Tu La Giới Chí Tôn

Chương 168: Năm Năm





Võ Thừa trong lòng phài nói là cảm xúc ngổn ngang.

vừa gặp lão già kia chưa hỏi được chuyện gì hết lão lại gắp gáp đi mất.
- Thủy Khởi Hoang Chùy là cái địa phương gì?
Hắn trong lòng nhớ lại lời của lão già lúc trước không khỏi cười khổ.
- không nghĩ đến nơi đó nửa, mục đính của ta là tìm đến địa phương có thể lấy lại ký ức của bản thân.
Võ Thừa thầm nhủ trong lòng một câu, hắn mặt dù không chắc lắm việc có thể mở phong ấn trong thức hải kia, nhưng con người ai lại không muốn nhớ bản thân mình là ai chứ,
chỉ là có một vài người lại muốn quên đi quá khứ của bản thân lại cầu còn không được riêng những người này phải nói là não bị vàng úa, ứ nước hết thuốc chữa a.
quên đi?? ngươi muốn quên là quên sao, tuy quá khứ là đau khổ, là dài vò, là sự hối hận có thể vì lúc trẻ nông nổi hoặc chỉ một lời ta yêu ngươi không nói được để rồi cảnh bèo dạt mây trôi, nước chảy vô tình, vài năm qua đi khi ngươi bắt đầu lớn lên và trưởng thành hơn lại bất đầu cảm thấy tiếc nuối, ân hận rồi lại muốn quên đi sự đau buồn ấy chỉ trong một giắc ngủ bởi sáng mai thức dậy là là một nổi buồn mang mát mang tên quá khứ.

ồ thế nhưng cái ngươi muốn quên nhất lại là càng thêm nhớ a, đặc biệt đối với những vấn đề khắc cốt ghi tâm kia aizzz nhân sinh vốn là bi ai như vậy mà.

cho nên ta khuyên các ngươi nên giống Võ Thừa hắn lúc này đang đi tìm bi ai của bản thân hắn bởi vì những gì trí nhớ hắn bị phong ấn hoàng toàn là chỉ có một mãng màu đen của bi thương và nước mắt, thế nhưng lúc này hắn vẩn chưa biết bản thân phải đối mặt với những vấn đề gì.
Trở lại với nhóm người Võ Thừa đoạn đồi khá dốc này làm cho đội hình phải nghĩ chân ích nhất ba lần mới có thể đứng trên một bình nguyên xanh rờn trước mặt.
- Cuối cùng cũng lên tới.

thật là làm khổ chết người ta mà.
Hải Sa hét lớn nàng vui cười tung tăng hồn nhiên vốn là tâm tình thiếu nửa mới lớn a, thấy cái gì đẹp liền thích thôi, mà cảnh tượng bình nguyên hùng vĩ đầy hoa cỏ xanh rờn thế này thật nàng muốn hung hăn cầm cái maxpro ra mà làm vài tấm ảnh.
Tất cả mọi người khóe miệng co giật không nói được gì.


sau lưng mọi người ai ai áo cũng đã ướt đẩm mồ hôi, hai chân đã có phần rung rẩy biểu hiện của căng cơ quá độ
một tên trung niên té ngửa ra hét lớn với cô nàng bên cạnh.
- Nhanh giả làm mèo a..

ui dồi ôi..

chân ta..
cô nàng này lặp tức ngồi xuống giả tiếng mèo kêu..

meo meo..meo meo..hồi lâu sau sắc mặt tên này càng tái nhợt.
ây...!tình nàng ý thiếp bực này kể ra sinh tử vừa trải qia cũng không tệ.
- Vậy mà không hiệu quả, chẳng phải chuột sợ mèo sao chứ.?
- Sợ con mẹ ngươi, còn tấu hài ở đây nửa lão tử đấm chết cụ ngươi bây giờ.

cút sang một bên cho lão tử.
Mạc Thế Hải không quen cảnh ngôn tình trước mặt hung hăn cho tên nam tử một cước khiến người này lăng lộn mấy vòng, sau đó hắn miễm cười rời bước đi qua.
Mọi người thấy cảnh này cũng phì cười,
- Ây nha nha tên nam tử này thật có ý tứ à..
Hải Sa cười hiếp mắt lên tiếng.

