Sáng ngày hôm sau, khi Mặt Trời đã rời khỏi dãy núi cao, nó đã chiếu những tia nắng hồng đầy ấm áp, bầy lũ thường thú cũng tỉnh giấc mà tìm kiếm thức ăn. Lúc này, Bắc Minh Dạ cùng thiếu nữ đã rời khỏi hang động, hai người đang len lỏi qua tầng tầng lớp lớp các cây cổ thụ, bọn họ di chuyển cực kỳ thận trọng, không hề gây ra một tiếng động mạnh nào.
Bắc Minh Dạ thức rất sớm, có thể do đồng hồ sinh học của hắn đã quen với việc dậy sớm nên cũng chẳng cảm thấy mệt mỏi gì, toàn thân có thể gọi là ổn định chỉ trừ các vết thương khá nặng, y phục trên người cũng đã đổi lấy một bộ y phục mới, tóc cột cao cộng dáng người có chút thư sinh, song nhãn màu đồng lóe lên vài tia lạnh lùng khó gần, nét đẹp huỷ diệt bất kỳ nam nhân nào cùng lứa tuổi.
Bên cạnh hắn, một thiếu nữ mặc hồng y đẹp như tranh vẽ đang dạo bước cùng, bên hông nàng đeo ngọc bội nhỏ, mái tóc đen óng ả tung bay nhẹ nhàng theo chiều gió, gương mặt tựa thiên tiên, ánh mắt nhìn xuống nơi trần gian đầy bụi bặm.
Hai người thực chất đã có thể đi nhanh hơn nhưng do địa hình hiểm trở, lại không biết bản thân đang nằm ở đâu bên trong Minh Châu Sâm Lâm, nếu như di chuyển lộ liễu rất dễ đánh động tới hồn thú, từ đó tạo ra những nguy hiểm không đáng có.
Hai người từng chút từng chút một di chuyển, chẳng mấy chốc đã bước ra khỏi phần lớn khu rừng rậm rạp, hiển nhiên trên đường đi họ gặp may mắn vì không gặp phải hồn thú nào.
" Hiện tại chúng ta đang ở đâu vậy Bắc Minh Dạ?"
Thiếu nữ lên tiếng hỏi.
" Để ta xem..."
Bắc Minh Dạ đáp, sau đó hắn liền lấy ra một tấm da thú, hắn nhìn nhìn một lát rồi chỉ tay vào nó:
" Do chúng ta đã bị nước cuốn đi một quãng đường khá xa, cho nên hiện tại ta và nàng đang ở trong lãnh địa của hồn thú cấp cao, chí ít cũng là tam giai trở lên. Nhưng cũng nên cảm thấy may mắn bởi vì chỗ chúng ta đang đứng là khu vực an toàn duy nhất bên trong lãnh địa này. Nàng có thể di chuyển thoải mái nhưng chỉ trong vòng 5 dặm trở lại đây!"
" Ngươi có bản đồ của Minh Châu Sâm Lâm à? Sao ngươi không nói sớm!"
Thiếu nữ nhìn tấm da thú trong tay hắn, nàng chậm rãi nói.
" Nàng có hỏi ta đâu! Hơn nữa tấm bản đồ này cũng chỉ có một phần của Minh Châu Sâm Lâm thôi!"
Bắc Minh Dạ nhún nhún vai, hắn quả thật là có bản đồ của Minh Châu Sâm Lâm nhưng không có nghĩa hắn nắm được hết cái nơi khỉ ho cò gáy này, hơn nữa hắn vào đây với mục đích là tìm kiếm bảo vật, không dự định dẫn ai đi cùng nên hắn cũng quên không nói cho nàng biết!
" Vậy chúng ta có cần phải đi sâu thêm vào bên trong nữa không?"
Thiếu nữ lại hỏi.
" Chắc là không cần đâu, xung quanh đây cũng có Linh Dược Nhất Giai Tiểu Đăng Thảo , nhìn ít nhất cũng là vài chục gốc. Nếu như nàng cần thì cứ hái nó thoải mái, đem đi đổi chắc cũng được vài viên Hạ Phẩm Hồn Thạch."
Bắc Minh Dạ nhìn những gốc thảo màu xanh lam mọc thênh thang dưới đất mà nói. Đối với hắn thì mấy gốc Tiểu Đăng Thảo này không quan trọng cho lắm, bởi vì công dụng của nó là thúc đẩy quá trình gia tăng hồn lực cho cơ thể, tốc độ cũng không nhanh hơn bình thường là bao, hơn nữa loại thảo dược này tùy ý trồng thì chỉ vài ngày đã mọc đầy ra đất.
