Tu La Giới Chí Tôn

Chương 48: Tiểu Hồ Ly



Hạ chính trưởng lão không khỏi hít sâu một hơi.

- Người này quá cường hãn. Chỉ sợ ngay cả tộc trưởng cũng không phải đối thủ của hắn.

Hạ gia đám người ai nấy đều chấn kinh há miệng. Còn Triệu gia sau khi ngơ ngác hồi lâu thì tất cả hai chân có phần đứng không vững nhiều người trong đầu đã có ý định ném vũ khí bỏ chạy riêng phần Triệu Sát sau khi văng ra trên dưới 30m hắn lòm còm bò dậy hắn có thể nghe tiếng xương của mình cọt kẹt đang vào nhau gõ ràng đã vỡ nát trên dưới 13 cái xương sườn và một cánh tay hắn hít sâu vận linh lực trong cơ thể lại phát hiện đan điền của hắn đã vỡ nát linh khí tứ tán trong kinh mạch.

- Ta... Ta bị phế... Bị phế bởi một quyền..

Hắn thậm chí nói ra vài lời chỉ mỗi mình hắn nghe được nhưng cũng rất vất vả sau đó lại vô lực ngã sấp xuống đất hơi thở yếu ớt.

Võ thừa thu quyền từng bước tiến đến đám người Triệu Gia mỗi bước hắn tiến lên chậm rãi không nhanh nhưng làm cho nhịp tim những tên khác lại tăng tốc không phanh. 2 bước. 3 bước. 5 bước chợt.

- Keng......

Một tiếng động vang lên sau đó một người trong đám người triệu gia cuối cùng không chịu nổi áp lực hắn ném vũ khí rồi xoay người chạy đi. Mọi người nhìn theo chỉ thấy một làn khói bụi mịt mù bay lên cùng lời nói xa xa vọng lại.

- Hạ gia các ngươi chờ đó. Triệu trưởng lão ta sẽ tìm người báo thù cho ngươi.

Võ thừa nhíu mài còn tinh gia thì lập tức giơ ngón giữa rồi phát chửi ầm lên.

- Mẹ kiếp. Triệu gia rắm chó gì một quyền không đỡ nổi còn đòi báo thù. Hừ xem như ngươi chạy nhanh nếu không.. hừ hừ.

Tinh gia hùng hùng hổ hổ bộ dạng rất kích động muốn cắn người.

Sau đó những tiếng leng keng liên tiếp vang lên có vài tên tiến đến đỡ triệu sát rồi tất cả một mạch chạy như bay về hướng khác. Lúc này Hạ gia đám người từ trong rung động lại là những tiếng hoan hô tưng bừng.

Chiến thắng đầu tiên của đội ngũ bọn họ.

Hạ chính tiến lên ôm quyền với võ thừa.

- Tiểu hữu đánh hay lắm nhưng lần sau có lẽ triệu gia sẽ phái người có thực lực đến đây..

- aizzz.. cái kia Hạ chính ngươi đừng lo. Có ta ở đây ngươi lo lắng cái gì..?

Tinh gia đảo tròng mắt nhìn Hạ mẫn nhướng nhướng mài bộ dạng thấy không tiểu oa thấy lão tử hùng mạnh bực nào không.

Nhưng tinh gia không biết Hạ mẫn đôi mắt mê ly nhìn võ thừa say đắm không biết nghĩ gì mà đôi má có chút ửng hồng.

- Haizzz.. hết cách rồi. Ai biểu tinh gia ta u tú như vậy. Lại đào tạo ra một tên tuy hơi ngu ngốc nhưng nói về đánh nhau thì trước nay chưa hề ngán ai bao giờ.

Tinh gia nhúng nhúng vai đắc ý. Võ thừa nhíu mài hỏi Hạ chính.

- Hạ trưởng lão. Nếu chúng ta cướp lấy Lệnh bài từ tay bọn chúng vậy có phạm vi không?

Hạ chính ngẩn ra chốc lát rồi chợt xuýt xoa tự vỗ đùi mình.

- Đúng nhỉ tại sao ta lại quên mất. Võ thừa huynh đệ trong chiến địa này giết người cướp đoạt là chuyện bình thường không ai quản cả. tất cả nhìn thực lực nói chuyện a.

Võ thừa nghe Hạ chính trưởng lão nói vậy ánh mắt phát sáng. hắn quay đầu nhìn hơn 20 người Hạ gia phía sau mình rồi có chút suy tư.

- Được rồi đi tiếp thôi dựa theo bản đồ trên lệnh bài chúng ta đang ở phía Đông của không gian này. theo hướng này thì phía trước có lẽ là một khu rừng chúng ta đến đó chọn một nơi để dừng chân tạm thời làm căn cứ trong một năm này vậy.

Tinh gia ngắm nhìn bốn phía giây lát rồi mở miệng cắt ngang suy nghĩ của võ thừa. mọi người gật đầu rồi cùng nhau tiến về phía trước. đi khoảng 2 giờ bầu trời cũng đã bắt đầu xế chiều Tinh gia đám người cũng tiến vào một khu rừng rậm. bằng vào thần thức mạnh mẽ của Tinh gia đám người nhanh chóng chọn một thung lũng có một con suối khá thơ mộng rồi tiến hành dọn cây cối sạch sẽ cắm trại. hơn 10 cái lều tạm thời được dựng lên. mọi chuyện vừa xong hết thảy thì bóng tối cũng đã kéo đến.