mọi người cảm giác khoang khoái trong lòng cũng không biết bởi vì đâu, nhìn một mãnh bình nguyên hoa thơm cỏ biếc trước mặt tâm tình mọi người đều có phần phấn chấn hẳn lên, dĩ nhiên một phần là họ còn nhớ dự định ban đầu của chuyến đi này là gì.
Tài nguyên tu luyện, đúng vậy họ vì những thứ mơ hồ trên hòn đảo này mà rất nhiều người đã bỏ mạng ngoài kia, có kẻ thành thi quỷ khác máu, kẻ thì thi cốt vô tồn.cũng vì hai trử Tài Nguyên này thôi.
Võ Thừa quét mắt một vòng thần thức ầm ầm tảng ra tứ phía hồi lâu sau hắn không cảm nhận được nguy hiểm gì.

bản thân mặt dù vừa trải qua đại chiến tu vi vẩn chưa hoàng toàn hồi phục, nhưng sự xuất hiện của lão giả lắm mồm kia cũng làm cho hắn chưa sử dụng đến con bài cuối cùng vậy nên bản thân lúc này khí lực vẩn còn khá tốt, sau hồi lâu hắn mới lên tiếng.
- Đi thôi tất cả tạm thời đừng nên tách ra quá xa nếu muốn thám hiểm hãy cùng nhau lặp thành tổ đội ích nhất 10 người để đảm bảo an toàn.
- Võ Đại Hiệp nói đúng mặt dù hiểm họa của Dạ Xoa đã qua nhưng chúng ta không biết ở đây là nơi như thế nào hiểm độc, các ngươi ngàn vạn lần đừng nên thấy thứ gì đó quý giá liền xong lên không cần tính mạng mà hải suy xét cho kỷ trước khi hành động, lão phu không hy vọng thấy một ai trong các ngươi khi đến được đây rồi mà lại vì lòng tham nhất thời mà mất mạng.
Phùng Lão vuốt chòm râu dõng dạt nói, tất cả những người ở đây đều gật đầu đồng ý.Dẫu sao nhìn bộ dạng già nua của lão những người trẻ tuổi ở đây cũng là phần nhiều kính nể, bằng vào việc lúc trước lão dùng linh lực bản thân bảo vệ toàn bộ con thuyền trước móng vuốt của Dạ Xoa bên ngoài biển cũng đã khiến mỏi người dân lên lòng kính nể từ trong tận đái lòng rồi.
- Phùng Lão yên tâm chúng ta tự biết chừng mực.
Cứ thế đoàn hơn 50 người bắt đầu những bước chân đầu tiên của họ trên miền đất hứa.

rất nhanh đã có người nhìn thấy một vài loại dược tài hiếm gặp quý giá.

nhưng tất cả cũng không vọng động đều làm theo lời của Phùng Lão nói lặp tức ở gần những loại dược tài kia đều có một số loại hoặc độc trùng hoặc thú dữ, thế nhưng bọn này tu vi khá thấp rất nhanh bị đám người vây giết sau đó là dược tài tới tay.

nhiều lần như vậy mọi người bừng bừng phấn chấn.
thế nhưng đều này lại khiến Phùng Lão khó hiểu nhíu mài.
- Phùng Lão có chuyện gì sao?
Võ Thừa thấy chuyện không đúng mở miệng dò hỏi.
Phùng Lão gương mặt ngưng trọng gật đầu đáp.
- Um...!ngươi có thấy có đều cổ quái sao? những loại độc trùng cùng hung thú đó...

Nhan Phong Ngử đám người cũng một bộ mặt ngưng trọng suy tư hồi lâu sau Phùng Lão liếc nhìn thấy gương mặt đang đợi câu trả lời của lão ở phía đối diện thì lão chỉ biết cười khổ.
- Linh Hoàng a Linh Hoàng tại sao lại không nhìn ra được manh mối gì hết vậy.
Trong lòng lão thầm than một câu, nhưng lão nào đâu biết người đối diện với lão đến ngay cả cái rắm còn không biết, chân ướt chân ráo vừa đặt chân đến vùng Vạn Linh Đảo này a.

mấy cái kia loại độc trùng trong mắt hắn chỉ là hình thù có chút quái dị cùng bản lỉnh có chút vượt cấp một chút, nhưng cũng là một chút thôi chứ cũng không có gì đáng ngại.
- Võ Đại Hiệp..