" Ngươi không lấy chúng à? Vài viên Hạ Phẩm Hồn Thạch không hề ít đâu!"
Thiếu nữ hiếu kỳ hỏi, vài viên Hồn Thạch Hạ Phẩm lúc này đáng giá lắm nha, chỉ mười viên thôi đã đủ cho một hộ gia đình nông dân nhỏ sống đủ một năm rồi đấy!
" Không cần đâu! Nàng cứ tự nhiên mà hái đi!"
Bắc Minh Dạ xua xua tay nói, sau đó hắn đưa mắt chăm chú nhìn lấy tấm bản đồ làm bằng da thú.
Thiếu nữ thấy hắn không quan tâm tới nàng nữa, nàng thấy hơi khó chịu nhưng vẫn tìm lấy một cái khúc cây nhỏ, nhẹ nhàng đào bới xung quanh gốc mấy gốc linh dược, nàng còn cẩn thận tới nỗi không làm xướt một phiến là nào của Tiểu Đăng Thảo.
Bên này, Bắc Minh Dạ nhìn qua một lượt bản đồ Minh Châu Sâm Lâm, hắn truyền âm giao tiếp với Ánh Nhi:
" Ánh Nhi, nàng xem chỗ này! Ngay địa phận gần sát với Minh Nữ Sơn có một vết dấu X màu đỏ, đó có thể là nơi chứa đựng báo vật. Hiện tại chúng ta chỉ cách Minh Nữ Sơn khoảng ba dặm đường về phía Tây, nàng nghĩ ta có nên đến đó hay không?"
Bụp...
Một tiếng bụp vang lên, Ánh Nhi xuất hiện bên cạnh Bắc Minh Dạ, nàng xoa xoa chiếc cằm nhỏ của mình, nàng hỏi lại:
" Thiếu gia muốn đến địa phận Minh Nữ Sơn?"
" Phải."
Bắc Minh Dạ gật đầu không chút do dự.
" Hmmmmm..."
Ánh Nhi suy nghĩ một lát, rồi nàng nói:
" Quả thật chỗ chúng ta đứng rất gần với Minh Nữ Sơn, chỉ cách khoảng năm dặm đường. Tuy nhiên nơi chúng ta đi qua lại là vùng đất rất hiểm trở, bắt buộc phải qua được Thập Tam Giang, chưa kể đến bên đó là nơi trú ngụ của vài con Tam Giai Hồn Thú hùng mạnh, thậm chí có cả Tứ Giai. Thiếu gia hãy suy nghĩ cho thật kỹ, bởi vì con đường đi không hề dễ dàng cho ngài!"
Bắc Minh Dạ nghe nàng nói xong liền trầm tư. Quả thật nơi này nguy hiểm rất nhiều so với những vùng lân cận, một vùng khoanh màu đỏ chói bao trùm cả một đoạn Thập Tam Giang chứng tỏ độ hung hiểm của nó ở mức rất cao, nếu hắn muốn bình an mà tới được Minh Nữ Sơn thì đó là một việc khó hơn lên trời!
" Vậy nàng còn cách nào khác không?"
Bắc Minh Dạ lên tiếng hỏi. Hắn không tin một nhà thông thái vạn vật như Ánh Nhi lại không có cách giúp hắn đi tới Minh Nữ Sơn.
" Đúng là có con đường khác giúp thiếu gia tới Minh Nữ Sơn, nhưng con đường này rất dài, tận hơn hai mươi dặm đường vòng mới có thể tới nơi."
Ánh Nhi đáp.
" Hai mươi dặm..."
Bắc Minh Dạ câm như hến, gương mặt trở nên buồn rầu thấy rõ. Đùa sao, hai mươi dặm đường nếu bên ngoài thì có thể là ngắn, nhưng bên trong Minh Châu Sâm Lâm thì hai mươi dặm này chẳng khác nào cả một thế kỷ cả!
" Vậy thì thiếu gia tạm ngưng việc đi tìm bảo vật bên trong Minh Nữ Sơn, thay vào đó hãy tìm những địa điểm khác ở gần đây mà ít nguy hiểm hơn!"
Ánh Nhi lên tiếng khuyên bảo. Nàng biết thiếu gia nàng đang muốn tìm một cái gì đó để giúp tăng thực lực, mấy hôm nay đã và đang trong tình trạng bế tắt, thời gian tuyển sinh lại ngày càng ngắn, hắn không thể cứ suốt ngày đánh giết bầy Nhất Giai Hồn Thú mãi được!
