Tu La Giới Chí Tôn

Chương 113: Bắt nàng làm con tin



Võ Thừa thoáng nhíu mài một cái, chỉ thấy xung quanh tử Điệp dường như có cả một đại dương màu đen sóng biển cuộn trào, gương mặt Tử Điệp có chút xanh xao nhưng càng hiện lên vẻ âm lảnh.

- Là ngươi bức ta.

Hai tay nàng bấm quyết phía sau đại dương mơ hồ kia thấp thoáng chồi lên một thanh hắc kiếm. Sau đó tử điệp tai ngọc thon dài đưa ra cách không nắm một trảo, thanh hắc kiếm kia như có linh tính nó nhanh chóng bay về phía trước mặt Tử Điệp. Sắc mặt nàng đã cực kì tái nhợt hiển nhiên thi triển ra mặt biển mơ hồ này cũng không dễ dàng gì.

Đúng là như vậy. Đối với tu vi thái ất thất trọng của nàng nếu là tu sỹ bình thường thì không thể nào thi triển triển được, vì chuyện này là cường giả thái ất cửu trọng mới có thể thi triển, hiển nhiên nàng này thiên tư của nàng rất tốt, mặt dù nhìn sắc mặt nàng có đôi chút miễn cưỡng, nhưng như vậy cũng đã khiến nhiều người khi nhìn thấy cũng vô cùng cảm thán. Trong đó có Tinh Gia.

Võ Thừa sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, lần đầu tiên khi giao chiến với nàng hắn mới lộ ra gương mặt nghiêm túc như vậy. Ánh mắt sáng ngời.

- Đến tốt...

Búa một bên khiên một bên,hai tay trái phải cầm hai vủ khí, Võ Thừa cũng không sợ hải rút lui mà lại từng biến tiến về phía Tử Điệp.

- Ngươi muốn chết...

Tử Điệp hét lớn một tiếng thanh hắc kiếm lơ lửng trước người nàng dường như nó rung nhẹ một cái.

Ong.......

Chỉ nghe ong một tiếng thanh hắc kiếm lặp tức bắn đến Võ Thừa như một tia chớp cùng lúc đó giống như cả đại dương màu đen phía sau Tử Điệp dồn hết năng lượng vào thanh kiếm này để tung ra một kích cường đại nhất mà võ giả cảnh giới Thái ất bát trọng cũng phải kiên kị, kể cả tu vi thái ất cửu trọng nếu không xuất Linh Hải Hyển Ảnh đối khán cũng phải tránh mũi nhọn.

Thế nhưng đều khiến Tử Điệp không thể tin nổi là người trước mặt nàng hoàng toàn không thi triển võ kỷ hay thủ pháp gì mà chỉ đơn giản nâng cái khiên hình thang trong tai ngoài hoa văn có chút lạ mắt cũng không dao động cường hản gì.

Ầm...

Thanh hắc kiếm bị Võ Thừa dùng cái khiên đập mạnh một cái hất bay sang hướng khác cấm vào vách đá, âm thanh ầm ầm vang lên liên tiếp cả hang động rung lắc dữ dội hơn một kích lúc trước Võ Thừa dù búa chém ra, làm cho đất đá ùn ùn đổ sặp xuống thạch nhủ nhọn hoắc cũng nứt rãy đâm xuống, ùn ùn ùn qua hơn 10 nhịp thở hang động mới có dấu hiệu yên tỉnh cát bụi tán đi lặp tức nghe âm thanh chưởi bới của Tinh Gia vang lên.

- Con mẹ nó, xém tí bị đá đè chết a.

Khói bụi cùng linh lực tẩu tán Tử Điệp khí sắc trắng bệch nàng lảo đảo lùi về sau tròng mắt trừng lớn vì phía đối diện với nàng Võ Thừa đứng đó cách nàng 5m chầm chầm nhìn tới.

Lúc này hai tên hắc y nam tử đả ăn nộ linh đang củng xong tới Võ Thừa khí lực không còn nhiều nhưng cũng khá điên cuồn, đột nhiên âm thanh trầm thấp trong miệng Võ Thừa vang lên.

- Vực giới tán..

Ong...

Hai hắc y nhân khoảng cách tới Võ Thừa cũng còn khoảng 5m thì bước đi chậm chạp lại rồi vô lực quỳ xuống đó, linh lực cuộn trào trong cơ thể lập tức tán đi hai người này Võ Thừa không cần ra tay tự bản thân hoh chắc chắn đã bị phế bỏ.

Tiếp đó hắn đi đến cạnh Tử Điệp đang vô thần nhìn hắn lúc này nàng thật sự đã khiếp sợ.

