Tu La Khuynh Thành

Chương 50: Sớm muộn cũng phải GẶP



Tuy thất bại nhưng không khán giả nào tỏ ra thất vọng hay khinh bỉ. Thay vì họ dè bỉu thì mọi người lại dành cho họ ánh mắt của sự ngưỡng mộ khi cảnh ba người cùng dìu nhau vào bên trong bởi lẽ cả ba người

đã không để một người đồng đội nào phải bỏ mạng, không để người nào trở thành nạn nhân của con quái vật, họ chiến đấu dũng cảm và bảo vệ nhau trong từng hành động, hỗ trợ nhau hết mức có thể.

Không để bọn họ như vậy trở vào Tiểu Vũ nhanh chóng chạy đến giúp đỡ bọn họ mà chủ yếu là Mạc Lâm. Theo sao là Tử Nguyệt cùng đoàn người của bang hội, họ rất nể phục trận đấu này, họ cũng đã hiểu ra rằng "Chiến thắng không phải là tất cả, mà đồng đội mới là ưu tiên hàng đầu." Nguyệt hiểu rằng ba người đang thất vọng về bản thân và thấy có lỗi với mọi người nên một lần nữa cậu quyết định.

- Thôi nào!! Về thôi, tao đói rồi!! Các người không thấy đói sao?? -Cậu quay sang đoàn người trong hội.

- Ta đói rồi!! Về ăn thôi!! -Cả một bang hội đồng thanh tạo ra sự rung động cho cả những người chứng kiến.

Mạc Lâm tựa người và Thiên Vũ nở một nụ cười hạnh phúc rồi đáp trả.

- Ta cũng thấy đói rồi!!!

Cả một hội cứ như vậy mà ra về để lại sự bất ngờ cho người dẫn chương trình và các bang hội khác. "Đúng là một bọn khó coi." -Đâu đó có người nhìn đoàn người đi bằng đôi mắt chế diễu, khinh bỉ. Sự xuất hiện của một đứa trẻ bí ẩn -Tiểu Nguyệt, đã làm Gia chủ Nam Cung gia chú ý đến, ông ngồi trên hàng ghê ưu tiên nhưng luôn chú ý về phía Tiểu Nguyệt. Hiểu được vấn đề, tên dẫn chương trình nhanh chóng thông báo thật lớn cố ý để đoàn người đang đi nghe thấy.

- Kết thúc cuộc thi hôm nay, chúng ta sẽ tiến đến cuộc thi cuối cùng. Đêm Trăng tròn sẽ là đêm cuối cùng của chúng ta!! Đệ Nhất Vương Thần!!! Đệ Nhất Bang!!!

Cả ba người Nguyệt-Vũ-Lâm nghe được thì bất ngờ dừng bước, trên khuôn mặt đang cười thì đột nhiên trở nên chai sạn khô cứng. Và cả ba hiểu rằng chỉ còn lại ba ngày.

- Ba người bị bệnh rồi à! -U Nhược.

- Không có!! -Cả ba đồng loạt trả lời.

- Đi thôi, về còn ăn nữa!! -Tiểu Nguyệt nhanh chóng lấy lại tinh thần trấn an hai người còn lại và tiếp cùng vui vẻ trở về nhà trọ.

Trên đường về cả đoàn người của hội không ngớt âm thanh, cười lớn đến cười nhỏ, bái phục đến quan tâm,... Dòng người qua lại nhìn họ không khỏi vui vẻ sang. Đến nhà trọ lão bà hội trưởng chịu chi đến 50 đồng bạc để bồi bổ cho cả hội. Vài người ở Tòa hội chiến trở về báo cáo rằng lần này sẽ tiếp tục có một đội bị loại, nên ở vòng chung kết lần này chỉ có năm đội tham gia. Việc thi đấu tổng lực với đội hình nhìn chung không quá nổi trội khó có thể giành được hạng nhất. Đặc biệt lại ngay chu kỳ hóa quỷ của Thiên Vũ, việc này càng trở nên khó khăn. Tiểu Vũ và Nguyệt nhanh chóng rời khỏi bàn ăn đi vào phòng.

- Có phải hôm nay Mặt Trời không lặn? Bọn họ chỉ ăn một ít!!! -Thành viên bang.

- Ta thấy đồ ăn rất ngon mà! -Thành viên bang.

- Có lẽ do áp lực của chung kết. -Mạc Lâm.

- Các người đừng làm phiền hai người họ!! Rõ chưa!! -Bang chủ.

- Vâng!!! -Cả bang đồng thanh sôi động.

- Không biết diện mạo của Tử Nguyệt thế nào!!? -Một người vừa cầm chén đũa vừa nhìn lên phòng Tiểu Nguyệt.

- Ta còn không biết cậu ta là nam nhân hay nữ nhân? Lại có cái tên rất ủy mỵ. -Một người nhanh chóng phát biểu.

- Là nam nhân!! Còn về dung mạo ta không có ý kiến!! -Mạc Lâm nghiêm nghị.

- À!!

Trên phòng cả hai cùng một thánh thú thượng thần đang thương thuyết. Tuy Thiên Vũ không nghe được lời của Hoàng Nguyệt nhưng họ lại có Tiểu Nguyệt làm người đưa tin. Việc áp chế lời nguyền gần như là không thể, cả Hoàng Nguyệt cũng chưa có giải pháp toàn vẹn.

Đang bàn chuyện trong phòng thì phía dưới lầu vọng lên tiếng nói của người trong hội.

- Tử Nguyệt!! Có gia chủ Nam Cung gia muốn gập ngươi!!!

- Không phải lão bà đã nói không được làm phiền hai người họ?? -Một người trong bang nhanh tay bịp miệng.

- Nhưng đây là gia chủ của Nam Cung gia đấy!! -Người bị bịp miệng nhẹ nhàng tháo cánh tay to bự chặn ngay miệng rồi khẻ nói.

Nghe đến cái tên Nam Cung làm khuôn mặt cậu trở nên cứng đờ, trên nét mặt hiện lên một tần u ám.

- Tiểu Nguyệt!! Ngươi làm ta có chút sợ đấy! -Thiên Vũ toác mồ hôi với cảnh tượng trước mặt.

- Sớm muộn của phải gặp! Ngươi muốn đi cùng ta?? -Tiểu Nguyệt nghiêm nghị.

- Được rồi! Ngươi có cần mang theo nón?? -Cậu cần chiếc nón che mặt của Nguyệt đưa lên, mỉm cười nhìn Nguyệt.

- Cần!! Ta vẫn chưa muốn để mọi người biết ta là ai!! -Cận lướt nhanh rồi cầm lấy chiếc nón rồi đi ra ngoài, theo sau là Tiểu Vũ.

Bước xuống lầu, một nam nhân đang đứng dưới lầu nhìn ra ngoài cửa. Dù đã gần 40 ông ta lại có phần hơn người, khuôn mặt có nét đào hoa nhưng lại được che lắp bởi sự nghiêm nghị, y phục chỉnh tề sang trọng và phong thái quyền thế.

“Giờ thì ta cũng hiểu được phần nào dung mạo của y lại như vậy!” -Thiên Vũ nghĩ thầm.