Tu La Sắc Đạo

Chương 30: Thần Bí Lão Bản



Chỉ một canh giờ sau, Bắc Minh Dạ với Mặc Lâm đã ngồi ở phòng ăn rộng lớn nằm trên tầng ba, nơi này đầy ắp người với người, bàn ăn phải đếm trên mấy nghìn, mỗi bàn ít nhất cũng từ ba đến bốn người.

Bắc Minh Dạ lúc này mới để ý tới tên thiếu niên Mặc Lâm, thân hình cao ráo với bạch y trang phục, hông đeo một cái ngọc bội màu lam, tóc đen dài xõa dài, song nhãn màu đen lóe lên một tia tự tin và kiêu ngạo, chẳng khác gì công tử thế gia.

Còn hắn, từ trên tới dưới là một màu đen thuần túy, hắc y bó sát cơ thể, hai ống tay xoắn lên để lộ song thủ đầy cơ bắp, vùng ngực hở nhẹ, tóc đen ngắn vuốt nhẹ, nhãn sắc màu vàng đồng như loài dã thú, cộng thêm nét mặt lạnh lùng vô cảm, nhìn đã biết khó gần.

Hai con người này xuất hiện khiến tầm mắt người người dồn đến, đám nam nhân nhìn thấy thì hai chữ "ghen tị" hiện rõ trên mặt, còn các thiếu nữ như tìm được nửa kia của đời mình mà bắt đầu liếc mắt đưa tình, thính thả bay tùm lum.

Mặc Lâm thấy tình cảnh này chỉ biết lắc đầu cười khổ, hắn vỗ vai Bắc Minh Dạ, giọng điệu bất lực nói:

" Dạ huynh, mau đi thôi!"

Nói xong liền tiến về phía trước.

Bắc Minh Dạ cũng chẳng buồn để tâm tới xung quanh, tâm cảnh của hắn đã được tôi luyện đến mức tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, mọi thứ dường như trở nên vô hình trong mắt của hắn.

Cả hai nhanh chóng tìm về một góc phòng ăn, cũng may mắn thay là còn một cái bàn trống nằm cạnh cửa sổ, chỉ cần đưa tầm mắt ra ngoài là có thể thấy được một phần nhỏ của Sài Thành rộng lớn.

" Hai vị khách quý muốn dùng gì ạ?"

Một tên tiểu nhị tiến đến hỏi, thanh âm đầy vẻ nhún nhường.

" Cho ta hai cân thịt của hồn thú nhị giai, hai bình hảo tửu lớn!"

Mặc Lâm lập tức trả lời, sắc mặt cũng chẳng hề thay đổi gì.

Ngồi đối diện với Mặc Lâm, Bắc Minh Dạ cũng khá bất ngờ, bởi vì loại thịt của hồn thú nhị giai ít nhất cũng phải vài viên hạ phẩm hồn thạch trở lên, người bình thường không thể nào ăn được. Nhưng bấy nhiêu thôi cũng không đủ khiến hắn mất bình tĩnh, thịt hồn thú nhị giai không phải hắn chưa từng ăn qua.

Tuy nhiên những người xung quanh thì khác, bọn họ thấy tên thiếu niên Mặc Lâm này gọi ngay hai cân thịt hồn thú nhị giai, giá trị bao nhiêu thì bọn họ cũng đã biết rồi đấy.

Quả nhiên đúng như dự đoán, một nữ nhân ăn mặc thiếu vải tiến đến, nàng ta cầm lấy một bát rượu trắng tiếp cận. Đến bên cạnh Mặc Lâm, nàng ta cúi người để lộ vòng ngực to trắng của mình, ma mị nói:

" Hi, vị công tử này có thể uống cùng thiếp thân một ly được không?"

Mặc Lâm như một tên lão làng, hắn ngước mắt nhìn vùng đồi núi trắng ngần qua cổ áo rộng kia, bình thản nói:

" Nếu chỉ uống một bát rượu thì được."

Nói xong liền uống bát rượu trên tay nữ nhân, khà một tiếng rồi cười lạnh:

" Ta đã uống xong, còn ngươi cũng nên biến đi chỗ khác được rồi!"

Ngay lập tức, một cổ khí thế của Võ Sĩ Đỉnh Phong phóng ra, mang theo chút gì đó khiến người ta lạnh cả gáy.

" Là sát khí..."

Người trong phòng ăn hướng mắt về phía Mặc Lâm, vẻ mặt kinh ngạc nhìn tên thiếu niên thanh thản đang ngồi đằng kia, trong lòng đã xuất hiện một tia kiêng kỵ cùng sợ hãi.

Còn nữ nhân mời rượu thì run rẩy đi lùi lại phía sau, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt kinh hoàng như mới gặp phải ma quỷ gì đó. Nàng vội vàng rời đi trước ánh mắt ngạc nhiên của bao nhiêu người.

" Thiếu gia cẩn thận, người này không hề tầm thường."

Ánh Nhi lên tiếng cảnh báo.