- dùng ngươi làm con tin thôi.

Ba nử tử Lưu Nguyệt Tông sau một lúc chật vật né tránh thạch nhủ rơi xuống củng đi đến.

- Bắt nàng lại.

Trúc Vũ Hy mở miệng. Trúc Hà cùng Tô Ngân cũng không chần chờ đi đến điểm vài cái lên người Tử Điệp phong ấn toàn bộ linh lực của nàng.

- Đa tạ Huynh Đài, đại ân không biết lấy gì báo đáp.

Võ Thừa giơ tay lên nói.

- Không cần cảm ơn, trước hết đi cứu ba người bên ngoài đã, ta cũng muốn biết vì sau các ngươi lại có ân oán với những người này.

Trúc Vũ Hy thở dài một tiếng thành thật nói.

- chúng ta là người của Lưu Nguyệt Tông, một môn phái hại cấp ở phía nam Liêu Phố quận, trong mảnh sơn mạch này vốn là địa bàn của Lưu Nguyệt Tông để cho các đệ tử thao luyện, ở đây ngoài các dược liệu tự nhiên được khai thác còn có yêu thú cho nên thường cách một đoạn thời gian sẽ có trưởng lão trong tông dẫn các đệ tử đi lịch lảm. Thế nhưng khoảng hai năm trở lại đây Độc Tà Tông cũng dẩn đệ tử đến đây rèn luyện, xung đột giữa hai tông phái cũng diễn ra thường xuyên.

- Các ngươi không báo lên các tông môn lớn ở trên giải quyết sau.?

Võ Thừa nhíu mài hỏi.

- Tông chủ chúng ta cũng đã báo lên trên, thế nhưng tin tức hồi âm lại khiến cho chúng ta rất chú ý. Đó là họ muốn chúng ta dò xét Độc Tà Tông này muốn làm gì, sau khi tìm hiểu chúng ta tình nghi Độc Tà Tông đang không ngừng bồi dưỡng ra các loại độc trùng cùng độc thú, nhưng mà không có bằng chứng sát thực nên cũng chưa báo cáo lên trên, Độc Tà Tông này rất xảo trá nham hiểm.

Nói đến đây sắc mặt nàng có chút ngưng trọng.Võ Thừa nhẹ gật đầu một cái, hắn hiểu có nhiều chuyện nử tử này còn chưa nói rỏ nhưng rỏ ràng cái gọi là Độc Tà Tông rất không bình thường, chỉ bằng vào việc họ dùng Nộ Linh Đan khi bị ép bức củng đủ hiểu tử tưởng tâm ngoan thủ lạc cở nào.

Lắc đầu than nhẹ hắn lại hỏi tiếp.

- các ngươi có biết tổng thể thực lực bọn chúng không.

Trúc Vũ hy cau mài lại lắc đầu nói.

- Hoàng toàn là một bí ẩn, thế nhưng cách đây không lâu một trưởng lão của chúng ta tu vi thái ất bát trọng lại chết trong tay của một trưởng lão bên Độc Tà Tông này, đều này nói rỏ trên người kia chắc chắn còn khả năng mạnh hơn không ích.

Ồ...

Võ Thừa lại chầm ngâm đôi chút, hắn truyền thần niệm cho tin gia.

- Người thấy chúng ta nên thế nào.

Lúc này con khỉ củng cỏng Tinh Gia đi tới gương mặt Tinh Gia cũng ngưng trọng nhìn về Tử Điệp đang nhấm mắt ngồi đó.

- Ta nghĩ không đơn giản đâu, việc cấp bách phải tìm đủ dược liệu luyện một lò đan cho ngươi đã. Nếu không thứ trên người ngươi cũng như một quả bom a, có thể nổ bất cứ lúc nào.

Võ Thừa cái hiểu cái không thần niệm của Tinh Gia nhưng hắn củng rõ ràng tình cảnh của bản thân hắn có lẻ cũng không tốt lắm.

- Được rồi ra khỏi đây cứu người rồi tính tiếp.

Cả ba nàng Lưu Nguyệt Tông gật đầu. Võ Thừa đưa mắt nhìn phía xa một gốc hang động ở đó vì dư chấn lúc trước đã để lại một khe hở nhỏ bằng ngón tay cái, người bình thường khó mà phát hiện ra được vì ánh sáng bên ngoài truyền vào khe hở này cũng đã gắp khúc khó dò, nhưng với thần thức cường đại của Võ Thừa hắn nhẹ bung thần thức khắp hang động đã phát hiện ra khí tức từ bên ngoài truyền vào.

- Đi theo ta.

