Tối đến, không gian im ắng bị bao trùm bởi một màu đen huyền bí, bầu không khí lạnh lẽo hoang sơ tràn ngập khắp mọi ngõ ngách bên trong Minh Châu Sâm Lâm. Tiếng dế đêm vang lên réc réc, cùng tiếng kêu của bầy cú ọ tạo thành bản nhạc đêm hoang dã trong rừng.
Bắc Minh Dạ cùng thiếu nữ đi sâu vào trong, bọn họ thấy sắc trời đã tối đi từ lúc nào, hai người không tự chủ và nhìn lấy đối phương.
" Hôm nay nghỉ ngơi ở đây, khi nào trời sáng thì chúng ta xuất phát sâu vào trong!"
Bắc Minh Dạ chậm rãi nói, hắn nhìn đông ngó tây để tìm một chỗ thích hợp cho hai người nghỉ chân.
Thiếu nữ nhìn hắn, nàng không còn cách nào khác nên đành phải gật đầu, dẫu sao thì nàng cũng là người đi trước, còn hắn chỉ đi phía sau lưng nàng nhằm cảnh giác thôi. Nhưng có ai nghĩ rằng, một Võ Sĩ lại nhờ một Võ Đồ bảo vệ mình cơ chứ!
Xoạt... xoạt...
Thế nhưng chưa để bọn họ kịp nghỉ ngơi, xung quanh vang lên tiếng xoạt xoạt, từng bóng đen ẩn mình lướt vun vút trong các tán cây.
" Thiếu gia, không ổn rồi!"
Người lên tiếng lúc này là Ánh Nhi, nàng vội vàng xuất hiện lên tiếng cảnh báo.
" Ta biết rồi! Là Hồn Thú!"
Bắc Minh Dạ truyền âm xác nhận, hắn một lần nữa cầm lấy thanh đoản kiếm, toàn thân cảnh giác cực độ, tinh thần thả lỏng bất chợt kéo căng.
" Có chuyện gì thế?"
Nhìn Bắc Minh Dạ cảnh giác xung quanh, thiếu nữ tò mò hỏi.
" Chúng ta bị Hồn Thú tập kích!"
Bắc Minh Dạ trả lời, nhưng lời vừa dứt thì một đạo bóng đen xuất hiện trước mặt hai người, nó nhe nanh nhìn hai người, ánh mắt vàng sáng rực trong đêm đen. Bên cạnh nó, lần lượt từng con xuất hiện, chúng bao vây lấy hai người vào bên trong.
" Là Tam Giai Hồn Thú Dạ Phong Lang! Loài này chuyên đi săn về đêm, con đứng đầu ít nhất cũng là Tam Giai Đỉnh Phong."
Ánh Nhi chậm rãi nói lai lịch của hồn thú trước mặt họ.
" Mẹ kiếp, lần này là Tam Giai Hồn Thú!"
Bắc Minh Dạ chửi thề một câu, hắn không nghĩ lúc này lại gặp ngay tam giai, thực lực tương đương với Võ Sư cảnh giới, hắn và thiếu nữ chắc chắn không phải là đối thủ!
" Nữ nhân kia, mau bước qua đây!"
Bắc Minh Dạ nói với thiếu nữ, tuy nhiên song nhãn vẫn không rời khỏi lũ Dạ Phong Lang trước mặt. Với tình cảnh hiện tại, hắn không dám khinh suất!
Ừm...
Thiếu nữ gật gật đầu, nàng chậm rãi tiến tới chỗ của Bắc Minh Dạ, thân hình nhỏ bé đứng sát bên cạnh hắn.
Gràooooo... húuuuuu...
Dạ Phong Lang linh trí không thua kém gì, làm sao mà nó không biết hai tên nhân loại này muốn chạy trốn, nó hú lên một tiếng đầy oai vệ.
Gràooooo... húuuuuuu...
Đám Dạ Phong Lang còn lại cũng hú lên hưởng ứng, chúng nhào tới chỗ của hai người.
" Vô Ảnh Bộ!!!"
Chẳng kịp để thiếu nữ phản ứng, Bắc Minh Dạ một tay ôm lấy nàng rồi lao nhanh qua khỏi chỗ của Dạ Phong Lang, tốc độ nhanh đến chóng mặt khiến cả đám hồn thú không kịp phản ứng.
Nhưng Tam Giai Hồn Thú đâu phải là sâu kiến bình thường, chúng rất nhanh phản ứng lại mà rượt theo, vừa đi vừa gào hú liên tục, âm thanh của chúng vang vọng cả một khu rừng lớn.
...
Vút... vút... vút...
Thanh âm vun vút vang vọng trong không gian tối đen, một đôi nam nữ đang cố gắng lao đi trong bóng đêm dày đặc, bọn họ chạy thẳng một mạch về phía trước không dám ngoái đầu nhìn lại phía sau, nơi mà bầy Dạ Phong Lang đang khát mồi truy đuổi theo bọn họ.