Bắc Minh Dạ gật đầu, hắn cũng cảm nhận được một luồng sát khí khá thịnh từ Mặc Lâm phóng ra, đôi mày kiếm nhíu chặt, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc hơn. Một thế gia chi tử lại có thể phóng ra sát khí tương đối thịnh như thế này, hiển nhiên đã giết không ít sinh mạng.

" Hừ, chỉ là một ả dâm nữ không hơn không kém!" Mặc Lâm hừ giọng, sau đó vẻ mặt vui vẻ cười nói với Bắc Minh Dạ:

" Dạ huynh, đừng để tâm đến ả ta nữa! Nào, chúng ta uống rượu thôi."

Rồi cầm lấy một bát rượu uống cạn.

Bắc Minh Dạ cũng uống lấy một bát, rượu trắng mang vị ngọt dịu lại cay nồng chảy vào trong bụng, nơi nó đi qua tràn ngập sức nóng khiến hắn thoải mái mà khà mạnh một hơi.

" Thế nào? Rượu có ngon không hả Dạ huynh?"

Mặc Lâm cười hỏi.

" Rất ngon, rất mạnh, đáng để say một lần!"

Bắc Minh Dạ khen không ngớt, loại rượu này nếu đem so ra các loại rượu ở tiền kiếp thì ngon hơn không biết bao nhiêu lần, đặc biệt là nó lại vừa ngọt dịu lại mang chút cay nhẹ, khiến người ta cảm thấy sảng khoái không ít.

Tuy nhiên, từ bên trong dạ dày, một tia hồn lực yếu ớt đi vào kinh mạch, nhanh chóng bị đan điền hấp thu lấy.

" Có mang theo cả hồn lực! Xem ra đây không phải loại hảo tửu bình thường."

Bắc Minh Dạ khá bất ngờ, hắn thầm nghĩ.

" Đó là do dược lực bên trong hảo tửu, nó mang theo hồn lực tự nhiên nên thiếu gia mới nhận được hồn lực."

Ánh Nhi giải thích.

Bắc Minh Dạ gật đầu, hắn làm thêm một hớp rượu nữa. Cảm giác sảng khoái cùng hồn lực dịu nhẹ xoa xoa trong người, thích thú vô cùng!

" Đây gọi là mễ tửu của Quân Lâm Khách Sạn, nó được làm từ ngũ vật thảo dược, mang theo vị ngọt dịu nhẹ, nồng độ lại cao, đủ giúp cho hai vị quan khách thỏa mãn không ít!" Một tên tiểu nhị lên tiếng giải thích, sau đó tiến về phía trung tâm, nói to:

" Giờ đây ta xin thông báo, lão bản của chúng ta muốn góp vui cho bữa tiệc nhỏ này! Hôm nay ngài xuất hiện sẽ đàn một bài cổ cầm, mong quý vị hãy chú ý lắng nghe."

Ngay lập tức, ánh đèn bằng lửa nhỏ bên trong phòng ăn biến mất, chỉ để lại một vùng sáng nho nhỏ nằm bên trên, tất cả mọi người đều đưa mắt về nơi đó, vẻ mặt tràn ngập sự mong chờ.

Tìng... tíng... tang...

Tang... tình... tang...

Tang... tang... tình...

Thanh âm cầm ca vang lên, chúng tạo thành một bài ca du dương đưa đẩy tâm hồn võ giả, từng giai điệu nhẹ êm trôi bay bổng như muốn đem chúng sinh vào chốn thiên đàng.

Tuy nhiên, Bắc Minh Dạ lại không trầm luân vào điệu cầm đó, hắn kinh ngạc bội phần, mày kiếm nhíu chặt, vẻ mặt dường như không thể tin được.

" Đây... đây là Sonate Ánh Trăng..."

Giai điệu quen thuộc khiến Bắc Minh Dạ phải thốt lên một câu. Hắn không ngờ rằng tại dị giới này, hắn lại có thể nghe được bản nhạc buồn bã của nhạc sĩ thiên tài Beethoven ở tiền thế.

Tình... tình... tình... tang...

Tang... tình... tình... tang...

Tình... tính... tang... tang...

Tiếng cầm ca bay nhẹ nhàng trong gió, chúng uyển chuyển tạo nên một làn sóng biển mênh mông nhẹ nhàng khiến người ta trầm luân, lại mang theo giai điệu buồn bã như đang miêu tả về một con người cô đơn đứng dưới ánh nguyệt tàn.

Tang...

Ào... ào... ào...

Nốt cuối cùng của bản cầm ca vang lên, hàng loạt người đứng dậy, họ không thể không vỗ tay khen ngợi bản cầm ca này, nó như một bản nhạc đưa người ta vào nơi thần tiên ngự trị, cùng với một cuộc sống an nhàn không tranh đấu.

" Lâu rồi ta mới nghe được một bản cầm ca như thế này! Quả thật rất tuyệt!"

" Lão Bản của Quân Lâm Khách Sạn quả nhiên thiên phú cầm ca thuộc bậc lão luyện, tại hạ xin bái phục!"