" Nhưng địa điểm sắp tới lại hơn ba mươi dặm, ta không dám khẳng định mình có thể đi được bao nhiêu đó trong cái không gian hoang dã đầy chết chóc này đâu!"
Bắc Minh Dạ cười khổ. Hắn cũng muốn tìm lắm chứ nhưng sự thật rằng mấy cái nơi khác lại xa tận chân trời, hắn muốn tới cũng là rất khó a.
Ánh Nhi cũng không biết cách nào để giúp hắn, nàng chỉ thở dài một hơi rồi ngồi trên vai hắn, vẻ mặt đăm chiêu đang suy nghĩ cái gì đó.
Bắc Minh Dạ thấy vậy cũng thở ra một hơi đầy phiền muộn, có vẻ vấn đề này đã làm khó Ánh Nhi lắm rồi!
" Vậy thì chúng ta..."
Bắc Minh Dạ định nói thì...
Ầm... ầm...
Hai tiếng động lớn làm rung chuyển cả mặt đất vang lên, nơi họ đang đứng bỗng chốc rung lắc dữ dội, cây cối xung quanh cũng bị lay động không hề nhẹ, lá cây bay tứ tán khắp nơi.
" Có chuyện gì vậy?"
Thiếu nữ đang hái những gốc Tiểu Đăng Thảo giật mình lên tiếng, nàng nhìn Bắc Minh Dạ với sự tò mò khó hiểu.
" Ta cũng không biết..."
Bắc Minh Dạ lắc lắc đầu, thế nhưng chưa kịp dứt lời thì tiếng động lớn kia lại vang lên.
Ầm... ầm...
Chấn động lần này không hề thua kém gì so với lần trước, Bắc Minh Dạ và thiếu nữ đang đứng liền như muốn té ngã, Bắc Minh Dạ lập tức hỏi Ánh Nhi:
" Ánh Nhi, đang xảy ra chuyện gì vậy?"
Ánh Nhi nhanh chóng trả lời, nàng nói:
" Ở gần đây đang có một cuộc chiến, có thể là hai hồn thú cấp cao đang đánh nhau!"
Bắc Minh Dạ nghe xong liền trố mắt, hắn nhìn thiếu nữ bên cạnh rồi nói:
" Gần đây có hai con hồn thú đánh nhau, nàng có đi không?"
Thiếu nữ kinh ngạc, nàng trả lời:
" Hồn thú đánh nhau mà tạo ra loại chấn động này, ắt hẳn không phải tầm thường."
" Đi, ta và nàng đi xem!"
Bắc Minh Dạ nắm tay nàng kéo đi, hai người nhanh chóng tới gần chỗ phát ra tiếng đánh đấm.
...
Một lát sau, Bắc Minh Dạ cùng thiếu nữ đã tới nơi, bọn họ đứng ở trên một gò đất cao cách nơi đó khoảng vài chục mét, cả hai nhanh chóng nằm xuống, ngước mắt nhìn.
" Chuyện này..."
Bắc Minh Dạ lẫn thiếu nữ đều kinh ngạc không nói được lời nào, trước mặt họ là một tiểu đội gồm hai mươi người đang vây bắt một con đại hùng lớn, đất đá nằm ngổn ngang xung quanh với vài thân cây cổ thụ bị lủng mấy lỗ lớn.
" Là Đại Lực Thiết Hùng..."
Thiếu nữ kinh hãi nói.
" Đại Lực Thiết Hùng??"
Bắc Minh Dạ nhướng mày tỏ vẻ không biết.
" Là Hồn Thú Tứ Giai Đại Lực Thiết Hùng!"
Ánh Nhi trực tiếp trả lời.
Bắc Minh Dạ nghe xong thì mồm chữ A há thành chữ O, hai mắt trừng lớn nhìn con gấu to như quả núi đang bị đám người kia vây công. Đây là Tứ Giai Hồn Thú, thực lực tương đương với Võ Tông Cảnh đấy!
" Còn đám người đằng kia là ai? Tại sao lại vây công đánh nhau với Đại Lực Thiết Hùng?"
Bắc Minh Dạ chỉ tay về phía đám người.
" Để ta xem..."
Lúc này thiếu nữ mới nhìn tới đám người, bọn họ mặc thiết giáp y phục, tay cầm hồn binh đang ra sức đối kháng với Đại Lực Thiết Hùng, bên cạnh đó là vài cái xác chết còn dính đầy máu tươi.
" Bọn họ là người của Xích Huyết Dong Binh Đoàn..."
Thiếu nữ nhìn lâu một chút, sau đó trầm giọng nói.