nếu ta nhớ không lằm những loại kia được ghi chép lại từ sách cổ trong Tàng Kinh Các ở Nam Viện chúng ta.

chúng là những loại chắc chắc đã tuyệt chủng theo dòng thời gian nhưng hôm nay chúng lại xuất hiện nơi này.
Võ Thừa trầm ngâm.

những loài đã tuyệt chủng có nghĩa nguồn gốc xuất phát rất xa xưa rồi có thể từ thời viển cổ để lại, nghe Tinh Gia nói khi ấy thiên địa vô cùng dung hòa vạn vật sinh sôi, tùy ý phát truyển.

có nhiều loài đã tiến hóa theo dòng thời gian mà thích nghi cùng thiên địa mới cũng có loài tuyệt duyệt vì không thể tiến hóa thích nghi được.

đó là quy luật đào thải tự nhiên tự cổ chí kim không ai thay đổi được.

nhưng ở đây lại còn những giống loài bị tuyệt duyệt từ thời xa xưa ấy thì sao?
Phải biết rằng thời viển cổ, tuy thiên nhiên ưu ái nhưng mỏi giống loài với nhau đều có tính cạnh tranh kịch liệt.

từ đó đã sản sinh ra rất nhiều loài vô cùng cường đại, thế nhưng những loại đó cũng không chịu nổi bởi quy luật đào thải của thiên nhiên, hoặc vì một cớ gì đó, cùng với dòng thời gian cũng theo đó mà tuyệt duyệt, nhưng ở đây, trên hòn đảo này, nếu những loài đó còn sinh sống thì đến rốc cuộc sẽ như thế nào chứ?
Nghĩ đến đây bản thân Võ Thừa hắn cảm thấy có chút khó giải quyết a.

Cái này chẳng mai va chạm vào một loại cường đại chẳng hạn như Tà Hắc Ngạc Tuệ cũng không chừng.
- Ý ngươi là các ngươi đang nghĩ sẽ còn những loại hung thú cường đại thời cổ đại xuất hiện ở đây sao?
bốn người nhẹ gật đầu, xem ra người này cũng không nghốc.
- Đã đến đây rồi các ngươi cũng còn con đường nào khác sao? hoặc các ngươi tìm được thứ tốt nâng cao thực lực bản thân, đột phá bình cảnh phá không mà đi.hoặc các ngươi cứ ở lì một chổ ở đây đợi đến khi vài trăm năm trôi qua có lẽ một vài hậu bối của các ngươi sẽ đi đến và các ngươi khi đó sẽ chút di nguyện cuối đời với họ.

các ngươi cứ việc lựa chọn.
Võ Thừa chấp tay sau lưng dáng người thẳng tấp như trường thương, gương mặt không hiện lên nét vui buồn nhìn thẳng vào bốn người Phùng Lão cùng Nhan Phong Ngử, Lỗ Phàm, Mạc Thế Hải.

bốn người này toàn thân chấn động một cái, chợt hoảng hốt nhận ra bản thân đột nhiên lại lâm vào một loại trạng thái giống như sợ là sợ hải sao? đã đến bước này lại còn sợ bóng sợ gió cái gì chứ, nếu không có lời nói ngay lúc này của người đối diện có lẽ cả cuộc đời của bọn họ sẽ phải sống trong cái tâm ma e dè thế này, từ đó mà tu vi một bước cũng khó có thể tiến lên được.
Phùng Lão chấp tay vái Võ Thừa thật sâu một cái sao đó gương mặt già nua và kiên định lên tiếng.
- Xin đa tạ Võ Đại Hiệp lúc nảy ta thật hồ đồ rồi.
- Đúng vậy Võ Đại Nhân ta tu luyện đến bước này, hôm nay được cùng một chuyến thuyền với ngài lịch lảm tới đây ta thật thấy hổ thẹn với ngài và nhất là chính bản thân ta.thật làm trò cười trước mặt đại nhân rồi.
Nhan Phong Ngử ba người cũng cuối người thật sâu chân thành lên tiếng.
Võ Thừa đầu to như cái đấu, tâm cơ những người này hắn nào có biết gì? có nghỉ gì?chỉ là lời nói đúng với thực tế mà thôi, mà không cần phải làm ra cái bộ dạng như vậy chứ.? aizz
Phùng Lão sao khi chấn định tâm thần xong mới lên tiếng.
- Võ Đại Hiệp ta nghĩ thế này không biết ngươi..
- Lão cứ nói.