" Bài cầm vừa rồi là bài cầm hay nhất mà ta được nghe."

Tiếng bàn tán xôn xao, ai ai cũng hết lòng khen ngợi bài cầm ca vừa rồi. Tuy nhiên, một thanh âm hờ hững vang lên, như muốn tạo nên sự chú ý của mình:

" Bài cầm ca vừa rồi tuy rất hay nhưng rất tiếc nó không hề hoàn hảo."

Giọng nói kia vừa dứt, mọi ánh mắt đổ dồn về một góc phòng, nơi đó có hai thanh thiếu niên đang toạ lạc, và dĩ nhiên người lên tiếng chính là Bắc Minh Dạ.

Hắn đang cầm một bát rượu trên tay mình, nét mặt tỏ vẻ hững hờ vô cảm, nhãn quang vàng đồng như một con dã thú ngang tàn.

" Tên thiếu niên kia, ngươi là nói bài cầm ca vừa rồi không hay?"

Một đại hán tiếng đến, gương mặt bặm trợn nhìn hắn.

" Ta nói có sai hay sao! Vị đại thúc này muốn ý gì?"

Bắc Minh Dạ không vui đáp lại.

" Hừ, nhìn nét mặt vẫn còn non trẻ, ắt hẳn là một tên thiếu gia nào đó muốn tạo nét đây mà."

Một tên thanh niên khác ra giọng chế giễu, theo sau hắn, một tên khác lên tiếng phụ hoạ:

" Hừ, chỉ là một đứa con nít ranh hỉ mũi chưa sạch đã ra giọng dạy đời!"

Đối diện với Bắc Minh Dạ, Mặc Lâm cũng khó hiểu, bài cầm ca vừa rồi đã là tuyệt âm, khó ai có thể đem so sánh được.

Và tiếng bàn tán xì xào không ngớt, ngay cả tên tiểu nhị cũng cảm thấy khó chịu, gã nói:

" Không biết vị công tử này có thể chỉ điểm ra cái không hoàn hảo được không? Hay chỉ là khua môi múa mép."

Bắc Minh Dạ chẳng để tâm đến lời bàn tán xung quanh, hắn trực tiếp đáp:

" Bài cầm ca vừa nãy chẳng qua là chỉ là một khúc dạo không hoàn chỉnh, đối với những võ giả thông thường thì có thể là một kiệt tác nhưng với những vị cầm sĩ thì nó chính là một phiên bản lỗi."

" Từng giai điệu nhẹ êm kia dùng để khích lệ sĩ khí anh hùng, lại đem giấc mộng thành tiên tưởng như hoá thực. Nhưng đây là một bài tương tư cầm, căn bản phải dùng tâm để đàn, trong khi đó người đàn chỉ xem như một buổi biểu diễn, coi thường võ giả, điều này khiến bài cầm kia thực không hoàn hảo."

Lời nói của Bắc Minh Dạ như sấm dội bên tai tất cả mọi người ở đây, quả thực bài cầm vừa rồi khích lệ sĩ khí của bọn họ, cũng như tạo ra một cảm giác thoả mãn linh hồn họ, khiến họ chỉ muốn bản thân trầm luân trong cảm giác thoả mãn đó.

Thế nhưng, bọn họ lại không cảm giác được bài cầm ca này chính là tương tư cầm.

Tang...

Một tiếng đàn nhỏ vang lên, nó dường như đại biểu thứ gì đấy!

" Vị công tử vừa rồi, lão bản của chúng ta sau khi nghe xong lời phán xét của công tử thì đã đưa ra chủ kiến, không biết công tử có thể đàn một bản cầm ca cho lão bản chúng ta cùng như các vị khách quý ở đây được thưởng thức hay không?"

Tên tiểu nhị nói, giọng điệu tràn ngập sự mỉa mai.

" Không thành vấn đề, tuy nhiên ta lại không có một cây đàn cầm ở đây nên không thể đàn rồi."

Bắc Minh Dạ nhún nhún vai đáp.

Hahaha...

Đám người bên trong ai ai cũng nhìn hắn, sau đó bật cười lớn. Đùa sao, đàn cầm không có còn có lại còn phô trương, không phải tự rước lấy nhục à.

Tang... tang...

Hai tiếng đàn vang lên, tên tiểu nhị nhận lệnh, hắn nói:

" Nếu công tử không chê, có thể dùng đàn của lão bản nhà ta."

Người người nghe xong kinh ngạc bội phần. Bắc Minh Dạ nhún vai, hắn đứng dậy.

" Vậy cũng được, ta không khách sáo."

Vụt...

Thoắt một cái, hắn đã xuất hiện trước mặt tên tiểu nhị như một bóng ma khiến tên đó giật thót tim.

Cạch...

Một cái đàn cầm vô tức xuất hiện trước mặt Bắc Minh Dạ, nhẹ nhàng để xuống đất.

" Vậy ta bắt đầu đây."

...Còn tiếp...