Ban đêm trong khu rừng này thỉnh thoảng lại có tiếng thú rống vang lên đội tất cả mọi người cùng ngồi quanh quần bên một đống lửa nhỏ trò chuyện. câu chuyện của mọi người cũng chỉ xoay quanh trận chiến lúc sáng về sự hung mãnh của võ thừa. hai thanh niên Hạ Chinh cùng Hạ Bằng thì quấn lấy tinh gia kêu hắn truyền thụ công pháp về việc này tinh gia cũng hết sức bắt đắt dĩ hắn bảo võ thừa cho hắn mượn Thất ấn rồi tìm ra hai bộ công pháp cho hai thanh niên này. khi được công pháp hai thanh niên hí hứng chạy về lều hăng hái tu luyện. mọi người nhìn thấy đều bật cười.

Hạ chinh trưởng lảo thì cảm tháng.

- haizzz.. mong rằng hài tử sau này sẽ được một phần nào đó của võ thừa tiểu hữu thì cái thân già này chết cũng nhắm mắt a.

Tinh gia nghe Hạ chinh nói trong lòng cũng cảm khái.

- Người này cũng không biết làm sao mà bì được với tên đầu đất này. một người mang trong mình Tinh Linh Tâm thứ mà ai trong vũ trụ rộng lớn này cũng muốn có được. có nó thì phế vật bật nào cũng phải thành thiên tài thôi haizzz.

Hiếm khi tinh gia có bộ dạng trầm tư như nghĩ về quá khứ như vậy. hắn nghĩ về thân phận của mình rồi thở dài một hơi rồi hắn nhìn Võ Thừa chăm chú. lúc này võ thừa đang cười cười trả lời những câu hỏi ngây ngô của thiếu nữ hạ mẫn bên cạnh. nhìn bộ dạng ngu ngơ của võ thừa tinh gia trong lòng cũng cảm khái vạn phần.

- Lão đầu tử kia cùng Linh Tinh Như lại chọn hắn cho tương lai của một tộc quần là đúng hay sai? tên ngốc này khi đạt đến cảnh giới kia khi phong ấn trong đầu hắn bị vỡ thì không biết cái bộ dạng ngây ngô lúc này của hắn có còn không?

tinh gia lắc đầu không suy nghĩ nữa hắn nhìn lên trời có rất nhiều tinh tú đang chớp động, Vũ trụ không ngừng biến động tương lai chỉ có thời gian mới trả lời được.

chợt một tiếng thú rống vang lên kéo cảm xúc suy nghĩ của tinh gia về thực tại. Võ thừa đang cười cười nghe Hạ mẫn nói chuyện chợt sắc mặt biến đổi hắn đứng phắt dậy đưa mắt nhìn về một hướng tối tâm của khu rừng. mọi người có thể không nhìn thấy nhưng hắn cùng tinh gia thì rất rõ ràng.

Một con Hồ ly đang bị một bầy sói truy đuổi quyết liệt trong khu rừng chỉ thấy con Hồ Ly nhỏ kia khá chật vật không ngừng né tránh những cú đớp của những con sói.

Võ thừa chăm chú quan sát rồi hắn nhíu mài tinh gia thấy sắc mặt võ thừa như vậy cũng nhẹ hỏi

- Sao..? đầu đất ngươi phát hiện được gì?

võ thừa trầm ngâm mở miệng.

- Con Hồ Ly này không phải yêu thú.

- ý ngươi là..

võ thừa gật đầu với tinh gia hai người dù sao cũng đồng hành khá lâu nên rất hiểu ý.

- Chắc chắn không sai. nó là một Linh Thú hơn nữa huyết mạch linh thú này khá cao.

võ thừa mở miệng những người xung quanh trong tay cầm vũ khí nhìn về phía rừng rậm tối om chẳng thấy được gì chỉ nghe tiếng rầm gừ phát ra nhưng có lẽ khoảng cách cũng khá xa. võ thừa liếc nhìn đám người Hạ mẫn một cái hắn có chút do dự. nếu ra tay bắt lấy con Hồ Ly kia không thành vấn đề nhưng sẽ kích động đám sói kia. lũ sói này không phải yêu thú thông thường nhìn cái kiểu đuổi giết vây công con hồ ly kia liền biết chúng rất có tổ chức. nếu xảy ra giao chiến với chúng bản thân võ thừa không vấn đề gì nhưng Hạ mẫn đám người có thể gặp nguy hiểm.

- ngươi bị ngu ngốc sao? Khống thú quyết ngươi để trưng à?

tinh gia một bộp tay vào gáy võ thừa chỉ nghe âm thanh chát chúa vang lên. võ thừa như nhớ tới điều gì lập tức ánh mắt phát sáng hắn lập tức tản thần thức của mình ra đồng thời thôi động Khống thú Quyết nhất thời một vùng không gian mạnh mẽ bị thần thức võ thừa quét ngan yêu thú đụng phải đều bất động sau đó ánh mắt trở nên giãy dụa nhưng trong khoảng khắc tiểu hồ ly như vớ được cọng rơm cứu mạng nó nhanh chóng lao về hướng khác chạy trốn.

- Hừ muốn chạy sao?

- Võ thừa khóe miệng nhếch lên tốc độ nhanh như tên bắn lao vào trong rừng rậm tối mịt chỉ nghe lại âm thanh của hắn.

- Mọi người ở yên đây ta đi một tí sẽ quay lại ngay.