- Ta thấy chúng ta ở đây có bốn người đứng ở cảnh giới Nhân Thượng cũng khá lâu, Lão phu mặc dù đã là đỉnh phong trong cảnh giới nhưng một cửa ải bình cảnh kia hơn trăn năm chưa bước qua được, cứ tiếp tục như vậy ta thấy cuộc đời ta xem như dừng chân ở cảnh giới này.
Võ Thừa gật gù lắng nghe.
- Mọi người ở đây đều có quyết tâm đi đến đây cũng vì một cửa ải bình cảnh kia của bản thân nhưng nếu...
nói đến đây lão có đều dường như hơi khó nói.
- Lão đừng ngại cứ viejc nói tiếp.
- Được..

nếu như chúng ta cứ đi theo phía sau ngươi chắc chắn sẽ sinh ra tâm tư ỷ lại, từ đó một bước kia của chúng ta cũng sẽ thật khó mà có thể bước qua, ngươi cũng hiểu ở Vô Thượng cảnh giới cái thiếu thốn không phải đơn thuần là tài nguyên tu luyện..
- Um..

ý Lão là muốn chia nhỏ đội hình này ra lịch lãm, cho du có bỏ mình nơi này cũng chỉ có thể trách số mệnh của mỏi người, có phải vậy không?
Phùng Lão hoảng hốt không ngờ ý định của lão lại bị người đối diện nói ra hết.
Võ Thừa miễm cười nhìn ba ngươi Nhan Phong Ngử chỉ thấy trên gương mặt mỏi người đều hiện lên một tia kiên nghị, có lẽ chuyện này bốn người bọn hắn cũng đã có tính toán với nhau.
- Được..

chúng ta ở đây có hơn 50 người, các ngươi mỏi người hãy dẩn theo những người có thực lực tốt 10 người trong đó, những người còn lại sẽ cũng ta và huynh đệ của ta đi một chổ.

các ngươi thấy như vậy có vấn đề gì không?
- Tốt thật đúng với ý ta.
Mạc Thế Hải cười lớn sảng khoái lên tiếng.
- Nếu đã vậy chúng ta ước hẹn 5 năm sau ở tại vị trí này tập hợp một lần nửa, lúc đó bản thân ta nắm chắc có thể đánh thắng hắc ảnh kia và các ngươi cũng có đủ năng lực đối phó với đám Dạ Xoa kia, khi đó chúng ta sẽ đi về Thiên Quỳ Đảo.
- Được...!Được...
cả bốn người cùng đồng thanh nói một chử, riêng Phùng Lão hơi suy tư một chút.
- À...!người này chẳng phải thường ngài trầm ngâm ích nói thậm chí suy nghĩ lại càng ích sao? sao hôm nay lại đột nhiên có đầy đủ dự tính tất cả vậy? chẳng lẻ trước nay là hắn làm bộ để thử lòng mọi người sao?
trong lòng Phùng Lão một bụng hoài nghi nhưng lão nào đâu biết kế hoạc chi tiết tỉ mỷ như vậy thì tên Linh Hoàng ngu ngốc này làm gì nghỉ ra được chỉ là lúc trước Tưỡng Tấu Lục nghe phùng lão nói chuyện đã hiểu sự tình nên truyền âm đàm luận cùng hắn cho nên hắn mới mạch lạc như vậy chứ, bằng không thì..

aizzz..
Vố dĩ hôm qua đã có chương mới, ta đã bấm máy hơn 2k chử đột nhiên vì cái gì lại biệt vô âm tính.

quạo quá ta tắt máy đi ngủ cho nên hôm nay xuất bản hơi trể...!hahaha cáo lỗi với các ngươi, cơ mà ta mạnh dạng xin vài lượt đề cử từ các ngươi a.

nhẹ nhàn mà các ngươi cũng đừng nên tính toán với lão tử như vậy chứ vài cái thao tác thôi a...
- chúc các ngươi sức khỏe nhé.....