này nó vô cùng đắc ý, nó ưởn ngực lên ngẩn cao cổ vổ vổ cánh tạo ra một đợt cuồn phong nhè nhẹ làm cho vài thanh niên càng thêm kinh sợ. Người trung niên đứng trên lưng nó hừ nhẹ một tiếng lúc này con Phi Ưng mới đứng im như ánh mắt nó vô cùng đắc ý vì vẻ uy phong của mình.

Người trung niên trên lưng con Phi Ưng thân hình hạ xuống liếc mắt nhìn một vòng sau đó gương mặt tươi cười chấp tay với người thanh niên vận một bộ bạch y trước hết thải cung kính nói.

- Ta là chấp sự ngoại môn của Chấn Hà Tông xin ra mắt Tinh Gia.

Thân ảnh của Tinh Gia hiển đã được Lục Chấn Hà miêu tả hắn phụng miệnh tới đón đệ tử ở Thành Ngan Bạc cũng phải tỏ ra vô cùng khách sáo với Tinh Gia hiển nhiên đã được phân phó rất kỉ lưỡng.

Tinh gia cũng không ngạc nhiên biểu hiện của người này, hắn miễm cười một cái.

- Được rồi cứ làm việc của ngươi đi.

Nghe Tinh Gia nói vậy người này vẩn giử bộ dạng tươi cười vái Tinh Gia một cái rồi từ trong nhân trử vật lấy ra một quyển trục, hắn mở quyển trục ra đọc tên những người đi đến Chấn Hà Tông. Mị Nhi, Hàn Linh và đều làm Võ Thừa bất ngờ là Hạ Mẩn cũng có tên cùng Hạ Bằng.

Hạ Mẩn từ sáng đã quấn quýt lấy Võ Thừa nàng cũng đã nghe Hạ Đồ nói về việc nàng sẽ đến chấn hà tông nàng cũng bâng khuân, nhưng sau đó lại nghe nói Chấn Hà Tông sẽ giúp nàng luyện đan được nâng cao tay nghề thì nàng đồng ý. Hiển nhiên là muốn luyện ra đan dược có phẩm chất cao hơn cho tiểu tình lan của nàng.

Hạ Mẩn nắm tay Võ thừa đôi mắt long lanh giống như có nước mắt khẻ nói.

- Ta sẽ cố gắn luyện ra đan dược thật nhiều cho huynh ăn, khi nào rảnh hãy đến Chấn Hà Tông thăm muội nhé.

Võ Thừa miễm cười vốt tóc Hạ Mẩn một cái.

- Giữ gìn sức khỏe cho tốt khi xong việc ta sẽ đến thăm muội.

Hạ Mẩn nhu thuận gật đầu. Đi về phía Phi Mão Ưng. Tiếp đó Mị Nhi, Hàn Linh sau khi nói lời từ biệt với gia tộc mình cũng hướng về phía Tinh Gia gật đầu rồi cũng đưa một ánh mắt chất chứa phức tạp nhìn Võ Thừa một cái. Nhất là Hàn Linh nử tử này lúc nào cũng lạnh lùng khó gần nhưng khi ánh mắt nhìn Võ Thừa lại thoáng hiện lên vẻ giao động hiếm thấy.

- Khá lắm tiểu tử quả nhiên đào hoa giống hệch ta năm đó.

Tinh Gia cười cười giơ ngón cái về phía Võ Thừa một cái.

- Nếu đã đủ người chúng ta lên đường thôi.

Trung niên chấp tay với mọi người một cái rồi vái thật sâu Tinh Gia sau đó hắn nhoán người nhảy lên lưng con Phi Mão Ưng. 4 người Mị Nhi, Hạ Mẩn, Hạ Bằng, Hàn Linh cũng phi thân lên. Con Phi Ưng ngửa cổ gáy to một tiếng rồi vỗ cánh bay lên rất nhanh đã bay khuất tầm mắt mỏi người,

Một nén nhan sau lại có 2 con yêu thú cấp 4 bay tới thủ bút thế này tất nhiên là Vân Hà Tông và Tây Hà Tông. Một con Song Tử Điểu thân hình cũng tương tự Phi Mão Ưng, bộ lông màu xám cái đầu có 4 cọng long dựng thẳng nhìn rất ngộ nghỉnh, đặc biệt nhất là nó có tới 4 con mắt trên đầu.phía trên con Song Tử Điểu này là một trung niên vận bộ thanh xam thoạt nhìn khá anh tuấn. Yêu thú còn lại là một con Tuyết Ưng. Một thân toàn Lông trắng mịn đôi mắt màu lam quan thoạt nhìn rất đẹp. Người ngồi trên con tuyết ưng này cũng là một nử tử sắc mặt ôn hòa.

Sau khi chào hỏi khách sáu một phen cả hai cùng hướng về Tinh Gia ôm quyền thi lễ rồi cũng dẫn đệ tử có trong danh sách rời đi. Trường Ngạo từ biệt Tinh Gia cùng Võ Thừa mang theo Hạ Khuê hai phu thuê trẻ này cũng lên lưng Song Tử Điểu của Vân Hà Tông giơ tay chào Tinh Gia cùng Võ Thừa.

Rất nhanh trên quảng trường chỉ còn người ở lại gương mặt đầy mong đợi vào một tương sáng gạng của những người trẻ tuổi trong gia tộc.