Hồng hộc... hồng hộc...
Dần dần, tốc độ của Bắc Minh Dạ chậm lại, hắn càng chạy càng thở hồng hộc, hồn lực trong người bị rút cạn ngày càng nhanh, việc thi triển Vô Ảnh Bộ liên tục trong thời gian dài khiến một tên Võ Đồ như hắn ăn không tiêu.
Thế nhưng hắn không dám dừng lại, bởi vì phía sau bọn họ là bầy Dạ Phong Lang, thứ sinh vật mà hiện tại bọn họ không thể chống lại, nếu như hắn ngừng lại thì cái chết là điều chắc chắn.
Xoạt... xoạt... xoạt...
Lao về phía trước như con thiêu thân, hắn không biết khi nào mình đã rời khỏi khu rừng lớn, bởi vì hắn không có thời gian để ý đến cảnh vật xung quanh đã bị thay đổi, cho đến khi...
" Dừng lại, đừng chạy nữa!!"
Đột nhiên thiếu nữ trong vòng tay lên tiếng, nàng hốt hoảng hét lên.
Xoạttttttt...
Bắc Minh Dạ giật mình, hắn vội vàng ngừng lại, hắn thở hổn hển, thần sắc rối loạn cực kỳ, đôi mày nhíu lại nhìn về phía trước. Bây giờ, trước mặt hai người chính là một cái vực sâu, bên dưới là một dòng nước chảy xiết.
Phù... phù...
Ngước đầu về phía sâu, đôi mắt có phần mệt mỏi nhìn đám Dạ Phong Lang ngày một đến gần, vòng tay xiết chặt lấy eo cô gái. Hắn, bây giờ không còn đường lui nữa rồi!
" Nè, ngươi định nhảy xuống hay sao! Nhảy từ đây xuống chắc chắn sẽ chết đấy!"
Thiếu nữ sao lại không biết ý định của hắn, nàng lay lay tay hốt hoảng nói.
" Còn hơn là chờ đợi lũ Dạ Phong Lang đó cào xé ngươi ra!"
Bắc Minh Dạ lạnh lùng đáp, nói xong chẳng chờ nàng phản ứng, lập tức nhảy thẳng xuống.
Aaaaaaaaa....
Thiếu nữ trong tay hắn thét lên một tiếng thật dài, hai người rơi xuống với tốc độ cực nhanh, chẳng mất mấy giây đã rơi thẳng vào dòng nước cuốn.
Gràooo... húuuuuu...
Dạ Phong Lang đuổi tới cạnh vực, chúng giương mắt nhìn hai con mồi rơi xuống nước, chúng hú lên một tiếng dài rồi rời đi.
...
Một lát sau, ngay chỗ rơi xuống của Bắc Minh Dạ, một toán người mặc áo đen xuất hiện, bọn họ ngồi xuống quan sát dấu vết trên mặt đất.
" Khốn kiếp! Chúng ta trễ một bước rồi!"
Một tên hắc y nhân lên tiếng, giọng điệu tràn ngập sự tức giận. Bọn họ là thuộc hạ của Lý gia, nhiệm vụ bảo vệ tiểu thư không để nàng gặp chuyện gì sai sót, thế nhưng tiểu thư cố tình cắt đuôi bọn họ, thêm vào đó việc bọn họ tìm kiếm người lại tốn quá nhiều thời gian do Minh Châu Sâm Lâm quá rộng, để giờ đây bọn họ đã trễ một bước.
" Lập tức chia nhau ra tìm kiếm tiểu thư! Dù có phải san bằng nơi này cũng phải tìm cho ra! Nếu tiểu thư có mệnh hệ gì, chúng ta chắc chắn phải dùng cái chết để tạ tội với gia chủ!"
Tên hắc y nhân ra lệnh.
" Rõ."
Đám con lại nhận lệnh, bọn họ nhanh chóng lục soát khắp Minh Châu Sâm Lâm, mặc kệ trời có tối hay nguy hiểm cận kề, tính mạng của chủ nhân nhà mình mới là quan trọng nhất.
...
Đêm khuya thanh vắng, trong một hang động nằm bên cạnh dòng nước lũ, một đôi nam nữ tồn tại bên trong, nữ nhân không hề mặc y phục, nàng chỉ có lấy một cái mảnh vải to che đậy xuân cảnh trên người mình, đôi ngọc thủ nhẹ nhàng nhóm lên ngọn lửa nhỏ.
Cách đó không xa, một thiếu niên trác kiệt đang bất tỉnh, trên người hắn chi chít các vết thương cào xé, cơ bắp thập phần hoàn mỹ ẩn chứa lực lượng bùng nổ. Tuy nhiên, gương mặt điển trai kia dần dần ửng đỏ, hơi thở nóng hổi, đôi mày kiếm nhíu chặt đầy bất an.