Cất bước đi hơn trăm mét đến vị trí đó Võ Thừa một quyền xuất ra đấm mạnh vào khe hở nhỏ kia.

Ầm....

Quyền đầu va chạm vào vách đá lập tức vách đá ầm ầm đổ xuống, một tia không khí xanh tươi truyền vào bên trong. Một lỗ thủng hơn 1m được hắn khoét ra.

Bên ngoài vị trí bọn họ đi ra khỏi hang động là một sường núi. Võ Thừa nhìn Tử Điệp nói.

- Dẩn đường đi.

Tử Điệp khẻ liếc nhìn hắn một cái kì lạ thay trong đôi mắt nàng không hiện lên một chút chán gét cùng oán độc nào. Nàng lẳng lặng dẩn đường.

Cách vị trí nhóm người Võ Thừa duy chuyển đến hơn 10km, trên một ngọn cô phong thấp thoáng có mộy cái liều vãi to lớn, bên ngoài có người đứng canh gác toàn thân mặc hắc y.

Bên trong liều vãi này có một thanh niên đứng đối diện với một trung niên mái tóc hóa râm, gương mặt hồng hào, mài kiếm mắt sáng, khí thế trên người bàng bạc tỏ ra tu thái ất thất trọng còn mạnh mẻ hơn tử điệp một phần.

- Mã trưởng lảo, Tử Điệp trưởng lão dẩn 4 người đi đã hơn nửa ngày vẩn không có tin tức gì truyền về có thể có bấc trắc gì không.?

Trung niên nam tử Họ Mã này trên bàn đang có một tấm bản đồ bài ra có vài vị trí được đánh dấu màu đỏ, khi nghe thanh niên kia báo tin hắn ngẩn đầu lên nhẹ giọng nói.

- Không cần lo lắng, trừ khi gặp mấy lão quái bên Lưu Nguyệt Tông xuất thủ nếu không nàng ta sẽ không có chuyện gì.

Tuy nói vậy nhưng hắn lại nhíu mài, hắn cùng Tử Điệp nhận nhiệm vụ bí mật đến đây toạn chấn, thực lực Tử Điệp nử tử kia hắn cũng phần nào hiểu rõ, nàng nếu toàn lực xuất thủ bản thân hắn cũng phải kiên kị bảy phần, như vậy nếu không có cường giả mạnh mẻ xuất thủ với thủ đoạn của nàng hắn tin chắc nàng sẽ dễ dàng rời đi.

Đang trầm ngâm suy nghĩ chợt sắc mặt người này trở nên sắc bén hắn nhanh chóng đứng bật dậy. Cùng lúc đó bên ngoài truyền đến vài âm thanh la hét cùng âm thanh binh khí va chạm.

Võ thừa cùng ba thiếu nử Lưu Nguyệt Tông đã đánh đến đây.

Cùng lúc đó thanh niên họ Mã cũng đã đi ra ngoài, liếc mắt đã thấy sắc mặt Tử Điệp xanh xao thất sắc, trên người linh lực đã hoàn toàn bị phong bế, đôi đồng tử hắn thầm co rụt lại một cái, hiển nhiên hắn hiểu tình thế bây giờ.

- Các ngươi muốn gì.?

Hắn cố kìm nén bình tĩnh nhẹ giọng hỏi một câu.

- Thả ba cô gái kia ra nếu không nàng sẽ chết.

Trúc Vũ Hy chỉ về Tử Điệp quát khẻ. Trung niên nghe vậy liền đưa ánh mắt nhìn Võ Thừa một cái, hắn tin tưởng bằng vào tu vi ba người Trúc Vũ Hy hoàn toàn không có khả năng bắt lấy Tử Điệp, mà cường giả bên Lưu Nguyệt Tông hắn cơ hồ cũng hiểu phần nào, người này khẳng định không phải người của Lưu Nguyệt Tông.

Nghĩ đến đây hắn hướng về phía Võ Thừa mở miệng.

- Các hạ là ai? Sao lại giúp đở người Lưu Nguyệt Tông?

Võ Thừa gương mặt không đổi hắn chỉ đơn giản chỉ vào Tử Điệp nói.

- Ta là ai không quan trọng các ngươi thả người ra nàng sẽ vô sự.

Trung niên họ Mã hiếp đôi mắt lại tay chấp sau lưng âm thầm chà xát lên ngọc giản truyền tin.

- Được. Mau đem ba người kia ra.

Rất nhanh có vài người dẩn ba nử tử trên người phục có chút sọc sệch sắc mặt các nàng đều tyều tị. Gặp cảnh này đôi mắt ba người Trúc Vũ Hy lặp tức đỏ lên.

- Các ngươi đã làm gì, đám súc sinh này...