Bởi vì hai người bọn họ từ trên cao rơi xuống, ngay khi rơi hẳn xuống nước thì cả hai lập tức bất tỉnh nhân sự, lúc tỉnh lại thì mình đã ở trên bờ. Thiếu nữ loay hoay đi tìm một lúc lâu, sau đó nàng đã tìm ra cái hang động nhỏ, dùng sức nữ nhân cố gắng đỡ Bắc Minh Dạ vào trong hang động.
" Cái tên chết tiệt, ngươi không sợ chết hay sao, lại dám cả gan dùng thân đỡ lấy bổn tiểu thư!"
Thiếu nữ lầm bầm, nàng vừa nói vừa đốt lửa, gương mặt trắng nõn với mái tóc đen ướt sũng, vẻ mặt khó chịu làu bàu. Nếu lúc rơi xuống Bắc Minh Dạ không ôm nàng vào lòng hắn, dùng lưng hắn đỡ lấy lực phản chấn thì có khi nàng đã tàn phế từ lúc nào rồi.
Hừ... hừ... hừ...
Tiếng thở nặng nhọc của nam nhân vang lên, thiếu nữ lúc này mới chú ý tới hắn, nàng khó hiểu tiến lại gần hắn, ngọc thủ nhẹ nhàng để lên vầng trán lấm tấm mồ hôi kia.
" Trời ạ, hắn bị sốt rồi!"
Thiếu nữ hoảng hốt, nhiệt lượng nóng rực vẫn còn hiện rõ trong lòng bàn tay chứng tỏ nam nhân đang trong trạng thái sốt cao, toàn thân hắn đang đổ mồ hôi liên tục không ngừng nghỉ.
" Làm sao đây?"
Thiếu nữ cắn cắn môi, nàng xoay người qua lại, vẻ mặt lúng túng không biết làm sao! Bình thường võ giả rất ít khi bệnh tật, nên nàng cũng không gặp phải mấy loại tình trạng này từ lâu, thế nhưng giờ gặp lại nàng không biết giải quyết thế nào, dẫu sao thì nàng cũng là thiếu nữ khuê cát, cành vàng lá ngọc, chưa hề rời khỏi biệt phủ bao giờ, làm sao biết cách trị thương cho người khác cơ chứ!
Xoay người qua lại một hồi thật lâu, thiếu nữ cũng nghĩ ra cách, nàng a lên một tiếng:
" Sưởi ấm! Phải sưởi ấm!"
Nói xong thì xoay người đi tìm chỗ y phục khô ráo, nhưng khi nhìn lại thì y phục của hai người đã ướt nhẹp tự bao giờ, ngay cả nàng cũng không có để mà mặc vào.
Hừ... hừ... hừ...
Bắc Minh Dạ thở ngày một nặng hơn, hắn cảm thấy thân mình lạnh lẽo, vô thức co người lại để cố gắng tìm lấy sự ấm áp của bản thân, chân mày vẫn còn nhíu lại, vẻ mặt vẫn hoài bất an.
Thiếu nữ thấy vậy liền lo lắng không thôi, nàng loay hoay không biết làm cách nào, nhưng sau đó hít sâu một hơi, nàng nhìn hắn rồi lẩm bẩm một mình:
" Hừ, xem như lần này bổn tiểu thư giúp ngươi, coi như cám ơn việc ngươi cứu bổn tiểu thư."
Sau đó, nàng tiến lại gần hắn, nhẹ nhàng cỡi lấy tấm vải che thân, xuân sắc trên người xuất hiện trước ánh lửa nhưng nàng cũng chẳng để ý đến, nàng nhẹ nhàng gỡ lấy hai cánh cơ bắp của hắn, sau đó chui vào lòng hắn mà sưởi ấm.
Bắc Minh Dạ đang sốt cao, hắn vô thức ôm lấy thân ảnh nhỏ bé kia vào lồng ngực cứng rắn của mình, tìm kiếm chút hơi ấm từ đó.
Thiếu nữ cảm thấy lạ lẫm, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng để một nam nhân ôm lấy mình với tình trạng hai người không có mảnh vải nào, mặt nhỏ của nàng in lên lồng ngực rắn của hắn, vòng tay thô cứng ôm lấy nàng.
" Thôi bỏ đi, coi như ân huệ cho hắn một lần vậy!"
Nói xong thì nhắm mắt lại bên cạnh hắn, nhẹ nhàng gác đầu lên tay của hắn, nàng cứ thế tiến vào giấc ngủ.
Bên ngoài kia, một màu đen bao trùm, mưa bắt đầu rơi trên mảnh đất thiên nhiên hùng vỹ, từng giọt thủy tinh lỏng rơi lộp bộp trên nền đất lạnh lẽo. Bên trong hang động, hai con người ôm lấy nhau, họ trao nhau từng hơi ấm để xua tan đi cái lạnh, thế nhưng bọn họ không biết rằng lần xảy ra chuyện này, một thứ tình cảm nhỏ nhoi bắt đầu nhen nhóm trong trái tim của cả hai.